Mục lục
Chọc giận bảo bối: ông xã, cưng chiều nhẹ một chút full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May

Tô Cửu Y lắc lắc đầu, "Không cần, đã không có gì rồi."

"Nghe lời."

Tô Cửu Y vẫn luôn rất hiểu rõ tính cách Thi Ngạo Tước, rất cường thế, hơn nữa bình thường chuyện anh quyết định sẽ không ai dám phản bác. Làm nữ hầu nhà họ Thi, cô không thể cãi lời mệnh lệnh của ông chủ, làm bạn gái của anh, cô không thể để cho anh mất mặt ở trước mặt người khác.

Cô ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt thâm thúy giống như dòng nước xoáy kia, không giống với mỗi lần nhìn cô lúc trước, giờ khắc này ánh mắt của anh mang theo cưng chiều khiến người ta rất khó phát hiện ra.

Đúng, là cưng chiều.

Tô Cửu Y cho là mình nhìn lầm rồi, bởi vì theo cô, Thi Ngạo Tước là một người đàn ông tính tình nhạt nhẽo hơn nữa còn rất ít nhiệt tình, anh rất ít khi biểu lộ ra tâm tình và tình cảm của mình, cho nên mới làm cô cảm thấy kinh ngạc.

Thi Ngạo Tước bưng lấy mặt của cô, thổi nhẹ một hơi vào mắt cô, đại khái là sợ kích thích đến mắt nhạy cảm của cô, sau khi anh thổi ra một hơi liền dừng lại, dùng tay cẩn thận kiểm tra.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đẹp như thần của anh, trong nháy mắt Tô Cửu Y thất thần, vẫn là không chân thật như vậy, người đàn ông đứng ở đầu Kim Tự Tháp, người đàn ông có thể ngạo thị toàn bộ thế giới, người đàn ông khí khái bức người này, đã bị cô chiếm được rồi.

Cho dù là tạm thời, hiện tại anh cũng là của cô, là của Tô Cửu Y cô. Nghĩ tới đây, khóe môi bất giác trèo lên nụ cười, cô cười đến rất thấu triệt, rất thỏa mãn, khiến người đàn ông trước mặt có phần ngạc nhiên không hiểu.

Cát rơi vào mắt không khó chịu sao? Lại còn vui vẻ như vậy.

Thi Ngạo Tước đưa tay dò xét trên trán của cô, Tô Cửu Y lại một phát bắt được tay của anh, cười nói: "Tước thiếu em không có phát sốt, em chỉ vui vẻ mà thôi."

Lúc nói lời này cô không có chút nào ý thức được, Tần Thiếu Bạch và Thích Cảnh Nhân ngồi ở bên cạnh đang dùng một loại ánh mắt "Hai người không sao chứ" để nhìn cô và Thi Ngạo Tước.

Thi Ngạo Tước lạnh nhạt liếc nhìn hai người, không nhanh không chậm mở miệng: "Đúng như các người nghĩ vậy, chúng ta ở cùng nhau rồi."

"A!" Tô Cửu Y muốn ngăn cản anh, nhưng vẫn là chậm một bước, cô bĩu môi nói: "Không phải nói tạm thời giữ bí mật mà."

Thích Cảnh Nhân vừa dùng chai bia xếp chồng, vừa nói: "Sớm đã nhìn ra rồi."

Tô Cửu Y "A" một tiếng, "Cậu biết được khi nào?"

"Chuyện này cậu không cần biết." Thích Cảnh Nhân cười, sau đó lấy một lon bia từ trong đống bia xếp chồng mở ra, giơ tay lên với ba người, "Chúc mừng tôi khôi phục tự do."

Tô Cửu Y biết cô ấy chỉ là cái gì, bởi vì cô ấy và Thi Ngạo Tước có hôn ước trong người, hiện tại mình và Thi Ngạo Tước ở cùng một chỗ, vậy quan hệ giữa anh và cô ấy đến đầy liền kết thúc rồi. Mặc kệ là đơn phương và song phương, đoạn hôn ước này đều xem như trở thành phế thải.

Mới chưa tới một tiếng, Thích Cảnh Nhân liền uống 12 lon bia, hào hứng khá cao còn không có một chút men say. Đến cả Thi Ngạo Tước cũng cam bái hạ phong, tìm cớ mang Tô Cửu Y rời đi.

Tần Thiếu Bạch ở lại thu dọn chiến trường, đợi sau khi Thích Cảnh Nhân uống xong thanh toán, tính tiền, cõng cô gái đã say chếch choáng trên lưng, mở bước nhanh đi về vị trí đỗ xe.

Thích Cảnh Nhân giống như gấu bông mới treo ở trên người Tần Thiếu Bạch, một tay ôm lấy cổ của anh, một tay giơ lên cao không ngừng lắc lư, còn huýt sáo, giống như một nữ lưu manh, khiến cho Tần Thiếu Bạch im lặng một trận.

Mở cửa xe nhét Thích Cảnh Nhân vào trong xe, anh nhanh chóng ngồi lên ghế lái, lái xe đi xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK