Trời đã tối mà vẫn chưa tìm thấy, Tiểu Thất cũng đã đi được vài vòng rồi hỏi qua một số người nhưng ai ai cũng lắc đầu không biết, một số khác lại sợ hãi mà bỏ chạy ngay khi thấy hình xăm càm làm Tiểu Thất thêm nghi hoặc. Nơi hắn cần tìm thuộc vào thế lực Ma Môn xem ra khó mà hỏi được thông tin của một ai đó
Tiêu Dật Hồng vẫn chưa có về, vẫn đang đi cùng nhưng không có dấu hiệu sẽ tiết lộ cho hắn biết, chỉ im lặng cười vào mặt gã. Đã sắp đi hết nam thành nhưng kết quả không khả quan lắm. Hắn đành phải mở lời vậy
“ Tiểu Thư…Chỗ đó ở nơi nào vậy?”
Thấy Tiểu Thất chịu mở lời xin sự giúp đỡ, nữ nhân cười đắc ý, Nãy giờ đã đi qua nhưng nàng không có nói, vẫn để hắn tìm kiếm. Những tưởng đi hết nam thành thì tên này mới mở lời, nhung hắn lại đầu hàng sớm hơn dự tính
“Vậy là ngươi phải làm cho ta thêm ba việc… ta mới nói cho ngươi”
Kiên nhẫn như vậy lại có chuyện nhờ vả hắn. Xem ra hắn không thể chấp nhận sự ràng buộc a, Cố gắng lắm mới có cơ hội rời khỏi Hắc Hổ Bang, giờ bảo hắn làm việc theo sự sai khiến của nữ nhân xem ra không hợp lẽ cho lắm, Đang làm việc cho nhị thiếu gia, gần làm xong nếu nhận thêm sự giúp đỡ thì hắn phải làm thêm ba việc. Nghỉ Nghỉ không làm được.
“Không có chuyện đó đâu, không sớm thì muộn ta cũng hỏi được về nơi đó, người đi theo ta lâu như vậy xem ra cũng rất rảnh rỗi. Sao không dành thời gian này mà tu luyện”
Thấy nam nhân này cứng đầu như vậy, nữ nhân cũng hết cách vốn định trêu hắn một hồi, nhưng tên này cứ lầm lỳ như vậy chẳng còn chút vị gì
“Vậy sao? Thế ngươi cứ tự tìm đi, chơi với ngươi chán rồi, ta đi về đây”
Giọng nói lạnh nhạt, bỏ lại một câu rồi xoay người bỏ đi. Nữ nhân này cũng thay đổi nhanh thật, Cũng tốt không có người làm phiền hắn càng thoải mái. Tiếp tục đi về phía cuối nam thành. Không gian đen tối có chút khó nhìn, nhưng hắn vẫn có thể lờ mờ nhận ra được hình dạng. Các ký hiệu trên các cửa tiệm tuy khác lạ nhưng hắn vẫn không có thấy thứ mình cần. Huyết Diện Hắc y đường là người của Ma Môn như vậy chắc chắn không thể công khai đưa ra ngoài được, nếu vậy sẽ phải ẩn nó đi, nhưng người trong phân đà vẫn có thể nhận ra được mới phải. Người trong phân đà thì chắc chắn bết vị trí rồi, nhưng nếu là người từ nơi khác đến thì sao?
Tiểu Thất suy nghĩ hồi lâu cũng xác định đại khái vị trí có thể có dấu hiệu mặt quỷ. Nam Thành quả là nơi thích hợp để lẩn trốn, muốn người cùng phe biết mà tới nơi thì dấu hiệu phải đặt ở nơi mọi người dễ thấy nhưng lại không dễ nhận ra. Hắn đi tới Cổng nam thành xem xét một hồi, mọi thứ vẫn chưa có gì khác lạ, nhưng ánh mắt của hắn sau một hồi quét qua liền dừng lại tại một tửu lầu nho nhỏ, lúc này đã đóng cửa, Hình vẽ Một đĩa thức ăn đang bốc khói nghi ngút làm hắn chút ý, nét thừa nét thiếu nhìn gần nhận không ra nhìn xa có chút giống.
Ngoài đường gió thổi nhè nhẹ, pha chút hơi sương ẩm ướt có chút lạnh lạnh. Tiểu thất ngước nhìn tấm bảng đang lung lay trước gió. Tửu lâu đã đóng cửa không biết có nên đi vào không hay là đợi sáng mai quay lại. Nhưng nếu không phải là nơi cần tìm thì hắn còn biết phải đi tìm nơi khác.
Đắn đo hồi lâu Tiểu Thất quyết định đi lên gõ cửa. Chỉ gõ chứ không gọi
“Cộc, cộc, cộc..”
Phải hai lượt sau hắn mới nghe bên trong cố động tĩnh, bên trong đã có người thắp đèn,
“Khách quan đợi một chút”
Giọng nói có chút mệt mỏi vang lên, lúc sau một gã nam tử nhỏ con có chút hốc hác lật đật đi ra, lười nhác nhìn nam nhân trước mặt
“ Sao ngài đến thuê phòng vào giờ này, chúng tôi vừa mới đóng cửa “
Không trả lời tên người làm nam nhân vội vạch áo mình ra để lộ hình xăm. Tên tiểu nhị dụi dụi mắt nhìn cho kỹ, rồi đảo mắt nhìn xung quanh không thấy ai mới quay sang chỗ Tiểu Thất
“Vào trong đi”
Hai người vội đi vào, tên tiểu nhị lập tức đóng chặt cửa, Khôi phục vẻ tỉnh táo như ban ngày. Tiến lại gần Tiểu Thất nhưng không còn dáng vẻ khúm núm nữa. Nhìn người lạ mặt không chớp mắt
“Lần đầu ta thấy ngươi, ngươi là người của ai? từ đâu tới”
Thái độ nghiêm tức này của tiểu nhị làm Tiểu Thất có chút tin tưởng rằng mình đến đúng chỗ rồi
“ Có một nữ nhân ủy thác cho ta đến đây lấy đồ”
Tiểu Nhị nghi hoặc
“Người đó thân phận như thế nào? Muốn lấy đồ vật gì”
“Ta cũng không rõ, nữ nhân có hình xăm mặt quỷ màu đỏ ở lưng hiện đang ở Bạch Thành”
Tiên Tiểu nhị trầm tư một lúc rồi ra hiệu cho Tiểu Thất theo hắn đi vào bên trong một căn phòng nhỏ. Tên tiểu nhị đứng ở giữ phòng dậm chân 3 lượt hai dài một nhanh. Lúc sau ở phía góc phòng mở ra một mật đạo đi xuống phía dưới.
Đối diện với tình huống thần thần bí bí như vậy, Tiểu Thất có chút cẳng thẳng, nhưng người này là của Ma Môn không có dễ mà nói chuyện. Dù cảm thấy nguy hiểm nhưng hắn vẫn đi theo tên tiểu nhị đi xuống mật đạo…
Cửa vào có vẻ hơi hẹp nhưng càng đi xuống phía dưới, không gian càng rộng rãi hơn, trên bức tường lại có một loại đá có thể phải sáng được, chỉ cần thắp lên một ngọn đuốc, thí ánh sang có thể được truyền tới phía cuối đường hầm. Không ngờ lại có thể xây dựng nên một không gian như vậy dưới lòng đất, khu này là khu trung tâm, ở giữa có một cái bể, xung quanh là một cái rạch chứa đầy chất dịch màu đỏ như là máu đang chảy xuống bể chứa.
Tên tiểu nhị nhanh chân chạy sang phía của một lão giả râu đen dài, đôi mắt như bị thụt vào bên trong chỉ có một màu đen đầu trọc lốc hình như là tóc đã di cư xuống mọc dưới cằm của lão vậy. Lão khoác một tấm áo màu tím dài dáng người hoi cong một chút chứng tỏ đã rất cao tuổi, thì thầm to nhỏ gì đó. Khuôn mặt lão giả khẽ chút biến sắc, tuy làn da đã có chút nhăn nheo nhưng vẫn nhận ra được. Lão giả nhìn sang phía Tiểu Thất đang đứng tiến tới gần tới, nhìn lại hắn một lượt rồi gật gù.
“ Người thanh niên, liệu có thể cho lão xem Quỷ Diện Ấn Ký trên người không? ”
Người này theo ma đạo, tuổi đã cao lại có thể nói chuyện với Tiểu thất khách khí như vậy. Làm hắn có chút suy nghĩ lại. Rồi vạch áo ra, đôi mắt sâu hoắm, như có như không làm Tiểu Thất có chút hoài nghi, nhưng lão lại nhìn chăm chú như vậy chứng tỏ là vẫn nhìn được. Lão xem một lúc lại gật gù
“Là đường chủ ủy thác cho ngươi đến đây sao
“Là một nữ nhân ở Bạch Thành ủy thác ta đến nhận đồ vật”
Lão giả ngừng một lúc rồi tiếp tục
“ Là một nữ nhân? Lão hiểu rồi, không biết cần lấy thứ đồ gì?”
“Là một hộp có chứa Thủy Tinh Châu và một miếng có khắc văn tự gì đó”
Lão giả nghe vậy liền dẫn Tiểu Thất đi vào trong một con đường khác, đường này dẫn đến kho chứa đồ của phân đà, cách xây dựng cũng giống nhau nên Tiểu Thất cũng không còn bị thu hút bởi những vậy xung quanh. Phân đà xây dựng ở dưới lòng đất cũng không có gì lạ. Thấy Tiểu Thất cứ ung dung như vậy lão giả bèn trò chuyện với hắn một lúc.
“ Ngươi có vẻ rất bình thản, Người ủy thác không nói gì với ngươi sao”
“ Chỉ là tìm ra nơi này có chút khó khăn thôi, Nhưng giờ thì ổn rồi ”
Lão giả nhận ra người này không có biết mục đích thật sự đến đây a. Xem ra là vận khí hắn xui xeo thôi, Nhưng chuyện này có liên quan tới việc Phục Hưng lại Ma Môn vẫn nên cẩn thân thì hơn
“ Một người từ bên ngoài mà lại tìm ra nơi này, không biết là ngươi thông minh hay là chúng ta ngu ngốc nữa?”
“Thực ra ta cũng không có biết đâu, chỉ là theo sự chỉ điểm của Các Chủ Thiên Phổ Các đến nam thành dò hỏi. Tìm khắp nơi rồi mới đến được đây đấy chứ. “
“Ngươi không tò mò vì sao lại có người nhơ ngươi đến đây sao?”
Vấn đề này Tiểu Thất cũng đã nghĩ qua, nhưng không có bận tâm
“Không phải việc của ta, ta chỉ đến lấy đồ về Bạch Thành như vậy là xong nhiệm vụ. Sau đó ta sẽ được tự do”
Thì ra là như vậy, ngươi này không có biết từ lúc hắn có hình xăm này, vận mệnh đã không còn do bản thân hắn làm chủ nữa. Thấy hắn có vẻ hồn nhiên như vậy lão giả có chút cười khổ, tội nghiệp cho Tiểu Thất chưa biết đại nạn sắp đến.
Lão giả mở ra cánh cửa đá, bên trong chưa rất nhiều đồ vật, Tất nhiên là đồ vật không binh thường, Loay hoay một lúc lão giả trở lại với một miếng huyền thiết hình tròn vô số hình vẽ, văn tự và một hộp nhỏ đưa cho Tiểu Thất
“Đây là U Linh Bảo giám và một viên Thủy Tinh Châu, hai đồ này ngươi hãy mang về Bạch Thành giao cho người đó”
Tiếp nhận hai đồ vật, Tiểu Thất không muốn lưu lại chỗ này nữa, trở về sớm thì tốt hơn..Nhưng Lão giả đã ngăn lại
“Ngươi đừng đi vội… “
Bằng một bộ pháp quỷ dị, lão giả đã chắn trước lối đi. Tiểu Thất có chút giật mình nghi hoặc hỏi lại
“Lão làm như vậy là có ý gì? Ta còn phải về trả đồ”
Lão giả chầm chậm nói
“Chỉ là một món qua cho ngươi thôi, không cần căng thẳng như vậy”
Lão nói xong chỉ tay về phía cái bể chứa đầy chất dịch màu đỏ, Bảo Tiêu Thất sang bên đó, Nhìn Thái độ Cảnh giác của Tiểu Thất lão giả bèn giải thích
“Nhìn ngươi nhục thể cường đại như vậy, chắc hẳn khổ luyện không ít. Vừa hay bản chỗ của ta có một phương pháp luyện thể, có thể tăng nhục thể của con người thêm mấy phần”
Thấy Tiểu Thất nhìn bể chứa có chút e ngại lão bèn tiếp
“ Không cần phải sợ, Đây là Huyết Thạch chi thủy, ngươi ngâm mình trong đó một ngày là được. Thân thể ngươi sẽ vô cùng chắc chắn. Chỉ là quà thôi, ta không có hại ngươi”
Lời nói của Ma Môn có tin được hay không đây? Nhưng bản thân mình còn có nhiệm vụ chắc họ sẽ không hại người đi chuyển đồ như mình chứ. Nếu quả thật tôi luyện được nhục thể vậy thì chẳng phải tốt sao? Lão giả cười cươi một lúc. Tiểu Thất trút bỏ y phục cất đồ đạc sang một bên đi xuống bể chứa
Vừa xuống ngập cơ thể thì cảm giác đau nhói xuất hiện khắp người. Cứ như bị vô số con sâu nhỏ cắn nát, Cảm nhận da thịt đang nứt ra. Tiểu Thất có chút hối hận vì đã đi xuống. Đang định nhay lên thì lão giả đã chặn ở trên
“Trong bể có Lưu Huyết thi Cổ, ngươi hãy chịu thống khổ một chút”
Tiểu Thất nghiến răng, nhìn lão giả kèm chút oán hận, Lão này có gian ý, mình lại quá cả tin, Thân thể đang bị cắn xé không có lực leo lên, cứ thế này hắn sẽ bị ăn sạch, thân thể sẽ biến mất hòa vào dòng nước. Tứ chi bắt đầu mất đi chi giác, ý thức của hắn trở nên mơ hồ