“ Ai đó?”
Lại nghe một tiếng “ Bõm” từ dưới nổi lên một cái đầu đang cười toe toét dù dưới nước rất lạnh, đầu tóc ướt sũng ánh trăng lại lờ mờ nhất thời không nhân ra người này
“Ta là Hà Bá đây?Tiên tử hạ phàm đang ngồi nhớ người thương sao?
Nghe qua giọng điệu này có vẻ giống gã đã gặp ở trên đường tới Tông Môn, sao tên này lại ở đây vào giờ này. Đang định bỏ đi thì lại nghe tiếng gọi
“Ta đã trả lời câu hỏi của người, vậy sao ngươi không trả lời ta mà đã bỏ đi? Chả trách nam nhân lại nổi giận với người”
Đôi mày khẽ nhíu lại, xem ra người này biết chuyện hồi chiều nay ở trong Dược Viên
“ Ở dưới nước quá lâu không tốt cho ngươi đâu, mau đi về đi”
Quần áo Lý Hào còn ướt, hắn lại đang ở trần không lên được, chứ hắn chẳng muốn ở dưới nước thêm một chút nào
“ Ta đang tu luyện dưới nước… Thế nào? Thấy có sáng tạo không? Chắc không ai luyện kiểu này đâu ha”
Đang sắp chết cóng rồi đây, nhưng hắn mà lên chắc nữ nhân sẽ bỏ chạy mất, thật hiếm có cơ hội gặp được nên không đành cắn răng vậy.
“Ta đã gặp một kẻ tu luyện dưới nước giống ngươi, nhưng hắn đã bị chết rồi”
Tu luyện dưới nước nữ nhân chợt nghĩ tới Tiểu Thất, con người này thật khó mà đoán được hắn là người như thế nào. Hắn giúp nàng rất nhiều lần, lại còn mang về hai quả giúp nàng phục hồi dung nhan, Vị trưởng lão ở Dược Viên cũng đã xác nhận được đó là đồ trân quý thật, không có dễ kiếm. Vậy là Tiểu Thất có ý tốt thật, Nhưng sao hắn lại giết người của Tông Môn, lại còn phế đôi tay của Tương sinh làm hắn khổ sở, Nữ nhân cũng vì vậy mà khổ tâm theo. Thật kho nghĩ mà cũng chẳng muốn nghĩ thêm, cứ coi hắn như một kẻ đã chết đi vậy
Nghe thấy có người từng bị chết, Lý Hàn có chút khú xử, vội đưa tay chỉ đến bộ y phục đang treo trên cây. Mộng Lăng thầm hiểu ý, vội vận một luồng khí vào đôi bàn tay thổi tới bộ y phục mấy lượt. Trời không có gió mà chiếc áo cứ như bị thổi mạnh đi vậy
Lúc sau y phục đã khô ráo, Mộng Lăng xoay người bước đi. Lý Hào thấy vậy liền đi lên bờ mặc vội quần áo rồi chạy theo
“Tiên tử đợi đã…”
Vì đang có nhiều suy nghĩ, nên Mộng Lăng đi có hơi chậm
“Ngươi còn chuyện gì?”
Đây là lần đầu nhìn thấy khuôn mặt của nữ nhân gần đến vậy ánh mắt có vẻ buồn bã. Làm hắn nổi lên máu nam nhi muốn che chở cho người này. Gã nam nhân hồi chiều thật không có mắt, một nữ nhân như vậy sao hắn nỡ buông lời cay đắng
“Tóc của ta còn chưa khô… Tiên tử thi triển pháp lực thêm lần nữa có được hay chăng?”
Lý do thật củ chuối, thế mà hắn cũng nói được
“Vậy thì không cần đâu… ngươi cứ chạy từ đây về ngoại môn là sẽ ổn thôi”
Hắn nửa đùa nửa thật đáp
“ Tiên tử thần thông quảng đại có phần không biết, hôm nay ta bị tưởng lão phạt vì tội nhổ mất thảo dược trong dược viên, nên bị người bắt trồng lại toàn bộ chỗ thảo dược đó. Từ tối đến giờ ta chưa có ăn gì, không còn sức mà chạy về đó đâu”
Biết là tên này giả vờ, nhưng Mộng Lăng cũng cho hắn vài luồng khí làm tóc của hắn dựng ngược lên. Đúng là mát cả khuôn mặt
“Bản lĩnh thật cao siêu không biết tiên tử có thể dạy cho ta được không? Người ta vốn vụng về thế nào cũng bị phạt thêm nhiều lần cho coi”
Nữ nhân cười buồn
“ Đừng gọi ta là Tiên tử … Ta là Lăng Mộng, nhưng có người lại gọi là Mộng Lăng…Ngươi cũng là đệ tử của tông môn sớm muộn cũng được học những thứ như vậy thôi. Có khi còn lợi hại hơn ấy chứ”
“ Tư chất của ta có phần dị bẩm, người khác dạy không hiểu còn… người trước mặt thì lại khác, ta thấy nàng có tư chất làm sư phụ của ta”
Thấy đối phương xưng hô như vậy làm nàng không thoải mái lắm
“Ta đâu có tài cán gì để dạy cho ngươi, ta cũng chỉ là một đệ tử mới nhập môn. Nếu như ta có bản lĩnh thật thì ta cũng không thu ngươi làm đệ tử đâu”
“nàng nói cũng phải, nương tử sao có thể dạy cho lang quân của mình chứ”
Trái với suy nghĩ là nữ nhân sẽ bỏ đi, Mộng lăng dường như chẳng có thái độ gì trước câu bông đùa của hắn, ngoái sang thấy dáng vẻ suy tử cùng bộ tóc dựng ngược chỉ làm nàng bật cười một cái
“Ngươi cũng mặt dày lắm”
“Vậy là ngươi không có phản đối khi ta gọi là nương tử?”
Mộng Lăng Lườm hắn một cái
“Cái miệng của ngươi thì do ngươi quản, ta đâu có quyền gì? Nhưng ta không ưa mấy gã ba hoa múa mép lấy lòng nữ nhi. Trong khi bản thân lại quá nhu nhược nói được nhưng không làm được. Ta thấy những gã đó đến nữ nhân cũng không bằng, Vậy thì ta việc gì phải so đó với những người đó”
Nghe xong câu này tâm tình Lý Hào chợt thấy không thoải mái, không phải đang nói hắn đấy chứ. Có thể lắm vì hắn cũng rất giống thể loại kia. Thực ra nàng không nhắm vào hắn mà trong lòng nhất thời oán hận Liễu Tương Sinh vì sao không chịu được một đả kích như vậy mà nổi nóng với nàng. Con người nam nhân tưởng chừng như đã hiểu rất rõ vậy mà cũng có lúc làm nàng phải thất thần.
Lý Hào xâu chuỗi một hồi lâu cũng đoán được phần nào, đây là một nữ nhân bề ngoài trông mạnh mẽ hóa ra bên trong lại rât trọng tình cảm, chuyện ban chiều đã qua lâu mà đến tối vẫn làm nàng suy tư
“Ta đương nhiên không phải loại nam nhân yếu nhược rồi… Nếu đã bằng lòng cho ta gọi là nương tử, vậy có thể nói cho phu quân tương lai được biết nàng đang buồn phiền về được chăng?”
Cảm thấy hơi hớ khi cho rằng nam nhân này sẽ chịu kích động mà bỏ đi, lúc này hắn mặt dày gọi mình là nương tử làm nàng nhất thời khó xử
“Chuyện này…”
Thấy vẻ mặt bối rối của nữ nhân… Lý Hào cảm thấy hứng thú với người này vô cùng. Tuy các cung nữ trong cung hắn trêu ghẹo đã nhiều, cũng bối rối nhưng bọn họ vẫn có một diểm là tham tài, danh phận cho nên xúc cảm đôi khi là giả dối. Nhưng nhìn ánh mắt của nữ nhân trước mặt không giống như vậy
“Ta biết nàng đến từ Bạch Thành, Vì một lý do nào đó mà Ma Môn lại đến gây chuyện. Chuyện đó chắc một nữ nhân không lo lắng đến vậy. Theo ta thấy thì nàng đang buồn phiền vì nam tử trong dược viên đúng không?”
Ánh mắt, lời nói như biến thành một con người khác, trông nghiêm túc và toát ra một loạt khí chất cao sang,quyền quý. Chứng tỏ người này không có thân phận đơn giản. Nhưng điều đó không làm Mộng Lăng suy nghĩ nhiều, thực lực nàng sau khi uống đan dược trị thương đan điền của tông Môn giờ có thể thoải mái tu luyện, thực lực mấy tháng vừa rồi tăng không ít, đối với khí tức từ nam nhân chưa đến mức làm nàng lo ngại
“Chiều nay sau khi trưởng lão rời đi, nam nhân đó cũng đã li khai dược viên rồi thì phải”
Như để thăm dò phản ứng của nữ nhân, Lý Hào đưa ra một thông tin để kiếm chứng
“Người đó bỏ đi rồi sao?”
Thấy bộ dạng hốt hoảng, như vậy phỏng đoán của hắn không sai nhất định là mối quan hệ này làm nàng đau lòng đây mà
“Nói ta chuyện của nàng… Ta sẽ nói cho nàng biết hắn ta đã đi đâu”
Người này tuy thân phận bí ẩn, nhưng không có ý xấu với nàng, và hắn chưa có luyện ra nội khí xem ra là đến đây bái sư học nghệ thật. Như để chút bỏ gánh nặng tâm tư đè nặng trong lòng mấy tháng nay, Mộng Lăng kể lại câu chuyện. Về đêm người ta thường có những suy nghĩ sâu sắc hơn, nên đối với các chi tiết, Lý Hào cũng hiểu phần nào
“Theo như lời nàng kể, ta thấy cái gã hạ nhân kia chưa chắc đã là kẻ xấu, Còn nam nhân trong dược viên chưa chắc đã hoàn mỹ như vẻ bề ngoài. Việc xảy ra cũng không thể trách nàng được, Có thể Ma Môn đã lên kế hoạch từ trước, còn mọi người chỉ bị vướng vào đó mà thôi”
Nam nhân chợt đứng đó, nhìn vào khoảng trời thật lâu
“Tại sao ngươi lại nghĩ vậy? Ngươi thực sự có thân phận gì”
Lý Hào cười khẩy, như cười vào con người của mình
“ từ nhỏ đến giờ ta chỉ có thể nhìn sắc mặt người khác mà hành sự, nhìn người khác mà đoán ý như vậy mới giữ được mạng của mình”
Kiểu Thông tin này thật khó đoán, nhưng chắc thân phận không nhỏ
“ Giờ ta đã hiểu vì sao con người lại muốn trở nên mạnh hơn… Ta cứ nghĩ mình trốn tránh sẽ thoát khỏi chốn thị phi, nhưng xem ra thế gian không tồn tại nơi như vậy.
“Ngươi thực sự có thân phận gì”
Nam nhân mỉm cười, nắm lấy tay nữ nhân
“ Bí mật, Cho ta thơm một cái, ta sẽ nói cho nàng nghe “
Mộng Lăng gạt bàn tay của nam nhân sang, rồi lăng không bay đi mất
“ Đồ vô duyên”
Nam nhân chợt cười lớn, đối với nữ nhân này không thể bỏ qua được rồi. Nhưng giờ nàng là một đệ tử hạch tâm bậc nhất Tông Môn hắn không có cách nào tiếp cận được. Vừa đi vừa ngẫm nghĩ
“Chỉ có kẻ mạnh mới tạo ra được một thế giới theo đúng ý của mình”