Đêm nay Tô Miểu thật sự cảm thấy nhà mình thật nhỏ, sô pha thật nhỏ, bàn cũng thật nhỏ…
Trì Ưng muốn ở nhiều nơi, nhưng vì quá nhỏ, cả hai không thể xoay người, họ làm đổ giỏ trái cây trên bàn cà phê, họ dựa vào tủ và suýt nữa làm đổ chiếc bình trắng cổ mỏng yêu thích của mẹ, may thay Tiểu Ưng đủ nhanh để giữ nó lại, chiếc ghế sô pha dài nhưng lại quá hẹp, khó để phát huy…
Tô Miểu cảm thấy bản thân may mắn khi đã mua chiếc áo hoa hai dây ở chợ Hoa Sen, mỗi chiếc có giá mấy chục nhân dân tệ, nên cô cũng không cảm thấy tiếc khi chúng bị xé thành từng mảnh.
Trì Ưng hiện rõ vẻ cáu kỉnh, ngọn lửa hừng hực đã đốt cháy sự kiên nhẫn thường ngày của anh... đến cạn kiệt.
Thật sự… nhịn đã quá lâu rồi.
Khi còn là thiếu niên, anh đã rất chú ý đến khía cạnh này, trong những năm buông thả phóng túng gần đây, anh vừa nghĩ về cô gái của mình, vừa chơi với thần chết... Sau khi khỏi bệnh, Trì Ưng cũng vô cùng kiềm chế, bởi vì anh không dám đùa giỡn về cơ thể của mình.
Đêm nay là lần đầu tiên anh hoàn toàn buông thả bản thân.
Trì Ưng vừa hứa sẽ tham sống và sợ chết, đã bị lý trí đánh bại khi đối mặt với dục vọng.
Để anh chết cũng được.
Không có kiên nhẫn và kiềm chế, không có dịu dàng, không có lịch sự...
Nền văn minh mà con người đã tiến hóa từ giai đoạn quái thú cũng sẽ bị lột bỏ hoàn toàn trong đêm nay, chỉ còn lại xung lực nguyên thủy nhất chi phối mọi hành vi của anh.
Nhưng xét cho cùng, đàn ông và phụ nữ có những khác biệt nhỏ trong những vấn đề này.
Tô Miểu là một cô gái theo đuổi cái đẹp và sự lãng mạn, cô đã hình dung nó nhiều lần trong đầu, giống như thời khắc mặn nồng giữa nam chính và nữ chính trong phim, dưới ánh đèn dịu nhẹ, chậm rãi tiến đến cao trào.
Thậm chí cũng không phải tình huống mà Tần Tư Dương nói với cô "bầu trời đầy những ngôi sao nhỏ".
Trì Ưng hoàn toàn chiếm ưu thế, vừa chơi với cô, vừa nói bên tai cô với giọng nói quyến rũ, hỏi cô cảm thấy thế nào, nhưng…cô hoàn toàn không thể nói ra, câu trả lời cho những câu hỏi đó.
Khoảng bốn mươi phút sau, khi thời gian đã đến, người sớm mất kiên nhẫn là anh xoay người cô lại, quay lưng cô lại với anh.
“Đợi, đợi một lát.”
“Ừm?”
“Trì Ưng… cái này không đúng.”
Người đàn ông chống tay lên thành ghế sô pha, khóe mắt cong lên có chút thâm trầm, kiên nhẫn hỏi ——
“Sao lại không đúng?”
Cô gái cắn răng, không trả lời rõ: “Chỉ là không đúng.”
Anh nghiêng người hôn cô một hồi, an ủi cô một lúc mới tiếp tục, Tô Miểu lại nắm tay anh.
“Hay là… anh đi tắm rửa?”
Anh hếch cằm, nhìn một cách tán tỉnh và phóng đãng: “Tô Miểu, người thúc giục anh mau trở về là em, làm sao vậy, thời khắc mấu chốt còn muốn trêu chọc anh?”
Ánh mắt cô né tránh, che giấu vẻ hoảng sợ trong mắt: “Không, Trì Ưng, em không biết nên làm như thế nào, em thấy hơi sợ.”
Trong lòng cô tràn ngập cảm giác trống rỗng, nhất là khi cô quay lưng về phía anh, cảm giác trống rỗng đó càng rõ ràng hơn.
Đó là nỗi sợ hãi sâu sắc khi phải đối mặt với những điều mình chưa biết.
Trì Ưng đại khái hiểu được cảm nhận của cô, ngọn lửa trong lòng dần dần lụi đi một chút, thay vào đó là sự yêu thương vô tận.
Cô không có cảm giác an toàn, bốn năm qua, niềm tin đối với anh còn sót lại trong cô… đều đã lụi tắt.
Trì Ưng bật sáng tất cả đèn, sau đó bế cô lên, áp dụng tư thế đối mặt với cô, nhìn chằm chằm vào nhau.
“Như thế này, tốt hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
Tô Miểu ngồi so với anh cao hơn một chút, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên đang kề sát bên cô, anh hôn cô, đỡ lấy cô... Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào cô gái, quan sát từng biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt cô, để kiểm soát nhịp điệu.
Anh thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng về mặt này, anh có thể cống hiến hết mình như thế này.
Nếu kiên nhẫn là một sợi dây lò xo, Trì Ưng đã bị kéo căng đến cực điểm, nhưng nó vẫn đang rất căng.
Không sảng khoái, đương nhiên, nhưng không sao cả.
“Thế nào?”
“Khó chịu.”
“Đương nhiên, anh đã hoàn toàn thuộc về em rồi.”
Cô gái vòng tay qua vai anh, vùi đầu vào cổ anh như một đứa trẻ con, nhẹ nhàng nói: “Trì Ưng, anh không cần phải chịu đựng nữa.”
…
Suốt một tuần, cả hai hầu như không bước chân ra khỏi nhà.
Trong khoảng thời gian này, điện năng tiêu thụ không ổn định, trong nhà thỉnh thoảng sẽ bị cúp điện, nhưng dù vậy cũng không ảnh hưởng đến việc hai người tùy ý đổ mồ hôi hột cho nhau.
Cô nhìn thấy những vết thương trên người Trì Ưng, cô không hỏi gì, rơi nước mắt hôn lên từng vết sẹo trên người anh.
Tô Miểu không nhớ rõ mình đã trải qua bao nhiêu lần, mỗi lần đều giống như tận thế.
Cô đã kiểm soát bản thân, siêng năng làm việc và làm việc chăm chỉ trong hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên cô nếm trải từ sa đọa, và cô không ngờ lại sẽ cùng Trì Ưng trong những chuyện này.
Không tiết chế được, không thể tự giải thoát, khó kiềm chế…
Đôi mắt của Trì Ưng rất mê hoặc, cô sẽ cúi xuống hôn anh sau khi nhìn anh không quá ba giây, ngọn lửa dục vọng sẽ được nhen nhóm, lan rộng như ngọn lửa trên thảo nguyên.
Nhốt mình trong nhà, họ vây lấy nhau, theo dõi cơ thể của nhau cho đến khi không còn bí mật nào nữa.
Tình yêu cũng tràn ngập mọi ngóc ngách của tâm hồn.
…
Vào buổi tối, Tô Miểu dựa vào cửa sổ lồi, nhìn bầu trời hình vuông nhỏ hẹp.
Cô đã từng rất háo hức được thoát ra, háo hức được bay ra khỏi bầu trời ngột ngạt này, rời khỏi con hẻm nghèo này, rời xa những bà hàng rong nơi đây có giọng nói ồm ồm đến thủng màng nhĩ, thoát khỏi mùi ẩm mốc trong không khí quanh năm…
Mãi cho đến khi mẹ cô đột ngột qua đời, cô mới dần hiểu ra rằng mình hoặc là một con đại bàng nhỏ, hoặc là một chú gà con bị đất đá trói chặt, đôi cánh của cô rất nặng nề, cho dù gió có thổi mạnh thế nào đi chăng nữa... cô cũng không thể bay lên.
Cô đã chán nản trong một thời gian dài cho đến khi cú đâm sau lưng của Trì Ưng biến tất cả sự nhàm chán và chán nản của cô thành sự tức giận và không cam tâm, bằng sự tức giận này, cô đã nhảy một quãng đường dài và được nhận vào trường đại học tốt nhất, đồng thời học cao học, và sở hữu tấm bằng cao học danh giá trong mắt người khác.
Cho đến bây giờ... Cô đã trở lại với mảnh đất đã nuôi mình lớn lên.
Cho dù ghét nó đến nhường nào, thì Tô Miểu cũng phải thừa nhận rằng cô không thể thoát khỏi nó.
Đây là nơi cô sinh ra, nơi đây và cô, và mẹ cô hòa thành một thể, cô phải học cách chấp nhận điều đó.
Trì Ưng thân trần, đi đến tủ lạnh quét một lượt, lấy ra lon Coca-Cola cuối cùng trong đó, đi đến bên tường, nhìn cô gái bên cạnh bậu cửa sổ đang nhìn ra sông.
Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, rất dài, che đi cặp đùi trắng nõn mịn màng, mái tóc mềm mại đen tuyền dài đến tận bả vai, buông thõng trên vai, cô không trang điểm, nốt ruồi đỏ tươi trên cổ cô là nét đẹp lộng lẫy nhất…
Dáng vẻ trầm ngâm của cô, lại tràn đầy dục cảm.
Trì Ưng siết chặt đầu ngón tay, mở lon nước ngọt bằng một tay và đưa nó qua phía đôi chân trắng nõn của cô.
Cảm giác lạnh lẽo khiến Tô Miểu rùng mình, quay đầu lại, Trì Ưng leo lên cửa sổ lồi hôn cô lần nữa, hai tay bắt đầu không nghe lời.
“A…”
Thời gian cách lần trước, còn chưa tới hai giờ, Tô Miểu còn chưa khôi phục lại!
Cô mút nhẹ môi anh, ngăn anh lại bằng một nụ hôn.
Trì Ưng cũng không miễn cưỡng, lưu manh nằm trong lòng cô, đưa lon coca cho cô: “Lon cuối cùng rồi, cho em uống.”
Tô Miểu bất lực nói: “Chúng ta hết cạn đạn lương rồi.”
“Nhưng anh vẫn chưa hết.”
“…”
Tô Miểu lại một lần nữa ngăn cản sự tấn công của anh.
Trì Ưng nhìn giếng trời nhỏ, đề nghị: “Ngày mai chuyển đến Lâm Giang Thiên Tỉ, diện tích lớn hơn.”
“Nhà em nhỏ, đã khiến cho thái tử gia ấm ức ở chỗ này nhiều ngày như vậy, em thật cảm thấy có lỗi.” Tô Miểu giễu cợt anh.
Trì Ưng vươn tay véo cô, khiến cô gái nhanh chóng tự vệ... và liên tục đánh anh. Anh nắm lấy một lọn tóc lòa xòa trước ngực, nhẹ nhàng quệt lên chóp mũi: “Nhà anh rộng, để chúng ta hành sự cũng tiện hơn.”
“Anh còn muốn hành sự kiểu gì chứ!” .
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
“Anh còn có rất nhiều ý tưởng, đợi khi cùng em thành thục rồi sẽ thử, đảm bảo khiến em say mê.”
“…”
Anh dùng từ thật không có chừng mực, đặc biệt là về vấn đề đó, những lời nói thô tục không biết từ đâu mà ra.
Tô Miểu không đáp lại được, cô giật lấy tóc anh, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Trì Ưng đi theo, tựa vào cửa, khoanh tay cười không nghiêm túc chút nào: “Vờ gì chứ, ham muốn tình dục của Tiểu Ưng còn mạnh hơn anh nhiều.”
Tô Miểu quay đầu liếc anh một cái, anh lập tức làm ra động tác ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cô gái nhìn quanh căn phòng khách nhỏ trong nhà mình, tuy chật hẹp nhưng là một ngôi nhà nhỏ sạch sẽ và ấm cúng, nội thất đầy đủ.
Trái tim cô cao hơn cả bầu trời... hai năm đã qua, ngôi nhà nhỏ như vậy khiến cô nhớ đến mẹ và cho cô cảm giác ổn định.
Nhưng Trì ưng được nuông chiều, chắc chắn không quen với điều đó.
Anh chàng này đã đề nghị nhiều lần kể từ ngày thứ ba, bảo cô hãy chuyển đến Lâm Giang Thiên Tỉ cùng anh.
Trên thực tế, Tô Miểu luôn hy vọng giữ Trì Ưng ở lại ngôi nhà nhỏ của cô thêm vài ngày nữa.
Cô trang hoàng căn nhà nhỏ thật ấm cúng, ngày nào cũng đặt những bó hoa loa kèn tươi mang đến, khiến căn nhà ngập tràn hương thơm của hoa loa kèn.
Sáng nào cô cũng dọn dẹp sạch sẽ, đặc biệt là phòng tắm, không tìm thấy một sợi tóc nào, sạch sẽ, anh còn đặt hộp thanh lọc không khí mùi bạc hà mà mình thích, để được thông thoáng.
Thậm chí Tô Miểu còn định sau đó đi sẽ siêu thị để mua sắm, mua một ít thức ăn, cô có thể nấu cho anh mỗi ngày, và nấu một số món Tứ Xuyên không cay theo nhiều cách khác nhau.
Mặc dù... các món ăn không cay đòi hỏi tay nghề.
Nhưng Trì Ưng vẫn ở không quen.
Cô không thể đóng một chiếc lồng chim bằng vàng, để giữ anh trong ngôi nhà nhỏ của mình.
“Trì Ưng, bây giờ chúng ta thu dọn đồ đạc, chút nữa sẽ chuyển đi, nhưng em có thể mang mẹ đi cùng không?” Cô quay lại nhìn anh.
Người đàn ông gật gật đầu: “Đương nhiên.”
Nửa giờ sau, Trì Ưng thu dọn vali của Tô Miểu, sắp xếp lại từng bộ quần áo mùa hè cho cô.
Ngoài một số vật dụng cần thiết, còn có một hộp lớn bao cao su có hoa văn hình xoắn ốc, anh cũng nhét vào góc vali, so với những cái mỏng hơn thì cái này đối với anh kém nhạy hơn.
Nhưng như vậy thích hợp với cô hơn, trước khi cô đạt được cực khoái, Trì Anh tuyệt đối sẽ không tự mình đạt được trước, để cô chỉ biết nhìn anh.
Chỉ là đạo đức cơ bản của đàn ông.
Trì Ưng mang theo hành lý đi ra khỏi phòng, lại nhìn thấy Tô Miểu đang ôm hũ tro cốt, lẩm bẩm—
“Mẹ, chúng ta chuyển nhà nhé.”
“Không phải mẹ luôn muốn sống ở Lâm Giang Thiên Tỉ sao, chúng ta sẽ chuyển đến một căn phòng view sông siêu sang trọng.”
“Là nhà của Trì Ưng đấy, mặc dù chuyển qua đó như thế này không tốt lắm, người ta sẽ nói con trèo cao.”
“Anh ấy kiếm được nhiều tiền hơn con, con vẫn còn đang đi học, cái này cũng hết cách rồi, vậy sống cùng nhau, con sẽ chăm sóc anh ấy nhiều hơn vậy.”
Trì Ưng: “…”
Anh đi tới, cầm chiếc bình lên và nói: “Mẹ, con gái của mẹ... thực sự rất nhạy cảm và biết quan tâm.”
Tô Miểu không nói chỉ nhìn anh, nhưng thấy vẻ mặt của Trì Ưng trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói——
“May là con kiếm được nhiều tiền hơn cô ấy, và may mắn là cô ấy khá sẵn lòng chăm sóc con, vì vậy chúng con bổ sung cho nhau. Nhưng con sẽ yêu cô ấy, không để cô ấy chịu ấm ức, mẹ cứ vui lòng giám sát nhé.”
…
Lần này Tô Miểu đến Lâm Giang Thiên Tỉ, thấy rằng căn phòng có một chút khác biệt.
Trì Ưng dường như đã thay đổi và bố trí lại căn phòng.
Phòng ngủ chính có thêm bàn trang điểm và phòng để đồ, phòng tập cũng được bổ sung một số thiết bị nhẹ nhàng phù hợp với thể lực nữ như máy leo núi, máy tập elip.
Thay đổi lớn nhất chính là phòng làm việc, căn phòng làm việc mang màu sắc lạnh lẽo này ban đầu chỉ có một chiếc bàn và một chiếc ghế, nhưng hiện tại nó đã có hai chiếc bàn và hai chiếc ghế, được đặt bên cạnh những giá sách cao từ trần đến sàn ở hai bên trái phải, tạo nên hai khu vực hoàn toàn độc lập.
Giá sách cao từ trần đến sàn chứa đầy sách chuyên môn của Trì ưng về trí tuệ nhân tạo, máy tính và cơ khí.
Cũng có một số máy bay không người lái đã tháo rời, cánh tay robot và ống nhựa PVC trên bàn làm việc của anh.
Ở phía bên kia của bàn, có rất nhiều sách, giấy Tuyên Thành, Yên Đài, mực và bút lông... giá sách đầy sách chuyên ngành văn học, văn học nước ngoài, văn học cổ đại và đương đại, còn có các bài luận văn Trung Quốc và phương Tây, v.v. Có hàng trăm, thậm chí hàng nghìn tuyển tập, tài liệu đắt tiền không hẳn có thể mượn trong thư viện, nhưng trên kệ sách đều có đủ.
Tô Miểu nhìn lướt qua toàn bộ giá sách trên tường, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng vẻ khó có thể tin.
“Trì Ưng, những thứ này là…”
“Đây là phòng sách anh chuẩn bị cho hai chúng ta, mới sửa sang hai ngày trước.”
“Vì vậy anh ở lì tại nhà em một tuần nay, thì ra là vì sửa sang căn nhà này!”
“Đây là một trong những lý do.” Trì Ưng đưa tay đặt lên vai cô gái, ôm lấy cô như người anh em, “Tiểu Ưng, cuộc sống chung của chúng ta bắt đầu.”
“Vậy anh phải chuẩn bị cho thật tốt đấy, em cực cằn nhằn, sẽ quản thúc anh, gọi anh dậy sớm, còn không cho phép anh thức khuya.”
Trì Ưng nhặt chiếc tai nghe hình chiếc nhẫn treo trên tường lên: “Anh biết, anh đã đặc biệt chuẩn bị sẵn tai nghe chống ồn.”
Tô Miểu cười đưa tay vô anh một cái.
Nhìn hai chiếc bàn cách xa nhau lại có vách ngăn, Tô Miểu tò mò hỏi: “Sao bàn của chúng ta cách xa như vậy, không thể đặt gần nhau sao?”
“Vì phải làm việc và học tập nghiêm túc.”
“Gần một chút thì không thể nghiêm túc sao?”
“Anh có thể, em có thể sao?”
Tô Miểu nhìn Trì Ưng.
Chiếc đèn bàn màu vàng ấm áp làm nổi bật bóng dáng cao gầy của anh, anh tùy ý lật giở cuốn sách, toát ra một chút khí chất kìm hãm ham muốn, màu môi mỏng có sức hấp dẫn khó cưỡng.
Cô thu hồi tầm mắt, lướt đầu ngón tay trên giá sách, chịu đựng vài giây rồi quay người lao tới, ôm lấy cổ anh hôn.
Trì Ưng bế cô lên, đặt cô lên bàn, hôn cô không dứt ra được, mặc dù khóe miệng đang mỉm cười nhưng lại rất nghiêm túc hôn cô.
Hoàn toàn không có sự chiếu lệ nào, đối với việc anh yêu cầu một nụ hôn từ cô.
“Em xem, chúng ta bên nhau… ngoài việc này ra, không cách nào chuyên tâm làm chuyện khác.”
“Em sẽ kiềm chế tốt!”
Nói xong, Tô Miểu buông anh ra trước, đi đến khu vực bàn làm việc của anh, nhìn đống khung xương máy móc rải rác trên bàn cùng sổ ghi chép và máy tính để bàn rải rác, trên bàn còn có một số ghi chú anh viết tay, một số các thông số quan trọng được ghi chép lại.
Bởi vì Tô Miểu không hiểu, đương nhiên không dám đụng vào những thứ này, nhưng đây là thế giới của anh, Tô Miểu vô cùng hứng thú ghé thăm, nhìn kỹ từng sợi dây đồng mỏng quấn dưới cánh quạt của máy bay không người lái.
“Ba năm tới, Tiểu Ưng nhà ta phải chăm chỉ học hành. Bạn trai sẽ cố gắng kiếm tiền, đợi Tiểu Ưng tốt nghiệp thạc sĩ, chúng ta sẽ kết hôn.”
Tô Miểu quay đầu nhìn anh: “Anh đã lên kế hoạch cả rồi?”
“Ừm, trong khoảng thời gian này, anh sẽ cố gắng hết sức để làm hài lòng ông nội bằng những thành tích nổi bật, và cố gắng nổi bật trong cuộc cạnh tranh khốc liệt giành quyền người thừa kế, kế thừa công việc kinh doanh của gia tộc Trì.”
Tô Miểu bĩu môi, không tán thành: “Em còn tưởng rằng anh muốn tự mình lập nghiệp, thì ra còn muốn về nhà kế thừa gia nghiệp.”
“Tiểu Ưng, anh chưa bao giờ có cơ hội nói với em về ước mơ của anh, anh muốn phát triển một con chip trí tuệ nhân tạo có thể được sử dụng trong những lĩnh vực tiên tiến nhất, để công nghệ có thể thực sự thay đổi và giúp ích cho cuộc sống con người. Anh nhớ lúc trung học trong giờ văn học bài "Lễ kí", có câu "Già được phụng dưỡng, trẻ được dạy dỗ, nghèo khó được giúp đỡ, khó khăn được giúp đỡ, góa bụa cô đơn, tàn tật, ốm đau đều được phụng dưỡng", vào thời điểm đó, cô giáo Lý đã yêu cầu chúng ta thảo luận theo nhóm, làm thế nào để đạt được một thế giới lý tưởng như vậy.”
“Em nhớ, lúc đó anh và Tần Tư Nguyên cùng một nhóm.”
“Em nhớ anh và Tần Tư Nguyên cùng nhóm, vậy em còn nhớ lúc đó anh phát biểu như thế nào không?”
Làm sao tô Miểu có thể quên, từng lời nói, từng hành động, từng cử chỉ của anh thời thanh xuân ấy, đều được cô lưu giữ trong đáy mắt như một chiếc máy quay phim.
“Lúc đó anh chỉ nói bốn từ: Cường quốc công nghệ. Sau đó mọi người nói rằng thái độ của anh là trả lời lấy lệ, các nhóm của chúng em đều đạt điểm cao hơn anh.”
Khi nói về lĩnh vực chuyên môn của mình, đôi mắt của Trì Ưng sáng rực——
“Tiểu Ưng, suy nghĩ của anh chưa bao giờ thay đổi. Những thứ này đều có thể đạt được bằng cách dựa vào công nghệ. Anh muốn tạo ra một đế chế công nghệ có thể giúp ích nhiều nhất cho cuộc sống của con người. Điều kiện tiên quyết để thực hiện điều này là anh cần nguồn vốn mạnh hơn làm chỗ dựa, anh cần một tập đoàn công nghệ quy mô lớn và nhiều nhân tài hơn. Vừa hay... Anh có xuất thân tốt, có cơ hội thừa kế hợp pháp, tuy phải cạnh tranh với nhiều người trong gia tộc, nhưng sau cùng chỉ có thể là anh.”
Tô Miểu nhìn người đàn ông trước mặt, anh vẫn giống như năm cô mười tám tuổi nhìn thấy, một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết, hét lên " Đại bàng tung cánh lượn trên bầu trời, trời cao đất rộng, ta bay luyện".
Khi nói về những giấc mơ và thế giới mà anh ấy yêu thích, dáng vẻ anh như phát sáng.
“Em nghe không hiểu lắm.” Tô Miểu nghiêm túc tìm hiểu thế giới của anh, “Anh có thể nói cụ thể hơn không?”
“Em hãy xem một thiết bị anh làm gần đây.” Trì Ưng đưa một chiếc máy bay không người lái cỡ lòng bàn tay cho Tô Miểu, “Hãy xem thử xem.”
Tô Miểu cẩn thận cầm lấy, rất nhẹ nhàng.
“Một máy bay không người lái bình thường cỡ này thường có thể tải 5-10kg, nhưng nó có thể tải 20-30kg và tốc độ của nó nhanh hơn máy bay không người lái thông thường.” Trì Ưng giới thiệu với cô, “Cốt lõi của công nghệ là tối ưu hóa liên tục... Chỉ cần cuộc sống con người vẫn còn thiếu sót và hạn chế, thì tiến bộ công nghệ sẽ không bao giờ dừng lại.”
“Anh nói vậy, em đã hiểu rồi!”
“Ừm, nói xem, em hiểu gì rồi?”
“Nếu em không muốn xuống lầu nhặt đồ ăn, em có thể lái máy bay không người lái của mình giúp em xuống lầu lấy.”
Trì Ưng xoa đầu cô, trong mắt tràn đầy cưng chiều: “Em muốn dùng máy bay không người lái của anh giúp em lấy đồ ăn sao?”
“Chính anh đã nói, để cuộc sống của con người trở nên tốt đẹp hơn, trước tiên anh phải khiến cuộc sống của bạn gái anh trở nên tốt đẹp hơn, đúng không?”
“Rất có lý, anh phải nỗ lực theo hướng này.”
Trì Ưng nhìn khuôn mặt mềm mại xinh đẹp của cô gái gần kề, anh bế cô lên, lơ đãng đặt lên bàn.
“Tiếp sau đây tới lượt Tiểu Ưng rồi.”
“Tới lượt em cái gì chứ?”
“Kể cho anh nghe về em đi.” Trì Ưng cố ý để cô ngồi cao hơn anh, rúc vào cổ cô, ngẩng đầu nhìn cô, “Chúng ta đã xa nhau bốn năm rồi, thẻ dữ liệu còn rất nhiều chỗ trống, cần phải được cải thiện gấp.”
Tô Miểu nghĩ về "thẻ dữ liệu" phổ biến trong các nữ sinh trung học.
Trao đổi thẻ dữ liệu, đây là bước đầu tiên họ hướng về nhau.
Tìm hiểu lẫn nhau, trở thành người yêu thân thiết nhất.
Tô Miểu hai tay ôm cổ Trì Ưng, khẽ gật đầu, ngượng ngùng nói: “Em không có mộng tưởng lớn như anh, nhưng tâm tư của em chưa từng thay đổi, em muốn làm người giáo viên nhân dân.”
“Ừm, anh nhớ.”
“Những năm tháng em tuyệt vọng nhất, em đã ước sao có một người thầy kiên trung đứng bên và có cách bảo vệ em khôn ngoan hơn, thay vì hoàn thành nhiệm vụ rồi phê bình, giáo dục những học trò hư.”
Một mình cô đi trong góc tối thật lâu, cô bịt miệng không dám khóc to, không có thầy cô nào... đáng cho cô tin tưởng.
“Em có thể nghe thấy những tiếng khóc thầm lặng đó trong bóng tối, muốn giúp đỡ họ.”
Trì Ưng biết đây là nỗi ám ảnh sâu sắc nhất trong lòng cô, anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, kiên định nói: “Tiểu Ưng của chúng ta nhất định sẽ trở thành giáo viên nhân dân tốt nhất.”
“Không dám nhận, kỳ thật nếu như nói mục tiêu trước mắt, em còn cần đạt được học bổng, học bổng toàn phần có thể trừ học phí.”
Khóe miệng Trì Ưng nở nụ cười: “Lại nữa? Sự nghiệp học sinh của em có mâu thuẫn với học bổng sao?”
“Trì Ưng, em chỉ là một người bình thường, chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, và sau đó... chỉ muốn được ở bên anh.” Tô Miểu xấu hổ cúi đầu, “Chỉ vậy thôi, hết rồi.”
Trì Ưng dùng mũi của anh cọ cọ vào mũi của cô, “Em muốn lựa chọn bất kỳ cuộc sống nào, bình phàm, vĩ đại, kỳ dị... cho dù em nói muốn phiêu bạt thế gian, anh cũng sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ em.”
Tô Miểu vội lắc đầu: “Em không muốn lang bạc, em muốn bên cạnh anh, chăm sóc anh thật tốt.”
“Chăm sóc anh thật tốt?”
“Ừm, mặc dù giờ anh khỏe rồi, nhưng trong sinh hoạt cũng cần tinh tế hơn, em sẽ chuyên tâm chăm sóc anh thật tốt.”
Ánh mắt anh có chút thâm ý, tay trái vòng qua eo cô, đầu ngón tay khéo léo kéo khóa váy eo nhỏ, anh ghé sát tai cô thì thầm: “Hiện tại cơ thể anh đang nói cho anh biết, đêm nay cũng cần phải được chăm sóc một cách "hết lòng".”
“Ý em nói không phải ý đó!”
Anh ta còn chưa nói xong, Tô Miểu đã bị anh đè lên bàn, cô quay lại ngăn cản, nhưng người đàn ông đã nhét món đồ vuông nhỏ vào tay cô.
“Giúp anh mang vào.”