Tả Đào sững sờ nghênh diện ánh mắt của Tống Thời Hàn.
Trong lúc nhất thời, cậu không khỏi tự hỏi mình có nghe nhầm không, mãi đến khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng của Tống Thời Hàn mi bị gió thổi phồng lên, mới hơi chút hoàn hồn.
Sau đó, nhiệt độ tai bắt đầu nóng lên.
Cậu muốn mở miệng để nói, nhưng lại bị hắt hơi vì gió lạnh tràn vào miệng.
"Không...... Không phải." Tả Đào dùng hai tay xoa xoa mặt, cảm thấy cả đời này chưa từng xấu hổ như vậy, thanh âm như muỗi vo ve: "Có thể đạp nước......"
Tống Thời Hàn " ừ " một tiếng, không tiếp tục trêu cậu nữa: "Đi thôi?"
Những việc này vẫn đang được phát sóng trực tiếp, cho nên không bao lâu nữa có thể fans sẽ dựa vào bối cảnh mà tìm được địa điểm mà họ đang đứng, thật sự không thích hợp để họ ở lại lâu hơn nữa.
Điện thoại di động của Vương Thu đã được Khương Minh tiếp nhận, lúc này hắn đang nói chuyện với camera: "Được rồi, chúng tôi đã tìm được Pink, hiện tại liền dẫn em ấy về căn cứ để mặc thêm quần áo, đã khiến mọi người lo lắng rồi."
Hắn nói, rồi duỗi tay hướng về phía Tả Đào: "Đợi lát nữa trở lại căn cứ, tôi sẽ kêu Pink phát sóng trực tiếp cho mọi người."
Tả Đào đi qua, căng da đầu chào hỏi với fans trong phòng phát sóng trực tiếp.
Ngày này có thể coi như sống trong bụng chó.
Nghĩ lại ngày xưa cậu tiêu sái đến thế nào, ngay cả thi đại học cũng dám mang một đầu tóc hồng đi vào, vậy mà giờ đây lại phải cúi đầu trước một nhóm các bà mẹ trên internet.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì......
Dựa vào cái gì fans của người ta thì mỗi ngày đều thả đủ loại rắm cầu vồng, những lời nói phát ra đều là ngọt ngào đáng yêu, cho dù làm cái gì cũng vô điều kiện mà ủng hộ.
Mà fans nhà cậu--
【 Tìm được là tốt rồi, mẹ yên tâm, nhanh chóng về nhà đi. 】
【 Vất vả huấn luyện viên Khương đã giúp chúng tôi tìm con trai. 】
【 Về sau nhớ kỹ phải xem dự báo thời tiết để chọn cho đúng quần áo, biết không? 】
【 Thật là vì con trai mà buồn thúi ruột. 】
【 Đội trưởng Tống khi dạy dỗ nhớ chọn phương pháp nha, đừng khiến cho Pink lại khóc. 】
Tả Đào: "......"
Đây là muốn đến trình độ rơi lệ đầy mặt.
Cậu là chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày ngay cả quần áo mặc hàng ngày cũng bị hạn chế, cố tình còn không thể nói cái gì.
Lần đầu tiên, Tả Đào cảm thấy làm một cậu bé ngoan có chút mệt mỏi, thậm chí ngay cả hôm nay khi chơi với các bạn cùng lớp, cậu cũng không dám buông thả.
Ông trời ơi, đây là cái giá để được ở gần nam thần sao?
Tư Tranh: "Thật ra, tôi thấy Quả Đào mặc như vậy cũng khá đẹp, Con trai tuổi này có đôi khi muốn ngầu một chút để hấp dẫn ánh mắt người khác đúng không. Chính là thời điểm mặc không đúng lắm, hôm may cũng phải giảm xuống còn 10 độ, mà em ấy lại vừa mới ốm khỏi xong."
Vương Thu vừa lướt Weibo vừa cười: "Nhưng là cậu nhìn những lời trên mạng mà xem, có mấy cái khen em ấy đẹp trai đâu, nhìn một hồi lâu cũng chỉ thấy nói con trai không nghe lời, hoặc là chân đẹp thôi."
Nụ cười trên mặt hắn chưa bao giờ biến mất: "Quả Đào, phong cách fans của em cũng đủ kỳ lạ nha."
Nghe đến đó, Tả Đào yên lặng cúi đầu nhìn thoáng qua chân mình.
Cậu vẫn cảm thấy cư dân mạng quá khoa trương, chân cậu chẳng qua là hơi trắng một chút, còn lại thì có cái gì hay để xem đâu. Nếu mà để nói là đẹp thì cậu cảm thấy Tống Thời Hàn mới đẹp. Có đôi khi dậy sớm đi ngang qua phòng tập dục là có thể thấy các đường cong cơ bắp chân lưu sướng lại rắn chắc, khiến cho cả người có cảm giác vô cùng mạnh mẽ và đáng tin.
Theo suy nghĩ lệch đi, tầm mắt cũng không tự chủ được mà lạc sang cặp chân thon dài của Tống Thời Hàn.
Chú ý tới ánh mắt Tả Đào, Tống Thời Hàn mở cửa tài xế, đồng thời cúi đầu nhìn cậu: "Nhìn cái gì?"
Tả Đào vội vàng thu hồi ánh mắt, từ bên kia lên xe: "Không có gì."
Trên đường trở về, Khương Minh lái xe mang theo đám người Vương Thu trở về căn cứ, mà Tả Đào đi theo Tống Thời Hàn cùng nhau đi đường vòng để đưa Đinh Lỗi đến chỗ hẹn, mà thằng nhóc này mãi đến khi xuống xe vẫn còn lải nhải: "Đội trưởng Tống, Tả Đào của chúng tôi liền giao lại cho anh. Em thấy anh cũng là người ổn trọng, vừa nhìn liền biết là một người rất giỏi chăm sóc người khác, ngày thường nếu Tả Đào có chơi tiểu tính tình, thì mong anh cũng nhịn nó một chút."
"Được." Tống Thời Hàn lễ phép đáp lại: "Yên tâm."
Đinh Lỗi nghiêm trang, vẫn cười hì hì như cũ: "Em đương nhiên là yên tâm. Dù sao anh cũng là đội trưởng, tất nhiên sẽ không so đo nhiều với nó đúng không?"
"Mày đi nhanh đi." Tả Đào cảm giác mình nghe thêm một giây nữa sẽ lộ nguyên hình tại chỗ, cách cửa sổ xe, cậu nhìn về phía Đinh Lỗi nở một nụ cười chất đầy sát ý: "Tao thấy bọn trong nhóm đang giục mày đấy."
"Được rồi."
Đinh Lỗi cuối cùng cũng nhận được tín hiệu từ Tả Đào, chỉ là bộ dạng thoạt nhìn còn chưa đã thèm, hướng hai người xua tay nói tạm biệt.
Tả Đào không chút lưu luyến mà đóng cửa sổ lên.
Giây tiếp theo, điện thoại rung lên. --
【 Đinh Lỗi: Làm gì mà vội vàng như vậy, tao còn chuẩn bị PUA đội trưởng của mày một đợt, lần sau tao cảm thấy khó có được cơ hội tốt như vậy, mệt tao còn tạm thời lên Baidu học tập PUA thẳng nam đại pháp / sơn móng tay.jpg】
*PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tì/nh dục.
【 Bạo Lực Đào: Cảm ơn, thật sự không cần. 】
【 Đinh Lỗi: Bất quá sau trận chiến này, thật ra tao có thể nhìn ra được một chuyện. 】
【 Đinh Lỗi: Tuy rằng hôm nay mày hướng mọi người giải thích rất êm tai, nói do mày lần đầu tiên tham gia thi đấu nên kích động mà khóc, nhưng trên thực tế mày là bởi vì Fire đúng không? 】
【 Đinh Lỗi: Vừa nãy tao có nhìn chằm chằm mày, hình như mày rất sợ Fire đúng không? Trông mày cứ như con dâu nhỏ trong xã hội cũ ấy. 】
Lông mày của Tả Đào hơi hơi nhảy dựng, vội vàng trả lời:
【 Bạo Lực Đào: Nói giỡn, tao mà phải sợ sao? Mày thấy tao sợ hãi khi nào chưa? 】
Việc nào ra việc đó, hình tượng của cậu hiện tại đã bị vỡ nát trên mạng, nhưng mặc kệ thế nào, ở trước mặt bạn học hình tượng phải vững trãi ổn định không thể sụp.
Nghĩ đến đây, vừa định nói thêm một câu để ổn định hình tượng, nhưng chưa kịp gõ bàn phím, Tống Thời Hàn ở bên cạnh lại kêu lên:
"Tả Đào."
Tả Đào vô thức tắt điện thoại, nghiêng người nhìn Tống Thời Hàn: "Sao vậy, đội trưởng?"
Tống Thời Hàn nhìn chằm chằm con đường phía trước, trên môi mang theo nụ cười: "Em nói với bạn học là tôi bắt nạt em sao?"
"Không có ạ!!" Trong lòng Tả Đào " lộp bộp " một tiếng, mặt đầy kinh ngạc: "Tại sao anh lại hỏi như vậy?"
Tống Thời Hàn đáp ứng một tiếng, thuận miệng nói: "Vậy sao, là do tôi hiểu lầm." Trọng giọng nói của anh nhiều thêm tiếng cười trầm thấp: "Vừa rồi tôi nghe bạn học của em nói nhiều như vậy, còn tưởng rằng em có lén ý kiến sau lưng tôi."
"Không có thật mà!" Tả Đào vội giải thích: "Là do đứa bạn học kia của em đầu óc không tốt, em......"
Cậu còn chưa nói xong, tin nhắn của Đinh Lỗi chuyển tới --
【 Đinh Lỗi: Vậy khi nào mày đưa tao lên đỉnh. 】
Trong lòng Tả Đào nghiến răng nghiến lợi.
【 Bạo Lực Đào: Chọn một ngày, tao đưa mày lên trời. 】
- -
Khi mọi người trở lại căn cứ đã gần mười giờ, sau khi Tả Đào thay quần áo, theo yêu cầu của Khương Minh cậu mở phát sóng trực tiếp, nhưng trong lòng còn nhớ những lời Tống Thời Hàn nói ở trên xe.
Hẳn là không hiểu lầm đúng không?
Thật ra cũng không phải chuyện gì to tác, dù sao chuyện hôm nay từ đầu đến cuối đều là một trò cười.
Nhưng cứ việc như vậy, cậu vẫn là cảm thấy hôm nay là một ngày vô cùng mệt mỏi, thật là làm người ta mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, linh hồn như bị đào rỗng, sau khi ngồi xuống ghế sô pha, cậu thực sự không đứng lên nổi nữa.
Nếu được làm lại từ đầu, cậu sẽ không bao giờ đến tiệm cắt tóc đó nữa.
Trên Weibo, bài viết về #Pink mẹ cậu gọi cậu về nhà để mặc quần dài # lặng lẽ tăng lên vài hạng.
Tả Đào ôm di động, tìm thấy vô số người quen trong danh sách chia sẻ -- Vương Thu, Tư Tranh, GGF Star, FG Wizard, thậm chí ngay cả Ngô Thủy Ba cũng tham dự vào.
Hai vợ chồng Lâm Thái Sâm và Tô Nguyệt Yểu thì hay nhất, một người chia sẻ với biểu tượng cảm xúc đầu chó, người còn lại thì ở dưới khu bình luận làm một tràng ha ha ha ha, hiểu được đều hiểu.
Trong ngày tuyết lở, không có một bông tuyết nào là trong sạch.
Cậu ghim những người này lại, về sau tất cả đều phải gia nhập danh sách ám sát.
"Pink?"
Khương Minh đẩy phòng huấn luyện ra, cũng không tiến vào, mà đứng ở ngoài cửa vẫy vẫy tay với Tả Đào.
Tả Đào đứng dậy đi qua: " Huấn luyện viên Khương sao vậy ạ."
Khương Minh mang theo cậu đi về phía văn phòng: "Đi với anh một chuyến."
Mở đèn văn phòng ra, Khương Minh bảo Tả Đào ngồi xuống, sau đó từ trong ngăn kéo lấy một phần hợp đồng ra, đưa sang.
Tả Đào có chút khó hiểu mà tiếp nhận: "Cái này là?"
"Giống như hợp đồng lúc trước thôi." Khương Minh đi thẳng vào vấn đề, nói: "Không phải lúc trước chưa trả tiền lương cho em sao, bây giờ bổ sung thêm vào."
Trên mặt Tả Đào hiện rõ ràng vẻ ngoài ý muốn: "Này......"
Khương Minh: "Nhìn xem, không có vấn đề gì liền ký đi." Hắn vặn nắp chén trà, uống một hớp trà nóng, cười nói: "Đây cũng là ý của Fire."
"A?" Tả Đào lại sửng sốt một chút: "Ý của đội trưởng?"
Cậu gần như là ngay lập tức nhớ tới lời nói chọc tức với Tả Trí Dũng qua điện thoại khi ở ban công.
Khương Minh nói: "Ừ, nếu không phải Fire nhắc tới, anh cũng chưa nhớ tới việc này đâu." Cho rằng Tả Đào ngượng ngùng: "Không sao đâu, không cần cảm thấy thẹn thùng, đây vốn dĩ phải cho em. Cũng không có nhiều đâu, chỉ dựa theo giá cả bình thường khi trả cho tuyển thu thay thế bổ sung."
Dừng một chút, hắn như nghĩ tới cái gì, lại bồi thêm một câu: "Fire kỳ thực là một người ngoài lạnh trong nóng, có đôi khi lúc cậu ta nói chuyện sẽ hơi lạnh nhạt, nhưng đều là mang ý tốt cả, anh tin cái này em có thể cảm nhận được."
Khương Minh: "Nếu về sau cậu ta lại nói lời nói khó nghe, em cũng đừng giận, cũng không cần để trong lòng."
Tả Đào vội lắc đầu: "Em không giận."
Khẽ nắm chặt hợp đồng trong tay, cậu bây giờ vui vẻ còn không kịp.
Mang theo hợp đồng đi ra văn phòng, khóe miệng Tả Đào vẫn luôn nhếch mỉm cười, cậu hơi do dự một chút, vừa định lên lầu tìm Tống Thời Hàn, liền gặp phải dì.
Tả Đào thấy dì xách theo một túi lớn đồ vật, liền đứng lại tại chỗ: "Dì ơi, cần con hỗ trợ không ạ?"
"Là Tiểu Đào sao." Dì Hoàng nhìn Tả Đào một cái, quả thực dì đang có chút việc nên hơi vội. Thấy thế, có chút ngượng ngùng nói: "Nếu con tiện thì có thể giúp dì mang túi này lên cho Tiểu Tống được không?"
Dì giải thích: "Lúc trước đã đáp ứng mang lên cho nó, nhưng tối nay dì có chuyện cần làm, buổi tối dì có lên kiếm nhưng không thấy ai cả."
Tả Đào duỗi tay tiếp nhận, thấy là một túi ăn vặt lớn, còn có kinh ngạc: "A? Là của đội trưởng ạ?"
Cậu nhớ rõ Tống Thời Hàn không thích đồ ăn vặt.
"Đúng vậy, chính là Tiểu Tống, nói là phải cho bạn nhỏ nào đó."
Tuổi này của các dì có khả năng đều hướng đến phương diện tình yêu.
"Trước kia cũng không thấy nó nhắc tới bạn bè gì, cũng không biết có phải tặng cho bạn gái hay không nữa." Dì Hoàng cười đầy ý vị: "Kỳ thật nó nhờ dì mua một túi kẹo bông gòn, nhưng dì nghĩ đã là đồ để tặng, thì vẫn nên chọn nhiều đồ nhìn tương đối đẹp một chút, nên lại tự ý mua nhiều thêm."
Trong một chớp mắt tim cậu như đập lỡ nhịp.
Bạn gái?
Tống Thời Hàn kết giao bạn gái khi nào?
Tuy rằng biết cho dù Tống Thời Hàn thật sự tìm đối tượng, thì cũng là một chuyện vô cùng bình thường, nhưng không biết tại sao trong lòng Tả Đào vẫn là có chút hụt hẫng.
Chuyện vui do mới nhận được hợp đồng mới cũng vơi đi mất một nửa.
Ba phút sau, Tả Đào đứng trước phòng ngủ Tống Thời Hàn, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua túi đồ ăn vặt, giơ tay gõ cửa.
Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa phòng được mở ra.
Hẳn là anh vừa mới tắm rửa xong, đầu tóc Tống Thời Hàn vẫn còn ướt, thấy trên người Tả Đào vẫn còn mặc áo đồng phục đội, nói: "Phát sóng xong rồi?"
Tả Đào gật gật đầu: "Dạ, sau đó huấn luyện viên Khương kêu em tới văn phòng." Nói rồi, cậu mấp máy môi: "Đội trưởng, về chuyện hợp đồng, cảm ơn anh."
Tống Thời Hàn: "Được rồi." Vừa định nghiêng người để Tả Đào đi vào, động tác lại tạm dừng một chút, có chút kỳ quái mà nhìn thoáng qua biểu tình trên mặt Tả Đào: "Em làm sao vậy?"
"Không sao ạ." Tả Đào nỗ lực để mình tự nhiên hơn một chút, nói xong, lại xách đồ ăn vặt trên tay lên tới trước mặt Tống Thời Hàn: "À đúng rồi, cái này là dì nhờ em mang lên cho anh."
Tống Thời Hàn nhíu mi: "Sao lại nhiều như vậy?"
"Em cũng không biết." Tả Đào rũ mắt, trong lòng còn đang suy nghĩ những lời dì Hoàng vừa mới nói, cậu rối rắm nửa ngày, vẫn nhịn không được, đơn giản nhắm mắt lại tăng nhanh tốc độ nói: "Đội trưởng, anh có bạn gái rồi ạ?"
Dứt lời, đã khẩn trương nắm chặt ngón tay.
"Bạn gái?" Ngữ khí của Tống Thời Hàn có chút ngạc nhiên.
"Không phải sao......" Đầu óc Tả Đào hơi dừng hoạt động, bỗng nhiên nhớ tới CP tà môn Tống Thời Hàn và Tiêu Sính, lại cố ý nhẹ nhàng cười gượng hai tiếng, hỏi thử: "Vậy thì bạn trai thì sao ạ?"
Không khí an tĩnh mất vài giây, Tống Thời Hàn dựa vào khung cửa, tức đến bật cười: "Tả Đào."
Tả Đào theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn Tống Thời Hàn.
Liền thấy Tống Thời Hàn cũng không có ý định duỗi tay tiếp nhận, mà đang khoanh tay đứng dựa vào cửa, ánh sáng ấm áp trong phòng chiếu lên đôi môi hơi mỉm cười của anh:
"Hình như em rất để ý đến chuyện tình cảm của tôi?"
Tả Đào hơi mìm môi, cảm thấy có phân đoạn nào đó xảy ra vấn đề: "Em......"
Chỉ là chưa kịp nói xong, Tống Thời Hàn đã trước một bước mở miệng, nói: "Là cho em, lần trước thấy em vẫn luôn giữ cái kẹo bông gòn kia nên muốn mua cho em một gói, không nghĩ tới dì sẽ mua nhiều như vậy."
Tình huống gì đây......
Tả Đào ngơ ngẩn mà đứng ở tại chỗ, mãi đến khi đèn cảm ứng trên hành lang tắt đi, cậu mới tìm về thanh âm của mình: "Cho em?"
"Ừ, không thì cho ai?" Nói xong, Tống Thời Hàn lại hơi nhíu mày một cái, lại nhẹ nhàng " Chậc " một tiếng: "Bạn trai."