Mục lục
Đừng Vờ Ngoan Ngoãn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đội ngũ giải tán, Tả Đào buồn ngủ đến không chịu được.

Kỳ thật buổi trưa cũng không thể coi là cậu nói dối đám người Khương Minh, ngày hôm qua cả đêm cậu cũng không ngủ được mấy, lại thức dậy sớm để thi đấu, ở giữa còn bởi vì ở văn phòng Khương Minh thần kinh căng thẳng nửa ngày, ngay sau đó lại hóa thân thành ZZ đánh hai trận.

Cường độ làm việc liên tục thế này, cho dù có là con quay cũng có thể khoan trên mặt đất một cái động lớn. 

Thể lực tiêu hao còn chưa tính, chủ yếu là do sự thăng trầm về mặt tinh thần, cậu bây giờ hận không thể ngủ một mạch cho đến tối. 

Cậu khắc sâu hoài nghi, trận trò cười trong game vừa rồi là do thời gian dài không được nghỉ ngơi tốt, dẫn tới đầu óc có vấn đề, bằng không sao có thể tốc biến tới chắn thương tổn cho Tống Thời Hàn.

Hiện tại nhớ lại, thật sự khiến cả người đều hít thở không thông. 

Tả Đào rất rất hối hận ngồi ở trên ghế massage đôi mắt, lại duỗi cái eo lười, nhỏ giọng cảm thán: "Ít nhất cuối cùng đã kết thúc......"

Cậu ngáp một cái, vẻ mặt mệt mỏi đứng dậy, ngay cả trò chơi cũng lười tắt, trực tiếp đóng laptop lại.

Cả người tê liệt nằm trên giường như không xương, Tả Đào còn nhớ tới chuyện trong fanpage vừa rồi, cậu mở khóa di động ra, trên màn hình vẫn còn dừng lại ở giao diện trong fanpage.

Chỉ là bài đăng trên fanpape đã bị quản trị viên xóa đi, cậu vừa bấm vào thì đã biểu hiện bài viết không tồn tại, nhưng những thứ như thế này, đều có thể tùy ý tìm kiếm trên mạng. Tả Đào ấn vào Weibo của anh Quán quân, nhìn từ trên xuống dưới một hồi, gần như tất cả tin tức đều liên quan tới Windc, ở trong đó không khó tìm được đến link mà hắn gửi tới fanpage. 

# Mẹ nó, Fire chính là tra nam, làm tôi đến bây giờ chỉ có thể ăn kẹo quá hạn. #

Chẳng có gì ngoài vài thứ đó, cộng thêm vài tấm hình mờ ảo.

Cái gì mà Fire rõ ràng không thích tiếp xúc với người khác, nhưng vẫn cùng Wind mặc chung một cái áo khoác, dùng chung một cái ly. Được thảo luận nhiều nhất cũng là lần đi dạo khu vui chơi trước đó, hai người ngồi bên luống hoa dưới vòng đu quay và cùng nhau ăn tô mì ăn liền.

Người này đều chạy tới fanpage của người ta thả phân rồi, cho nên dưới cái bài viết này đúng lý hợp tình mà xuất hiện tiếng mắng chửi. 

【 Mẹ Internet của Pink: Chị gái, biết là kẹo quá hạn còn ăn, không sợ ăn rồi hư bụng sao? 】

【Smile: Tôi thật sự không hiểu, Fire từ đầu tới đuôi chưa bao giờ thừa nhận chuyện này, thậm chí về sau còn ra mặt làm sáng tỏ, chị gái mắng chửi tra nam không phải hơi quá đáng sao? 】

【 Tất cả fans của Wildfire: Các chị em đừng nói chuyện với cô ta nữa, người này chính là tới tìm chuyện, chúng ta đừng để ý tới cô ta, cứ mặc kệ cô ta nổi điên đi. 】

【 Chủ nhiệm Mã của bệnh viện tâm thần Phong thị: Chờ một lát, tôi sửa lại ID. 】

【 Chủ nhiệm Mã khoa dạ dày bênh viện nhân dân số 1 Phong thị: Mọi người xem ID của tôi. 】

Tả Đào thành công bị những bình luận này chọc tức cười, vừa chuẩn bị biên tập một đoạn văn ngắn gửi lên, ngón tay mới đụng tới bàn phím, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

"Cốc cốc cốc" ba tiếng, thực nhẹ.

Chưa kịp phản ứng, Tả Đào còn đang xem di động, theo bản năng mà đáp lại: "Ai vậy?"

"Là anh."

Ngoài cửa, Tống Thời Hàn đầu tiên là nghe thấy tiếng kéo ghế, sau đó hỏi: "Tỉnh rồi à?"

Tả Đào: "!!!"

Khóe miệng nhếch lên của cậu cứng đờ, sau vài giây, cậu cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo chỉnh tề chỉnh tề giống hệt lúc sáng. Suy nghĩ bị đơ trong một lúc, nhưng thân thể đã làm ra phản ứng.

Vấn đề không phải là tỉnh hay không tỉnh. Mà mấu chốt là, bộ dạng hiện tại của cậu không giống như mới ngủ dậy tí nào cả. 

Tuân thủ nguyên tắc đã diễn phải diễn cho trọn.

Ngay sau đó, Tả Đào đưa điện thoại di động ném lên đầu giường, lại đột nhiên duỗi tay làm rối tung mái tóc của mình, sau đó nhanh chóng cởi quần áo ném lên giường, cả người tiến vào ổ chăn, trong lúc này cậu kịp mặc bộ ngủ và áo khoác vào, thì tiếng đập cửa lại vang lên.

Ngoài cửa lại vang lên giọng nói của Tống Thời Hàn: "Anh vào được không?"

Nghe vậy, Tả Đào không yên tâm mà làm rối tóc thêm một  chút, trước khi mở miệng lại nhớ tới cái gì, mà cố gắng chỉnh giọng nói của mình hạ xuống mấy độ: "...... Có thể."

Nghe thấy Tả Đào đáp lại, Tống Thời Hàn mới đưa tay đặt lên then cửa, nhưng mà cửa phòng lại không nhúc nhích chút nào.

"Em khóa cửa rồi à?"

Tống Thời Hàn đứng ở cạnh cửa, kiên nhẫn chờ đợi.

Tả Đào lúc này mới nhớ tới, lúc trở về phòng vì phòng ngừa có người nửa đường tiến vào, cậu đã cố ý khóa cửa từ bên trong. Dừng nửa giây, cậu tìm thấy chiếc điện thoại di động vừa ném từ gối xuống, mở khóa thông minh bằng phần mềm điều khiển.

Lại kéo chăn lên, che nửa mặt: "Được rồi ạ."

Tống Thời Hàn theo tiếng đẩy cửa phòng ra.

Sau khi vào phòng. Rèm cửa chỉ ở phía bàn làm việc được đóng lại, ánh sáng chói lóa khiến Tống Thời Hàn phải nheo mắt, sau vài giây thích ứng, điều đầu tiên anh nhìn thấy chính là khung cảnh bừa bộn trên mặt đất —— quần áo được thay nằm tứ tung ngang dọc, giày cũng bị đá đông một cái tây một cái.

Tiến về phía trước vài bước, Tống Thời Hàn cúi người nhặt áo khoác và quần dưới đất lên, đang định nói gì đó thì chợt khựng lại, liếc nhìn Tả Đào đang co ro trên giường chỉ với nửa cái đầu lộ ra.

Mái tóc màu hồng xám bị làm rối tung mù mịt, ngón tay nắm chặt chăn, đối mắt đen nhánh sáng trong không tự giác sáng lên.

Bộ dạng như thể vừa làm chuyện trái lương tâm.

Đầu ngón tay vuốt ve lên quần áo vẫn còn lưu lại độ ấm, Tống Thời Hàn như suy tư mà khẽ nhíu mày.

Tả Đào hiển nhiên là còn chưa ý thức được điểm này, tầm mắt vẫn luôn gắt gao dính ở trên người Tống Thời Hàn, thấy anh còn giúp cậu thu dọn quần áo liền có chút xấu hổ.

"Chỉ là......" Tả Đào có chút xấu hổ, giải thích: "Có thể là em không cẩn thận đá từ trên giường xuống."

"Ừ, không có gì."

Tống Thời Hàn đặt quần áo của Tả Đào lên tay vịn của ghế, sau đó ngồi xuống, trong cặp mắt đạm mạc hiện lên một tia khác thường cực không dễ phát hiện.

Tống Thời Hàn không lập tức dò hỏi, mà là bình tĩnh câu: "Nghỉ ngơi thế nào."

Tả Đào âm thầm nhẹ nhàng thở ra: "Không sao rồi ạ."

Vừa nói xong, liền thấy Tống Thời Hàn sờ sờ lên thân máy laptop trên bàn.

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm bỗng chốc nghẹn lại.

Đôi mắt Tả Đào nhìn thẳng.

Mọi người đều biết, hiệu quả làm mát của laptop rất nhanh. Nhưng cậu mới chơi xong hai vấn cũng vừa mới kết thúc không lâu. Nhưng hiện tại...... Hẳn là đã làm lạnh rồi nhỉ?

"Đây là cái mày tính em mua để đi học hả?"

Giây tiếp theo, giọng điệu vui tươi của Tống Thời Hàn hoàn toàn đánh nát chút may mắn của cậu: "Hiệu quả tản nhiệt không tốt lắm."

Tống Thời Hàn nói, lại quay đầu nhìn vẻ mặt cứng đờ của Tả Đào, không chút để ý mà nói: "Nếu ngày thường dùng để chơi trò chơi, liền không thích hợp lắm."

Không thể giải thích tại sao, nhưng trong một khoảnh khắc khi anh và Tả Đào nhìn nhau, Tống Thời Hàn chợt nhớ đến tình huống mình gặp phải trong trận đấu đầu tiên cách đây không lâu. Dựa theo thực lực và đẳng cấp của ZZ, loại sai lầm này trên cơ bản sẽ không phạm phải.

Vừa rồi anh còn thấy có chút kỳ lạ. Hơn nữa nhìn từ góc độ thao tác thì có vẻ không giống như đang giả vờ, mọi thứ đều quá trơn tru, giống như những chuyển động của cơ thể theo bản năng..

Thậm chí còn mang lại cho anh cảm giác quen thuộc.

Lại nghĩ tới Khương Minh vài lần thông qua Tả Đào đi liên hệ ZZ, trong lòng Tống Thời Hàn ẩn ẩn dâng lên một cái suy đoán.

"Em biết."

Nhận thấy được  ánh mắt Tống Thời Hàn, Tả Đào vô cùng khẩn trương, giả vờ bình tĩnh: "Cho nên, bình thường em chỉ dùng nó để xem phim hoặc kiểm tra một số thông tin, không dùng để chơi game."

Tuy rằng cậu nói là sự thật, nhưng trước đây cậu lười đặt mật khẩu laptop, vừa rồi cũng không đăng xuất tài khoản game, nếu như Tống Thế Hàn mở máy tính ra nhìn xem, lời nói của cậu sẽ tự sụp đổ.

Nghĩ đến đây, Tả Đào thực sự không thể nằm yên được nữa.

Cậu tìm bộ đồ ngủ và quần dài vội vàng mặc vào, sau đó đổi chủ đề: "Đã đến giờ luyện tập rồi sao? Anh đợi em một chút, em thay quần áo rồi theo sau."

"Tả Đào." Tống Thời Hàn đột nhiên cắt ngang động tác của Tả Đàoc, anh gõ gõ hai cái vào laptop, tiếp tục hỏi: "Sao trông em căng thẳng thế?"

Một bên nói, Tống Thời Hàn vừa dùng chân đẩy chiếc ghế xoay về phía giường. Tuy giọng nói của anh vẫn trầm thấp và bình tĩnh như thường lệ, nhưng từ đôi lông mày hơi nhướng lên lại có chút trêu chọc đầy hàm ý.

Tả Đào sững người và chậm rãi nhìn Tống Thời Hàn.

Tống Thời Hàn ngồi trong tư thế lười biếng, vừa nói vừa cụp mắt xuống nhìn Tả Đào đang ngồi ở mép giường mặc quần vào.

"Có sao?" Tả Đào khịt mũi, "Không có mà."

"Không có sao?"

Cảm nhận được vẻ mặt lo lắng của Tả Đào, Tống Thời Hàn mỉm cười sau khi nhìn sâu vào cậu.

Anh khoanh tay lại, nhưng cuối cùng cũng ngừng trêu chọc và kết thúc chủ đề này: "Được." Dừng một chút, anh lại hỏi: "Em lén lút hút thuốc trong phòng à?"

"A?" Chủ đề thay đổi quá nhanh,  trên mặt Tả Đào lộ ra một tia ngơ ngác, sau đó vô thức lắc đầu: "Không có."

"Thật sao?" Tống Thời Hàn vẻ mặt tựa hồ không thể tin được, hắn nửa nhắm mắt lại, có chút ác liệt: "Vậy sao nhìn em có chút chột dạ vậy?"

Tả Đào mấp máy môi. Nghe đến đó, cậu vội thẳng lưng, nghiêm túc giải thích: "Không có, em thật sự không hut!"

Không hút chính là không hút, điểm này cậu hoàn toàn không sợ.

Ý cười trong đáy mắt càng nặng thêm, Tống Thời Hàn "Ừ" một tiếng, nhàn nhạt mà nói một câu: "Để anh ngửi xem."

Tả Đào thiếu chút nữa hoài nghi chính mình gặp ảo giác: "Ngửi ạ?" Có chút ngốc: "Ngửi như thế nào?"

Vừa dứt lời, chưa cho cậu cơ hội phản ứng, Tống Thời Hàn bỗng chốc cúi đầu tới gần.

Dưới ánh nắng chiếu vào nửa căn phòng, khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại.

Trong khoảnh khắc, Tả Đào bị choáng váng trước mọi chuyển động của anh. Cậu theo bản năng ngước mắt, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Tống Thời Hàn phả vào mặt mình, có chút ngứa ngáy, nhưng chưa kịp giơ tay lên, người đàn ông lại đến gần môi anh, nhẹ nhàng hít một hơi.

Ái muội và khắc chế.

Đồng tử Tả Đào đột nhiên co rút lại: "!!!"

Như thể có một dòng điện chạy qua đầu, hầu kết lăn lộn không cách nào kiểm soát.

Giây tiếp theo, Tả Đào đỏ mặt và nhìn người đàn ông trước mặt.

Chuyện gì đã xảy ra với  Tống Thời Hàn vậy.

Tại sao có thể làm ra một hành động đầy damdang lại vẫn có thể mang một khuôn mặt lạnh nhạt như thế chứ. 

Quá...... Quá phạm quy.

Cố tình người này đi châm lửa, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn có thể không nhanh không chậm tiếp tục chủ đề vừa rồi.

"Ừ, đúng là không hút thuốc."

Nói xong, Tống Thời Hàn muốn ngồi dậy, Tả Đào lại theo bản năng mà bắt lấy cổ tay của anh.

Hơi hơi nhướng mày, Tống Thời Hàn nhìn cậu, khi khoảng cách mà hơi thở hòa quyện nhau như vậy, ánh mắt anh có chút tăm tối.

"Vừa rồi anh oan uổng em."

Tả Đào liếm môi, trái tim nhảy đến lợi hại. Có chút lời ngượng ngùng nói thẳng, chỉ có thể quanh co lòng vòng mà ám chỉ: "Anh phải xin lỗi."

"Ừ."

Tùy ý Tả Đào nắm lấy tay mình, Tống Thời Hàn cố tình theo cậu, cong khóe môi: "Phải xin lỗi thế nào đây nhỉ?"

Nghe vậy, Tả Đào nhẹ nhàng khụ một tiếng, ánh mắt cậu nhìn sang chỗ khác, thật cẩn thận mà tiếp tục nói: "Dù sao hiện tại cũng ở trong phòng."

"Có thể hôn em một cái không?"

Gần như ngay khi vừa dứt lời, bên tai liền truyền đến tiếng cười vui vẻ của Tống Thời Hàn.

Sau đó cậu liền muốn giương mắt lên nhìn. 

Tống Thời Hàn đã cúi xuống ngậm lấy môi cậu.

- --------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK