Đúng như dự đoán, đội Wildfire đã giành chiến thắng với tỷ số 2-0, Tả Đào căng da đầu đi theo mọi người tham gia quá trình sau trận đấu, khán giả vẫn rộn ràng phấn khích. Đến nỗi Vương Thu, với tư cách là MVP của trận này, lại một mình tham gia một cuộc phỏng vấn khác.
Có lẽ mọi người đều cho rằng hắn quá khó khăn, ở ván đấu trước mọi người đều nhất trí cho hắn thu hoạch đầu, Tả Đào càng là bởi vì chột dạ, từ đầu giai đoạn đầu hắn thường xuyên đi về giữa, có thuẫn liền cho bộ thuẫn, có trị liệu liền trị liệu, sống sờ sờ dưỡng hắn lên thành có thể hủy thiên diệt địa.
Nếu đặt ở ngày thường, Vương Thu hẳn sẽ cao đuôi lên trời vì danh hiệu MVP, nhưng hôm nay thật sự không vui vẻ nổi, sau khi tiếp thu phỏng vấn trở lại phòng nghỉ, cả người đều còn đang mắng vô cùng sung sướng.
"Tôi phục rồi."
Vương Thu uống một ngụm nước lạnh, đóng cửa lại bắt đầu phàn nàn: "Tên nhóc Ngô Thủy Ba kia thật sự không biết phỏng vấn, tôi thấy hắn ở giới E-sport thật sự là nhân tài không được trọng dụng, hắn hẳn nên xông lên chiến trường trở thành biên tập viên phim khiêu dâm!"
Tư Tranh ha ha cười không ngừng, nói: "Hắn hỏi cậu cái gì?"
"Còn có thể là cái gì, đủ loại hố làm tôi dẫm phải, mệt tôi gần nhất còn có cái nhìn mới về hắn!" Vương Thu hướng trên sô pha nằm liệt, dùng lỗ mũi phun khí: "Còn ám chỉ tôi cái danh hiệu MVP này tới thật khéo. Ông trời ơi, tôi thật là quá gian nan."
Nói đến đây, hắn dừng lại, uống thêm một ngụm nước lạnh, giọng điệu càng thêm đáng ghét: "Điều kỳ quặc nhất là, vừa kết thúc cuộc phỏng vấn, hắn còn nóng lòng tiến lên hỏi tôi muốn chậu màu gì để đứng chổng ngược gội đầu, quả thực phát rồ."
Tư Tranh: "Ha ha ha ha ha ha!"
Tả Đào cũng có chút không nhịn nổi, nhấp môi nghẹn cười.
Nhưng vẫn là bị Vương Thu phát hiện.
"Quả Đào, sao em còn cười được." Vương Thu kéo kéo mái tóc của mình, vô cùng đau đớn mà nói: "Anh mặc kệ, cái chậu này em bỏ tiền ra mua, có nghe hay không!!"
Hắn vừa nói xong, không chờ Tả Đào trả lời, Tống Thời Hàn ngồi ở bên kia sô pha chơi di động ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Tôi mua cho cậu." Khóe mắt anh cũng mang theo cười, hỏi: "Cậu muốn chậu dạng gì?"
Tư Tranh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn nói tiếp: "Thế nào cũng muốn một cái cái mạ vàng đúng không?"
Vương Thu nhìn về phía hắn, âm trầm mà duỗi tay muốn đi véo Tư Tranh: "Tôi giết anh."
Cat vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi: "Nếu Ngô Thủy Bác hỏi chuyện này, chẳng phải tất cả nhân viên xung quanh đều đã biết sao?"
"Đã như vậy rồi còn giấu được nữa sao?" Vương Thu thở dài: "Đội trưởng a đội trưởng, tôi nói anh......"
Hắn còn chưa dứt lời, bỗng chốc phản ứng lại, ánh mắt lại một lần nửa dừng ở trên người Tả Đào, nheo lại đôi mắt: "Chờ một chút. Quả Đào, cho nên dưới cái băng dán của em, thật sự là dấu hôn?!"
Tả Đào khụ một tiếng, không nói chuyện, xem như không tiếng động mà cam chịu.
Vương Thu: "Đội trưởng cắn?"
Tả Đào: "......" Có đôi khi cậu cảm thấy Vương Thu vừa thông minh vừa ngốc, không hề mâu thuẫn chút nào.
"Trâu!"
Vương Thu mỉm cười, vươn một cây ngón tay cái: "Thật trâu. Đôi tình lữ hai người yêu đương, chỉ có tôi chịu tổn thương nên thấy rất có thành tựu đúng không?"
Tống Thời Hàn hình như đang trả lời tin nhắn vừa rồi của ai đó, lúc này mới đứng dậy nói với Khương Minh: "Anh Khương, em đi ra ngoài một chuyến, đợi lát nữa trở về."
Sớm đã tâm mệt đến không muốn nói chuyện Khương Minh xua xua tay.
"Anh đi đâu vậy?" Tả Đào có chút tò mò hỏi.
"Phàm Tịch hỏi anh có thể đi ra ngoài một chuyến hay không."
Tống Thời Hàn không có giấu giếm, dừng lại bên cạnh Tả Đào, rũ mắt cười nhìn cậu: "Em có muốn đi cùng anh không?"
Những người khác trong phòng nhìn qua.
"Em......"
Tả Đào dời đi tầm mắt, chậm rãi mở trò chơi nhỏ trên điện thoại ra, mất tự nhiên nói: "Em không đi, đây là việc của anh."
Phàm Tịch lúc này tìm Tống Thời Hàn làm cái gì mọi người đều rõ ràng, Tả Đào cũng không phải người keo kiệt, hơn nữa việc đi theo anh trong tình huống đó quả thực là không thích hợp.
Cậu cảm thấy điều quan trọng nhất trong một mối quan hệ là sự tin tưởng, hai người yêu nhau không cần phải hạn chế nhau bằng các loại khuôn sáo, tôn trọng lẫn nhau là tôn trọng người khác.
Tả Đào tin rằng Tống Thời Hàn có thể xử lý tốt nhiều việc.
Sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, mối quan hệ của cậu và Tống Thời Hàn nhất định không được giấu được trong giới nữa rồi. Kỳ thật vốn dĩ cũng không dễ để dấu, dù sao ba cái loa trong giới này đã sớm biết quan hệ của họ, tuy rằng không có nói ra bên ngoài, nhưng chỉ bằng tác phong hành sự thường ngày của mấy người này, chỉ cần một xíu manh mối thôi đều có thể đoán được.
Điểm này Tả Đào đã sớm phát hiện. Lần trước từ khu vui chơi trở về, Khương Minh đã hẹn bọn họ cùng GGF luyện tập một trận, từ trong lời nói và hành động của đối phương trong trò chơi, cậu liền biết sau khi Star trở về đã nói phét rất nhiều.
Tống Thời Hàn không ra ngoài quá lâu, chưa đầy mười phút đã trở lại phòng nghỉ.
Những đội tiếp theo tham gia tranh tài đều là những đội không được ưa chuộng, mọi người cũng không ở lại lãng phí thời gian, dọn dẹp xong lên xe trở về căn cứ.
Buổi tối.
Hai ngày tiếp theo không có thi đấu nên Khương Minh để mọi người thả cả đêm. Tả Đào chiêu đãi mọi người một bữa tiệc với phần thưởng phát sóng trực tiếp mà cậu mới nhận được, lúc trở về thì đã chín giờ.
Vì vẫn chưa buồn ngủ lắm nên Tả Đào trực tiếp đến phòng huấn luyện đánh hai ván xếp hạng để duy trì cảm giác. Hắn không dám bắt đầu phát sóng trực tiếp, ít nhất phải chờ dấu hôn trên cổ biến mất đã, cậu thật sự không đủ dũng khí để lại tiếp tục phát sóng, nhắm mắt lại anh cũng có thể đoán được các fan mẹ của mình sẽ nói những gì, may mà tháng này cậu đã đuổi kịp thời lượng phát sóng.
Dựa theo ý của Khương Minh, hiện tại cũng không sốt ruột để Vương Thu đứng chổng ngược. Suy cho cùng, sự việc hôm nay tuy xảy ra đột ngột nhưng trên cổ Tả Đào có dán hai miếng băng cá nhân vẫn còn tốt hơn không dán miếng nào, dù cho trăm ngàn chỗ hở, nhưng cư dân mạng cũng không cố gắng bóc mẽ, thuộc về vẫn còn có thể kéo thêm chút thời gian.
Bây giờ vòng loại trực tiếp đang đến gần, Khương Minh có quan điểm làm nhiều còn tệ hơn là làm ít. Lời nói rất rõ ràng, hắn không muốn địa vị của bọn họ bị ảnh hưởng quá nhiều bởi những chuyện khác, tốt nhất nên đợi đến cuối giải mùa hè.
Vương Thu đương nhiên mừng rỡ gật đầu.
"Sao hôm nay anh đột nhiên cứ thế liền lên sân khấu?"
Sau khi kết thúc trò chơi, Tả Đào vẫn nhịn không được nhìn về phía Tống Thời Hàn bên cạnh.
Cậu nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là cảm thấy đối phương không có khả năng quên che lại.
"Ừ?" Tống Thời Hàn tắt máy tính, đưa tay nhéo cổ cậu, thản nhiên nói: "Anh chỉ là cảm thấy không cần thiết."
Tả Đào vẫn không phản ứng kịp: "Cái gì?"
Tống Thời Hàn không nói rõ ràng, chỉ đưa tay xoa xoa Tả Đào, cười nói: "Trước đây anh không có cảm giác ấy rõ ràng lắm, nhưng bây giờ, anh rất muốn nói cho mọi người biết, anh đang yêu."
Thực ra, bản thân Tống Thời Hàn cũng không thể giải thích được chính mình lúc đó đang nghĩ gì, chỉ là buổi sáng lúc ra cửa khi nhìn thấy dấu vết trên cổ, ghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, đầu tiên là cảm thấy buồn cười, sau đó một loại cảm xúc nói không rõ nảy lên trong lòng, liền cứ như vậy đi ra ngoài.
Tả Đào chậm rì rì mà "Ồ" một tiếng, tuy rằng trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Còn đang định nói gì đó, điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên.
Tả Đào chỉ là nhìn thoáng qua, liền ấn cắt đứt.
"Không nhận cũng được sao?" Vô tình nhìn thấy tên người gọi, Tống Thời Hàn hỏi.
Kỳ thật Tống Thời Hàn ít nhiều có thể đoán được trong gia đình Tả Đào đã xảy ra chuyện gì. Ngoài ra, vào ngày sinh nhật của Tả Đào cách đây không lâu, Tô Nguyệt Yểu cũng có uyển chuyển mà nhắc tới chút chuyện.
Ba của Tả Đào dường như không đối xử tốt với em ấy.
"Không có việc gì."
Tả Đào ử động cổ tay, không để bụng cười với Tống Thời Hàn, nói: "Hiện tại ông ấy cũng không quản được em."
Hơn nữa, Tả Trí Dũng cũng vĩnh viễn chỉ quan tâm đến chính mình, vợ hay là con, chỉ là dụng cụ trang trí trong cuộc đời ông ta mà thôi.
Tống Thời Hàn nghe vậy nhíu mày.
Anh cúi người chạm vào khóe môi Tả Đào.
——
Những tháng ngày tập luận trôi qua rất nhanh. Từ lúc đối đầu với Bear xong, về sau bọn họ cũng không gặp phải đội mạnh nào, vững vàng chiếm giữ vị trí dẫn đầu về số điểm thường lệ của mùa giải. Chỉ là họ gặp chút khó khăn trong cuộc đọ sức với FG và GG nhưng cuối cùng họ đã thành công tiến vào vòng playoff tiếp theo với 3 điểm cao nhất mùa giải chính thức.
Chạng vạng.
Khương Minh thu thập chứng minh thư của của mọi người để đặt vé máy bay đi tỉnh tiếp theo, địa điểm thi đấu tiếp theo đã thay đổi, thứ Tư tuần sau sẽ đối đầu với GGF, đội cũng tiến vào vòng loại trực tiếp.
"Cuối cùng cũng lọt vào vòng loại trực tiếp."
Tả Đào ngồi trên ghế chơi game duỗi người, vô tình lúc đó đã là cuối tháng 8, thời tiết vẫn còn nóng bức. Trong vòng bạn bè, các bạn học cũ điên cuồng đi chơi suốt kỳ nghỉ hè, giờ phần lớn đều đã báo danh đến trường, Đinh Lôi vừa cay đắng chia sẻ cuộc đời huấn luyện quân sự khốn khổ với hắn, vừa không chút che dấu bày tỏ sự ghen tị —— hâm mộ tránh được huấn luyện quân sự.
Tả Đào nhớ rằng sân nhà của vòng loại trực tiếp rất gần với trường đại học của Đinh Lỗi, gần đây hai người đã lâu không gặp, sau khi suy nghĩ, cậu hỏi xin một vé từ Khương Minh, rồi lên WeChat mời Đinh Lỗi.
Tống Thời Hàn đi ngang qua Tả Đào, anh liếc nhìn màn hình điện thoại di động, thản nhiên hỏi: "Giữ vé à?"
Tả Đào trả lời: "Chính là bạn học cấp ba của em, anh còn nhớ không?"
"Nhớ rõ."
Đại khái là nhớ tới cái gì thú vị, Tống Thời Hàn hơi hơi nhếch khóe miệng, giọng châm chọc nói: "Chính là cái người khen em ba hoa chích choè cái hả?"
Tả Đào: "......" Việc này không đề cập tới cũng được.
Vừa nói xong, Cat mở cửa phòng huấn luyện bước vào, nhìn Tả Đào nói: "Quả Đào, người nhà em tới, anh Khương kêu em đi xuống một chuyến."
Tả Đào sửng sốt một chút, không nghĩ ra là người nhà mình nào của mình tới: "Người nhà em?"
Cat ứng thanh, do dự một hồi rồi nói: "Hình như là ba em."
Tả Đào đi xuống tầng một và nhìn thấy Khương Minh đang nói chuyện với Tả Trí Dũng.
Có lẽ vừa xuống máy bay đã đến đây, trên tay Tả Trí Dũng còn cầm một cái vali.
"Pink, lại đây." Khương Minh đứng dậy, hướng Tả Đào vẫy vẫy tay.
"Nói chuyện với bố em thật tốt."
Có lẽ từ cuộc đối thoại vừa rồi cũng ít nhiều hiểu được Tả Trí Dũng là cái dạng mặt hàng gì, lúc hai người đi tới gần nhau, Khương Minh duỗi tay vỗ lên vai Tả Đào, thấp giọng nói: "Có vấn đề gì thì nhớ gọi anh."
Tả Đào gật gật đầu, nhưng sắc mặt lại vẫn không tốt lắm.
Sau khi Khương Minh rời đi, toàn bộ đại sảnh lầu một cũng chỉ còn dư lại hai người bọn họ, ai cũng không lập tức mở miệng nói chuyện, bầu không khí nhất thời vô cùng yên tĩnh.
Tả Đào cho rằng Tả Trí Dũng vì chuyện đi học mà tới, sau khi ngồi xuống trên sô pha, đã bắt đầu ở trong lòng tính toán một hồi nên phản bác như thế nào.
Kết quả không chờ cậu mở miệng, Tả Trí Dũng liền dùng thần sắc phức tạp mà nhìn cậu.
Sau đó hỏi:
"Tả Đào, có phải con đang yêu đương đúng không?"
- -------------------
Bỗng có 1 dự cảm không lành.