Hoa Túc cảm thấy mình hẳn là nên từ chối, không muốn lại bị bộ dáng này của Dung Ly mê tâm.
Nàng ấy không biết thương hại, chưa bao giờ từng có tâm tư thích làm việc thiện, đồ đệ cũng chẳng muốn thu nhận, càng miễn bàn dạy người phàm vẽ tranh.
Nàng ấy cau mày, suy tư một lúc, nhìn ánh mắt trông mong của Dung Ly, nhàn nhạt nói: "Ta dạy cho ngươi còn ít sao."
Xác thật không ít, Họa Túy chính là pháp khí của nàng ấy, bây giờ nàng ấy lại dạy người khác cách sử dụng Họa Túy, vậy khác nào giao tính mạng của nàng ấy ra.
Dung Ly nắm Họa Túy, cây bút trong tay thật là lạnh lẽo, tuy đã tập mãi thành thói quen, nhưng lòng bàn tay vẫn bị đông lạnh đến cứng đờ.
Nàng nhỏ giọng, hơi thở yếu ớt như ngó sen, hỏi: "Vậy ngươi đồng ý rồi, có phải hay không?"
Hoa Túc lạnh lùng liếc nàng, dứt khoát nói: "Đưa tay tới."
Dung Ly liền cầm chắc Họa Túy nâng tay lên, cổ tay áo hơi trượt xuống, cổ tay trắng bóc gầy như chỉ da bọc xương.
Hoa Túc phủ lên mu bàn tay nàng, miễn cưỡng cầm tay dạy cho nàng, nhàn nhạt nói: "Ngươi phải nhắm mắt, tâm vô tạp niệm, mới có thể vẽ tranh."
Dung Ly không hiểu, làm người sống trên đời, ắt sẽ bị hồng trần thế tục ảnh hưởng, sao có thể vô tạp niệm.
Sau khi thành quỷ, có lẽ là có thể không còn vướng bận, nhưng nàng......!Vẫn đang sống, còn có rất nhiều thù hận chưa báo xong.
Nàng sửng sốt một chút, bàn tay yếu ớt thành thành thật thật để Hoa Túc nắm.
Chần chừ một hồi, nàng vẫn nghe lời Hoa Túc nói mà nhắm mắt lại, ngay sau đó phát hiện một ngón tay để giữa mày nàng, giữa mày chợt lành lạnh, một luồng khí chui vào giữa mày, tràn vào sâu trong tâm hồn của nàng.
Khí lạnh kia như nước trời, khiến tâm hồn nàng thanh tịnh, nhè nhẹ từng đợt từng đợt đẩy những suy nghĩ rắc rối phức tạp của nàng ra, gột rửa ý niệm hung ác nham hiểm nấn ná không đi trong đầu óc.
Trong khoảnh khắc đó, suy nghĩ nàng rỗng tuếch, dường như bản thân ở đâu cũng đã quên, cho đến khi có một âm thanh nói bên tai nàng: "Mở mắt."
Dung Ly bỗng mở mắt ra, bình tĩnh nhìn về phía trước, suy nghĩ trắng xóa, trước mắt cũng giống tờ giấy trắng, ngoại vật đều không thể tiến vào mắt.
Tay nàng bị lôi kéo, mực nước trút xuống đầu bút Họa Túy, chậm rãi để lại một nét mực ở giữa không trung.
Hoa Túc buông lỏng tay, không còn nắm tay nàng vẽ, chỉ thản nhiên mà nhìn, khẽ nói: "Ngươi muốn vẽ cái gì thì vẽ cái đó, ta nhìn ngươi."
Họa Túy chuyển động trong tay Dung Ly, màu đen ngưng đọng giữa không trung, dường như tường đất, bàn ghế cùng cánh cửa trước mặt cũng dính mực.
Ít ỏi vài nét bút, đã phác họa ra một dáng người.
Trước kia mới vừa có Họa Túy, lại lần đầu gặp quỷ lột da, còn bị quỷ áo đen không biết tên dọa sợ, cho nên khi vẽ da cho quỷ lột da, bàn tay run rẩy, chỉ miễn cưỡng vẽ được một hình thể xiêu xiêu vẹo vẹo.
Hiện giờ vẽ hình dáng này, vừa nhìn liền nhận ra là con người.
Tiếng đập cửa chợt vang lên, Tiểu Phù ở ngoài cửa hỏi: "Cô nương, đã nấu thuốc xong rồi, cần đem vào phòng không?"
Ngay lúc đó, tâm trí Dung Ly dường như bị xé rách thành từng mảnh nhỏ, nỗi lòng trong suốt tức khắc loạn thành một đoàn.
Nàng nhíu mày, tay cầm bút đột nhiên run lên.
Hoa Túc vẫn luôn nhìn nàng, thấy thế lại bắn một tia quỷ khí vào giữa mày nàng.
Sắc mặt nàng ấy trầm xuống, nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa khắc hoa, rõ ràng chưa mở miệng, tiếng nói lại từ từ dựng lên, nói: "Đặt ở ngoài cửa, lát nữa ta sẽ tự đem vào phòng."
Lời này không lạnh không nóng, nghe vào tai Tiểu Phù lại thành giọng của Dung Ly.
Tiểu Phù nghi hoặc, không biết cô nương nhà mình đang làm cái gì, nàng ấy chần chừ một lúc rồi vẫn đặt chén thuốc ở ngoài cửa, không gõ cửa quấy rầy nữa.
Sắc mặt Hoa Túc dịu lại, khẽ nói: "Ngươi tiếp tục vẽ."
Dung Ly ổn định tâm trí, lại chuyển động cây bút, chuyên chú vẽ cho xong hình người trước mắt, mái tóc cũng vẽ rõ ràng từng sợi, tay vẫn luôn giơ giữa không trung, hẳn nên cảm thấy mệt, nhưng nàng như lâm vào trạng thái vô ngã, đâu còn nhớ đến mệt mỏi đau đớn trên người.
Tam đình ngũ nhãn* kỹ lưỡng tinh tế, chiếc cổ phải gầy, cơ thể phải ngay ngắn, còn không thể lưng hùm vai gấu.
(*Là tỷ lệ tiêu chuẩn chung của chiều dài và chiều rộng khuôn mặt một người.)
Xiêm y......
Xiêm y muốn thêu hoa mẫu đơn, nàng thích những thứ trang nhã đẹp đẽ, nhìn liền thấy vui vẻ.
Ngay khi thu tay lại, Dung Ly mới cảm nhận được sự mệt mỏi ùn ùn kéo đến, cánh tay như có tảng đá lớn đè xuống, không nâng lên nổi, nặng nề vô cùng.
Nàng thở một hơi dài, bình tĩnh nhìn bức tranh trước mặt, chỉ thấy màu đen trên da người chậm rãi rút đi, trở nên rực rỡ nhiều màu sắc, vẫn chưa linh động lắm, còn hơi cứng đờ, nhưng đã tốt hơn nhiều so với "Giấy trát" trước đây.
"Điểm mắt." Hoa Túc bỗng dưng mở miệng.
Dung Ly vừa muốn giơ tay, mới phát giác cánh tay đau nhức vô cùng, phải cắn chặt khớp hàm, dùng hết sức để hoàn thành bức tranh, chấm một nét mực vào con ngươi.
Đôi mắt của da người lập tức trở nên linh động hơn, nhìn ngó xung quanh.
Màu đen trên người gần như mất hết, chỉ còn lại mái tóc đen nhánh, cùng con ngươi đen láy, da người đó giống một khối thể xác, vừa chạm đất liền mềm oặt ngã ra.
Quá nhẹ, rơi xuống đất không phát ra một tí tiếng vang nào, còn không bằng cây kim bạc rơi xuống.
Hoa Túc cúi mặt nhìn da người, chợt nhíu mày, nhẹ nhàng hừ một tiếng, không biết sao lại chọc đến nàng ấy.
Dung Ly nhìn qua quỷ lột da đang đứng ở ven tường, vui vẻ ngoắc tay nói: "Tới."
Quỷ lột da điều khiển hai cẳng chân dài ngắn không đồng nhất, khập khiễng đi tới, khuôn mặt không cảm xúc, tựa như chẳng quan tâm gì cả.
"Đây là da mới cho ngươi." Dung Ly lại nói.
Linh hồn của quỷ lột da xuyên ra lớp da ban đầu, cả người máu chảy đầm đìa, không còn một miếng da hoàn chỉnh nào, khi đạp lên trên mặt đất để lại dấu chân máu âm u.
Nó cúi người nhặt da mới lên, để da nửa nằm trên mặt đất mà xuyên vào, đợi mặc xong vững vàng, mới linh hoạt đứng lên.
Ban đầu quỷ lột da này trông như tờ giấy biết đi, hiện tại xem bộ dáng rất giống người bình thường, thậm chí còn xinh đẹp nữa.
Hoa Túc lạnh lùng nhìn, bắt bẻ nói: "Đi ra ngoài, mang con chó còn tốt hơn mang nha đầu này."
Không sai, Dung Ly vẽ một tiểu nha đầu nũng nịu, xem dáng vẻ ước chừng là lứa tuổi dậy thì, nhiều lắm khoảng mười bốn tuổi, xiêm y trên người thật đẹp đẽ quý giá, trên cổ tay áo cùng vạt áo thêu hình hoa mẫu đơn to, màu da trắng trẻo, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Quỷ lột da đứng thẳng thân, khom lưng nói: "Tạ chủ nhân."
Có lẽ vì đổi bộ da mới, giọng nói của nó cũng trở nên giống thiếu nữ, tuy the thé nhưng vẫn nhẹ nhàng, không còn bén nhọn khó nghe.
Một lát sau Dung Ly mới nhận ra mình đã đổ mồ hôi đầm đìa, hai chân mềm nhũn đứng không nổi, rõ ràng chỉ vẽ một bộ da thôi mà toàn thân như bị đào rỗng hết sức lực, suy nghĩ trì độn, đầu óc mê man.
Nàng nghiêng người, ngã thẳng về phía Hoa Túc, ngay khi ngã xuống, trong lòng nàng thầm nghĩ, quỷ này đã không vui như vậy, nhất định sẽ đẩy nàng ra.
Nào ngờ, tuy sắc mặt Hoa Túc không tốt nhưng không đẩy nàng ra, cũng không tránh đi, mà miễn cưỡng nâng tay lên, cầm cánh tay của nàng để giữ nàng lại.
Dung Ly vốn định mở miệng nói cảm ơn, nhưng lại không mở miệng được, cổ họng hơi khàn, sức lực nói chuyện cũng chẳng có.
Hoa Túc nhẹ chậc một tiếng, nhíu mày, sắc mặt cực kỳ không vui, bàn tay nắm lấy cánh tay nàng bỗng dưng buông lỏng, ngược lại chụp lên vai nàng, lòng bàn tay chưởng ra gió âm, gió không lạnh lẽo thấu xương, mà mềm nhẹ đẩy Dung Ly về phía giường.
Chân Dung Ly trượt đi, bị gió âm va chạm, cả người bị đẩy đến mép giường.
Hoa Túc thu tay lại, khịt mũi coi thường quỷ lột da được bộ da mới, không muốn nhìn một cái, xoay người ngồi bên cạnh bàn, miễn cưỡng mở miệng: "Vẽ cái thứ gì hoa hòe loè loẹt."
Dung Ly ngồi xuống giường, chớp chớp mắt, giọng nói khàn khàn hỏi: "Vẽ không tốt sao."
"Vẽ vời vô ích." Sắc mặt Hoa Túc không tốt.
Dung Ly hơi há miệng thở dốc, năm ngón tay nắm Họa Túy run run, thật sự không nâng tay lên nổi.
Quỷ lột da có được da mới, cong mắt cười cười, không còn khuôn mặt vô cảm xúc như trước, cười lên lại càng thêm xinh đẹp.
Cười thì cười, nhưng chủ nhân chưa phân phó, nó vẫn đứng yên không nhúc nhích, nụ cười chậm rãi rút đi, con ngươi không chuyển động, nhìn bộ dáng tuy giống con người, nhưng cử chỉ cùng thần thái vẫn quái dị như cũ.
Hoa Túc liếc đến mép giường, nâng tay đặt trên bàn lên, ngón trỏ hết sức bủn xỉn mà ngoắc một chút, dường như cử động ngón tay thôi cũng chẳng vui.
Ngón tay nàng ấy vừa động, bình sứ để trên bàn liền nghiêng lại, đổ nước vào trong ly.
Nước chảy từ từ, đợi nước trà gần đến miệng ly, bình sứ lại trở về chỗ cũ.
Cái ly đầy nước bị một luồng quỷ khí nâng lên, ổn định vững chắc đưa đến bên tay Dung Ly, nước trong ly không hề bị tràn ra một giọt nào.
Dung Ly vốn định giơ tay, nhưng cánh tay gầy yếu mới nâng lên nửa chừng thì không nâng được nữa, nặng nề rơi xuống đệm giường.
"Đến gần uống." Hoa Túc nói.
Lông mi Dung Ly run lên, nghiêng người về phía trước, đưa cánh môi tới khẽ chạm vào miệng ly.
Cái ly bay giữa không trung như có người cầm, chầm chậm nghiêng lại một chút, nước trà chạm vào môi trên của nàng.
Dung Ly nhấp một ngụm nhỏ, trông không khác gì lúc Tiểu Phù hầu hạ ở bên cạnh, uống mấy ngụm, nàng hắng giọng nói: "Được rồi."
Quỷ khí quấn trên ly thu lại, ngay sau đó cái ly cũng trở về trên bàn, lẳng lặng đặt xuống trong tầm tay Hoa Túc.
Trong phòng âm u, chỉ có ánh sáng loang lổ ảm đạm rơi trên mặt đất, chiếu vào từ song cửa sổ cùng cánh cửa khắc hoa.
Dung Ly ngồi nghỉ ngơi một lúc, mới phát hiện ngoài phòng đã chuyển màu từ khi nào, sắc trời tối sầm.
Hoa Túc nâng một ngón tay lên, chạm vào miệng ly sứ, "Lần đầu ngươi vẽ tỉ mỉ như vậy khiến tâm lực kiệt quệ, cho nên mới cảm thấy cả người vô lực, không thể động đậy."
"Nhưng lúc trước khi vẽ xe ngựa......!Không phải vẫn ổn sao." Dung Ly khó hiểu.
"Đó là ta cầm tay ngươi vẽ." Hoa Túc lạnh lùng liếc nàng, tỏ vẻ không muốn nhiều lời.
Dung Ly đáp lại, xem ngoài phòng bầu trời đã tối, suy nghĩ bản thân không có khả năng vẽ một bộ da tỉ mỉ như vậy trong thời gian ngắn được, kinh ngạc hỏi: "Vậy hiện tại là giờ nào?"
"Ngươi vẽ hơn một canh giờ." Hoa Túc không mặn không nhạt nói.
Dung Ly trừng mắt, khó có thể tin mà nhìn qua quỷ lột da, thấy bộ da người kia tinh xảo vô cùng, rất khó vẽ ra trong nửa canh giờ, cánh tay lại bị đau, nếu thật sự chỉ vẽ một lát, sẽ không mệt mỏi đến mức này.
Cánh môi dính nước trà khẽ mấp máy, "Thật sự qua một canh giờ?"
"Tỳ nữ của ngươi đặt chén thuốc ở ngoài cửa, hiện giờ đã nguội lạnh." Hoa Túc lại nói.
Dung Ly ngồi ở mép giường xoa bóp cánh tay đau nhức, đợi có chút sức lực, mới đứng lên chậm rãi bước đi đến mở cửa, quả nhiên thấy một chén thuốc nằm trên mặt đất, có lẽ Tiểu Phù sợ cát bụi bay vào trong, còn đậy miệng chén lại.
Nàng khom lưng bưng chén thuốc lên, bàn tay bưng chén run rẩy, dùng hai tay mới bưng ổn được, thuốc trong chén sứ quả thực đã lạnh ngắt.
Tiểu Phù cùng Không Thanh ngồi ở trong viện chơi cờ, trên bàn đá đặt đèn lồng, Bạch Liễu đứng bên cạnh xem, thấy cửa phòng cô nương mở ra, đồng thời nhìn qua.
Dung Ly cầm chén thuốc, ôn hòa hỏi: "Chơi cờ sao?"
Tiểu Phù vội vàng ném quân cờ đang đi vào trong vại, cất bước chạy đến, "Vừa rồi cô nương đang làm cái gì, bây giờ thuốc đã nguội lạnh rồi, không uống được nữa, uống thuốc lạnh không tốt cho thân thể."
Dung Ly đưa chén thuốc cho nàng ấy, thản nhiên nói: "Vừa mới ngủ mê mê man man, tỉnh lại mới kinh ngạc phát hiện trời đã tối, nhớ tới chén thuốc ở ngoài phòng, đâu biết thuốc đã lạnh."
Tiểu Phù bưng chén thuốc, đau lòng nói: "Sao cô nương ngủ một giấc mà sắc mặt còn kém hơn."
Dung Ly không thể nói là do hao tổn sức lực, đành phải yếu ớt lắc lắc đầu, "Ngủ không quá yên ổn."
Nàng tạm ngừng, "Mau đi hâm nóng thuốc đem tới cho ta, hâm nóng là được, không cần nấu một lần nữa."
Tiểu Phù gật đầu, bưng chén thuốc rời đi.
Nơi xa Không Thanh cùng Bạch Liễu cũng đi tới, Không Thanh thoáng nhìn qua phòng Mông Nguyên, hạ giọng nói: "Tam phu nhân còn đau bụng."
Dung Ly nghĩ nghĩ, "Vào nhà nói."
Không Thanh đi theo vào phòng, Bạch Liễu ở bên ngoài giữ cửa.
Trong phòng, Hoa Túc đưa mắt ra hiệu, quỷ lột da được da mới nghe lời đi đến ven tường đứng, váy thêu mẫu đơn thật là đẹp.
Mặc dù đã đổi da mới, nhưng người phàm vẫn không nhìn thấy nó, Không Thanh vào phòng đi xuyên qua người nó, cảm thấy cơ thể lạnh lẽo.
Dung Ly ngồi bên cạnh bàn, nhỏ giọng hỏi: "Nửa ngày này, trong phủ có xảy ra chuyện gì không?"
Không Thanh suy nghĩ, "Lão gia cùng quản gia tự mình ra khỏi phủ, còn đem theo hũ sứ kia, dù chưa nói là muốn đi đâu, nhưng tôi tớ biết được việc này đều suy đoán, lão gia cùng quản gia đi tìm mộ của Nhị phu nhân."
Tìm mộ, nhất định là muốn khai quan, khai quan liền biết được những thứ trong quan tài.
Dung Ly gật đầu, ánh mắt trong sáng ngước lên, không âm trầm khi tính kế người khác, "Đi bao lâu rồi?"
Không Thanh suy nghĩ, "Đi hơn một canh giờ, mộ của Nhị phu nhân cách thành không xa, ra khỏi cửa thành mấy dặm đường là có thể nhìn thấy, tính toán hẳn là lão gia cùng quản gia cũng sắp trở về."
Dung Ly xua xua tay, "Ta đã biết, ngươi ra ngoài đi."
Không Thanh xoay lưng đi ra ngoài, mặt đối mặt với Bạch Liễu đang đứng ngoài cửa.
Bạch Liễu nghi hoặc hỏi: "Đại cô nương nói gì với ngươi?"
Không Thanh lắc đầu, sắc mặt như thường mà nói: "Không có gì."
Tuy tính tình Bạch Liễu không trầm ổn bằng Không Thanh, nhưng vẫn có chút tâm tư, lập tức đoán được Không Thanh cùng chủ nhân nhất định có việc giấu mình, nàng ấy bĩu môi, bất giác có chút mất mát.
Trong phòng, Dung Ly thoải mái cong khóe miệng lên, nhợt nhạt cười nhẹ, "Dung Trường Đình không muốn tới Lan viện, trải qua chuyện đêm qua, hắn đâu còn......! mặt mũi nào nhìn ta, nhưng khai quan xong thì không thể không tới."
Vài dặm ngoài ngoại ô, Dung Trường Đình lo sợ sai người quật mồ lên, thật lâu mới đào tới một góc quan tài.img
Mấy tôi tớ đào đến quan tài cũng không vui vẻ gì, vào ban đêm tối tăm, xung quanh bóng cây lắc lư, đều sợ hãi vô cùng.
Dung Trường Đình cầm đèn, giả vờ bình tĩnh nói: "Đào ra, mở nắp quan tài ra."
Bọn tôi tớ dồn dập đào, cuối cùng cũng dời hết bùn đất phủ phía trên nắp quan tài sang bên cạnh, cả đám run run rẩy rẩy, ai cũng không dám cử động, ngươi xem ta ta xem ngươi, im lặng mà nhún nhường.
"Mở nắp." Dung Trường Đình lại nói.
Lão quản gia thấy mấy hộ viện tuổi còn trẻ này đều không dám hành động, hít hà một hơi nói: "Ta làm."
Bọn hộ viện đành phải cố gắng, sờ soạng nắp quan tài, dùng sức đẩy ra.
Lộc cộc một tiếng, nắp quan tài bị đẩy ra hơn một nửa, có thể nhìn thấy hài cốt của Nhị phu nhân.
"Đẩy ra thêm chút nữa." Dung Trường Đình khàn giọng nói.
Đẩy cũng đã đẩy rồi, bọn hộ viện cắn chặt răng, dứt khoát đẩy nắp ra hoàn toàn.
Dung Trường Đình cầm đèn đứng bất động, sau một lúc lâu mới nâng tay lên che miệng mũi, giơ đèn về hướng quan tài, đôi mắt nhắm chặt lại mở ra, lông tơ dựng thẳng.
Ánh sáng u ám rơi trên quan tài, chiếu vào một khối hài cốt bên trong, xương trắng dày đặc.
Mấy hộ viện vội vàng lui sau mấy bước, chẳng dám nhìn vào bên trong.
Dung Trường Đình che miệng mũi, đưa đèn cho lão quản gia, "Cầm."
Lão quản gia nín thở nhận đèn, run tay giơ đèn ở phía trên quan tài, lo sợ nói: "Lão gia, thế nào......"
Dung Trường Đình khom lưng nhặt một nhánh cây dưới đất, đẩy chiếc giày thêu tròng trên chân hài cốt ra, thấy bên chân trái rõ ràng thiếu một khúc xương ngón chân.
Hũ sứ mang theo từ trong phủ đang đặt ở bên cạnh, một hộ viện mở nắp hũ ra, dùng vải bố trắng bọc khúc xương ngón chân lại, không dám thở mạnh mà giơ tay vào trong quan tài, so sánh khúc xương này với xương bàn chân của phu nhân.
Dung Trường Đình trầm giọng nói: "Không cần nhìn."
Hộ viện kia như thiêu như đốt mà thu tay về, cung cung kính kính bỏ khúc xương ngón chân vào lại trong hũ.
Lão quản gia mở to mắt, "Lão gia, trong quan tài còn thiếu một thứ."
"Thứ gì?" Dung Trường Đình hỏi.
Lão quản gia thật cẩn thận mở miệng: "Là......!hài nhi mới vừa thành hình."
Dung Trường Đình tập trung nhìn vào, quả thực không tìm được.
Trên người hắn đổ mồ hôi lạnh, vội vàng ném nhánh cây cầm trong tay đi, xoa xoa tay vào xiêm y, quay đầu nói: "Đậy nắp quan tài lại, chớ có......!quấy nhiễu đến vong hồn của Tuyết Phi."
Quản gia nghe thấy liền sửng sốt, đã bao lâu rồi không nghe lão gia gọi tên của Nhị phu nhân.
Bọn hộ viện vội vàng nâng nắp quan tài lên, run như cái sàng mà đậy nắp lại kín mít.
Sắc mặt Dung Trường Đình đen kịt, cầm đèn từ tay quản gia, khàn khàn nói: "Về phủ."
Trước kia việc mai táng cho Chu thị xác thật là do Mông Nguyên xử lý, chưa từng cần đến người khác, ngay cả đất mộ, cũng là nàng ta tìm đại sư tới tỉ mỉ chọn lựa, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không việc nào chưa qua tay nàng ta.
Lão quản gia cúi đầu: "Lão gia, hũ sứ này nên xử lý thế nào?"
"Đem đến phòng của tam phòng đi, xem nàng ta có nhận ra hay không." Dung Trường Đình lạnh lùng nói.
Lão quản gia do dự: "Nhưng thân thể của Tam phu nhân hiện tại không tốt."
Dung Trường Đình nhắm mắt, "Đem."
Lão quản gia đành phải đáp lời, nhỏ tiếng nói: "Hài nhi trong quan tài kia......"
"Việc này cũng phải hỏi nàng ta." Dung Trường Đình trừng mắt.
Chờ tới khi đoàn người trở lại Dung phủ, đã đến giờ Hợi (21h - 23h), trong phủ vắng vẻ, khắp nơi im ắng.
Dung Trường Đình dẫn theo người đi đến Lan viện, hộ viện đi cuối cùng ôm hũ sứ.
Trong phòng, Dung Ly vẫn luôn không ngủ, trên người khoác áo lông chồn, vốn muốn ngủ, lại mãi cũng chưa buồn ngủ.
Hoa Túc sẽ không ngủ, nhiều nhất là chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nàng ấy nghe thấy động tĩnh trong viện, nhàn nhạt nói: "Dung Trường Đình dẫn người tới."
Dung Ly đứng lên, siết chặt cổ áo lông chồn, đi đến bên cạnh bàn trang điểm, lặng lẽ mở cửa sổ ra, "Nếu ta cứ như vậy đi ra ngoài, ngươi nói xem Dung Trường Đình có sợ hay không?"
Hoa Túc lãnh đạm trả lời: "Đêm qua còn bị dọa đến nói không nên lời, bây giờ ngược lại có tinh thần đi hù dọa người khác?".
Danh Sách Chương: