Dung Ly xem một lần liền nhớ kỹ, Hoa Túc vẽ ấn hai lần đều chưa cố tình tránh nàng.
Nàng nằm trong chăn mỏng, nhắm mắt lại không nhìn nữa, cả người như bị ấp đến tan chảy, một chút sức lực cũng không nhấc nổi, tim đập thật nhanh, cảm giác rung động kia vẫn chưa tan đi.
Quỷ Vương ấn hoàn thành, phát ra một nửa ánh sáng đỏ, một nửa khói đen lượn lờ như bốc cháy. Đầu quỷ hung dữ do năm quỷ tụ thành đột nhiên biến đổi, cái miệng đang đóng chặt bỗng mở ra, răng nanh trông như cái móc câu.
Cách mí mắt mỏng, Dung Ly cũng cảm nhận được ánh sáng đỏ rực.
Hoa Túc cất Họa Túy vào, nhàn nhạt gọi: "Cô Sầm."
Lời còn chưa dứt, trong hư không liền xuất hiện một lỗ hỏng đen nhánh, nơi xa có một quỷ đang cưỡi ngựa chạy đến, tiếng vó ngựa lộc cộc vang như đạp vào lòng.
Cô Sầm xoay người xuống ngựa, từ trong hư không đi ra ngoài, trên mặt còn lộ vẻ khó hiểu, ngay khi nhìn thấy Hoa Túc đột nhiên kinh ngạc, vội vàng khom lưng: "Đại nhân."
Nàng ấy hơi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, bình tĩnh nhìn Hoa Túc một lúc, vui sướng phấn chấn, dường như tất cả ấm ức phải chịu đều đã được trả lại, "Chúc mừng đại nhân." Nàng ấy có thể nhận ra tu vi của Hoa Túc đã khôi phục.
Hoa Túc khẽ gật đầu, "Quỷ Vương ấn là do ta vẽ, không cần lo lắng."
Cô Sầm vội vàng hỏi: "Đại nhân và Họa Túy lập kết ước một lần nữa?"
Hoa Túc chỉ cười không nói.
Cô Sầm nhất thời không đoán ra, đành phải ngậm miệng.
Hoa Túc lãnh đạm hỏi: "Mấy ngày trước đây, ngươi đến Thành quỷ đặt vài bộ da sao?"
Cô Sầm không hề giấu giếm: "Đúng vậy, nhưng thuộc hạ vẫn chưa đi lấy da."
Hoa Túc ngồi ngay ngắn, mái tóc búi lên gần rơi xuống hết, một nhúm một nhúm đáp trên vai, tuy sắc mặt nàng lạnh lùng nhưng lại mang nét tùy ý lười nhác, "Ta đến Thành quỷ cạy miệng gõ trúc quỷ, sau đó lấy mạng của hắn, bị Thận Độ biết được việc này."
Cô Sầm nhìn Hoa Túc, thật cẩn thận quan sát nàng, trong ánh mắt lộ ra một tia hoang mang, nàng ấy chưa bao giờ thấy bộ dáng đại nhân lười biếng thoả mãn như thế. Chưa dám hỏi nhiều, nàng ấy chỉ nói: "Thuộc hạ đã biết được việc này, sau đó lại nhận được tin quỷ lột da gặp nguy cho nên chưa đi lấy da, đến khi thăm dò lần nữa thì quỷ lột da đã......"
Hoa Túc nhíu mày, "Ngươi muốn về Thương Minh Thành tìm hiểu tin tức?"
Cô Sầm gật đầu, "Trong thành đại loạn, Lăng Chí cũng mất, ta muốn vì đại nhân vào thành tìm hiểu chút tin tức."
Hoa Túc lắc đầu cười nhẹ: "Lăng Chí vẫn chưa mất."
Cô Sầm lập tức ngẩng đầu lên, mở to mắt.
Hoa Túc lấy bình dưỡng hồn ra, rút nút gỗ nhàn nhạt gọi: "Lăng Chí."
Nghe tiếng, Lăng Chí ở trong bình đáp: "Đại nhân."
Trong bình, đạo sĩ vốn định mở miệng lại bị Lăng Chí che miệng, chỉ phát ra tiếng "Ưm ưm", còn Xích Huyết Hồng Long cùng tiểu lột da lại không nói lời nào, một yêu một quỷ ở trong bình xem hai người bọn họ lăn lộn.
Nghe thấy Lăng Chí lên tiếng, hai mắt Cô Sầm hơi đỏ lên, "Hắn làm thế nào......"
Hoa Túc thản nhiên lắc lắc bình dưỡng hồn một chút: "Ở bên trong nói chuyện cũng được, hồn còn phải dưỡng, ngươi không cần ra ngoài."
Lăng Chí trả lời: "Vâng."
Hắn đương nhiên nhận ra tiếng của Cô Sầm, ở trong bình nói: "Gặp qua Cô Sầm tướng quân, thật vất vả mới bảo vệ được mạng nhỏ của tại hạ. Một sợi hồn của tại hạ giấu trên thân Bạch Cốt Diều được đại nhân tìm thấy, đại nhân để tại hạ vào bình dưỡng hồn, hiện giờ hồn phách đã dưỡng đến gần hoàn thành."
Hoa Túc nghe hắn nói chuyện dông dông dài dài đến đau lỗ tai, liền làm bộ muốn lấp kín miệng bình.
Lăng Chí lập tức ngậm miệng.
Hoa Túc vẫn chưa thật sự đậy nút, mà là đặt bình dưỡng hồn lên trên bàn, "Tam quân còn lại bao nhiêu?"
Cô Sầm ngẩn ra, rồi nhanh chóng trả lời: "Còn một nửa, đều theo ta trốn ở thế gian, chỉ chờ đại nhân ra lệnh một tiếng."
Nàng ấy tạm dừng, hít hà một hơi hỏi: "Không biết tu vi của đại nhân đã khôi phục đến mấy tầng?"
Sắc mặt Hoa Túc không đổi, "Tám tầng."
Cô Sầm lại nói: "Nếu đại nhân kết ước với Họa Túy một lần nữa, cho dù tu vi chưa khôi phục hoàn toàn thì có lẽ đối phó với Thận Độ cũng không vấn đề gì."
Hoa Túc liếc nhìn tấm chăn mỏng cuốn thành một bọc ở trên giường kia một cái, "Chưa lập kết ước, nhưng không quan trọng, vẫn có thể sử dụng bút này."
Cô Sầm rất khó hiểu, "Vậy chủ bút......"
"Chủ bút là người phàm." Hoa Túc thản nhiên.
Trong bình, Lăng Chí rất là bình tĩnh, một câu cũng không nói, hiển nhiên đã sớm biết việc này, nhưng Cô Sầm lại như bị nhét trứng gà vào miệng, miệng há to, không biết nên nói thế nào.
Cô Sầm ngơ ngác hỏi: "Chủ bút là người phàm? Nhưng, nhưng......"
Hoa Túc liếc nàng ấy một cái: "Không cần hỏi nhiều."
Trong phòng có một người sống sờ sờ, sao Cô Sầm có thể không cảm nhận được, nàng ấy quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một bọc chăn mỏng giống cái kén, vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ là vị cô nương trước kia?"
Hoa Túc gật đầu, điềm tĩnh ung dung trả lời: "Không sai."
Cô Sầm vẫn còn chưa tin, nhưng lời này do Hoa Túc chính miệng nói ra, nàng ấy đành phải gật đầu, "Ta nhất định sẽ bảo vệ chủ bút."
Hoa Túc mỉm cười thật nhẹ, sắc mặt trông rất lạnh, "Các ngươi không cần bảo vệ nàng."
Dung Ly bị bọc cơ thể, chứ không bị lấp kín lỗ tai nên nghe được rành mạch, trái tim đột nhiên chùng xuống, không biết quỷ này có ý gì.
Ngay sau đó Hoa Túc lại nói: "Nàng có ta là đủ rồi, cần các ngươi nhúng tay làm gì."
Dung Ly nghe vậy sửng sốt, trái tim đập càng nhanh hơn.
Bên cạnh, Cô Sầm muốn nói lại thôi, hồi lâu sau mới không nhanh không chậm nuốt xuống một chút, nuốt lời muốn nói vào trong bụng.
Hoa Túc cong ngón tay gõ gõ trên bàn, rũ mắt suy tư một lúc, "Nếu tam quân đều có, vậy tìm thời cơ vượt qua Điền Linh Độ."
Lời này nói thật dễ dàng, Cô Sầm ngây người, "Nếu Thận Độ lại tìm Động Minh Đàm, chúng ta......"
Hoa Túc lạnh lùng xùy một tiếng, "Động Minh Đàm sẽ không ra tay."
"Vì sao?" Cô Sầm kinh ngạc.
Hoa Túc nhàn nhạt đáp: "Động Minh Đàm đã khô cạn, Động Hành...... Động Hành không biết tung tích, lão cá lúc trước lén ra tay sau lưng Động Hành Quân đã hồn phi phách tán."
Cô Sầm đâu biết chuyện Động Minh Đàm khô cạn, "Sao Động Minh Đàm lại bị khô cạn, chẳng lẽ những việc trước đây đều không liên quan tới Động Hành Quân sao."
Hoa Túc liếc mắt một cái, chậm rì rì nói: "Không thể nói không liên quan."
Trên giường, Dung Ly thật cẩn thận co người lại, chỉ một lọn tóc lộ ra ngoài tấm chăn.
Hoa Túc tiếp tục: "Nếu không phải cá tiên và nàng ấy mâu thuẫn với nhau thì đám cá tiên đó sẽ không đi tìm Thận Độ. Nếu Thận Độ không đồng ý, Động Hành cũng sẽ không bị lão cá làm hại mang trọng thương, chỉ có thể đem mắt đầm đi xa."
Dung Ly cuộn trong chăn, thở ra hơi thở nóng rực, trên người nàng không mặc gì cả nên có chút thẹn thùng.
Cô Sầm đã sáng tỏ, "Hóa ra Động Hành Quân cũng bị cá tiên làm hại."
Nàng ấy tạm ngừng rồi nói: "Thuộc hạ còn tưởng sau khi bắt Thận Độ xong, liền đi tìm Động Hành Quân, báo mối thù năm xưa cho đại nhân."
"Không có thù, chỉ là có chút việc cần tính sổ." Hoa Túc nói cực chậm, rõ ràng là muốn nói cho người khác nghe.
Cô Sầm cái biết cái không mà gật đầu, "Đều nghe đại nhân."
Hoa Túc cũng gật đầu, "Nghe nói Điền Linh Độ đã bị chặn lại, ngươi đi trước nhìn xem có chuyện gì xảy ra."
Cô Sầm thoáng do dự, sau đó nhanh chóng chắp tay đáp lời.
Hoa Túc lại lấy Họa Túy ra, trống rỗng vẽ vài nét bút, mấy tấm da chầm chậm rơi xuống bàn, tự xếp gọn gàng ngăn nắp.
Mấy tấm da đều là dáng vẻ phổ thông, bình thường, không xuất sắc cũng không quá xấu, lẻn vào trong đám người sẽ không bị tìm ra.
Hoa Túc thu bút lại thổi tan khói mực trên ngòi bút, "Ngươi lấy mấy tấm da này trước, đi xem Điền Linh Độ hiện giờ thế nào, nếu không dễ đi thì chọn đường khác vào thành, chớ nên rút dây động rừng."
Cô Sầm tiếp nhận da, lên tiếng nói: "Nghe lời đại nhân phân phó."
Hoa Túc xua xua tay.
Cô Sầm lập tức ẩn vào hư không, lúc đi lặng lẽ liếc nhìn người phàm nằm trong phòng kia, vẫn còn khó hiểu, nàng ấy thật sự chưa từng thấy đại nhân đối tốt với ai như vậy, tuy là Thận Độ trước kia cũng không được đối xử như thế, chưa kể đến...... Đây còn là một người phàm.
Chờ Cô Sầm vừa đi, Lăng Chí trầm mặc hồi lâu mới nói: "Thận Độ không có cá tiên trợ giúp, không còn sức mạnh, hơn nữa tu vi của đại nhân đã khôi phục rất nhiều, lần này nhất định có thể lấy Thương Minh Thành về."
Hoa Túc lạnh lùng a một tiếng, "Những lời này không cần phải nói."
Có lẽ Lăng Chí chưa che miệng đạo sĩ lại, đạo sĩ ấp úng hỏi: "Rốt cuộc đại nhân có thân phận gì, Thương Minh Thành này sao nghe xa lạ như vậy."
Làm sao mà không xa lạ, tuy hắn thành quỷ nhiều năm nhưng vẫn luôn trốn trong lư hương ở đạo quán, quỷ khác cũng chưa gặp, không biết Diêm La Điện mở ở nơi nào, càng miễn bàn đến Thương Minh Thành.
Lăng Chí ở bên cạnh hắn nói: "Thành quỷ cũng phải biết an phận, đây không phải là điều ngươi nên hỏi."
Đạo sĩ chép miệng, "Ta không hỏi là được, lần đầu tiên ngươi nói chuyện không khách sáo như vậy, ngươi không phải văn nhân sao."
Lăng Chí: "Tại hạ sinh ra là quỷ, chưa từng làm văn nhân gì cả."
Hoa Túc đậy nút gỗ, trong phòng tức khắc trở nên im ắng. Nàng ấy đi đến mép giường, mở bọc chăn ra.
Dung Ly ngẩng đầu nhìn nàng ấy, vai cổ đều lộ ra, gió lùa vào trong chăn liền cảm thấy lạnh vô cùng.
Hoa Túc xoay người hôn nàng, lông mày hơi nhíu lại, không biết sao lại giận nữa rồi.
Lúc trước Dung Ly còn cảm thấy bộ dáng Hoa Túc tức giận rất đẹp, hiện giờ vừa thấy quỷ này nhíu mày, trái tim như bị bóp chặt, bị hôn đến thở hổn hển, nàng chầm chậm dịch ra, môi chạm vào chóp mũi Hoa Túc, rồi dừng lại ở giữa mày nàng ấy.
Môi mỏng ấn ấn lên, muốn làm giãn lông mày đang nhíu chặt kia ra.
Hoa Túc đè vai Dung Ly, lại đuổi theo đôi môi bị hôn đến sưng đỏ kia, răng lưỡi chạm vào nhau.
Dung Ly bị giữ chân, lưng cọ lên đệm giường, giọt nước mắt đọng trên lông mi muốn rơi mà không được, nàng co gối định đẩy tay Hoa Túc ra nhưng mắt cá chân cũng bị giữ lại.
Nghẹn ngào, nàng nói: "Nàng đây là đang tính sổ với ta sao?"
Hoa Túc không nói chuyện, bịt miệng nàng lại.
Toàn thân Dung Ly nóng lên, phía dưới dính nhớp, tiếng nức nở phát ra vụn vặt. Nàng nói mơ hồ không rõ: "Đừng làm, đừng dùng chỗ đó của nàng cọ vào ta."
Cả người nàng mệt mỏi vô cùng nhưng lại cảm thấy thoải mái, cho đến nửa đêm nhắm mắt liền ngủ say.
Ngày thứ hai, Dung Ly tỉnh dậy trong xóc nảy, bánh xe gỗ vang lộc cộc, có lẽ bởi vì dưới thân được lót đệm mềm, hơn nữa đêm qua lại rất mệt nên còn ở trên xe ngựa ngủ một giấc mới tỉnh.
Hoa Túc ngồi bên cạnh, thấy nàng mở mắt liền duỗi tay sờ lên trán nàng.
Dung Ly mơ màng nhìn nàng ấy, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, "Chúng ta đang đi đâu?"
Hoa Túc nói: "Đi khắp nơi một chút, chờ Cô Sầm đi xem Điền Linh Độ rồi tính toán tiếp."
Dung Ly khẽ mím môi, thần chí hơi tỉnh táo, "Không phải nàng muốn tìm một nơi để bỏ ta chứ."
Hoa Túc nhìn biểu hiện cau mày cảnh giác của nàng y hệt hồ ly, không khỏi nhếch khóe miệng lên, "Nàng đừng nghĩ."
Dung Ly ngồi dậy, cúi người vén rèm lên, thấy mã phu lôi kéo dây cương quay đầu lại, khuôn mặt được vẽ khá thô ráp, mắt nghiêng mũi lệch, thật sự rất qua loa.
Nàng sửng sốt buông rèm xuống, không muốn nhìn nhiều một cái.
Dung Ly nghiêng người nhìn qua Hoa Túc, "Nhưng ta không vào Thương Minh Thành được, nếu nàng trở về thì ta đi nơi nào?"
Hoa Túc giơ tay sờ mặt nàng, "Ta đi tìm biện pháp, kỳ thật ta không quá muốn đưa nàng theo, nếu nàng đồng ý thì ở lại ngoài thành chờ ta một lát, ta giải quyết Thận Độ xong liền trở về tìm nàng."
Dung Ly lắc đầu, "Nàng đừng mơ."
Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Biện pháp đó không quá dễ chịu, Thương Minh Thành ăn tinh khí của người sống, pháp thuật tầm thường không giấu được nó."
Dung Ly hơi ngạc nhiên, "Làm thế nào ta mới có thể vào thành với nàng?"
Hoa Túc không tình nguyện mở miệng: "Thoát hồn."
Chứng thoát hồn đúng là hiếm gặp, giống như hồn rời thể xác, những gì nhìn thấy nghe thấy và cảm nhận đều khác hẳn với người thường, nhưng thoát hồn là gì, là muốn lấy linh hồn ra khỏi thể xác sao.
Dung Ly trầm mặc một hồi, kéo tay áo vừa lạnh vừa mềm của Hoa Túc nói, "Ta tin nàng."
Hoa Túc hừ nhẹ, "Không tin ta thì nàng còn muốn tin ai." Thật sự không khách sáo.
Dung Ly nhớ đến việc hôm qua, nhỏ giọng hỏi: "Hôm qua nàng vẽ dấu ấn gì, dấu ấn đó có thể gọi Cô Sầm tới, nếu dùng tốt như vậy, vì sao trước kia không vẽ?"
Hoa Túc lấy Họa Túy ra, lăn qua lộn lại ở trong tay nhìn một lúc, "Nàng biết đó là ấn gì?"
Dung Ly biết, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng ấy.
Hoa Túc thản nhiên nói: "Đó là Quỷ Vương ấn, năm ấy khi xây nên Lũy Cốt tòa, chúng quỷ ở dưới tòa đã lập lời thề vĩnh viễn đi theo Quỷ Vương ấn, ta muốn gọi ai tới thì có thể gọi được, tùy thuộc vào ta, không phải bọn họ."
Tiếng nói vừa dứt, Hoa Túc bỗng nắm chặt Họa Túy, cúi đầu nhìn xuống dưới chân.
Xe ngựa đột nhiên lắc lư.