Sảnh chính, Chu Thanh Lâm bình tĩnh nhìn Dung Ly thật lâu, mở to mắt đến khi mỏi mới xoay chuyển, một lúc sau buồn bã dời mắt đi, chậm rãi thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại nói: "Rốt cuộc cũng đã lâu rồi không gặp, thoáng nhìn một cái ta lại cho rằng ngươi chính là nàng."
Dung Ly mím môi suy tư một hồi, nghĩ nên nói thế nào để không đến nỗi quá đường đột, nàng không gặp Đan Tuyền từ khi nàng ra đời, Đan Tuyền cũng giữ kín việc trong lòng, theo lý mà nói, nàng không biết Chu Thanh Lâm mới phải.
Chu Thanh Lâm mãi vẫn không thể nói nên lời, hai mắt nhắm nghiền, tay chống lên trán, lồng ngực phập phồng, dường như rất khó tiếp nhận.
Đan Đống cùng Lâm Thước cũng chưa mở miệng, chỉ ngồi lẳng lặng, trên mặt khó nén lo âu.
Dung Ly đứng trước cửa, khuất bóng, sắc mặt thản nhiên như không bận tâm.
Thân mình nàng đơn bạc lại lẻ loi, dáng vẻ gió thổi sẽ ngã thật sự khiến người đau lòng, còn bay phất phơ như mây mù, tựa thần tiên trên trời.
Hoa Túc khoanh tay đứng yên, chưa trêu chọc chế nhạo, chỉ thường lặng lẽ liếc nhìn Dung Ly, cân nhắc sắc mặt của nha đầu này.
Dung Ly đột nhiên mở miệng: "Con nghe nói trong phủ có khách tới, lại nghe nói là vị đại nhân họ Chu, nên đi thẳng đến đây, mong Chu đại nhân cùng ông ngoại bà ngoại thứ lỗi."
Đan Đống thấy nàng thật thận trọng, lúc này mới vẫy tay, "Tới chỗ này ngồi."
Dung Ly đi qua ngồi bên cạnh hắn, bàn tay buông bên người nắm chặt cổ tay áo, "Nói đến thật đáng tiếc, mẹ sinh con ra liền về tây thiên, con không thể thấy mặt mẹ, cho nên không phải nghe chính miệng mẹ nói tên họ của Chu đại nhân."
Chu Thanh Lâm mở mắt ra, hai mắt đỏ bừng, đại lão gia tràn đầy khí thế oai hùng, thế mà lại như muốn khóc, "Ta từng sai người gửi thư đến Kỳ An, nhưng không biết có tới tay nàng hay chưa, trong lúc đó cũng nhận được thư của nàng, trong thư nói hết thảy mạnh khỏe, nhưng trang giấy hơi nhăn, nhìn như bị dính nước, hiện tại nghĩ lại, cũng không biết nhỏ giọt ở bên trên......!Là nước, hay nước mắt."
Lúc ấy ở Dung phủ, Dung Ly rời đi vội vàng, chưa kịp hỏi lão quản gia, Đan Tuyền có để lại di vật gì, hay trong phủ còn giữ những bức thư của mẹ hay không, thư thì chắc hẳn là có, nhưng có bị vứt bỏ thiêu hủy hay không thì chẳng thể nào biết được.
Dung Ly cúi mặt, lặng lẽ liếc mắt quan sát Đan Đống cùng Lâm Thước, nàng không dám nói Đan Tuyền ở Kỳ An đáng thương thế nào, sợ Đan Đống cùng Lâm Thước sẽ tức giận, tuổi tác đã lớn, nếu bị khí hỏa công tâm*, không biết làm thế nào cho phải.
(*Cảm xúc mạnh đột ngột tấn công vào tim.)
Nàng suy nghĩ rồi nói: "Ta thấy được một vài bức thư chưa kịp truyền ra ở trong phủ, một ít là viết cho ông ngoại bà ngoại, còn một ít là viết cho người khác, trong đó có tên của Chu đại nhân, đáng tiếc lúc rời phủ đã quên mang theo."
"Cũng coi như nói có sách mách có chứng." Hoa Túc không mặn không nhạt nói một câu, nhưng không chế nhạo, rất là hiếm lạ.
Dung Ly lại nói: "Cha con không cho mẹ gửi thư ra bên ngoài, cũng không cho mẹ rời phủ, thân thể mẹ không tốt, có lẽ sợ người khác quấy nhiễu mẹ, ngay cả khách đến phủ......"
Nàng chợt dừng lại, nhìn về phía Chu Thanh Lâm, "Cũng không cho mẹ nhìn nhiều một cái."
Lời này nghe thế nào cũng không giống quan tâm, ngược lại như là giam cầm.
Chu Thanh Lâm há miệng, khó chịu mà không thể nói.
Sắc mặt Lâm Thước đột biến, hơi thở dồn dập, có lẽ nếu nói nghiêm trọng hơn một chút thì sẽ ngất xỉu, "Lúc trước sao không nghe con nói?"
Dung Ly nhỏ giọng đáp: "Con sợ bà ngoại cùng ông ngoại sẽ tức giận."
Đan Đống trừng mắt, "Dung Trường Đình hắn, sao hắn dám làm thế?"
Dung Ly nói tiếp: "Mẹ viết trong thư, trước kia khi ở Hoàng Thành, mẹ thân bất do kỷ nên chưa kịp đến gặp Chu đại nhân.
Mẹ cảm thấy có lỗi, sau này thường mong ngóng có thể gặp lại Chu đại nhân, chính miệng nói rõ lý do vì sao không thể đến hẹn."
Hai mắt Chu Thanh Lâm vốn đã đỏ bừng, sau khi nghe xong, trong mắt chảy ra một hàng lệ, nhìn chằm chằm vào một chỗ, ánh mắt nghiêm nghị tan rã, "Nàng thân bất do kỷ......"
Bốn chữ "Thân bất do kỷ" này, như ngọn giáo dài đâm vào ngực Lâm Thước, bà hít ngược một hơi, đột nhiên chụp tới tay Dung Ly, "Lúc ấy Đan gia đến nông nỗi đó, ta và ông ngoại con ở Hoàng Thành đã là khó khăn từng bước, vừa lúc thiếu gia Dung gia kia nói có thể giúp Đan gia một tay, chúng ta mới hỏi Đan Tuyền có muốn đi theo hắn hay không, Đan Tuyền......"
Bà lắp ba lắp bắp nói: "Ta đã quên Đan Tuyền nàng......!Từ trước đến nay đều hiểu chuyện, sao có thể từ chối, nên ta và ông ngoại liền đồng ý hôn sự này, gả, gả nàng đến Kỳ An."
Chu Thanh Lâm thật lâu không nói nên lời.
Đan Đống cũng trầm mặc.
Dung Ly ngước mắt lên, ánh mắt lặng lẽ lướt qua mấy người ở đây, bàn tay chậm rãi nắm chặt góc váy, từ từ nói: "Còn một chuyện nữa, không biết có nên nói hay không."
"Ly nhi cứ việc mở miệng." Lâm Thước nói.
Dung Ly đắn đo: "Con nghe lão quản gia Dung phủ nói, Đan gia bị đến nông nỗi đó là có liên quan tới Dung Trường Đình, hắn cố tình làm Đan gia mất hàng hóa, để có thể kéo Đan gia vào vũng bùn, vì tìm cái cớ, khiến......! Mẹ con phải đi."
Vừa dứt lời, không chỉ Đan Đống cùng Lâm Thước, ngay cả Chu Thanh Lâm cũng ngơ ngác.
Đan Đống khàn khàn hỏi: "Điều này là sự thật?"
Dung Ly lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Là lão quản gia nói với con, rốt cuộc có mấy phần thật, con cũng không biết rõ."
Đan Đống siết chặt chén trà trong tay, gân xanh nổi lên, vốn muốn ném chén trà đi, mới vừa giơ tay liền bị Lâm Thước cản lại.
Cơ thể hắn run lên, có lẽ bị tức giận đến đầu óc choáng váng, đã sắp ngồi không vững.
Dung Ly thì thầm, "Những điều con biết, chỉ có như vậy."
Lâm Thước lo lắng nắm tay Đan Đống, một tay khác vuốt lưng hắn, sợ hắn không kiềm chế được, bùng nổ lửa giận lên người Dung Ly, một bên nói với Dung Ly: "Con đi về trước nghỉ ngơi đi, chuyện này, ta, ta và ông ngoại con......!Còn phải nghĩ lại."
Dung Ly gật đầu, lập tức đứng dậy, "vậy con trở về trước."
Chu Thanh Lâm nhìn nàng bước ra ngưỡng cửa, than một tiếng thật dài, "Lúc đó, nếu ta kiên quyết giữ nàng lại, nàng sẽ không cần phải ở Kỳ An chịu thiệt thòi đến mức này."
"Chuyện mất hàng hóa năm ấy xác thật rất kỳ quặc, chưa kịp điều tra rõ ràng, địa vị của Đan gia ở Hoàng Thành đã xuống dốc không phanh, sau đó, muốn tra rõ việc này lần nữa lại trở nên khó càng thêm khó." Đan Đống nói giọng khàn khàn: "Hiện tại ngẫm lại thật sự khả nghi, chưa bao giờ nghĩ chính là do Dung Trường Đình gây trở ngại, trước kia hắn còn trẻ, lại nho nhã lễ độ, rốt cuộc tri nhân tri diện bất tri tâm*."
(* Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.)
"Bây giờ Dung gia rơi vào tình cảnh này, cũng coi như bị trừng phạt đúng tội." Lâm Thước khẽ vuốt tay Đan Đống, ánh mắt không rời nửa tấc.
Ngoài phòng gió lạnh hiu quạnh, ánh dương ấm áp chiếu xuống trước sảnh, ánh sáng và bóng tối loang lổ trong ao như một mảng phấn vàng lớn được rải lên.
Hoa Túc đi theo Dung Ly ra khỏi sảnh chính, "Cuối cùng cũng nói xong việc này, canh giờ còn sớm, đến núi Bàn Dượng xem một chút đi."
Dung Ly dừng bước chân, trong lòng biết quỷ này không phải lần đầu tới Hoàng Thành, có lẽ ngay cả tên những con hẻm trong thành đều biết.
Nhưng đâu thể nói đi là đi, nàng lúng ta lúng túng hỏi: "Lỡ như núi Bàn Dượng cách xa nơi này, làm sao đi được?"
Hoa Túc lãnh đạm cười nhạt, "Cho dù Hoàng Thành thay đổi trăm ngàn năm thì núi vẫn là núi này, sông cũng là sông đó, chẳng lẽ còn có người noi theo Ngu Công dời núi, Tinh Vệ lấp biển hay sao?"
Dung Ly hỏi nhỏ: "Ngươi biết đường?"
Hoa Túc gật đầu, "Đương nhiên."
"Nhưng nếu quá xa, cũng vẫn không đi được.
Nếu cả ngày đều ở bên ngoài, bị hỏi đến thì không biết phải giải thích thế nào." Dung Ly nói.
Hoa Túc nâng tay lên, khói đen xoay vòng tròn như chiếc nhẫn chuyển động, "Đi đến núi Bàn Dượng có gì khó."
Dung Ly chớp mắt, cảm thấy quỷ này càng ngày càng xa xỉ lãng phí, ban đầu dùng một chút quỷ lực đều không tình nguyện, bây giờ lại chẳng tiếc rẻ, muốn dùng liền dùng, có vẻ vô cùng hào phóng.
Nàng thấy xa xa có tỳ nữ đi qua, giơ tay che miệng nói: "Công lực của ngươi không phải chỉ mới khôi phục đến bốn tầng sao, tiêu xài như vậy có được hay không?"
"Hiện tại không cần đấu pháp gϊếŧ quỷ, tốn một ít cũng không sao." Hoa Túc xoay cổ tay, quỷ khí vòng trên ngón tay lập tức tiêu tan.
Dung Ly khẽ mím môi, lông mi rung rung, "Ngươi sử dụng quỷ lực, thật sự càng ngày càng tùy ý."
"Sợ ta tốn nhiều quỷ lực, không bảo vệ ngươi nổi?" Hoa Túc cười nhẹ.
Dung Ly gật đầu một cách chân thành, "Đúng vậy."
Trong viện, ba nha đầu trông mong nhìn chằm chằm ra cửa, ngay khi Dung Ly mới vừa cất bước tiến vào, ánh mắt thẳng tắp không hẹn mà cùng rơi xuống, thiếu điều nhào cả người qua.
Dung Ly thoáng sửng sốt, "Ở đây xảy ra chuyện gì?."
Tiểu Phù bước nhanh đến gần, "Khách tới là ai vậy, cô nương vội vội vàng vàng chạy đi, dọa ta tìm kiếm."
Bạch Liễu chỉ nhìn chằm chằm, vẫn chưa nói chuyện, chỉ Không Thanh còn tính bình tĩnh.
"Là cố nhân của mẫu thân." Dung Ly nói.
Tiểu Phù trợn mắt há hốc mồm, "Cố nhân......!Đại phu nhân? Nhưng làm sao cô nương quen biết."
"Ta không quen biết, lúc trước ở Dung phủ nghe lão quản gia nói, cho nên mới muốn đi gặp mặt." Dung Ly bình tĩnh trả lời.
Tiểu Phù lúng ta lúng túng lên tiếng: "Người nọ có giao tình gì với Đại phu nhân?"
"Sao cái gì ngươi cũng muốn biết." Dung Ly buồn cười nhìn nàng ấy.
Tiểu Phù lập tức ngậm miệng, dáng vẻ như gà con đang sợ hãi, "Ta không hỏi là được."
Dung Ly vào phòng, lúc khép cửa còn nhìn thấy ba nha đầu vẫn chăm chú nhìn nàng, dứt khoát nói: "Ta vào phòng nghỉ một lát, vừa rồi ở sảnh chính nghe được một số việc, trong lòng có chút buồn."
Hoa Túc lắc đầu, không hề nể nang mà vạch trần, "Không biết người buồn là ai, ta thấy ngươi vẫn còn ổn."
Dung Ly đóng cửa, quay đầu lại nói: "Sao ngươi không xem cá yêu da xanh kia đã đi đến chỗ nào, đi rất lâu rồi, cũng phải tới nơi."
Hoa Túc gỡ một chiếc chuông bạc trên đầu xuống, ném nó đến giữa không trung, đợi mặt kính nước mở ra, lại có thể nhìn thấy cánh đồng băng.
Trên cánh đồng băng không có dân cư, tựa như phong cảnh bên ngoài thế gian, bầu trời mây đen dày đặc, không thấy mặt trời.
Xung quanh cây băng mọc thành rừng, mỗi cây đều trắng xóa, lá cây bị đông thành từng chiếc lá trắng tinh cắm ngược xuống, nếu đi ở dưới tàn cây, còn phải lo lắng mảnh băng có thể đột nhiên rơi xuống, đâm thủng một lỗ ở trên đầu hay không.
Cá yêu kia lại tiếp tục đi, ắt đã vượt qua vách tường băng chặn đường.
Hoa Túc cau mày, tuy vừa rồi cũng chưa từng cười, nhưng ít nhất còn chế nhạo hai câu, lúc này lại không nói lời nào.
Dung Ly nhìn không chớp mắt, thấy hình ảnh phía trước rung động mãnh liệt, là do cá yêu gãi gãi tóc, lơ đãng một cái đã đưa chuông bạc lên trước.
Vốn dĩ chỉ có thể thấy mọi thứ phía sau đầu cá yêu, bây giờ tầm nhìn biến đổi, ngược lại có thể nhìn thấy con đường phía trước.
Nơi xa có một con hạc chậm rãi đến gần, hai mắt nó đỏ bừng khi cúi xuống, trông như muốn mổ.
Cá yêu da xanh bị dọa, đột nhiên trốn qua một bên, nào ngờ vẫn bị mổ trúng.
Chiếc mỏ dài nhọn xuyên qua người hắn, lại không thấy đổ máu.
Nhưng dù không đổ máu hắn vẫn khá sợ hãi, vội vàng sờ soạng trên đỉnh đầu mình, sờ tới tới lui lui một lúc, mới cọ cọ mu bàn tay vào xiêm y, nhẹ nhàng thở ra.
Cá yêu da xanh lẩm bẩm: "Lâu lắm chưa trở về, quên mất nơi này còn giữ pháp trận của Động Hành Quân, không biết vì sao Động Hành Quân phải đặt một con chim giả lớn như vậy ở đây."
Giả? Dung Ly nhíu mày.
Chim hạc sinh động như thật, rất là linh hoạt, còn thật hơn nàng dùng Họa Túy vẽ ra.img
Nàng ngẩng đầu nhìn kính, trên đỉnh đầu chim hạc có một nhúm lông hồng, lông chim hai màu trắng đen, dường như là màu sắc đẹp nhất ở cánh đồng băng này.
Chim hạc kia......!Trông cao lớn khác thường, chỉ nửa chân đã cao hơn cá yêu rất nhiều.
Hạc sẽ ăn cá, cá yêu da xanh sợ nó cũng không có gì bất ổn.
Cá yêu lo lắng tránh chim hạc, xuyên vào trong rừng băng, cây trong rừng không thấp, nhưng những mảnh băng treo ngược trên cây như muốn đâm vào đỉnh đầu hắn, hắn đành phải cong eo, thật cẩn thận đi vào trong.
Dung Ly chưa từng thấy cánh đồng băng, tuy Kỳ An cũng lạnh, có tuyết rơi, nhưng không đến mức đông lạnh thế này.
Nàng nhẹ nhàng hỏi: "Cánh đồng băng này ở thế gian sao?"
"Không phải." Hoa Túc lắc đầu, "Giống Thương Minh Thành, cũng ở bên ngoài thế gian."
Dung Ly nhìn say mê, "Vậy có lẽ người phàm không thể đi vào nơi này."
Hoa Túc nghiêng đầu nhìn nàng, "Thế nào, muốn đi?"
Dung Ly lắc đầu, "Lạnh đến vậy, ta sợ còn chưa cất bước tiến vào liền bị chết cóng.
Đâu cần đi vào xem, chờ hài cốt đông lạnh, cũng coi như bị vùi vào trong."
"Địa phương đó chỉ là nhìn lạnh." Vẻ lạnh lùng trong mắt Hoa Túc giảm đi vài phần, ánh mắt chuyển động, "Băng ngàn năm không tan, tâm của nó như lửa, ngoài lạnh trong nóng."
Thấy cá yêu đi qua lớp băng, phía trước rộng mở thông suốt, một đầm nước khô cạn hiện ra.
Thật sự khô cạn, chẳng có một giọt nước nào, nhìn vào bên trong, phía dưới đen như vực sâu, mơ hồ có thể thấy một vài cành cây cong bị đông lạnh vươn ra ngoài.
Cá yêu đứng ở bên hồ nhìn vào trong, thoáng nhìn thì không thấy đáy, cũng không biết sâu bao nhiêu, đâu giống nơi mà con người có thể sống.
Khắp nơi vắng lặng, chưa thấy một bóng yêu nào.
Cá yêu đứng ở bên hồ ngơ ngác nhìn một hồi, "Lúc ta đi, Động Minh Đàm rõ ràng vẫn còn nước, sao biến thành như vậy."
Hắn nức nở lên, vội vàng nhìn quanh bốn phía, đột nhiên hít hà một hơi, nhảy xuống Động Minh Đàm.
Dung Ly mở to mắt, mặt kính bỗng tối đen không thấy gì cả.
"Hắn......!Có bị ngã chết không?"
Hoa Túc hừ nhẹ, "Vậy ngươi quá khinh thường một con yêu."
Dung Ly lo sợ nhìn, thấy cá yêu nhảy vào, bóng dáng bị nuốt chửng, đầm tối đen không thấy đáy.
Không có ánh sáng, Động Hành Quân sống như thế nào, duỗi tay chẳng thấy năm ngón, có khác gì nằm ở trong quan tài, càng miễn bàn đến ban đầu đầm sâu này còn có nước, tối đen đã đành, còn luôn ướt đẫm, đây không phải......!Ngâm xác sao.
Kiếp trước, nàng biết mình sẽ chết nên từng nằm vào quan tài một lần, bên trong tối thật sự, ánh sáng không thể lọt vào.
Cá yêu nhảy xuống đáy đầm, dùng yêu lực chiếu sáng xung quanh.
Một ngọn lửa lay động trong lòng bàn tay hắn, hắn xoay người theo con đường chầm chậm đi tới, phía dưới loanh quanh lòng vòng giống hệt mê cung.
Dung Ly càng cảm thấy nơi này không phải để cho người ở, Động Hành Quân tu luyện pháp thuật gì mà lại ở nơi này như cầm tù bản thân, đâu thể sinh sống tốt được.
Nàng không biết yêu tiên quỷ quái có "Sinh sống" không, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy, Động Hành Quân này cũng quá không chú trọng.
Cá yêu khựng bước chân, bỗng dưng hô lên một tiếng, không biết kêu tên ai.
Bên trong phát ra một tiếng đáp lại: "Ai!"
Cá yêu nghe thấy vội vã chạy tới, trước mắt đột nhiên sáng ngời, hắn gặp được một ông lão chống cây gậy dài.
"Chỉ nhìn cũng đã ngửi được mùi tanh hôi." Hoa Túc ghét bỏ.
Ông lão kia gõ mạnh cây gậy xuống đất, bùm một tiếng, sắc mặt lạnh lùng, "Ngươi còn trở về làm chi!"
Hoa Túc ngước mắt lên, nói đùa: "Tiểu ngư yêu sợ là sẽ bị đuổi ra ngoài."
Cá yêu lui hai bước, "Động Hành Quân chưa trở về?"
Trên mặt ông lão có vảy cá bao phủ, bên má còn mọc vây, mái tóc giống tảo rũ phía sau lưng, đôi mắt trắng dã như không có con ngươi.
Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi còn dám hỏi, nếu không có ngươi trợ giúp, Động Hành Quân sao có thể lấy mắt đầm đi!"
Cá yêu bị quát lớn một tiếng, thật là khó hiểu, "Nhưng mắt đầm vốn chính là của Động Hành Quân, huống hồ......! Ta cũng chưa từng giúp Động Hành Quân, ta, ta thậm chí còn chưa gặp hắn, làm sao giúp hắn được, ta ở bên ngoài nhiều năm vì muốn tìm Động Hành Quân về, bây giờ ngươi lại quát mắng ta?"
Ông lão hơi nheo mắt, có vẻ không tin tưởng, "Nếu có thể lấy mắt đầm về, chúng ta sẽ trở lại là cá tiên của Động Minh Đàm."
"Rốt cuộc tại sao năm đó Động Hành Quân lại rời đi?" Cá yêu nóng lòng hỏi.
Ông lão đột nhiên nâng gậy lên, đánh vào đầu cá yêu một cái.
Kính nước bất chợt vỡ tan, chưa kịp ngưng tụ thành chuông bạc, khanh một tiếng nứt thành bột mịn, nát vụn không còn bóng dáng.
Sắc mặt Hoa Túc trầm xuống, môi đỏ mấp máy, "Không ngờ hắn đã phát hiện Đồng Chu Linh."
Dung Ly dời ánh mắt, chần chừ nói: "Lý do Động Hành Quân rời Động Minh Đàm xem ra còn có bí ẩn."
Hoa Túc xùy, "Mắt đầm cũng lấy đi rồi, có lẽ là quyết ý muốn cho đám cá tiên này khát chết."
Dung Ly nâng tay lên, một ít bột thủy tinh rơi trên tay nàng, "Chuông bạc của ngươi bị hư rồi sao."
Hoa Túc thờ ơ, "Chỉ là một đôi Đồng Chu Linh, vẫn còn rất nhiều."
Dung Ly nhìn về phía bím tóc của nàng ấy, quả thực thấy vài chiếc chuông bạc trên trâm cài tóc.
Xem sắc trời còn sớm, nàng đẩy cửa đi ra ngoài, vừa ngước mắt liền thấy Không Thanh đứng thẳng tắp ở ngoài cửa.
Cửa kẽo kẹt một tiếng.
Không Thanh vội vàng quay đầu lại, bị dọa đến cả người chấn động, "Cô nương khỏe chưa?"
Dung Ly gật đầu, "Tốt hơn một chút."
Không Thanh cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, "Ta nghe trong phòng có âm thanh, đoán cô nương đang nói chuyện với vị kia nên đi đến giữ cửa, tránh cho Tiểu Phù cùng Bạch Liễu nghe thấy cái gì."
Dung Ly cười, nha đầu này thật sự gan dạ sáng suốt hơn người, nếu đổi lại Tiểu Phù cùng Bạch Liễu, đâu còn dám canh giữ, không chừng tông cửa bỏ chạy mất.
Nàng khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Lát nữa nếu có người tìm thì nói ta không khoẻ, đang ngủ, chớ để người khác vào phòng."
Tuy Không Thanh khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, "Cô nương cứ yên tâm."
Hoa Túc ở trong phòng nói: "Nghe như là muốn làm việc trộm cắp gì."
Dung Ly căn dặn xong, lúc này mới đóng cửa trở về phòng, nhìn qua đại quỷ không chịu để yên cái miệng kia.
Tướng mạo của quỷ này thật sự lạnh lùng xinh đẹp, nhưng cái miệng lại lải nhải luyên thuyên, khi không nói lời nào thì cao ngạo thản nhiên, vừa nói chuyện liền mang thêm vài phần khắc nghiệt kiêu căng.
Hoa Túc ngước mắt lên, chỉ cười không nói.
Dung Ly duỗi tay nắm áo choàng của nàng ấy, "Không phải muốn đi núi Bàn Dượng sao?"
Hoa Túc cười, "Đi thì đi, lôi lôi kéo kéo làm cái gì."
Dung Ly buông tay ra, giọng điệu nhẹ nhàng, "Vậy ta không kéo ngươi."
Hoa Túc nhíu mày, trong ánh mắt hàm chứa giận dỗi, "Vẫn nên kéo chặt chút tốt hơn, đỡ phải vô ý bị rơi mất, còn không biết tìm ngươi ở nơi nào."
Dung Ly sớm biết quỷ này thích nghĩ một đằng nói một nẻo, lại giơ tay nắm lấy, "Đâu phải là con diều cột dây, đang yên lành sao bị rơi ra được."
Nói xong, quỷ khí bên người bay vút lên, xoay quanh như đám quạ đen quần tụ, khí lạnh xâm nhập giống bị chôn sâu dưới băng tuyết.
Khói đen dày đặc cuồn cuộn đập vào mặt, bao phủ tầm mắt trong giây lát, trước mắt tối sầm một mảnh, không nhìn thấy gì cả.
Dung Ly nắm chặt góc lụa đen trong tay, không dám buông lỏng nửa phần, chợt cảm thấy dưới chân trống rỗng, dường như bị nâng lên giữa không trung.
Một bàn tay ấn trên lưng nàng, lòng bàn tay lạnh lẽo, hiển nhiên là tay của Hoa Túc.
Quỷ khí đột ngột tan đi, Dung Ly mở mắt ra, kinh ngạc phát giác mình đã ở trên núi hoang vu.
Hoa Túc im lặng không nói gì, lạnh mặt khoanh chân ngồi xuống bàn đá, gió mạnh nổi lên xung quanh người, áo đen cùng bím tóc rời rạc phập phồng lay động.
Nàng ấy nhắm chặt hai mắt, đôi môi mím lại, qua một lúc lâu mới mở mắt thở dài một hơi.
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Nếu không, lần sau vẫn nên tiết kiệm, đừng tốn sức như vậy."
Hoa Túc làm sao thừa nhận bản thân mệt mỏi, bím tóc bị gió thổi đến rối mù, một nhúm tóc xõa trước trán, vừa vặn che lại nốt chu sa giữa mày của nàng ấy.
Nàng ấy không mặn không nhạt đáp: "Chẳng qua chỉ hao chút quỷ lực, đâu có tốn sức.".
Danh Sách Chương: