Mục lục
Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Hoa Túc kỳ lạ, giống như là kinh ngạc, lại có vẻ không biết làm sao.

Nàng ấy từ trước đến nay đều làm theo ý mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó, với nàng ấy mà nói, trên thế gian có lẽ không có gì việc khó, nhưng chiếc túi thơm nhỏ bé trong tay này lại làm khó nàng ấy.

Nàng ấy không chán ghét, thậm chí còn có chút thích, nếu không sao trái tim vắng vẻ lại đập nhanh đến vậy.

Dung Ly nhìn nàng ấy không chớp mắt, ánh mắt trong sáng giảo hoạt, lộ ra một chút mong đợi.

Còn trong mắt Hoa Túc, hồ ly ốm yếu này dường như đang thúc giục nàng ấy đưa ra quyết định.

Kẻ có lá gan bức bách nàng ấy trên đời này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nàng ấy khép năm ngón tay lại siết chặt túi thơm, qua một lát cũng chưa có động tĩnh, như là đột nhiên nhập định.

"Túi thơm là nàng mua, nhưng lá cây bên trong là do ta hái, nếu nàng cảm thấy ta không thành tâm, lần sau ta lại đưa cho nàng lần nữa." Dung Ly nói.

Hoa Túc mím môi, thật lâu không đáp lời.

Trước khi hóa hình, thần chí của nàng ấy đã tồn tại ngàn năm, ngàn năm qua đã quen nhìn sinh tử, quen nhìn người phàm vui buồn hờn giận, nhưng sau khi hóa hình, đây là lần đầu tiên trải qua việc này.

Giống bị một làn sương mù dày đặc quấn quanh, nàng ấy không thể phân biệt rõ ràng suy nghĩ đang rối loạn của bản thân.

Hoa Túc chợt nhíu mày, lần đầu phát hiện mớ suy nghĩ hỗn độn này nằm ngoài tầm kiểm soát, nàng ấy vô cùng mờ mịt. Sau khi làm rõ đại khái, dường như lại cảm thấy vốn nên như thế, trái tim thậm chí còn có chút nhảy nhót khó tả.

Nàng ấy vui vẻ, đôi mắt đang nhìn túi thơm đột nhiên ngước lên, "Tặng ta?"

"Tặng nàng." Dung Ly gật đầu.

"Vì sao tặng ta?" Hoa Túc làm như không tin vào suy nghĩ của mình, càng muốn chính tai nghe được đáp án.

Dung Ly chậm rãi nói: "Dưới đất quá lạnh, nhân lúc bây giờ ta còn sống, ta muốn...... Đưa nàng đến thế gian."

Hoa Túc hiện tại đang ở thế gian, nào còn cần đưa đến thế gian, sợ không phải chỉ là đưa đến thế gian, mà là muốn dẫn dắt một quỷ di thế độc lập* như nàng ấy, cảm nhận những gì người phàm cảm thấy, trải nghiệm những gì người phàm trải qua.

(*Chỉ những người siêu phàm thoát tục, sống một mình bên ngoài xã hội.)

Nàng ấy nắm chặt túi thơm, rồi lại sợ làm lá cây trong túi bị gãy nên nắm thật nhẹ nhàng.

Dung Ly thấy nàng ấy không nói lời nào nữa, nhỏ giọng hỏi: "Nàng muốn lấy không, hay là, để lần sau lại đưa cho nàng?"

Hoa Túc không đáp, lật bàn tay lại, nhanh chóng cất túi thơm hai màu đen trắng này đi.

Khóe miệng Dung Ly kiềm chế cong lên, hơn một nửa tâm tư giấu dưới đáy lòng, rất là e dè. Những việc trải qua trước kia có lẽ đều không tính là gì, tối nay cố gắng tặng chiếc túi thơm, dường như đã dùng hết tất cả can đảm cả đời này của nàng.

Hoa Túc như một dây cung, hiện tại dây cung đang kéo căng, tuy trước kia bị lôi xuống Lũy Cốt tòa, bị một đám tiểu quỷ đuổi giết, nhưng nàng ấy cũng chưa từng cẩn trọng như vậy. Thậm chí còn hít thở chậm lại, dáng vẻ xa cách lạnh nhạt bất chợt biến mất, tựa lớp băng cứng bị phá vỡ, bị tan chảy.

"Lúc ở y quán, lời nói của tiểu cô nương kia nàng nghe rõ đúng không?"

Dung Ly đương nhiên nghe rõ, nếu không tại sao lại đặc biệt tặng túi thơm. Nàng gật đầu, dịu dàng yếu ớt.

Hoa Túc dời ánh mắt, giọng nói rất không tự nhiên: "Lúc đó nàng luôn nhìn nàng ấy, ta còn tưởng nàng để ý đến tiểu cô nương khác."

Dung Ly như bị xúi giục, quỷ này càng khó xử, trái tim của nàng lại càng rạo rực.

Nếu quỷ này đã không lùi, vậy nàng tiến thêm một bước, gần đến...... Sắp chạm vào ngực Hoa Túc. Nàng hơi nâng cằm, không lo sợ không hoảng hốt, thậm chí còn muốn tới gần thêm chút nữa.

"Có người còn đẹp hơn, ta nhìn tiểu cô nương khác làm cái gì."

Thanh âm thật nhẹ như chiếc lá gãi vào vành tai.

Rõ ràng đến gần như vậy đã coi là mạo muội, nhưng nàng nói chuyện khẽ khàng cẩn thận, có vẻ đang thăm dò, nếu không đồng ý, nàng liền...... Muốn bỏ chạy.

Hoa Túc đầu tiên là cảm thấy, quả nhiên Dung Ly thích tiểu cô nương, sau đó chính bản thân mới giống bị u mê tâm chí, nhất thời đánh mất phương hướng.

Túi thơm treo trên eo Dung Ly phình phình lên, Thùy Châu ở bên trong đụng loạn, chắc hẳn đã buồn chán lắm rồi.

Nàng nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy mèo con không hiểu chuyện, vội vàng kéo dây đem nó ra ngoài.

Thùy Châu mở to đôi mắt xanh biếc kêu meo meo, tiếng kêu lanh lợi thanh thúy, bị tùy tiện đặt lên bàn.

Hoa Túc đứng trông có vẻ thản nhiên, nhưng khi bị một đôi tay ôm lấy eo liền hơi ngửa người ra, không khỏi hoảng loạn.

Dung Ly không có sức lực, cánh tay giống như dây leo.

"Nàng không muốn nhìn thấy ta thân cận với tiểu cô nương khác, ban đầu ngay cả Thùy Châu cũng không thích, nhưng vẫn chịu đựng ngầm đồng ý cho ta rất nhiều, chẳng lẽ chỉ bởi vì ta kết ước với Họa Túy, nàng là đối tốt với Họa Túy, hay là tốt với ta?"

Hoa Túc biết hồ ly này đang gài bẫy mình nhưng nàng ấy vẫn nhảy vào, "Vì sao ta phải đối tốt với cây bút."

Dung Ly mỉm cười.

Hoa Túc vẫn còn đắn đo, "Trong thoại bản của thế gian, tình cảm giữa người và quỷ từ trước đến nay chỉ khổ không ngọt."

Dung Ly ôm eo nàng ấy, "Nàng không phải quỷ quái tầm thường, ta cũng không phải là người bình thường."

So sánh với nàng, Hoa Túc trịnh trọng hơn rất nhiều, "Vậy chúng ta cần phải nói chuyện một chút, ví dụ như nàng đồng ý làm người, hay là làm quỷ."

Nếu muốn làm người thì phải kéo dài sinh mạng, nhưng sẽ không thể vào Thương Minh Thành.

Câu hỏi bất chợt rơi xuống đầu Dung Ly, không ngờ quỷ này mới vừa nhận túi thơm của nàng, liền hỏi nàng muốn chết hay muốn sống.

Dung Ly tự dưng cảm thấy, tặng túi thơm vào ban đêm có vẻ không thích hợp lắm. Nhưng đồ đã tặng rồi, sao nàng có thể lùi bước, cánh tay ôm eo Hoa Túc nâng lên, ngược lại đặt trên vai đối phương.

Hoa Túc vốn muốn ngửa ra nhưng thấy Dung Ly đột nhiên tới gần, hơi thở ấm áp của cơ thể người phàm giống như sóng nhiệt, bao phủ lấy nàng ấy.

Nàng ấy thật sự choáng váng, đâu ngờ Dung Ly lại trực tiếp như vậy, rõ ràng yếu ớt đến vốn nên cẩn thận dè dặt, bây giờ lại to gan lớn mật.

Hơi thở nóng rực như thấm vào da thịt, xuyên vào trái tim.

Gần trong gang tấc, Dung Ly bỗng ngừng lại, nụ hôn rơi xuống tóc mai của Hoa Túc, nhẹ tựa cánh hoa, mềm mại dễ vỡ.

Đôi môi đỏ thắm của Hoa Túc hơi hé mở, con ngươi khẽ run rẩy, sau đó một lớp khống chế cuối cùng trong lòng dường như cũng bị xé rách.

Cửa sổ thình lình vang lên cốc cốc, như có thứ gì đụng vào.

Hoa Túc nhíu mày, thật phiền, phiền đến mức nội tâm đều phải bốc cháy. Nàng ấy nắm bàn tay của Dung Ly đang đặt trên vai mình, ngoắc ngón tay một cái, cửa sổ liền mở ra.

Một con Bạch Cốt Diều bay vào trong phòng, không hề khách sáo, đậu trên bàn dang đôi cánh ra, hướng về phía Hoa Túc hô một tiếng: "Đại nhân."

Tiếng nói vừa dứt, sợi quỷ khí ở trên cửa sổ biến mất, cửa sổ cạch một tiếng rơi xuống.

Bạch Cốt Diều bị hoảng sợ, lập tức bay đến trên vai Hoa Túc, còn muốn dụi cái đầu lộ nửa xương trắng vào, nhưng chưa kịp dụi đã bị phủi bay.

Hoa Túc mím môi, sắc mặt nặng nề như mưa gió sắp đến.

Bạch Cốt Diều thấy vậy bay xa, đậu lên bàn ở cùng chỗ với Thùy Châu.

Có lẽ do bản năng quấy phá, Thùy Châu nghiêng đầu nhìn một lúc rồi vươn móng vuốt cào con chim bên cạnh.

Bạch Cốt Diều bị chấn động, không biết sao lá gan của con mèo này phì như vậy, thế mà không sợ nó! Nó bị ăn một cào, lông chim vốn đã thưa thớt bị cào rớt hai cọng lông, vội vàng bay lên lại.

Khói mù trong lòng Hoa Túc chưa tan, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, "Ai kêu ngươi tới."

Ban đầu Dung Ly không nhận ra con Bạch Cốt Diều này, nàng chưa gặp nhiều Bạch Cốt Diều lắm, chúng đều có xương trắng, lông chim thưa thớt, toàn thân đẫm máu, nhìn có vẻ giống nhau.

Cho đến khi con chim này mở miệng, nàng mới biết đây là con chim quen thuộc, lần trước ở trong khúc mắc của Đan Tuyền không phải là nó sao.

Nhưng lúc đó khi Bạch Cốt Diều này xuất hiện, tuy Hoa Túc cũng có chút bực bội, nhưng không tính tức giận, bây giờ nàng ấy lại sầm mặt xuống, dường như hận không thể bóp nát con vật này vậy.

Bạch Cốt Diều nói: "Tại hạ ở Thành quỷ tìm thấy cửa quỷ đang sắp đóng lại, không ngừng đẩy nhanh tốc độ nhưng cửa đã đóng, may mà trên cửa còn sót lại chút quỷ khí, nên rốt cuộc tại hạ có thể gặp được đại nhân."

Hoa Túc lạnh nhạt: "Vì sao ngươi ở Thành quỷ?"

Bạch Cốt Diều thở dài một tiếng, "Thận Độ phát hiện ra ta, suýt nữa ta đã bị lột sống, nhờ kịp thời chạy nhanh trốn vào Thành quỷ, nghĩ đến đại nhân sẽ còn đến tìm gõ trúc quỷ."

"Gõ trúc quỷ đã chết." Hoa Túc nói.

Bạch Cốt Diều sửng sốt, "Đã chết?"

"Ta giết." Hoa Túc lại nói.

Đôi mặt trợn tròn của Bạch Cốt Diều hơi híp lại, "Xem ra đại nhân đã hỏi được khá nhiều tin tức."

Hoa Túc nhìn nó đầy ẩn ý, "Hiện tại không còn giống lần ở trong khúc mắc, vì sao ngươi chưa chịu hiện hình, hay đã ăn vạ thể xác của Bạch Cốt Diều rồi?"

Bạch Cốt Diều khàn giọng cười, "Tại hạ sợ hiện hình sẽ bại lộ tung tích, khiến Thận Độ tìm tới."

Dung Ly nghe lại cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, lần trước Bạch Cốt Diều này nói chuyện đều cung cung kính kính.

Hoa Túc đột nhiên duỗi tay tới, năm ngón tay nắm lại, Bạch Cốt Diều bất ngờ không kịp đề phòng bị chụp lấy.

Hai cánh chim thật lớn vỗ phành phạch, xương cốt bị bẻ gãy kêu răng rắc đâm xuyên qua da thịt.

Một luồng quỷ khí bốc lên từ trên người Bạch Cốt Diều, phóng tới cửa sổ đang đóng chặt.

Không ngờ, trên cửa sổ đóng chặt còn thừa lại quỷ lực của Hoa Túc.

Linh hồn kia không thể đâm ra ngoài, sau đó bay lên trên, định phá vỡ mái ngói.

Dung Ly vội vàng ngẩng đầu, "Nàng đã sớm biết đây không phải con Bạch Cốt Diều lần trước?"

"Là hắn, nhưng hắn...... Bị La Hà ăn. Nàng cũng từng gặp Cô Sầm, như Cô Sầm mà còn phải cân nhắc trước sau thật lâu mới dám lộ diện, Bạch Cốt Diều này ngoài miệng nói thì dễ nghe, nhưng lại hận không thể làm bại lộ hành tung của ta." Hoa Túc lạnh giọng, từ trong hư không lôi ra một sợi dây xích vang leng keng, nắm lấy một đầu rồi ném nó lên trên cao.

Bị ăn? Dung Ly sững sờ.

Mái ngói bị đâm vào đùng đùng vỡ ra.

Luồng quỷ khí đen kịt kia định chui qua vết nứt, nào ngờ bị dây xích chặn ngang trói lại.

Dây xích buộc thật chặt, trong giây lát liền rút ngắn lại. Linh hồn kia bị kéo xuống đất, đột nhiên hóa thành hình người.

Tóc đen trang điểm đậm, con ngươi lan rộng, còn không phải là La Hà sao.

Nửa bên mặt của La Hà dữ tợn, dường như mới vừa nuốt hồn còn chưa kịp hóa thành tu vi của mình.

Lần trước khi nàng ta ăn Triệu Nhị cũng như thế này.

Nửa khuôn mặt kia trông rất quen thuộc, Dung Ly kinh ngạc, đó chính là hòa thượng Tử Giác phạm vào đại giới muốn xuống tay với nàng trước đây!

Một thời gian dài Tử Giác chưa từng xuất hiện, hóa ra đã sớm bị La Hà ném vào kho lúa, mà nay trở thành đồ ăn trên mâm.

Hoa Túc và nàng đã rời khỏi Kỳ An từ lâu, trận pháp bày bố ở Kỳ An cũng hết tác dụng, cho nên hòa thượng này không còn cần thiết nữa.

Quỷ tử đằng này thật sự độc ác tàn nhẫn, không biết suốt một đường đã hại bao nhiêu người, ăn bao nhiêu người.

Sắc mặt La Hà lộ ra ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào hắc y của Hoa Túc, giọng nói biến trở về giọng nữ tử, "Tu vi của ngươi......"

"Chỉ ngắn ngủn mấy ngày, tu vi của ta đã khôi phục rất nhiều." Hoa Túc cười nhạt, rũ mắt nhìn nàng ta, "Có phải cực kỳ hâm mộ hay không."

La Hà dời ánh mắt, dừng trên mặt nàng, "Lần trước ở Kim Mân, ngươi vì ngự bút đã tốn không ít quỷ lực, bây giờ ngược lại tăng lên rất nhiều, ngươi đã làm cái gì?"

"Tu luyện bình thường mà thôi." Hoa Túc chậc một tiếng, khinh thường nói: "Các ngươi cũng xứng đánh đồng với ta?"

Lần này La Hà tiến đến vốn là mạo hiểm, phát hiện Hoa Túc đã khôi phục tu vi mới biết chính mình chui đầu vào lưới. Nàng ta vẫn không chịu tin, "Ngươi rõ ràng còn phải cậy vào một thân thần chú mới có thể giữ hồn, vì sao tu vi còn có thể tăng lên?"

"Vậy ngươi đi hỏi Thận Độ thử xem, rốt cuộc hắn giấu giếm các ngươi cái gì." Hoa Túc lạnh giọng, "Lăng Chí ở nơi nào?"

La Hà nói: "Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra hắn bị ta ăn rồi?"

Lăng Chí có lẽ là tên của Bạch Cốt Diều kia, nếu không bị phát hiện có liên hệ với Hoa Túc, sao La Hà giả dạng thành hắn mà đến được.

Hoa Túc vô cùng tức giận, đôi mắt phượng híp lại, "Ngươi ở Thành quỷ bao lâu?"

La Hà bị trói, dây xích kia như nặng ngàn cân, nàng ta muốn bay lên lại bị kéo trở về, "Cách đây không lâu, Thận Độ đại nhân dự đoán ngươi sẽ trở về Thành quỷ tìm gõ trúc quỷ, cho nên đã sớm sắp xếp nội ứng từ mấy năm trước, chỉ là không ngờ ngươi hành động nhanh đến vậy."

Dung Ly nhíu mày, nói như thế, các nàng mua túi thơm ở sạp hàng kia cũng bị phát hiện......

Quả nhiên, La Hà nói: "Lần này không thể bảo vệ được gõ trúc quỷ, nhưng đại nhân lại biết được trong Thành quỷ vẫn có thuộc hạ cũ của ngươi."

Sắc mặt Hoa Túc u ám.

La Hà không cảm xúc, "Tên bán da và tên bán túi thơm quan tài không chịu tiết lộ một chữ, ta không còn cách nào khác, đành phải lấy mạng của chúng."

Lòng Dung Ly trầm xuống, chạm đến đáy cốc.

Hoa Túc đột nhiên buộc chặt sợi dây xích trong tay, nữ quỷ tóc đen nằm dưới đất bị cứng rắn túm lên, "Ngươi đã sai lầm khi theo Thận Độ."

La Hà khó có thể tin mà mở to đôi mắt tối đen, nhưng dù mở to đến mức nào cũng không nhìn thấy một chút tròng trắng.

"Không biết hối cải, ngươi ăn Lăng Chí thế nào, ta đây liền ăn ngươi như thế đó." Hoa Túc lạnh lùng nói.

La Hà định biến thành cây tử đằng chui ra, thân thể nàng ta hóa thành cây tử đằng màu tím nhạt, nhánh cây vươn ra sắp chạm tới mái ngói.

Dây xích quấn trên thân cây bỗng siết chặt hơn, mạnh mẽ vặn gãy nó.

La Hà không thể không biến trở về hình người, nhưng sau khi nàng ta biến thành người đã bị đứt một nửa cơ thể, chỉ phải dùng hai tay bò trên mặt đất. Phần eo bị vặn gãy mọc ra rễ cây, rễ cây mọc nhanh như sét đánh, trong chốc lát đã vươn đến song cửa sổ.

Nửa thân của nàng ta là người, nửa thân là rễ cây, thoáng nhìn giống hệt rắn yêu.

Dung Ly lui sau một bước, thấy năm ngón tay Hoa Túc nắm lại, chụp lấy La Hà.

Khóe mắt La Hà như muốn nứt ra, rễ cây dưới eo sinh trưởng tốt, lại từ song cửa sổ lùi về, muốn đâm xuyên tấm ván gỗ ở dưới chân.

Hoa Túc chỉ vừa mở miệng, quỷ khí đen đặc trên người La Hà liền dâng lên.

Khuôn mặt cây tử đằng quỷ méo mó, biến ra vài gương mặt bị nàng ta từng ăn, nhưng bất luận làm thế nào cũng đều tránh không thoát, quỷ khí sắp bị hút khô cạn.

Sau đó...... Linh hồn vặn vẹo của nàng ta bị cưỡng ép kéo ra, bị Hoa Túc hút vào trong bụng, nguyên thân đột nhiên hóa thành khói đen tan biến, không giống với người phàm, sau khi chết còn để lại một thể xác.

Dung Ly ngây ngẩn cả người, lần đầu tiên nàng thấy Hoa Túc ăn quỷ hồn, dứt khoát lưu loát, thậm chí còn nhai vài cái.

Hoa Túc chậc một tiếng, dây xích trong tay hóa thành quỷ khí, như làn khói trở về thân thể nàng ấy.

"Khó ăn."

Dung Ly không hé răng, thì ra quỷ này không phải không dùng phương pháp này để tu luyện, chỉ là coi thường nó mà thôi.

Hoa Túc giơ tay, dùng sức chà lau khóe miệng sạch sẽ một chút, như thể bên trên còn dính cái gì dơ bẩn, nghiêng đầu nhìn qua nàng, "Sợ?"

Dung Ly lắc đầu, không gì phải sợ.

Hoa Túc lau khóe môi đến đỏ lên, "Do ta sơ ý, không dự đoán được Thận Độ sắp xếp nội ứng trong Thành quỷ, bây giờ nghĩ lại, hắn chưa đưa gõ trúc quỷ vào Thương Minh Thành chính là vì muốn dẫn ta đến, đáng tiếc, bọn họ cũng không đoán được tu vi của ta khôi phục nhanh như vậy."

Nàng ấy khom lưng xách Bạch Cốt Diều gãy cánh nằm trên mặt đất lên, vừa định đốt nó bỗng dưng khựng lại.

"Làm sao vậy?" Dung Ly nhíu mày.

Hoa Túc dùng ngón trỏ cắt mở xương sọ của Bạch Cốt Diều, đem ra một sợi hồn mỏng manh. Nàng ấy cười nhạt, "Chưa bị ăn sạch sẽ."

Dung Ly: "Là con chim lúc trước?"

Hoa Túc gật đầu, lấy bình sứ nhỏ dùng để dưỡng hồn ra, nhét sợi hồn mỏng manh này vào.

Trong bình lúc trước còn bỏ một đạo sĩ, ngay khi nút gỗ mở ra, đạo sĩ ở trong bình liền hỏi: "Đại nhân, muốn thả ta ra ngoài sao?"

Ai ngờ, chẳng những không thả, còn cho hắn một người bạn.

Trong lòng Dung Ly lo lắng, "Ta không nên đi mua túi thơm."

Hoa Túc giữ chặt tay nàng, "Không biết quỷ lột da kia thế nào, nếu nó đã biến mất, đến lúc đó Cô Sầm đi lấy da e rằng sẽ gặp nguy hiểm, ta vẫn chưa biết Cô Sầm lấy da để làm gì, hay là muốn trở về Thương Minh Thành?"

Tiểu lột da ở trong một góc thò đầu ra, bàn tay đang muốn đổi da mới đột nhiên dừng lại.

Dung Ly ngơ ngác: "Quỷ bán vải cũng là quỷ lột da?"

Hoa Túc gật đầu: "Trước kia ta nhận một con lão lột da, quỷ lột da nếu được nuôi dưỡng tốt, có thể trở nên không khác gì quỷ quái tầm thường, còn biết hờn giận, biết vui sướng."

Tiểu lột da cất bộ da con chó đang cầm trong tay vào, bất giác cảm thấy chủ nhân hẳn là thích bộ váy hoa mẫu đơn mà nó đang mặc hơn.

Dung Ly nhíu mày, "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu, còn muốn trốn sao."

Hoa Túc cười lạnh, "Trốn cái gì mà trốn, chỉ cần không phải Động Hành Quân tới, bọn họ không làm gì được ta. Cô Sầm thông minh, không dễ dàng bị lừa, nhưng lần này e rằng phải tự mình đi tìm Kiêu Linh Mặc, không thể trì hoãn."

Dung Ly nghe chưa hiểu lắm, việc này sao lại nhắc đến nàng, chẳng lẽ khi nàng còn là Động Hành Quân, nàng có pháp khí hay thần chú gì chế ngự được quỷ này?

"Chẳng lẽ Động Hành Quân có thể chế ngự nàng." Nàng lúng ta lúng túng hỏi.

Hoa Túc liếc nhìn Họa Túy trong tay nàng, "Nếu gặp lại, nhất định sẽ không thua nàng ta lần nữa."

Dung Ly bất mãn chớp mắt, "Biết đâu có hiểu lầm gì đó."

Hoa Túc nhíu mày, "Nàng lại biện giải cho nàng ta."

"Ta không có." Dung Ly nghĩ thầm, nàng thật sự không phải biện giải, mà là muốn làm sáng tỏ.

Không có ai hiểu biết nàng hơn chính mình, nếu nàng là Động Hành, ắt sẽ không đi hại một quỷ xưa nay chưa từng quen biết, huống chi lúc nàng là Động Hành Quân, ngay cả thất tình lục dục cũng chẳng có.

Ngoài phòng bầu trời đen kịt, đã đến canh bốn, người phàm đều đang say giấc nồng.

Hiện tại không còn một chút tình tứ nào, chưa nói đến vừa rồi Hoa Túc còn ăn quỷ hồn, Dung Ly không muốn hôn nàng ấy nữa.

Dung Ly ấp úng: "Chúng ta phải tìm Kiêu Linh Mặc thế nào, nếu Cô Sầm nghe được việc tối nay, chưa chắc còn đến Thành quỷ lấy da."

Tay nàng còn bị Hoa Túc kéo, vừa dứt lời, cánh tay liền bị nắm lên.

Dung Ly mờ mịt nâng tay lên, "Phải dùng Họa Túy?"

Hoa Túc phiền muộn nhíu mày, "Vốn không nghĩ làm như vậy, nhưng bây giờ không còn cách nào khác."

"Muốn làm thế nào?" Dung Ly không hiểu, hay bút này có thể vẽ ra Kiêu Linh Mặc?

Hoa Túc kéo nàng đến bên cạnh bàn, "Ta nói cái gì thì nàng làm cái đó."

Dung Ly ngồi xuống, cầm Họa Túy không biết làm sao.

Hoa Túc lấy cây trâm bạc trên tóc xuống, trên cây trâm treo vài cái Đồng Chu linh, lắc lư nhưng không vang.

"Cầm, dùng trâm bạc chặt đứt Họa Túy, lấy một phần lõi mực ở bên trong ra."

Dung Ly quay phắt lại, "Chặt đứt?"

"Không sao, nó sẽ tự liền lại, nàng làm theo là được." Hoa Túc lãnh đạm nói.

Dung Ly cầm trâm bạc, cây trâm này lạnh lẽo như nhũ băng khiến lòng bàn tay nàng không còn tri giác.

Hoa Túc dời ánh mắt, không biểu lộ cảm xúc.

Dung Ly không biết nên ra tay thế nào, nàng nuốt xuống một chút, cầm trâm bạc như cầm con dao, cắt vài cái ở giữa thân Họa Túy.

Đại quỷ ngồi bên cạnh khẽ hít một tiếng.

Dung Ly khựng lại, nghĩ thầm vừa rồi La Hà ở đây, Hoa Túc luôn chiếm thượng phong đâu có bị thương gì.

"Do dự cái gì, không có sức lực?" Hoa Túc thình lình mở miệng.

Dung Ly lắc đầu, ánh mắt lặng lẽ nhìn lên người Hoa Túc, cầm cây trâm cắt thêm vài nhát nữa mới đâm xuống được một chút.

Cây trúc này thật sự rất cứng, cắt hồi lâu mà chỉ có dấu vết mờ nhạt.

Dung Ly nắm chặt một đầu cây trâm, lòng bàn tay bị mấy chuông bạc cộm lên làm nàng hơi đau, "Thật sự có thể cắt ra sao?"

"Có thể." Hoa Túc tích tự như kim*.

(*Tiếc chữ như vàng. Nghĩa là cực kỳ kiệm từ ngữ, không tốn nhiều bút mực.)

Dung Ly nhíu mày, cổ tay run rẩy, cố gắng dùng sức cắt Họa Túy thành hai đoạn.

Ngay khi Họa Túy bị đứt làm đôi, khói mực tràn ra như chảy nước, mực bắn tung tóe.

Tay và mặt Dung Ly bị dính vài giọt mực, nàng kinh ngạc cúi đầu xuống, nâng nửa đoạn Họa Túy lên cẩn thận quan sát.

Rõ ràng thứ bắn ra chính là mực, nhưng nàng mơ hồ ngửi thấy mùi vị giống ở trên sườn núi Giác Ngõa, mùi vị nồng đậm ập vào mũi, thật tanh.

Là máu.

Dung Ly xòe bàn tay ra, hơi nheo mắt lại, nương theo ánh nến tối tăm thấy rõ phần lõi mực được bọc bên trong.

Lõi mực như được bao phủ bởi nước, khi ánh nến chiếu vào trông như sóng nước lóng lánh.

"Lấy một phần ra." Hoa Túc nói.

Dung Ly vội hỏi: "Lấy nhiều hay ít?"

"Tùy nàng." Giọng của Hoa Túc nghe có vẻ yếu ớt, không còn lạnh lùng cứng rắn khi nói chuyện với La Hà lúc nãy.

Dung Ly nhanh chóng dùng cây trâm đào ra một chút, ghép Họa Túy bị cắt làm đôi lại. Nàng nắm chặt hai đoạn cây bút, nghi ngờ đồ vật này căn bản không thể phục hồi như cũ được, đâu phải vật sống, sao có thể dài trở lại?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK