Mục lục
Chọc giận bảo bối: ông xã, cưng chiều nhẹ một chút full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May

Thái Minh Kiều vừa nghe, khóc đến lợi hại hơn, "Cực khổ lắm mới đợi được một cơ hội casting, nếu mặt con sưng lên, sao còn có thể đi gặp đạo diễn đây...."

"Casting? Chuyện khi nào? Sao con không nói sớm với ta một chút!"

Nghe được Thái Minh Kiều nói muốn đi casting, ruột của Thái Toàn đã hối hận đến tái xanh rồi, hối hận vừa rồi xuống tay với cô quá nặng.

"Hôm qua lúc trời tối mới nhận được thông báo, bảo con chiều nay đi qua casting. Tối hôm qua cha lại không ở nhà, con phải đi đâu nói cho cha biết chứ!"

Thái Minh Kiều che mặt nóng hừng hực lại, bộ dáng này, uất ức không thôi.

Hồ Trung Tuệ không nhịn được trách cứ Thái Toàn: "Không phải ông không biết Minh Kiều chờ hôm nay đã chờ bao lâu, giờ thì hay rồi, ông đánh một cái tát này thì vui sướng rồi, nhưng suýt chút nữa phá hủy tiền đồ của con bé!"

Thái Toàn có chút căm tức ngồi xuống, đốt một điếu thuốc hút, "Bà kêu la ồn ào với tôi làm gì, không phải đã nói là suýt chút nữa sao? Hơn nữa, Minh Kiều cũng không yếu ớt như vậy, lát nữa dùng đá lạnh thoa thoa mặt, không sưng được đâu."

Bởi vì có người ngoài ở đây, Hồ Trung Tuệ cũng không muốn làm trò cười, cho nên không có so đo với Thái Toàn.

Bà nói lời ngon ngọt an ủi vài câu, cuối cùng dỗ dành Thái Minh Kiều trở về trong phòng.

Đóng cửa lại đi ra, bà đi thẳng tới trước mặt Tôn Nham, "Cậu ở xa tới khẳng định không chỉ là vì cho chúng tôi xem tấm hình, cậu đi thẳng vào vấn đề đi, tìm lão Thái làm gì? Đến thôn Hoa Đào của chúng tôi có mục đích gì?"

Sau khi nhìn thấy ảnh chụp của Thẩm Chanh, thái độ Hồ Trung Tuệ đối với Tôn Nham xoay chuyển 180°.

Hơn nữa, còn có kháng cự rất rõ ràng.

Tôn Nham đứng dậy, khinh thường liếc bà ta một cái, "Tôi nghĩ tôi không cần thiết, cũng càng không có nghĩa vụ đến trả lời vấn đề của bà. Bà, nhanh đi sang một bên đi."

Trước khi Thái Minh Kiều chưa đột nhiên đi ra nói lên những lời kia, có lẽ anh sẽ có thể khách khí với người một nhà này.

Nhưng hiện tại, khách khí với bọn họ chính là đánh mặt của mình!

Nhìn thấy sắc mặt Hồ Trung Tuệ khó coi, Thái Toàn ném tàn thuốc giẫm tắt, đi lên một phát nắm chặt cổ áo Tôn Nham, "Nhãi ranh, vừa rồi ông đây không đụng vào mày là đã cho mày mặt mũi, mày tốt nhất nên rõ ràng đây là ở trên địa bàn của ai!"

Tuy chiều cao của Tôn Nham vượt qua 180 cm, nhưng mà không bằng thân hình hung hãn tục tằng của Thái Toàn, nếu như động thủ, thua thiệt tất nhiên là anh.

Nhưng lúc anh đối mặt với uy hiếp này, lại cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt khinh bỉ đảo qua ở trên mặt Thái Toàn, "Nếu là địa bàn của ông, sao lại bị đánh thành đức hạnh này vậy?"

Tay Thái Toàn tăng thêm lực đạo, "Mày nói ai bị đánh hả?"

"Nói ông."

"Phi! Nói hưu nói vượn! Xem hôm nay ông đây có đánh chết mày không!"

Thái Toàn nóng nảy gào thét, vung nắm tay liền đánh về phía Tôn Nham.

Ầm -

Đột nhiên có một tiếng vang thật lớn, cửa lớn ngoài sân bị người dùng một cước đá văng từ bên ngoài.

Tay Thái Toàn dừng ở giữa không trung, gần như theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhưng còn chưa thấy rõ tình hình, liền bị mấy một người áo đen đột nhiên xông vào từ bên ngoài chế trụ.

Hồ Trung Tuệ sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, hô lớn: "Các người làm gì, buông ông ấy ra!"

"Chận miệng của bà ta lại!"

Tôn Nham ra lệnh một tiếng, lập tức có người tiến lên bắt lấy Hồ Trung Tuệ, trói hai tay bà ta ra phía sau lưng, sau đó dùng đồ nhét vào miệng của bà ta.

Đối với biểu hiện của thủ hạ, Tôn Nham tỏ vẻ phi thường hài lòng.

Anh sửa sang lại cổ áo lộn xộn, đưa tay chỉ về phía Thái Toàn, "Trói lại, mang đi."

"Dạ, trợ lý Tôn."

Lúc Thái Minh Kiều nghe tiếng động đi ra từ trong nhà, Hồ Trung Tuệ bị trói ở trên ghế dựa, mà Thái Toàn đã bị đám người Tôn Nham cưỡng chế mang đi....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK