“Bị phát hiện rồi”
Thiếu niên cụt tay giọng nói hững hờ, chẳng có vẻ hốt hoẳng hay sợ hãi
“Tiêu Dật Phong, ngươi đã gặp Liễu Tương Sinh? “
Trước thái độ hung hăng của nữ nhân, Dật Phong vẫn dửng dưng
“Chuyện đó thì liên quan gì đến ngươi?”
“Không phải người buông lời từ trước hắn đã không bị ác cảm với người họ Tiêu”
Tiêu Dật Phong nở nụ cười khinh bỉ
“Ngươi vô năng không câu dẫn được hắn? sao lại lôi ta vào?”
“Ta biết ngươi cũng đang toan tính gì đó, Hết lần này đến lần khác đều đi trước ta một bước. Và đều làm hỏng việc lôi kéo người của ta. Hôm nay chúng ta giải quyết rõ ràng đi”
“Ngươi muốn thế nào?”
“Mục đích chúng ta giống nhau, giờ ta hỏi lần cuối ngươi có hợp tác với ta hay không? ”
Vừa nói, bàn tay nữ nhân chợt bao phủ bởi một luồng khói trắng, chỉ cần nói không thì sẽ lao tới tấn công.
“ Vậy sao? Nếu ta nói ngươi làm thủ hạ của ta thì thế nào?”
“Ngông cuồng… Là ngươi ép ta hạ độc thủ”
Vừa nói xong, bóng ảnh nữ nhân lao tới định chộp lấy cổ Tiêu Dật Phong. Lão giả đứng bên dùng tay làm đao gặt thế công, trước khi nó tới được nam tử cụt tay. Đồng thời giáng thêm một chưởng về phía Nữ nhân,
Do dung nhập ký ức của Tiêu Dật Hồng, những đòn thế của lão giả trước đây là trưởng lão trong Hắc Hổ đều quen thuộc, biết rõ ưu nhược điểm, nên né tránh và hóa giải không mấy khó khăn
Đôi bàn tay trắng xóa, biến thành vô số tàn ảnh làm hoa mắt vị lão giã. Tức thì một thanh đoản đao từ đâu lao tới cắt ngang qua yết hầu lão. Chỉ cảm thấy một lực hút vồ hình từ phía sau,kéo lão giả lui lại nửa bước mới thoát khỏi độc chiêu. Đầu vẫn còn trên cổ nhưng chòm râu đã bị cắt đứt
“Thì ra ngươi cũng có chút bản lĩnh”
Xem ra việc Tiêu Dật Phong vừa dùng hấp khí cứu lão giả không qua mắt được đối phương. Nữ nhân hai tay khẽ động lần nữa, nhưng làn khói trắng đã biến mất thay vào đó là một đạo ám ký phóng tới người Tiêu Dật Phong
Đây chính là Ngân Hồ Phi Châm, loại độc châm nổi danh của Bách Diện có thể làm gục đối phương chỉ trong vài hơi thở. Bất kể người đó có tu vi thế nào, chỉ cần bị trúng phi châm là chỉ có chết
Hai ống Tay áo vốn nằm im bấy lâu nay, lúc này như có một luồng khí vô hình làm nó phập phồng không ngớt, quấn lấy phi châm
Nói thì chạm nhưng sự việc xảy ra nhanh vô cùng. Chỉ thấy Tiêu Dật Phong vẫn thản nhiên đứng đó, còn phi trầm lại nằm trên bàn tự bao giờ.
Nữ nhân hốt hoảng,lực phóng ám khí của nàng đâu phải là yếu, với tốc độ đấy né tránh còn khó huống chi là phá giải hoàn toàn… Chưa định thần lại thì cả người hắn trong lúc sơ ý bị hút về phía trước, Hai ống tay áo của Tiêu Dật Phong quấn lấy người kéo về trước mặt hắn
Nhìn qua thân thể mê người, Tiêu Dật Phong cười lạnh. Ánh mắt hiện lên vẻ ngoan độc sau mái tóc rậm rạp
“Rác Rưởi... nếu không phải ngươi mang thân xác của muội muội thì ta đã xử đẹp ngươi từ lâu rồi”
Nữ nhân mấp máy đôi môi đỏ mọng, cố gắng nuốt một ngụm khí, lần đầu tiên biết thế nào là sợ hãi. Ánh mắt đó là của quỷ dữ chứ không phải con người
….
Thời gian thấm thoắt thoi đưa
Tương Sinh và Mạc Lam đã rời khỏi Thiên Phổ Thành được mấy hôm, Hai người đang đi trên con đường dẫn về Bạch Thành, nhưng mọt năm qua ít người qua lại, không gian có phần rậm rạp hơn rất nhiều, đường lớn cỏ mọc um tùm che khuất lối đi
Ngay giữa ban ngày mà yêu thú vẫn chạy qua chạy lại không ít. Đó là yêu thú sơ cấp không có khả năng gây tổn hại cho hai người
Càng đi xa, Mạc Lam càng thấy Tương Sinh có nhiều bản lĩnh, Chàng dùng chân cũng có thể tùy ý bắt vài con yêu thú. Phần thức ăn thì không phải lo lắng. Ở Trong Thành hắn sống dựa vào nàng nhưng ra bên ngoài thì khác rồi
Ban ngày đi, mệt thì nghỉ. Nhưng hắn không ngừng tu luyện, Và đặc biệt hơn hôm nay hắn cảm nhận được xung quanh chỗ này có một nguồn linh khí rất dồi dào cũng không quá thua kém ở Tông Môn. Tò mò trước địa phương đó, Hắn và Mạc Lam đi tới một vách núi phía bên trong là một thôn nhỏ được rào bằng đá rất cẩn thận, và bên trong có khói bốc lên
Hai người chậm rãi tiến vào trong. Thôn này có 6 nhà nhưng chỉ có hai người sinh sống, một người đang phơi thảo dược. còn một người đang ở vách đá luyện công
“Muội muội… Chúng ta từ Thiên Phổ Thành đi Bạch Thành không biết có thể ở lại đây nghỉ một lát không?”
Nghe tiếng người lạ gọi, nữ nhân đang phơi thảo dược vội chạy tới tiếp đón, khuôn mặt rạng rỡ vì lâu nay không có người ghé thăm
“Được chứ, Mọi người từ Thiên Phổ Thành? Đi đường vất vả rồi “
Rồi Nữ nhân quay sang phía nam tử đang luyện công. Vẫy cánh tay hô lớn
“A Tam… có người tới thôn nè”
Nghe tiếng gọi quen thuộc, thiếu niên dáng người cao lớn, cơ thể săn chắc nước da ngăm đen lau vội giọt mồ hôi đi tới chỗ muội muội
“An Mộc … là ai mới đến vậy?”
“Muội không biết, họ từ Thiên Phổ Thành tới, muốn nghỉ ngơi ở đây một lát”
Thiếu niên đi tới nhìn ba người đánh giá một lượt rồi nói
“ Hai người tử Thiên Phổ Thành tới sao… Mau vào nhà ngồi ngỉ đi”
Mạc Lam Mỉm cười gật đầu, Hai người đi theo thiếu niên tới một căn nhà gỗ, rồi bỏ đồ đạc xuống. An Mộc cũng đi theo, khuôn mặt vô cùng hớn hở, rất lâu, rất lâu mới có người đi qua. Muốn nghe họ kể chuyện quá
“Oa.. em bé đáng yêu quá… cho muội bế nó nhé”
A Tam ánh mắt có vẻ dè chừng, nhưng Mạc Lam không có ý kiến gì. Ắm đứa bé lên, thì cả hai thích thú lắm, nhất là khi thấy An Mộc, đứa bé cứ cười không ngớt
“Em tên gì nè…?”
“Nó là Tiểu Tần… hay cười lắm… gặp ai nó cũng cười vậy đó”
“ Tiểu Tần a.. Tiểu Tần… Sao em lại đáng yêu vậy chứ… Tỷ là An Mộc… đi chơi với tỷ nhá..hí hí”
Hai người tung tăng qua chỗ có mấy con người gỗ đùa nghịch. Ưng Mộc thở dài bền giải thích với hai người
“ Hai người không phiền chứ… muội muội ta lâu ngày không gặp người ngoài… nên hiếu kỳ vậy ấy”
Mạc Lam cũng hơi thắc mắc
“Cả thôn chỉ có hai người thôi ư…”
“Chỉ có hai người… đệ là Ưng Mộc trong thôn gọi là A Tam… muội ấy là An Mộc… Hai người từ Thiên Phổ đi đến đây không có ai đi cùng sao? Bên ngoài nhiêu yêu thú lắm”
“Tỷ là Mạc Lam… Đây là …phu quân của tỷ Tương Sinh. Huynh ấy có bản lĩnh lớn lắm, không sợ yêu thú đâu. Cả Nhà Tỷ đang định đi Bạch Thành tình cờ đi qua đây nên ghé vào xin nghỉ một lát”
Chỉ Thấy Tương sinh nghe chứ không nói gì, tất cả chỉ có Mạc Lam hỏi và trả lời, Lúc này Ưng Mộc nhìn qua thấy đôi tay nam tử có chút không được tự nhiên
“Hình như đôi tay của huynh …?”
“À Huynh ấy gặp nạn, đôi tay tạm thời không dùng được… Nghe nói ở Thiên Triều có một vị danh y có thể chữa được, nên mới không ngại đường xa đi lên đấy một chuyến”
Ưng Mộc gật gù
“Ra là vậy… Chắc huynh phải khổ sở lắm… Từ lúc đi vào chưa thấy huynh nói gì?”
Liễu Tương Sinh chỉ lắc đầu, Mạc Lam bèn nói thay
“Huynh ấy trông vậy nhưng tốt tính lắm… Nãy giờ chúng ta có săn được mấy con yêu thú, có thể dùng bếp của hai người nấu một chút không “
“Được chứ… sắn tiện dùng bữa cùng đệ và An Mộc luôn”
Vốn làm trong tửu lầu nay lại có dịp trổ tài nghệ. Một bữa ăn nho nhỏ được bày ra nhanh chóng, Gia vị còn hạn chế nhưng với trù nghệ của Mạc Lam thì cũng đủ ngon rồi, Cũng lâu rồi mới có một bữa ăn nhiều người như vậy
Suốt bữa ăn cứ thấy Mạc Lam đút cho Tương Sinh, làm An Mộc hiếu kỳ, nhìn một lúc đánh giá một hồi
“ Muội biết chút y thuật, chút nữa để muội xem thử cho huynh “
“Sao ta lại quên mất nhỉ… Mạc Tỷ, Liễu Huynh.. Y thuật của An Mộc tốt lắm đó. biết đâu lại chữa được cho huynh”
Không chỉ Mạc Lam mà cả Tương Sinh cũng kinh ngạc, không nghĩ ở đây cũng có một y sư lại trẻ như vậy. Nhưng đến tông môn còn phải ba năm mới chữa khỏi, thì người này có thể sao
“Vậy làm phiền An Mộc muội muội rồi”
Mọi người ăn xong, rồi dọn đồ qua một bên. Hai người đi sang nhà bên cạnh, phòng này chuyên để chữa bệnh a.
Tương sinh ngồi xếp bằng ánh mắt nhìn phía An Mộc xen lẫn nghi ngờ và hi vọng. Bàn tay nhỏ nhắn vén tay áo nam nhân lên rồi bắt đầu kiểm tra. Nhìn bên ngoài thì không có gì bất thường trừ phần vai chỗ tay nối tiếp với vai có một vệt sẹo dài,