Khi còn đi học, có Đinh Lỗi đã từng vui đùa nói cậu lúc phát ngốc bộ dáng rất đáng yêu, cuối cùng đều bị cậu hung hăng sửa chữa một trận, chứ đừng nói đến cái từ làm nũng này.
Nhưng rất kỳ quái, đại khái là bởi vì Tống Thời Hàn nói ra, ngoại trừ có chút ngượng ngùng, cũng không có gì quá khó tiếp nhận.
Cậu rũ mí mắt xuống, sau đó lại mơ mơ màng màng trả lời "Không làm nũng", rồi đem tầm mắt hướng đi nơi khác, sau đó từ trong chua xót nếm được một chút ngọt ngào.
Tả Đào cảm thấy Tống Thời Hàn hẳn là có thể nghe được chút che dấu trong lời cậu nói.
Đã rõ ràng như vậy, không lý nào lại nhìn không ra.
Nhưng Tống Thời Hàn không nói rõ ràng, cậu cũng không dám nói thẳng toẹt, chỉ là sau khi hút một ngụm thuốc, mới bất an hỏi một câu: "Đội trưởng, bây giờ anh có...... Đối tượng chưa?"
Bốn phía an tĩnh tới cực hạn, rõ ràng còn cách một cái ban công, nhưng thanh âm ầm ĩ trong phòng khách lại càng thêm rõ ràng mà truyền tới.
Tả Đào lại cảm thấy mình hình như quá tham lam.
Cậu ban đầu là muốn tiếp tục đánh xong giải mùa hạ, sau lại tiếp tục muốn cùng mọi người tới giải đấu thế giới. Nhưng khi để tay lên ngực tự hỏi, khi lột bỏ tầng xúc động này, trước cả khi muốn đánh xong giải đấu mùa hạ, có lẽ có một câu càng muốn hơn "Được ở cùng Tống Thời Hàn".
Cậu muốn cùng Tống Thời Hàn tiếp tục đánh xong giải mùa hạ, sau đó lại cùng mọi người tiến vào giải thế giới.
Sau những ngày vì đam mê ở E-Sport, cậu càng ngày càng thích cảm giác cùng Tống Thời Hàn sóng vai đứng ở trên đài thi đấu, cậu hưởng thụ ánh mắt Tống Thời Hàn nhìn về phía cậu khi dành được chiến thắng, hưởng thụ sự vui vẻ reo hò với đồng đội, cùng với những tràng vỗ tay thuộc về bọn họ.
Đây là tất cả những gì cậu có, là toàn bộ tư tâm mà cậu che giấu bấy lâu.
Tả Đào nhìn điếu thuốc kẹp giữa 2 ngón tay của mình, có gió thổi qua, tia lửa đỏ tươi như rơi vào tận đáy lòng, ngọn lửa càng cháy càng mạnh, cháy bất tận không cách nào dập tắt.
Làm sao có thể chỉ trong ba tháng được.
Tống Thời Hàn liếc cậu một cái, từ trong hộp rút ra một điếu thuốc khác, châm lửa, đáp: "Không có."
Tả Đào "Ồ" một tiếng, cậu nhớ lại hành động hút thuốc năm xưa, vụng về búng tàn thuốc.
Rượu trắng quả thực dễ say hơn bia rất nhiều, rõ ràng chỉ uống mấy chén nhỏ, trong đầu đã loạn, trong lòng cũng loạn, ngay cả năng lực sắp xếp câu nói lưu loát cơ bản cũng đã mất.
Nương theo men say, một số điều chôn sâu trong đáy lòng cũng dần dần trỗi dậy.
"Trước kia em có lên mạng xem......" Nói rồi, Tả Đào nuốt ngụm nước bọt, giọng nói bởi vì khẩn trương mà hơi hơi run: "Có người nói, anh thích......"
Lời đến môi không cách nào thốt ra được.
Vẫn là hơi nhát gan, nói rồi lại sợ quá mạo phạm, không nói lại nhịn không được.
Ngay khi cậu đang cố gắng suy nghĩ xem liệu mình có thể tìm được từ nào thích hợp hay không, anh đã nghe thấy một giọng nói trầm ấm từ bên cạnh truyền đến.
"Ừ."
Tả Đào trố mắt ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời ban trưa, nhìn về phía đôi mắt Tống Thời Hàn.
Tống Thời Hàn nhìn Tả Đào, giọng điệu bình tĩnh: "Anh thích con trai."
Đó không phải là một bí mật, Tống Thời Hàn cũng không muốn cố tình giấu giếm. Nhưng khác với những lời đồn khi anh còn trẻ, anh cũng không có nhiều bạn trai tin đồn như vậy.
Khi đó FTU còn chưa thành lập, có một người anh em cùng chơi solo với nhau luôn cố gắng giới thiệu em họ với anh.
Ban đầu, anh chỉ coi đó là một trò đùa, nhưng sau đó, khi số lần tăng dần, anh đã bộc lộ tình hình của mình.
Vì vậy, về xu hướng tì/nh dục của anh, bạn bè đã biết từ lâu.
"Tả Đào."
Tống Thời Hàn nhìn Tả Đào thật sâu và hỏi: "Em muốn nói cái gì?"
"Dạ......" Sau khi sửng sốt một lúc, rõ ràng cậu đã có được câu trả lời mình muốn, nhưng Tả Đào đột nhiên không biết mình lại định nói gì.
Thật lâu sau, cậu lúng túng nở nụ cười, sau đó, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh mà thâm trầm của Tống Thời Hàn, mấp máy môi dưới: "Thật trùng hợp, em cũng vậy."
Giống như không ngờ tới Tả Đào đột nhiên nói ra lời này, Tống Thời Hàn hơi nhướng mày, nhưng cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia ý cười rất khó nhận ra: "Cũng là cái gì?"
"Em cũng......" Tả Đào nuốt nước bọt, sau đó lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thời Hàn: "Thích con trai."
Bởi vì những lời này, không khí lại an tĩnh vài giây.
Có lẽ bản thân Tống Thời Hàn cũng không nhận ra rằng hành vi của mình lúc này có chút ác liệt, anh lười nhác mà dựa vào tường, ánh mắt di chuyển từ trên xuống dưới nhìn đứa nhỏ mới thành niên trước mặt, sau đó tiện tay dập đầu thuốc lá, mới lên tiếng: "Sau đó thì sao?"
Tả Đào siết chặt các ngón tay của mình, như thể một chai nước bị tràn khí ga, ngực cậu cảm thấy ngột ngạt.
"Sau đó em......"
Chỉ là không đợi cậu nghĩ ra lý do. Một giây tiếp theo, cánh cửa trượt của ban công đột nhiên bị kéo ra, sau đó là giọng nói say xỉn của Vương Thu vang lên——
"Hai người đang làm gì đó, đều đứng nửa ngày rồi vẫn chưa thấy vào, chúng ta còn phải nhanh chóng..... Trời đất!"
Thanh âm dường như vọng đi vọng lại câu "Trời đất" sau đột nhiên im bặt, Vương Thu trừng lớn đôi mắt nhìn Tả Đào đang hút một điếu thuốc đối mặt với Tống Thời Hàn, lúc đầu hắn còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, hắn còn xoa xoa đôi mắt, mãi đến khi xác định được trong tay Tả Đào đúng là cầm điếu thuốc, liền quay đầu hướng phòng khách.
Tả Đào: "Không phải......"
Vẫn còn nhớ hình tượng của mình, cậu đột nhiên cứng người lại, theo bản năng muốn giải thích điều gì đó, nhưng Vương Thu đã hét lên ——
"Anh Khương, đội trưởng dạy Quả Đào học cái xấu, anh ấy đang dạy Quả Đào hút thuốc!!!!"
Tả Đào: "......"
Không để ý tới tiếng rít gào tê tâm liệt phế của Vương Thu, Tống Thời Hàn xoa xoa thái dương, nhìn về phía Tả Đào, nói: "Nói cho anh biết, bây giờ em đang nghĩ gì?" Thay vì tiếp tục chủ đề trước đó, anh ấy khoanh tay và hỏi: "Tại sao không muốn rời đi?"
Cơ hội tuyệt vời bị Vương Thu cắt đứt, Tả Đào nhất thời ngứa ngáy, lúc này không tiếp tục được nên ủ rũ đáp: "Thì, em muốn tiếp tục thi đấu."
Tống Thời Hàn ngồi dậy, nhìn cậu: "Không quay về đi học?"
Mấp máy môi, Tả Đào thấp giọng nói: "Em có thể báo danh trước, sau đó xin nghỉ phép để bảo toàn tư cách học sinh, sau khi cuộc thi kết thúc, em sẽ quay lại học tập."
Tả Đào đã từng cố ý tìm hiểu qua, không phải là không có tình huống tương tự trước đây.
Hơn nữa, quốc gia đã công nhận thể thao điện tử là môn thi đấu thể thao chính thức, nếu có thể tiến vào giải vô địch thế giới, đó có thể coi là vinh quang cho quốc gia.
Đã từng có một xạ thủ ở đội khác cũng chơi game với thân phận học sinh, và chỉ trở lại trường học sau khi giành được thứ hạng trong giải đấu. Vì lấy được thành tích cấp quốc gia, nhà trường thậm chí còn thưởng cho anh ấy.
Như sợ bị Tống Thời Hàn từ chối, Tả Đào cắn m.ôi dưới, tiếp lời: "Đội trưởng, em sẽ không từ bỏ việc đi học."
Cậu chưa bao giờ là người quyết định nhất thời, sau khi kết thúc trận đấu khởi động trước đó với mọi người, cậu đã có ý nghĩ này trong lòng, không cách nào áp chế được nữa.
Trước khi đến với Wildfire, cuộc sống của cậu dường như chưa bao giờ thú vị đến thế.
Tống Thời Hàn không trả lời câu hỏi mà thay vào đó hỏi: "Demon tới đây thì phải làm sao? Em định làm dự bị mãi sao?"
Trừ phi tình huống đặc thù, bằng không với quy mô thi đấu chính thức, người dự bị cơ bản rất ít có cơ hội ra sân.
Giọng nói của Tả Đào cứng lại, trầm mặc vài giây, mới nói: "Không phải anh Khương nói...... Ai mạnh người ấy lên sao?"
Nghe đến đó, Tống Thời Hàn nhếch môi cười, hỏi cậu: "Em cứ như vậy mà khẳng định mình mạnh hơn Demon?"
Không chút do dự Tả Đào buột miệng nói: "Đội trưởng, em mạnh hơn hắn. Anh cho em một chút thời gian, em thậm chí có thể đánh so với hắn còn tốt hơn."
"Không có nói em không tốt."
Nhìn nhìn Tả Đào một cái, Tống Thời Hàn hơi hơi nhăn mày, anh đương nhiên tin tưởng thực lực Tả Đào. Anh đã chơi game nhiều năm, hơn nữa mấy năm nay E-sport cũng càng ngày càng nổi tiếng, anh cũng càng gặp được nhiều tuyển thủ hơn, nhưng rất ít người có thiên phú như Tả Đào.
Khi nói đến độ chính xác của việc tính toán thiệt hại, Tống Thời Hàn cũng không thể đảm bảo rằng anh có thể đánh bại Tả Đào.
Đây là ông trời thiên vị.
Tuổi trẻ luôn không biết quý trọng thời gian, nghĩ rằng mình còn rất nhiều thời gian để phung phí.
Bên cạnh đó, những người như Tả Đào, kỳ thật rất dễ dàng làm tốt một việc.
Vì vậy, anh chỉ lo lắng rằng nếu Tả Đào muốn ở lại vì một số lý do khác, chờ thêm mấy năm nữa khi nhớ lại sẽ hối hận vì lúc còn trẻ có một đoạn thời gian như vậy.
"Chuyện này về sau lại nói." Dứt lời, thấy Tả Đào tựa hồ còn muốn nói gì đó, Tống Thời Hàn lại lên tiếng: "Tả Đào, anh hy vọng em có thể nghĩ kỹ, sau đó lại đưa ra quyết định, ít nhất cũng nên thương lượng một chút với gia đình của em."
"Chuyện này anh tạm thời không nói với anh Khương, em trở về suy nghĩ cho thật kỹ."
Tả Đào mấp máy môi.
Tống Thời Hàn hỏi thẳng: "Em còn nhớ lúc trước anh hỏi em, tại sao muốn chơi game không?"
Tả Đào sửng sốt một chút.
Cậu đương nhiên nhớ rõ, khi đó cậu nói muốn dành được quán quân, sau đó còn nói tiếp một câu, cùng với anh.
Tống Thời Hàn từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc khác, gằn từng chữ: "Bỏ qua những cảm xúc khác."
"Anh hy vọng em có thể lại nghiêm túc suy nghĩ một lần, em vì cái gì mà muốn tiếp tục đánh tiếp."
——
Sau khi Tống Thời Hàn từ ban công trở lại phòng khách, mọi người gần như đã thu dọn xong đồ đạc.
Vẫn nhớ giọng hét của Vương Thu vừa rồi, Tả Đào nhìn quanh nhưng không thấy Khương Minh đâu. Cậu giả làm đứa trẻ ngoan quá lâu, giờ phút này cư nhiên còn cảm thấy có chút chột dạ.
"Anh Khương đâu?" Tống Thời Hàn kéo ra một cái ghế, ngồi xuống.
Cat nhìn về phía Tả Đào, nói: "Hình như Tô Bá vừa gọi điện, anh Khương đi xuống đón người."
Nghe đến đó, Tả Đào vừa mới từ cuộc trò chuyện vừa rồi hoàn hồn lại, cậu hơi ngạc nhiên: "Dì nhỏ em tới đây?"
Cat gật gật đầu: "Ừ, nói lát nữa sẽ đi chơi với chúng ta." Không hổ danh là fans của Tô Nguyệt Yểu, lúc nói chuyện, ngay cả khóe mắt và đuôi lông mày cũng tràn đầy sự chờ đợi không thể che giấu.
Bên kia, Vương Thu đã uống quá chén, trên tay cầm nửa quả dưa hấu vẫn còn tức giận: "Đội trưởng sao có thể như vậy, anh ấy thế mà dạy Quả Đào hút thuốc, anh ấy mang đứa nhỏ đi học cái xấu!!"
Vừa nói, hắn vừa dùng thìa xới mạnh miếng thịt, nước đỏ tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Tư Tranh lau nước trái cây văng trên mặt, có chút không kiên nhẫn nói: "Cậu có phiền hay không, không phải chỉ là hút thuốc thôi sao, người ta đã sớm thành niên, tại sao không thể hút thuốc?"
"Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu 15, 16 tuổi đã hút thuốc rồi đúng không?"
Giọng nói của Vương Thu dừng lại, sau đó hắn nói: "Tôi khác."
Hắn rất tự mình hiểu lấy mình, nói: "Con người của tôi từ nhỏ đã có phẩm hạnh xấu, lúc đi học luôn là học sinh xấu trong mắt thầy cô, nhưng Đào Tử thì sao?!" Hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Rõ ràng là một học sinh ngoan đầy ưu tú, học sinh ngoan như thế sao có thể hút thuốc được?!"
Tư Tranh: "Học sinh ngoan tại sao không thể hút thuốc?"
Vương Thu: "Học sinh ngoan chính là không thể hút thuốc!"
Tư Tranh: "Học sinh ngoan có thể."
Vương Thu: "Học sinh ngoan không thể!"
Tả Đào: "......"
Cậu thực sự muốn bịt miệng hai người này lại.
Vừa nghĩ đến việc làm thế nào để khiến họ nhanh chóng câm miệng, Khương Minh đã mang theo Tô Nguyệt Yểu và Lâm Thái Sâm từ dưới lầu đi lên.
Tô Nguyệt Yểu trên mặt lộ ra nụ cười khách khí: "Lão Khương, cảm tạ cậu trong khoảng thời gian này chiếu cố Tả Đào của chúng tôi."
"Nói cái gì chiếu cố với không chiếu cố, tôi còn muốn cảm tạ cậu đưa một mầm mống tốt như vậy cho chúng tôi." Trong giọng nói của Khương Minh còn mang theo một chút cảm thán: "Hơn nữa đứa nhỏ này cũng rất ngoan, ít khi làm ầm ĩ, bớt cho tôi không ít việc, ngay cả nghỉ cũng ở phòng huấn luyện chờ đợi."
Tô Nguyệt Yểu cười như không cười, chủ yếu là lời này nàng cũng không biết tiếp thế nào.
Khương Minh lại bắt đầu nói về chuyện fan cuồng, thở dài, nói: "Tôi nghe Pink nói, lúc trước cậu có đứa em ấy đi học Tae Kwon Do đúng không?"
Tô Nguyệt Yểu gật gật đầu.
Khương Minh: "May mắn, mấy ngày hôm trước căn cứ không có ai, thế là có người lạ xông vào, còn may Pink có võ Tae Kwon Do để phòng thân."
Việc này chi tiết thế nào Lâm Thái Sâm cũng không biết rõ lắm, vừa nghe kể như vậy, không khỏi hỏi nhiều thêm một câu: "Trời đất? Không đem người đánh hư đó chứ?"
Khương Minh sửng sốt: "...... A?"
Tả Đào nhìn về phía Lâm Thái Sâm, ánh mắt giấu giếm sát ý.
"Ý tôi là."
Ho nhẹ một tiếng, Lâm Thái Sâm nhanh chóng sửa miệng, nói: "Người đó không có làm gì Tả Đào chứ?"
Khương Minh vội xua tay: "Không có, chỉ là bị dọa không nhẹ."
Nghe vậy, Tư Tranh cũng nói thêm: "Là rất doạ người, cuối cùng còn bị đưa đến đồn cảnh sát."
Vương Thu uống nhiều rượu, lớn tiếng nói: "Đúng vậy, có thể dọa một đứa trẻ ngoan như Quả Đào động thủ đánh người, hai người nói coi fan cuồng này biến thái bao nhiêu!!"
Vương Thu dường như càng say hơn: "Hu hu hu đáng thương Bé Đào của tôi. Bé Đào không phải sợ, về sau anh trai che chở em!"
Khương Minh tiến lên một bước, không dấu vết mà đẩy mặt hàng quá mất mặt này ra, nói: "Cũng may mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp, lúc ấy may mà có Fire về trước bồi Pink, có cậu ta ở đó tôi cũng nhẹ nhàng thở ra."
Nói tới đây, hắn nhìn về phía Tả Đào: "Pink bây giờ tốt rồi chứ?"
Tả Đào ngoan ngoãn gật đầu: "Khá hơn nhiều, vết thương trên eo cũng đã khỏi."
Nhìn vẻ mặt đạo đức giả của cháu trai, biểu cảm của Tô Nguyệt Yểu ở bên cạnh càng trở nên phức tạp, thế mà còn chưa lật xe?? Còn có thể an toàn trở về???
Nói thế nào nhỉ... cái đám đàn ông thẳng ngu ngốc không có não này?
Rời khỏi căn cứ, cả nhóm đến KTV đã đặt trước.
Tả Đào đi theo Lâm Thái Sâm lên xe.
Sau khi lên xe, Lâm Thái Sâm một bên thắt dây an toàn, một bên đưa quà nhỏ cho Tả Đào: "Cho, đây là quà mà dượng với dì nhỏ mua tặng cháu lễ trưởng thành, nhìn xem có thích hay không."
Tả Đào nhận lấy và tháo nó ra để xem, cậu lập tức mở to mắt ngạc nhiên, là đồng hồ Rolex Daytona, đem bán ra cũng phải hơn 200.000NDT. (200.000NDT = 659.667.343 VNĐ)
Cậu lập tức quơ chân múa tay mà huýt sáo: "A a a trời đất, con yêu hai người!!"
"Thôi đi, yêu chúng ta hay yêu đồng hồ?" Tô Nguyệt Yểu cười mắng một tiếng, lại thuận miệng hỏi: "Hai ngày này con phải điền nguyện vọng rồi đúng không?"
Tả Đào gật gật đầu, ngay khi anh ấy lấy điện thoại ra để chụp ảnh đồng hồ đeo tay, vô số tin nhắn WeChat hiện lên.
Star không biết từ đâu mà biết tin họ sẽ ra ngoài ăn mừng, đang điên cuồng @ cậu nói muốn cùng nhau, không chỉ mình hắn, mà những người từng chơi với nhau trước đây cũng vậy đều sôi nổi đồi phát sóng buổi chiều, Ngô Thủy Ba thì tuyệt nhất, nói thẳng hắn đã bắt đầu hoá trang, kêu bọn họ định vị vị trí của KTV.
Lâm Thái Sâm: "Con định học trường nào?"
Tả Đào: "Dù sao cũng không đi đại học A."
"Dì cũng không muốn con đi, ba con chính là bệnh tâm thần."
Tô Nguyệt Yểu nhắc tới Tả Trí Dũng liền tức, nói: "Dù sao dì đã hỏi thăm rồi, cái số điểm này của cháu có thể tuỳ tiện chọn những trường đại học hàng đầu trong nước, có mấy nơi so với đại học A còn tốt hơn."
Tả Đào đeo dây đồng hồ vào, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Con muốn kiểm tra các trường đại học địa phương trước."
Tô Nguyệt Yểu ngữ khí tràn đầy đắc ý: "Ở nhà cũng không tồi, đại học S cũng là đại học hạng nhất, dì ủng hộ con!"
Nghe nàng nói như vậy, nghĩ tới những gì Tống Thời Hàn nói, Tả Đào đầu tiên là do dự một chút, mới thử hỏi một tiếng: "Dì nhỏ, dì thật sự ủng hộ con sao?"
Tô Nguyệt Yểu: "Đương nhiên, số điểm này của con, xứng!"
Thấy cô xúc động, Tả Đào thừa thắng đuổi theo: "Con làm cái gì cũng duy trì ạ?"
Tô Nguyệt Yểu: "Chỉ cần không phải luật phạm tội trái pháp."
Nghe vậy, Tả Đào vội vàng nói: "Vậy dì nhỏ, con muốn tiếp tục thi đấu ạ."
Tô Nguyệt Yểu không để bụng: "Vậy con đánh đi, không phải còn hai tháng sao." Cô tính toán thời gian: "Hợp đồng kết thúc, cũng vừa kịp con khai giảng."
Nghĩ tới cái gì, lại nói: "Chính là hôm nay dì nghe lão Khương nói, bọn họ sắp chiêu mộ hỗ trợ mới, hắn còn nói con hỗ trợ liên hệ ZZ?"
Tả Đào mơ hồ trả lời, cậu mím môi dưới: "Dì nhỏ, ý con là, con không muốn làm thay thế bổ sung."
Không khí trong xe bỗng trở nên yên lặng.
Tô Nguyệt Yểu quay đầu lại nhìn về phía Tả Đào, mày đã dính lại vào nhau: "Con nói cái gì?"
Tả Đào thực nghiêm túc mà trả lời cô: "Cho dù đó là giải mùa hè hay chung kết toàn cầu, con đều sẽ tham gia."
- --------