Trên mặt "Tiết Lang" mang nụ cười khéo léo, bàn tay vốn nắm cánh tay của nàng ấy, hiện tại trong tay rỗng tuếch, khách khứa tới đây cũng bất động tại chỗ, hoặc là chắp tay đứng xem, hoặc là khom lưng cười, tất cả đều không nhúc nhích.
Kiêu Linh Mặc lấy ra một thể xác từ trong hư không, ôm chặt vào trong lòng, thể xác này nhìn chỉ mới ba bốn tuổi, cực kỳ không tương xứng với dáng vẻ linh hồn của nàng ấy.
Mặt trắng như tuyết, con ngươi đen nhánh.
Hồn của Kiêu Linh Mặc chui vào thể xác đứa bé này, đôi mắt đờ đẫn của đứa bé lập tức xoay chuyển, thanh âm không lảnh lót non nớt như đứa bé, mà vẫn nhỏ nhẹ mềm mại.
Hai mắt đứa bé cũng đỏ bừng, "Tu vi của ta giảm rất nhiều, hiện giờ chân thân chỉ có thể duy trì bộ dáng đứa bé."
Hoa Túc cau mày cúi đầu nhìn nàng ấy, đôi môi đỏ hơi mấp máy, hình như muốn nói một chữ "Không", nhưng âm vừa đưa đến bên miệng liền bị nàng ấy nuốt xuống.
Dung Ly nghĩ thầm, không cái gì, không phải, hay là không cần?
Kiêu Linh Mặc thở dài, đứa bé ba bốn tuổi chưa cao tới eo các nàng, thấp lè tè còn rất gầy yếu.
Nàng ấy nói: "Ta đợi lâu như vậy, chính là vì chờ hắn hoàn thành bái đường cùng ta, bây giờ khúc mắc đã được giải."
"Thời điểm ngươi biết hắn lừa gạt ngươi thì vốn không nên còn khúc mắc này." Hoa Túc nói.
Kiêu Linh Mặc lắc đầu, nước mắt chảy không ngừng, "Những năm gần đây, ngày nào ta cũng thống khổ không chịu nổi, suýt nữa ngay cả hồn cũng chẳng giữ được, nghĩ đến hắn còn đang đợi ta tìm được hắn nên mới khổ sở chờ đợi ở Trần Lương Điếm, nếu không nhớ hắn, ta sẽ chẳng chống đỡ được lâu đến vậy, đâu có thể nói buông là buông."
Hoa Túc cau mày, "Sao ngươi không nghĩ tới, cho dù hắn đầu thai thì cũng sẽ đầu thai đến nơi khác?"
Kiêu Linh Mặc nghẹn ngào: "Ta biết mạng của hắn vốn chưa nên hết, nếu đầu thai ắt sẽ về Trần Lương Điếm hoàn thành nhân quả của số mệnh, chỉ là ta không biết, trong số mệnh của hắn có ta hay không, lòng ta còn nhớ hắn, không có cũng buộc phải có."
"Ngươi si ngốc." Hoa Túc nói toạc ra.
Kiêu Linh Mặc ai oán cười, một đứa bé làm biểu hiện này thật là kỳ quái. Nàng ấy nhếch môi nói: "Ta quả thật si ngốc, nếu không như thế thì sao ta lại có thể hại người vô tội."
Nàng ấy nhìn qua Hoa Túc: "Hủy cảnh đẹp trong tranh này đi."
Hoa Túc phất tay, đầu tiên là thu Tu La sáu tay trở về, sau đó đến Tiết Lang mặc hỉ bào, khách khứa nâng ly cùng lụa màu thảm đỏ toàn bộ đều biến mất.
Đưa mắt nhìn xa, bầu trời tối đen, ánh trăng ảm đạm, khắp nơi ướt át dầm dề, chính là ở trong thành.
Tiểu lột da lui vào trong bóng tối, dựa vào ven tường cẩn thận nhìn ra bên ngoài.
Ra ngoài, Dung Ly không rõ đông tây nam bắc, xoay hai vòng chợt bị kéo tay lại.
Hoa Túc kéo nàng nói: "Đừng xoay, đã ra ngoài rồi."
Dung Ly đứng yên, hoang mang nhìn qua Kiêu Linh Mặc.
Thấy trong tay Kiêu Linh Mặc biến ra một cái chén, nhìn hình dáng giống với cái chén mà đồ tể đã chuẩn bị trước cho nàng ấy lần trước, móng tay của nàng ấy đột nhiên trở nên bén nhọn, làm như muốn cắt lên cổ.
Hoa Túc lạnh giọng: "Đừng."
Hai mắt Kiêu Linh Mặc đỏ bừng, "Còn lại chút mực máu đều cho ngươi. Lòng ta đã giải được khúc mắc, cũng không muốn sống nữa, ta đã hại quá nhiều người phàm vô tội, chờ ta đến Diêm La Điện, kiếp sau sẽ trả lại nghiệp chướng nặng nề này."
Bàn tay của Hoa Túc để trên cánh tay Dung Ly đột nhiên nắm chặt.
Dung Ly sửng sốt, không ngờ thấy được sự lo lắng cùng dằn vặt trên gương mặt xa cách lãnh đạm của quỷ này. Nàng vỗ nhẹ hai cái lên mu bàn tay Hoa Túc, không muốn nàng ấy khó chịu.
Kiêu Linh Mặc lại nói: "Ngươi không cần cản ta, ý của ta đã quyết."
Nói xong, nàng ấy cắt lên cổ mình, sâu đến mức gần như sắp đứt, ngón tay đâm vào trong cổ.
Máu chảy ra, có lẽ thật sự rất ít nên không thấy phun trào, Kiêu Linh Mặc chịu đựng cơn đau dùng chén hứng lấy.
Hai cánh tay cầm chén nhỏ bé gầy gò, run rẩy liên tục, nàng ấy không hề nói chuyện chỉ cắn chặt khớp hàm.
Dung Ly sững sờ nhìn, không ngờ máu này...... Lại được lấy như vậy, chẳng trách muốn máu chính là muốn mạng.
Xem ra, Kiêu Linh Mặc thật sự không muốn sống nữa.
Máu chảy ra từ cổ của đứa bé không phải là đỏ tươi, mà là màu hồng hơi đen, trong đen có đỏ, thoạt nhìn trông giống mực nước.
Kiêu Linh Mặc lảo đảo, thiếu chút nữa không cầm chắc, run tay đưa nửa chén mực máu đến trước người Hoa Túc, "Chỉ có chừng đó."
Sắc mặt Hoa Túc nặng nề duỗi tay cầm lấy, nhíu mày, chưa nói một lời.
Kiêu Linh Mặc nói giọng khàn khàn: "Đa tạ ngươi giết hắn, với sức lực của ta nhất định không thể báo được mối thù này."
Nàng ấy tạm ngừng, giơ tay khẽ chạm lên cổ mình, sắc mặt đột nhiên trở nên mờ mịt, dường như không biết làm sao, "Hồn của ta vốn mỏng manh, hiện giờ chân thân khó bảo toàn, e rằng thật sự sẽ chết."
Quả nhiên, trên cổ nàng ấy không còn chảy máu nữa, miệng vết thương trở nên cháy đen, làn da vốn mịn màng ở chỗ vết cắt bỗng hiện ra nếp nhăn, nếp nhăn từ từ lan rộng, chỉ chớp mắt, đứa bé non nớt thế nhưng biến thành bộ dáng của bà lão.
"Không cần cứu ta, ta có tội phải chuộc."
Thân thể bà lão đột nhiên ngã xuống đất, ngay khi chạm đất liền hóa thành bụi bay lên.
Một luồng ánh sáng mờ nhạt chợt dâng lên, xẹt qua phía chân trời, rồi rơi xuống chui vào lòng đất, hoàn toàn biến mất.
"Không còn sinh lợi." Hoa Túc nói.
Dung Ly ngơ ngẩn, định muốn lui về phía sau một bước, nhưng miễn cưỡng kiềm chế. Nàng kinh ngạc nhìn bụi bay lên, sau một lúc lâu mới quay đầu lại hỏi: "Áo lông chồn của ta đâu?"
Hoa Túc không biết nàng muốn làm cái gì, nhưng vẫn lấy áo lông chồn ra.
Dung Ly mở áo lông chồn ra, cẩn thận đắp lên bùn đất do thể xác của Kiêu Linh Mặc biến thành, chầm chậm gom áo lông chồn lại, bọc bùn đất ở bên trong, ngửa đầu nói: "Như vậy sẽ không bị gió thổi tan, cũng không bị nước mưa làm ướt."
Hoa Túc mím môi không đáp, trong tay còn cầm chén máu kia.
Dung Ly hỏi: "Nàng cảm thấy nàng ấy còn muốn về Trần Lương Điếm sao?"
Hoa Túc nhàn nhạt đáp: "Có lẽ là không muốn."
Dung Ly ôm áo lông chồn vào lòng, tuy bùn đất bên trong không nhiều lắm, còn có ít nước xen lẫn vào. Nàng cúi đầu nhìn, "Ta muốn chôn nàng ấy."
Hoa Túc xùy một tiếng, "Nàng ấy đã hóa thành đất, đâu cần chôn nữa, đến chỗ nào cũng giống nhau."
Dung Ly vẫn ôm, thương tiếc và thương xót nảy lên trong lòng, mãnh liệt như khi ở biên cương, cũng rất là xa lạ.
Cảm xúc trào dâng trong lòng này khiến nàng chẳng biết làm sao, tự hỏi có phải vì Kiêu Linh Mặc bị người khác lừa gạt, còn chấp mê bất ngộ.
Nàng mơ mơ màng màng suy nghĩ, nàng có lừa gạt ai sao, hẳn là...... Không tính lừa đi.
Hoa Túc đành phải nói: "Thôi, đưa ta."
Dung Ly thấy nàng ấy còn cầm cái chén, "Cái chén kia làm sao bây giờ."
"Nàng cầm giúp ta trước." Hoa Túc nói.
Dung Ly đành phải nhận lấy cái chén đựng máu kia, buổi tối khuya, nàng cầm chén máu đứng bên đường dù sao cũng tốt hơn cái chén lơ lửng giữa không trung.
Ai có thể nghĩ đến, Kiêu Linh Mặc sống lâu như vậy mà sau khi chết chỉ để lại một chút bùn đất cùng chén máu.
Vừa rồi còn sống sờ sờ, chỉ chớp mắt liền mất đi.
Trái tim Dung Ly thắt lại, nếu nàng cũng chết thì sẽ hóa thành bùn đất giống vậy ư, còn có thể vãng sanh sao, còn có thể sống lại vào kiếp sau không.
Bên tai vang lên tiếng sột soạt, như thứ gì bị giũ ra.
Dung Ly quay đầu lại thấy Hoa Túc mở áo lông chồn ra, bùn đất nằm bên trong lập tức rơi xuống, cơn gió lạnh thổi tới làm bùn đất sắp chạm đất đều bị cuốn bay xa.
Hoa Túc xoay cổ tay, dùng tịnh vật thuật làm sạch áo lông chồn, bỏ vào túi đựng đồ.
"Nàng ấy còn có thể vãng sanh, nhưng đường hoàng tuyền phải đi thật lâu."
"Ở thế gian, chúng ta đều nói chôn cất và yên nghỉ." Dung Ly chậm rãi nói.
Hoa Túc: "Nàng ấy vốn là từ trên trời xuống, sinh ra tự do tự tại, tuy không thể trở về trời, nhưng nhất định không muốn bị chôn ở một nơi nào đó, như thế này là tốt nhất."
Dung Ly ngẩn người, rồi khẽ gật đầu, cầm chén hỏi: "Máu này phải dùng thế nào."
Nàng chần chừ: "Trực tiếp uống vào, hay là......" Bỏ thêm thức ăn?
U Minh Tôn dùng mực máu tưới lên Họa Túy, nếu bỏ thêm thức ăn, ngẫm lại cảm thấy không ổn.
Hoa Túc nhìn chung quanh một vòng, nhàn nhạt nói: "Tìm nơi nghỉ ngơi một chút, nàng cũng đã mệt mỏi."
Kỳ thật Dung Ly không mệt, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, nghiệp chướng nhân quả liên kết với nhau, Kiêu Linh Mặc không nên chờ đợi nhiều năm như vậy, thôn dân của Trần Lương Điếm cũng không nên bị hại một cách vô tội.
Túi thơm treo trên eo nàng động đậy liên tục, bên trong như có con thỏ đang nhảy.
Trong túi thơm đâu có thỏ, chỉ có con mèo đen nhỏ.
Tay Dung Ly đang cầm cái chén, nghiêng người hướng túi thơm về phía Hoa Túc, "Thùy Châu buồn chán rồi."
Túi thơm này giống cái động không đáy, có thể bỏ mèo, còn có thể bỏ cá khô, không biết bên trong có hình dáng gì.
May mà lúc trước có bỏ cá khô và nước vào trong, nên Thùy Châu mới không quậy phá.
Hoa Túc không tình nguyện duỗi tay tới tháo miệng túi ra, nắm sau cổ Thùy Châu xách nó ra ngoài.
Thùy Châu mấp máy cái mũi, ngửi thấy mùi vị bên ngoài liền hứng thú lên, vốn định giãy giụa nào ngờ đón nhận ánh mắt lạnh băng của Hoa Túc, lập tức ủ rũ xuống, hai chân trước cẩn thận cuộn tròn lại.
Dung Ly một tay cầm chén, một tay ôm Thùy Châu qua.
Hoa Túc chậc một tiếng, "Khi nàng ôm ta cũng không thấy thuận tay như vậy."
Thùy Châu vào trong lòng Dung Ly như cá gặp nước, bốn chân dè dặt bò tới trên vai Dung Ly. Nửa người trốn sau cổ nàng, nhìn về phía Hoa Túc kêu một tiếng.
Tiếng mèo kêu nho nhỏ mềm mại, như là diễu võ dương oai*.
(* Phô trương uy thế và sức mạnh.)
Dung Ly khẽ nói: "Nếu nàng lớn bằng Thùy Châu, ta cũng có thể ôm được thuận tay."
Hoa Túc không biết mình đang tranh cái gì với con mèo, mèo chính là mèo, không có con gì trăm năm mà không trưởng thành, nghĩ như vậy, vẻ mặt nàng ấy mới dịu hơn nhiều.
Việc có người chết trong thanh lâu nhanh chóng bị lan truyền, tuy thanh lâu sòng bạc mở khắp mọi nơi trong thành nhưng chưa bao giờ xảy ra việc lạ.
Tiếng bước chân vội vàng từ xa tới, Dung Ly quay lưng lại, sợ bị người khác thấy chén máu trong tay nàng, quay rồi lại cảm thấy tránh hay không đều chẳng sao cả, máu này giống hệt mực nước, người bình thường đâu nhìn ra được là cái gì.
"Bộ khoái*." Hoa Túc nói.
(*Người chuyên truy nã, bắt người cho nha môn thời xưa.)
Dung Ly lặng lẽ nghiêng đầu, quả thực nhìn thấy một đoàn người đang chạy về hướng thanh lâu.
Căn phòng bên đường mở cửa sổ lên, một người thò đầu ra xem, "Đã muộn thế này mà bộ khoái còn đi đâu, hay là đã xảy ra án mạng?"
Dường như người này coi việc có án mạng ở trong thành là điều bình thường, nghĩ cũng phải, sòng bạc ở nơi này có lẽ luôn luôn xảy ra một số việc.
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Chờ bộ khoái tới thanh lâu, thi thể của đồ tể sẽ bị mang đi, việc này chắc chắn sẽ truyền tới Trần Lương Điếm."
Dung Ly cắn môi dưới, nàng đã sớm đoán được, không chừng thôn dân sẽ hoài nghi đồ tể bị lệ quỷ hại chết, nhưng từ nay về sau, trong thôn sẽ không còn ai bị "Lệ quỷ" lấy mạng nữa.
"Đi thôi." Hoa Túc thấy nàng còn quay đầu lại nhìn, vội kêu một tiếng.
Dung Ly cầm chén vào khách điếm, thuê một gian phòng cho khách, chưởng quầy cùng điếm tiểu nhị đồng thời nhìn vào tay nàng, nhìn cả buổi cũng không biết trong chén là cái gì, chỉ ngửi được mùi vị khá tanh, có lẽ là máu của thú vật.
Đêm khuya, một cô nương yểu điệu cầm chén máu tới ở trọ, còn có một con mèo đen đứng trên vai.
Không biết sao, khi cô nương này nói chuyện với bọn họ, bên người bọn họ như có luồng khí lạnh lướt qua, giống hệt gió âm.
Dung Ly cầm chén lên lầu, cầm thật cẩn thận sợ đổ ra ngoài.
Chờ bóng dáng nàng biến mất, chưởng quầy mới lôi kéo điếm tiểu nhị nói: "Ngươi nhìn xem tiền đồng mà cô nương kia đưa có phải tiền thật không, đừng để lát nữa biến thành tiền giấy."
Điếm tiểu nhị lấy tiền đồng qua cắn thử, "Chưởng quầy, là thật!"
Lúc này chưởng quầy mới thở nhẹ một hơi, "Là thật thì tốt rồi, yêu ma quỷ quái gì tới ở trọ đều có thể, chỉ cần đưa tiền thật là được."
Vào phòng, Dung Ly đặt chén lên bàn, trong lúc nàng cầm chén vừa rồi, Hoa Túc dùng sức thay nàng, bằng không tay nàng nhất định sẽ mỏi đến mức không nâng lên nổi.
Nàng xoa nhẹ cổ tay vài cái, để Thùy Châu xuống bên cạnh, "Muốn lấy Họa Túy ra sao?"
Hoa Túc gật đầu, "Nàng lấy."
Dung Ly lấy Họa Túy ra, cầm thật cẩn thận bằng hai tay, nương theo ánh nến tỉ mỉ quan sát, vết cắt trên thân bút thật sự đã biến mất.
Hoa Túc ngồi bên cạnh, không nhìn Họa Túy mà nhìn nàng chằm chằm.
Dung Ly ngơ ngác, "Nàng nhìn ta làm chi."
Hoa Túc nói: "Đưa bình dưỡng hồn cho ta."
Bàn tay đang xoa bút của Dung Ly chợt khựng lại, chậm rì rì lấy bình dưỡng hồn ra, "Ta có thể làm rơi vỡ cái bình này của nàng hay sao?"
Sắc mặt Hoa Túc không hề vui vẻ, ngay cả trào phúng cũng không có, lông mày nhíu chặt, mở nút gỗ ra nhìn vào bên trong.
Trong bình, Lăng Chí cùng đạo sĩ đều im ắng, chưa nói một câu nào, yên tĩnh như thể đã đi ra ngoài.
Hoa Túc chỉ xem một cái liền hỏi: "Lúc nãy nàng thả Lăng Chí ra?"
Khóe môi hơi cong lên của Dung Ly chầm chậm hạ xuống, nàng rũ mắt nói: "Hắn cùng đạo sĩ ở bên trong buồn chán rồi, ta muốn thả bọn họ ra hít thở không khí."
Hoa Túc gập ngón tay gõ lên bàn hai cái, "Nàng có biết Lăng Chí còn phải dưỡng hồn không? Ra ngoài một khắc, linh hồn sẽ mỏng manh đi một phần."
Dung Ly lúng ta lúng túng: "Ta không biết."
"Ta không phải là trách nàng thả hắn ra." Hoa Túc lãnh đạm nói.
Dung Ly nhíu mày, cảm thấy sắc mặt của quỷ này quá mức lạnh nhạt, "Vậy vì sao nàng lại nhìn ta như vậy?"
Hoa Túc không nhanh không chậm đáp: "Ta trách nàng rõ ràng muốn gặp hắn, nhưng lại gạt ta, còn muốn tìm cớ để lấy bình dưỡng hồn, ta không trách nàng thả hắn ra, trách chính là......"
Hơi thở Dung Ly đình trệ, nàng xác thật giấu Hoa Túc gặp Lăng Chí, còn hỏi chút việc, nhưng hiện tại bị Hoa Túc nói ra, trái tim của nàng như nhảy đến cổ họng, không phải lo lắng sợ hãi, mà là cảm thấy vô tội.
"Trách chính là nàng giấu giếm ta." Hoa Túc nói.
Quỷ này nói chuyện thật lạnh lùng, dường như sự thân mật trước đây đều trở thành hư vô.
Dung Ly mím môi, bàn tay hơi run, đuôi mắt đỏ lên.
Nào ngờ Hoa Túc lại nói: "U Minh Tôn lừa Kiêu Linh Mặc, hiện tại, nàng cũng muốn lừa ta?"
Dung Ly nhiều nhất chỉ thừa nhận chữ "giấu", nói "lừa" thì nàng không nhận. Nàng vẫn chưa lừa gạt Hoa Túc chuyện gì, càng nghĩ mắt càng cay, con ngươi ẩm ướt.
Hoa Túc không nhìn được dáng vẻ này của nàng, dời mắt đi lạnh giọng hỏi: "Nàng muốn gặp Lăng Chí làm gì, nàng muốn biết điều gì từ hắn."
Dung Ly không trả lời, suy nghĩ quay cuồng.
Hoa Túc nhẹ ha một tiếng, "Có phải ngay cả túi thơm mà nàng tặng cho ta đêm đó, cũng là việc giả tình giả nghĩa?"
"Không phải." Dung Ly lắc đầu.
Nàng vốn là muốn Hoa Túc cho nàng thêm thời gian, đừng nhanh chóng nhận ra nàng chính là Động Hành Quân, bây giờ bị nói toạc ra, trái tim như bị đâm thủng, gió vù vù thổi vào, lạnh lẽo khiến cả người nàng run lên.
Nàng như vậy gọi là lừa sao, giống U Minh Tôn lừa Kiêu Linh Mặc sao.
Hoa Túc xoay ngược bình lại, "Nàng không nói ta liền kêu Lăng Chí ra hỏi, hắn chết thì chết."
Dung Ly sửng sốt, không ngờ Hoa Túc sẽ nói như vậy, "Nàng cần gì hại hắn."
"Nàng xem nàng." Hoa Túc xoay bình thẳng lại, "Đau lòng cho người khác, mà không biết đau lòng cho ta."
Những lời nói dấm chua ban đầu đều là thật, Hoa Túc đã sớm nhận thấy nàng đưa túi thơm có nửa phần là diễn kịch, cho nên mới luôn không nhịn được chế nhạo.
Nói nàng là hồ ly, nhưng suốt đường đi không ngừng thử nàng, đến tột cùng ai mới là hồ ly.
Dung Ly mím môi, khi ở cảnh đẹp trong tranh, quả thật nàng đã gọi Lăng Chí ra hỏi chút việc, thân phận chủ bút của nàng là do Hoa Túc thừa nhận, cho nên Lăng Chí không giấu giếm nửa lời, những gì biết được hắn đều nói hết.
Lúc ấy nàng đã hỏi cái gì, Lăng Chí trả lời thế nào?
Hồng thủy ập đến ở cảnh đẹp trong tranh, nhấn chìm Trần Lương Điếm chỉ còn lại một chút xà nhà và cây bụi, Kiêu Linh Mặc khóc rống bên cạnh nàng, nàng rút nút gỗ ra kêu tên Lăng Chí.
Lăng Chí buồn chán rồi, muốn sớm ra ngoài hít thở không khí, mặc dù ra ngoài thì linh hồn sẽ mỏng đi vài phần.
Nàng thấy Hoa Túc bay trên hồng thủy, chân bị dính một tí nước sẽ nhíu mày, thuận tiện hỏi: "Nàng ấy đều sợ nước như vậy sao."
Lăng Chí đáp: "Cuộc đời này đại nhân ghét nhất chính là nước, trước đây còn bình thường, từ sau khi bị Thận Độ hạ độc thủ thì càng ghét hơn."
"Việc này liên quan gì đến Thận Độ? Nàng hỏi.
Lăng Chí đáp: "Chủ bút có biết đại nhân bị đuổi ra Thương Minh Thành thế nào không?"
Dung Ly kỳ thật không biết, nàng suy tư một lúc, chậm rãi nói: "Là vì Thận Độ cùng cá tiên ở Động Minh Đàm liên kết với nhau."
Lăng Chí gật đầu, "Đúng vậy, khi đó tựa hồ Thận Độ đã biết được bí ẩn gì, nên mượn nó để áp chế đại nhân, còn dẫn cá tiên ở Động Minh Đàm đến, lúc ấy tại hạ rất là khó hiểu, không biết sao Thận Độ lại cảm thấy đàn cá tiên có thể áp chế đại nhân được."
"Sau đó thế nào?" Dung Ly truy vấn.
Lăng Chí cúi đầu trầm tư, lạnh giọng nói: "Cá tiên xuất hiện, Xích Huyết Hồng Long cũng tới."
"Chẳng phải vật sống không thể vào Thương Minh Thành sao?" Dung Ly nhíu mày.
Lăng Chí than một tiếng, "Đúng vậy, nếu vật sống vào Thương Minh Thành, sinh lợi sẽ bị tòa thành ăn mất, không biết đám cá đó nhận được gì tốt mà lại liều chết cũng muốn tới trợ giúp Thận Độ."
Dung Ly cảm giác không nên như vậy, "Hồng Long Ngư cũng tới giúp Thận Độ?"
Lăng Chí lắc đầu: "Cá tiên nhất định là vì giúp Thận Độ, Động Minh Đàm trên dưới đồng lòng, chẳng lẽ Hồng Long Ngư có thể đi ngăn cản hay sao?"
Biết đâu được, Dung Ly nghĩ thầm.
Lăng Chí tiếp tục nói: "Khi đó chủ bút vẫn là đại nhân, đại nhân vốn định tạo cảnh đẹp trong tranh kéo chúng quỷ vào bên trong, nào ngờ cá tiên Động Minh Đàm đưa nước của đầm tới bao phủ cảnh đẹp, Họa Túy bị hồ nước áp chế, không hiểu sao đại nhân cũng bị áp chế, bị thương nặng trong trận chiến này, vội vàng từ Điền Linh Độ rời khỏi Thương Minh Thành."
Dung Ly bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là như vậy, kết quả cũng coi như Động Minh Đàm hại Hoa Túc thành thế này.
Có thể áp chế Họa Túy không phải là sông nước biển hồ tầm thường, mà là nước của Động Minh, Hoa Túc chán ghét nó nên cũng ghét nước mưa cùng sông nước biển hồ.
Tâm trạng nàng hoảng hốt, lại giống như bị đập một gậy vào đầu, choáng váng vô cùng, miễn cưỡng đứng vững hỏi: "Lúc ấy ngươi gặp được cá tiên, còn gặp được Xích Huyết Hồng Long, nhưng có thấy Động Hành Quân không?"
Lăng Chí lắc đầu: "Cho dù nàng ấy tới, ta cũng chưa chắc nhận ra được, trên đời chưa có ai thấy gương mặt thật của Động Hành Quân."
Dung Ly đau đầu muốn nứt ra, nàng mong lúc ấy Động Hành Quân vẫn chưa xuất hiện, mong Xích Huyết Hồng Long sở dĩ xuất hiện ở Thương Minh Thành là vì ngăn cản việc làm của cá tiên.
Lăng Chí chắp tay: "Chủ bút còn muốn biết cái gì, tại hạ sẽ nói hết nếu biết."
Dung Ly không muốn nghe gì nữa, phất tay cho hắn trở về bình dưỡng hồn.
Lăng Chí bịn rịn trở về bình, trừng mắt với đạo sĩ.
Khách điếm, Hoa Túc lãnh đạm hỏi: "Nàng đã nghĩ được cách lừa ta thế nào chưa."
Dung Ly đột nhiên hoàn hồn, thấy ánh mắt Hoa Túc lạnh băng, trong mắt không có một chút quyến luyến.
Nàng vội giơ tay lên đè ngực, cảm giác khó chịu sắp thở không nổi, rõ ràng trước kia người đầy rẫy tâm tư chính là nàng, bây giờ người cảm thấy đau lòng vô tội cũng là nàng.
Sắc mặt Hoa Túc không thay đổi.
Dung Ly nghiêng người, ngã thẳng xuống đất.
Vẫn chưa bị ngã đau, dưới thân mềm như bông, hai mắt nàng khép hờ, thấy một luồng quỷ khí đỡ ở phía dưới.
Hoa Túc khom lưng kéo nàng lên, khuôn mặt vốn xa cách lạnh nhạt lại nghiến răng nghiến lợi, "Ta đâu phải muốn giết nàng, nói thẳng thắn có thể lấy mạng nàng hay sao? Nàng cần gì lừa ta, khi ở Kim Mân, nàng lặng lẽ vẽ con rối đi gặp Xích Huyết Hồng Long, nàng cho là ta không biết?"