Mục lục
Chọc giận bảo bối: ông xã, cưng chiều nhẹ một chút full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thi Khả Nhi nói một phen, khiến Thẩm Chanh sáng tỏ, cô nhíu nhíu mày nói: "Chờ em về rồi nói."

"Được, chị dâu."

Cúp điện thoại, Thẩm Chanh lại gọi điện thoại cho Thi Vực, hỏi thăm một chút chuyện về Thi Khả Nhi, Thi Vực nói cho cô biết, Thi Khả Nhi cũng không biết mình là con nuôi.

Kết thúc trò chuyện với Thi Vực, Thẩm Chanh không khỏi rơi vào trầm tư.

Vừa rồi, giữa những hàng chữ của Thi Khả Nhi đều lộ ra biết rõ tình hình về chuyện thân phận của mình, vậy cô ấy biết được khi nào?

Thi Khả Nhi ngồi ở trên thảm cỏ một hồi, bị muỗi chích cắn khó chịu, liền đứng dậy đi qua đi lại.

Cô đi đến bên vách núi liếc mắt nhìn xuống dưới, vực sâu vạn trượng, liếc nhìn không thấy đáy. Nếu mà té xuống, hẳn phải chết là không thể nghi ngờ.

Lúc cô đang suy tính xem có nên đề xuất chính phủ che địa phương nguy hiểm này lại không, điện thoại lại vang lên.

Liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, cô nhận điện thoại: "Anh, để cho anh thất vọng rồi, em không chỉ không có khóc, còn cực kỳ vui vẻ."

Nghe khẩu khí của cô liền biết, người gọi điện thoại tới là Thi Mị.

Chỉ là sau khi nghe lời này của cô, Thi Mị không nói lời nào, trực tiếp đặt điện thoại xuống.

"Tút...."

Nghe trong di động truyền tới âm thanh bận, Thi Khả Nhi cười cười không sao cả, sau đó bỏ điện thoại di động về trong túi xách.

Cô đứng trên vách núi nhìn cảnh đêm, không chút nào ý thức được sau lưng có người đang chậm rãi tới gần cô.

Từng bước từng bước, càng đến gần càng gần....

Đợi cho cô ý thức được sau lưng có người thì đã muộn, người nọ trực tiếp nhào lên, hung hăng bóp cổ của cô.

Vòng bảo hộ bên vách núi chỉ cao cỡ nửa người, bụng Thi Khả Nhi vừa vặn chống đỡ ở trên vòng bảo hộ, trong lúc người nọ bóp cổ cô, dùng sức đẩy cô.

"Gái điếm thối, vì tiền, mày hại người đàn ông của tao thua kiện, nếu không phải mày, tao cũng sẽ không cửa nát nhà tan, nếu không phải mày, tao không đến mức lưu lạc thành bộ dáng này...."

"Các người làm luật sư, đều là chó không có lương tâm không nhân tính, ai cho tiền nhiều hơn thì để người đó thắng, không có thiên lý không có vương pháp, hôm nay tao muốn giết mày, nhìn mày có bản lãnh rửa sạch oan khuất cho chính mình hay không!"

Đối phương là một người phụ nữ, tuổi tác ngoài ba mươi, khuôn mặt vốn là một khuôn mặt nhu mì xinh đẹp bởi vì biểu tình của cô mà trở nên có chút dữ tợn, cô cười lớn ha ha, giống như là ác quỷ đáng sợ bò ra từ trong địa ngục.

Bị người phụ nữ bóp cổ, Thi Khả Nhi sắp thở không nổi, sức lực trong thân thể như là đột ngột bị rút hết toàn bộ, làm cô không có đường sống phản kháng.

Cô không phát ra được âm thanh nào, cũng không còn cách nào đẩy người phụ nữ muốn đưa cô vào chỗ chết này ra. Nhưng đầu óc của cô vẫn rất thanh tỉnh.

Người phụ nữ này là nhân viên của một công ty mậu dịch xuất nhập cảng bình thường, 31 tuổi.

Chồng của cô ta tên là Khương Huy, là một quản lý bộ phận tài vụ của nhà nước, 39 tuổi. Hai tháng trước kẻ khả nghi mạnh cưỡng gian một người nữ đồng nghiệp nên bị bắt giam, bị nghành liên quan kiện lên toà.

Sau đó bởi vì chứng cớ không được đầy đủ không thể định tội, phóng thích tại chỗ. Mà sau ba ngày Khương Huy được phóng thích, người bị hại nhảy lầu bỏ mình.

Sau khi thân nhân người bị hại tìm được cô, quỳ xuống cầu cô, hy vọng cô có thể tìm được chứng cớ, đem hung thủ ra công lý.

Khương Huy lần nữa bị cáo trên toà án, mà cô cũng tiếp nhận vụ án này, làm luật sư người đã khuất ( bên nguyên cáo), cuối cùng tất cả chứng cớ đều chỉ về phía Khương Huy, vì vậy ông ta cũng bị phán tội cưỡng gian thành lập, phán xử tù chung thân.

Hiển nhiên, cũng là vì vụ kiện này, cô rước lấy họa sát thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK