Mục lục
Chọc giận bảo bối: ông xã, cưng chiều nhẹ một chút full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May

Cảm giác được thân thể Tô Cửu Y cứng ngắc, cuối cùng Thi Ngạo Tước rời khỏi cánh môi của cô, kết thúc nụ hôn này.

Tay ôm eo cô vừa mới buông ra một chút, Tô Cửu Y liền giãy dụa đứng lên từ trong lòng anh, động tác cô nhanh chóng rút một tờ khăn giấy từ trong hộp giấy trên bàn ăn, lau môi, sau đó vò khăn tay thành một cục ném vào trong thùng rác bên cạnh.

Cô đứng ở sau lưng Thi Ngạo Tước, kéo ra khoảng cách ít nhất là một mét xa với anh, cô hơi cúi đầu, hai tay rủ xuống thẳng tắp, đặt ở vị trí bụng, đây là thế đứng tiêu chuẩn của nữ hầu.

Thi Ngạo Tước quay đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt vẫn không thay đổi gì, anh lạnh nhạt nói: "Không cần cách anh xa như vậy."

"Cần." Tô Cửu Y ngẩng đầu nhìn anh một cái, "Nếu không sẽ bị quản sự mắng." Sau khi nói xong, lại cúi đầu.

Đúng lúc đó, cửa ra vào của phòng ăn xuất hiện một bóng người, người tới mặc một cái váy màu đen, hoàn mỹ dán vào trên dáng người uyển chuyển, chân mang đôi giày cao gót màu đen có khảm kim cương, gót giầy khoảng năm centimet nào đó.

Một đầu tóc dài màu đen dựng thẳng lên cao cao, màu da trắng nõn, ngũ quan tinh tế, khí chất xuất trần, đẹp đến nỗi giật nảy mình.

Tô Cửu Y len len quan sát liếc nhìn bà ấy, bị sắc đẹp của bà ấy làm cho kinh ngạc, không kịp nghĩ nhiều, lại vùi đầu xuống.

Nhìn người tới, Thi Ngạo Tước lui đi hơi lạnh, không lạnh lùng giống như vừa rồi. Chỉ là trong nháy mắt, anh lại nhướn môi lên, nở nụ cười.

"Mẹ."

Lúc nghe được Thi Ngạo Tước gọi mẹ, Tô Cửu Y mới sực tỉnh hiểu ra phản ứng kịp, "Phu nhân" vừa rồi nữ hầu gọi ở bên ngoài, nói cách khác, cô chính là mẹ của Thi Ngạo Tước.

Cả người Tô Cửu Y đều cứng lại, không thể tin nhìn lên người trước mắt, có thể là quá mức kinh ngạc, thậm chí quên nhìn chằm chằm một người như vậy thấy là một chuyện rất không lễ phép.

"Lại đẹp trai hơn rồi." Thẩm Chanh đưa tay thay Thi Ngạo Tước sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, sau đó lui về sau một bước, quan sát đánh giá anh: "Hình như cũng cao hơn rồi."

Thi Ngạo Tước cười, "Cao năm cm."

Tô Cửu Y sững sờ, cảm giác hai người trước mặt không giống như là mẹ con, ngược lại như là một đôi tình nhân, hơn nữa nhìn bộ dạng bằng tuổi nhau cũng rất xứng lứa vừa đôi.

Không thể không nói, loại gien này thật sự rất quan trọng....

Ngay lúc Tô Cửu Y sững sờ, Thẩm Chanh chú ý tới cô, tuy rằng trạng thái Tô Cửu Y không khá hơn, nhưng khi ánh mắt Thẩm Chanh rơi xuống trên người cô, cô vẫn là cảm giác được.

Vì vậy vội hoàn hồn, lễ phép khom người xuống.

"Chào phu nhân." Giọng nói của cô thả thấp một chút, vì không để cho người phát giác được cô đang khẩn trương, cô cố gắng hết mức không đi nhìn thẳng hai người trước mặt, có loại cảm giác có tật giật mình.

Thẩm Chanh thấy được Tô Cửu Y không đúng, trong mắt lại thêm vài phần cảm xúc nhìn trộm, ánh mắt của Thẩm Chanh nhìn Tô Cửu Y đến mức toàn thân cô sợ hãi, trong lòng bàn tay lại nâng lên một lớp mồ hôi rịn dày đặc.

"Em đi xuống trước đi."

Là giọng nói của Thi Ngạo Tước.

Như là nhận được phóng thích, trong lòng Tô Cửu Y thở phào một hơi, sau đó đáp lại: "Vâng, Tước thiếu "

Trong lòng cô lặng lẽ cầu nguyện, tuyệt đối đừng chú ý đến cô, tuyệt đối đừng chú ý đến cô, sau đó cúi đầu, từng bước từng bước chậm rãi đi tới cửa.

Vào lúc cô sắp đi tới cửa, Thẩm Chanh đột nhiên gọi cô lại: "Chờ một chút."

Tô Cửu Y nghe tiếng dừng chân, thầm nghĩ nguy rồi, khẳng định bị phu nhân phát hiện sơ hở, nghĩ như vậy, nhưng lại không thể không xoay người nhìn về phía Thẩm Chanh, dò hỏi, "Phu nhân, người có căn dặn gì sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK