• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần lễ sau, buổi sáng ngày chủ nhật, mẹ Liễu đúng hẹn chạy từ Phong Thành tới, đi cùng với bà chính là Chu Thành, thậm chí cả Chu Phi cũng theo tới. Ở sân bay, Liễu Y lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Liễu, người đã trò chuyện cùng cô hơn một năm nay, thấy bà tuổi đã có mà vẫn có vẻ trung niên thùy mị, mà Chu Thành đi bên cạnh thì hòa ái dễ gần. Hai người họ nhìn về phía Liễu Y, ánh mắt chan chứa ân cần và yêu thương.

Khi biết Liễu Y lại mua lại căn phòng mà lần trước đã bán đi, mẹ Liễu cũng không muốn nhiều lời. Nhìn thấy anh chàng cao lớn, tuấn tú, đang đứng bên cạnh con gái bà, Tuần Tu, thì trong lòng bà có chút vui mừng. Một nhóm ba người họ đi tới chỗ ở của Liễu Y bây giờ, nhìn thấy hai gian nhà đã bị đả thông thì bao nhiêu sự không cam lòng của mẹ Liễu cũng đều hóa thành hư không cả. Đã đến nước này, mẹ Liễu biết có phản đối nữa cũng vô dụng mà thôi, ngược lại dặn dò Liễu Y phải chú ý thân thể.

Liễu Y nghe những lời ngoài sáng trong tối (nói bóng nói gió) thì trong lòng cũng đã sáng tỏ. Thừa dịp không có ai chú ý, cô liền xốc tai Tuần Tu lên.

Việc gặp mặt của hai gia đình được bố trí vào buổi tối. Liễu Y và mẹ gặp lại nhau, chỉ lúc bắt đầu có hơi lúng túng, xấu hổ, đến lúc sau đã thành tự nhiên, khiến Liễu Y yên tâm hơn rất nhiều. Dù sao đã nhiều năm không gặp, cô lại có trí nhớ của chủ nhân thân thể này nên cũng không lộ ra sơ hở gì. Mà thái độ tự nhiên của Liễu Y, ngược lại, lại khiến cho mẹ Liễu trở nên kích động và vui mừng vô cùng, trong lòng còn cho rằng con gái đã chân chính trưởng thành.

Trải qua nửa ngày làm quen, mẹ Liễu đã hoàn thành việc khảo sát Tuần Tu, trong lòng tràn ngập vui mừng. Mà Tuần Tu thì còn tự nhiên hơn, một tiếng mẹ kia gọi đến trơn tru, thuận miệng khiến cho Liễu Y ngồi bên cạnh có chút không biết nói gì hơn, ngay cả người giả bộ đầu gỗ như Chu Phi cũng phải phát run.

Buổi tối, hai nhà gặp mặt tại khách sạn, hai vợ chồng nhà họ Dương mang theo con trai, Liễu Y và mẹ cùng với cha con nhà họ Chu, dĩ nhiên còn có cả Tuần Tu ở trong đó, sau khi đã giới thiệu xong xuôi từng người một liền rối rít ngồi xuống.

Lần đầu tiên Liễu Y nhìn thấy chị gái Tuần Tu, đúng là có chút giống với Tuần Tu, mặc một bộ trang phục ưu nhã, cao quý, ánh mắt có chút sắc bén, khiến cho người khác vừa nhìn liền biết xuất thân nhà thế gia. Còn có bên cạnh chính là anh rể họ Dương, Dương Thiếu Minh, vừa nhìn đã biết là người trong chốn quan trường, giơ tay, nhấc chân đều mang theo quan uy, nhưng đối với chị gái Tuần Tu lại lộ ra ôn tình.

Lúc bắt đầu, quả nhiên chị gái Tuần Tu bén nhọn hỏi về tình huống của Liễu Y, sau đó lại hỏi về gia thế nhà họ Chu. Sau khi chứng kiến cha con nhà họ Chu cùng với mẹ con họ Liễu không kiêu ngạo, không tự ti thì thái độ có chút biến chuyển. Mà Dương Thiếu Minh nhìn thấy không khí nặng nề thì nhân cơ hội, uyển chuyển đổi đề tài.

Bữa tiệc tiến hành được hơn phân nửa, chị gái Tuần Tu thấy em trai mình chỉ toàn lo gắp thức ăn cho Liễu Y, mà Liễu Y thì chỉ biết vùi đầu ăn cơm, căn bản hoàn toàn không thèm để ý đến đao quang kiếm ảnh giữa hai nhà thì có chút ngột ngạt khó thở, tựa như dùng sức đánh xuống bông vậy.

Đợi đến khi Tuần Tu cho Liễu Y ăn no rồi mới trực tiếp mở miệng để hai nhà thương thảo các bước của hôn lễ, làm cho hai gia đình nhất thời đều không biết nói gì cho phải, không ngờ đấu đi đấu lại nửa ngày, người ta vừa mở miệng nói một câu thì tất cả đều quyết định xong rồi.

Lúc này, chị gái Tuần Tu cũng đã nhìn ra điều gì đó, ánh mắt không thèm chớt nhìn về phía cô bé vẫn đang chăm chăm nhét thức ăn vào miệng kia, lại nhìn sang em trai nhà mình đang cẩn thận chiếu cố thì chị gái nhà họ Tuần liền sáng tỏ, sắc mặt cũng từ từ chuyển biến, bắt đầu thương thảo với nhà gái. Còn mẹ Liễu nhìn thấy cục diện biến hóa thì trong lòng càng thêm coi trong người con rể này, đương nhiên là tát nước theo mưa mà đáp ứng, khiến không khí lại trở nên vui vẻ hòa thuận.

Đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, Liễu Y đã biến thành vị hôn thê mới nhậm chức của Tuần Tu, mà hôn lễ được định ra vào cuối tháng hai. Đối mặt với tình huống này, căn bản là Liễu Y cũng không thèm để ý. Dĩ nhiên cũng không còn lo lắng chuyện người tới ta đi giữa hai nhà. Liễu Y xem chừng, sẽ không có việc gì mà Tuần Tu không giải quyết được. Cho nên, cô không cần chú ý, chỉ cần ăn no bụng là được rồi. Mà đối với thân phận, Liễu Y cũng suy nghĩ thông suốt rồi. Dù sao thì hiện tại cô và Tuần Tu cũng đã ở cùng nhau, giờ chỉ là thêm việc tán thành của hai nhà mà thôi.

Mẹ Liễu ở chỗ Liễu Y đợi mấy ngày, nhìn thấy cách ở chung của con gái và con rể thì hài lòng, đưa ông xã của mình cùng nhau trở về Phong Thành. Mà Chu Phi, đối với người em rể mới nhận chức này, hoàn toàn không phản bác được, thấy bố già của mình vừa đi thì cũng lập tức xoay người cáo từ.

Người đi hay không thì cũng vậy, Liễu Y và Tuần Tu vẫn như cũ trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn của chính mình. Đợi đến đầu tháng hai, bộ phim võ hiệp lớn đầu tiên của Hàn Thần, “Ẩn tình” (cả nhà thứ lỗi, mình ko nhớ tên của phim này bạn trước dịch là gì  mình đi tìm lại mà ko thấy  có gì cả nhà giúp mình nhớ lại với), lên sóng nên dĩ nhiên diễn viên nữ phụ Liễu Y bị yêu cầu phải tham gia nghi thức ngày đầu công chiếu.

Đại boss lớn nhất phía sau màn, Tuần Tu, trực tiếp dẫn theo Liễu Y đi lên thảm đỏ mà đi theo phía sau chính là người mới trở về từ kì nghỉ phép, Tiền Văn Phương. Truyền thông đối mặt với tin tức lớn này thì thập phần, vạn phần nhiệt tình. Ánh đèn lóe lên liên tục. Đây chính là lần đầu tiên chính thức công khai của cặp nam nữ chính tin đồn suốt một tháng nay. Mà Tuần Tu chính là người của nhà họ Tuần, những thứ tư sản ẩn núp ở sau lưng cũng đã lục tục bị báo chí kéo ra ngoài ánh sáng. Trong lúc nhất thời, mọi người đều đối với Liễu Y ước ao, ghen tị.

Chẳng ai nghĩ tới, thân thế của Tuần Tu lại là đế quốc thương nghiệp khổng lồ đến vậy. Mà vào lúc nhà họ Tuần nghèo túng, ai cũng không muốn duỗi cánh tay ra giúp. Vào lúc Tuần Tu còn tàn phế, ai cũng không thèm chú ý tới. Bao nhiêu thiếu nữ con nhà thế gia liền liên tục vỗ ngực. Cơ hội tốt như vậy, người đàn ông ưu tú như vậy lại bị cô nàng minh tinh hạng hai này bao lấy. Cũng có những người còn mang chút hy vọng trong người, dù sao thì vẫn còn chưa kết hôn, không phải sao.

Tuần Tu và Liễu Y cùng nhau tới khiến cho đáy lòng của Hàn Thần và những người liên quan có chút không yên. Cũng may sau khi quay phim xong, công việc của La Thành bị sắp xếp dày đặc, vẫn luôn sống ở nước ngoài. Nhưng đoán chừng sau khi La Thành đọc được tin tức trên báo cũng sẽ có chút không yên, nhưng cũng chỉ có thể cảm thán vô duyên mà thôi.

Trong lần đầu công chiếu, các nhà báo đều nhắm vào Liễu Y đang đứng trên đài và Tuần Tu đứng dưới, vội vàng nhấn máy chụp ảnh, so với “Ẩn tình”, ngược lại đi chú ý vào từng cử động của hai người họ.

Mặc kệ sự chú ý của nhà báo tập trung vào đâu, “Ẩn tình” vẫn đến giờ công chiếu. Trong khi chiếu phim, Liễu Y và Tuần Tu cũng ngồi vào hàng. Khi thấy cảnh mập mờ của sư phụ và đồ đệ trong phim, Tuần Tu nhìn Liễu Y một cái. Khi thấy đồ đệ và nữ chính diễn tình đồng tỉ muội, Tuần Tu lại nhìn Liễu Y một cái. Đến cuối cùng, khi đồ đệ chết trong ngực nữ chính, nữ chính đôi mắt đẫm lệ mông lung, còn sư phụ lại thâm tình khẩn thiết thì Tuần Tu đưa tay, nắm thẳng lấy cằm Liễu Y, hung hăng hôn một cái.

Sau khi phim kết thúc, mọi người rối rít đứng dậy, tiếng vỗ tay vang lên nhưng trong lòng ai cũng đều không hẹn mà gặp, đều cảm thấy nghi ngờ. DΦDΦLΦQΦD Rốt cuộc là sư phụ cùng đồ đệ, hay là sư phụ và nữ chính, hay lại là nữ chính và đồ đệ, cuối cùng thì bọn họ là ai với ai có mối tình thắm thiết cơ chứ? Mặc dù lòng đầy nghi hoặc nhưng chất lượng phim đều có thể thấy được, tất cả đều vô cùng thành công.

Liễu Y đứng dậy theo mọi người, đang chuẩn bị tiến lên, đến chỗ của Kiều Kỳ và Hàn Thần nói mấy câu thì liền bị Tuần Tu bên cạnh lôi ra khỏi rạp chiếu phim. Mới vừa lên xe, Tuần Tu đã lạnh giọng nói với Hải Phong ở trước mặt, “Về nhà.”

Hải Phong vừa thấy, run lên một cái, vội vàng nâng vách ngăn trung gian lên, than thầm trong lòng, tôi cái gì cũng không nhìn thấy a.

“Có chuyện gì mà phải vội vã như vậy, em còn chưa cùng Kiều Kỳ,” Liễu Y còn chưa kịp nói xong thì thân mình đã bị lôi kéo thật mạnh, bị giam trong lồng ngực ấm áp của Tuần Tu, tiếp đó, cằm cũng bị Tuần Tu kiềm chặt khiến Liễu Y suýt nữa thì theo phản xạ mà đánh bay. Ý thức được người trước mặt chính là Tuần Tu, Liễu Y mới cứng rắn ngăn lại.

“Đúng là gấp,” Thanh âm của Tuần Tu không biết từ lúc nào đã trở nên trầm thấp, hơi thở cũng trở nên phong bạo. Liễu Y khẽ giãy giụa, Tuần Tu trở tay dùng sức hơn nữa, Liễu Y nháy mắt hai cái, không hiểu ra sao.

“Vậy thì một mình anh đi làm việc không được sao? Em và Kiều Kỳ đã lâu chưa được gặp nhau rồi. Ai,” Liễu Y khôn hề hay biết áp suất thấp của người bên cạnh, vẫn thuận miệng nói ra.

Đáy mắt Tuần Tu che giấu ghen tức, cúi người nhìn Liễu Y, nhỏ giọng nói, “Về sau ít tiếp xúc với Kiều Kỳ đi. Lần trước anh và em đã nói chuyện, em quên sạch rồi hả.”

Liễu Y trợn ngược hai mắt, “Tuần Tu, dĩ nhiên em chưa quên, nhưng Kiều Kỳ…”

“Là nữ cũng không được.” Ngón cái của Tuần Tu chậm rãi mơn trớn cánh môi Liễu Y, mặt càng dán lại gần hơn. Nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Liễu Y, khóe miệng giương nhẹ. Có lẽ bản thân Liễu Y không coi điều đó là quan trọng, nhưng thật không chịu nổi người khác cứ tìm cách tiếp cận. Đàn ông thì cũng thôi đi, thế nào mà giờ đến cả đàn bà cũng bị hấp dẫn thế? Tay Tuần Tu nắm lại thật chặt, đáy mắt trầm xuống.

Cúi đầu, môi của hai người liền dính lại một chỗ, động chạm nhẹ nhàng, chậm rãi mà lưu luyến, trong nháy mắt đó, đến cả thời gian cũng như bị ngưng đọng, vạn vạn tựa như giảm thanh âm. Không lùi lại cũng không tiến lên, Tuần Tu dịu dàng mà bá đạo liếm láp, từ trong ra ngoài, khắp nơi đều càn quét. Mãi cho đến khi Liễu Y được buông lỏng ra, ngực đã phập phồng, sắc mặt còn mang theo ửng đỏ.

Tuần Tu áp xuống xao động của hạ thể, từ từ rời đi, ngón tay vẫn nắm lấy cằm Liễu Y, nâng cao mặt của cô, ép Liễu Y phải nhìn thẳng vào ánh mắt thâm trầm của anh, âm thanh gần bên tai, từng chữ đều rõ ràng, “Tiểu Y, anh sẽ ghen. Cho nên, mặc kệ là nam hay nữ, em đều phải giữ vững khoảng cách. Anh tin tưởng em, nhưng mỗi người đều có ý nghĩ riêng, anh không yên lòng.”

Hiện tại, Liễu Y mới hơi hồi hồn lại, nhớ tới khi ở trong rạp chiếu phim, khuôn mặt Tuần Tu đen như mực, nhớ tới hơi thở Tuần Tu phát tán ra, nhất thời có chút囧.Thật là không khóc ra nước mắt mà! Vậy mà cũng được sao? Lúc nào thì cô và Kiều Kỳ làm chuyện mập mờ chứ? Hiện tại đến làm bạn bè cũng không được nữa hả?

Liễu Y chợt nhớ tới cái gì, nhỏ giọng hỏi, “Chị Tiền thì sao? Chúng ta đi ra ngoài còn chưa nói với chị ấy một tiếng đấy.”

Tuần Tu cúi đầu, tiếp tục gặp cắn, thanh âm trầm thấp, “Anh mới vừa nói gì mà em đã lại quên rồi hả?”

Liễu Y lại càng囧. Chẳng lẽ đến cả Tiền Văn Phương mà anh cũng ăn dấm sao? Liễu Y vừa định nói chuyện thì đã bị Tuần Tu chặn lại, không phát ra âm thanh nào.

Hơi thở mập mờ càng ngày càng đậm. Liễu Y trợn trừng mắt nhìn đôi môi Tuần Tu từ từ gặm nuốt đi xuống, không thể ức chế dược hơi thở hổn hển. Không khí bên trong buồng xe tràn ngập hơi thở kích tình.

Liễu Y nghe được một tiếng vang nhẹ, giật mình. [email protected] Thế mà Tuần Tu đã kéo khóa kéo lễ phục của mình, tiếp theo lại như có như không, vuốt ve lên xuống trên khoảng lưng bóng loáng của mình. Liễu Y cảm nhận được nhiệt độ bàn tay cùng với những trêu đùa hưng phấn mơ hồ của người nào đó.

Liễu Y vội vàng kéo cánh tay đang hoạt động trước ngực lại. “Không được.”

Đáy mắt Tuần Tu bộc phát càng sâu hơn, cái tay còn lại tron nháy mắt đã đẩy áo ngực của Liễu Y ra, ngón tay luồn vào đỉnh núi cao ngất cảu Liễu Y, vừa đúng một bàn tay, xoa nắn, vuốt ve.

Xe vẫn chạy vững vàng, thế giới huyên náo ngoài kia đều bị ngăn cách, cửa kính xe từ bên ngoài không thể nhìn thấy được bên trong, nhưng bên trong lại có thể thấy được bên ngoài. Liễu Y run lên một cái, thậm chí ngay cả các kẽ tay cũng đều cảm nhận được sự run rẩy. Đủ loại cảm giác hỗn tạp tựu vào một chỗ, xông lên não, không thể phân biệt được, chỉ cảm thấy một đoàn ẩm nóng hỗn độn.

Mà Tuần Tu cúi đầu gặm nhấm phần cao vút, đầy đặn, một tay từ phía sau lưng mò xuống dưới, một tay bóp lấy cái mông nhỏ của Liễu Y, đang chuẩn bị lần xuống dưới để công kích thì xe ngừng lại.

Trong nháy mắt khi xe dừng lại, Liễu Y lập tức phát hiện ra, dùng sức ngẩng đầu lên, đẩy Tuần Tu còn đang gặm trước ngực mình, cắn răng mà nói, “Đến nhà rồi, Tuần Tu.”

Tuần Tu ngẩng đầu, nhìn thấy Hải Phong đã chạy tới trước cửa xe ở bên ngoài thì ánh mắt lạnh lẽo, ngón tay vẫn chưa thỏa mãn lướt qua đường cong của Liễu Y, thanh âm biến mất trong hơi thở còn chưa thỏa mãn dục vọng, “Thật không may mà.”

Tuần Tu đứng thẳng người dậy, tay nhanh chóng sửa sang lại lễ phục đã rơi xuống tận thắt lưng cho Liễu Y, đáy mắt một mảnh trầm tĩnh.

Liễu Y im lặng cảm thán, trong lòng cực kì khẳng định, mình quả nhiên là bản tính háo sắc. Chỉ là tại sao quần áo của Tuần Tu vẫn còn nguyên mà bản thân mình thì ngược lại, tan tác thế này. Đúng là không công bằng mà.

Tuần Tu xuống xe, nhàn nhạt liếc nhìn Hải Phong, khiến tâm của Hải Phong run lên. Mà Tuần Tu vẫn không nói gì, nhìn Liễu Y chuẩn bị xuống xe, khẽ lắc đầu, đưa tay, ôm Liễu Y ra ngoài.

Liễu Y thuận theo, nằm trong ngực Tuần Tu. Cũng không phải Liễu Y không muốn tự mình đi, chỉ là chân có chút mềm, lại có người muốn bỏ sức, Liễu Y cũng không muốn kiểu cách làm gì. Nghĩ đến việc mình đã vô số lần ôm Tuần Tu tới tới lui lui, hiện tại khó khăn lắm mới được hưởng thụ một lần, trong lòng ngược lại phun ra một ngụm trọc khí.

Hải Phong bị ánh mắt của Tuần Tu liếc qua một cái thì nào dám tiến lên tự tìm phiền phức, xa xa đi theo sau hai người, nhìn mặt Tuần Tu ít nhiều đã nhẹ nhõm, đang ôm Liễu Y đi trước thì cảm khái nhìn trời. Quả nhiên bình thường trở lại mới là chính đạo.

Cuối tháng hai, hôn lễ được cử hành tại sơn trang của nhà họ Tuần. Vì Liễu Y là nghệ sĩ nên sau khi đã thương lượng cùng Tuần Tu, không muốn sắp xếp quá khoa trương nên chỉ mời một số bạn bè có quan hệ thân mật mà thôi.

Bên phía Liễu Y có mời một vài vị minh tinh và đạo diễn có quan hệ không tệ. Bên phía Tuần Tu thì mời mấy vị cấp dưới cùng với anh em bạn bè có quan hệ tốt. Dĩ nhiên trong đó còn có cả mẹ Liễu, ba Chu và vợ chồng nhà họ Dương.

Sơn trang nhà họ Tuần trong quá khứ vẫn luôn trống vắng bỗng chốc trở nên náo nhiệt, vui mừng, khiếm tốn lại xa hoa. Người mặc dù không có nhiều lắm nhưng ai ai cũng đều mang theo sự chúc phúc chân thành.

Toàn thân Liễu Y áo cưới hoa lệ. Tuần Tu lại một thân âu phục định chế. Hai người chân thành đứng bên nhau, sau khi thề nguyện xong, hai người quay mặt nhìn nhau. Liễu Y nhìn nụ cười cưng chiều của Tuần Tu, khóe miệng cũng từ từ nhếch lên, bị Tuần Tu một tay ôm vào lòng, trao nhau nụ hôn dịu dàng mà thâm tình.

Liễu Y không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cô biết, cuộc sống của mình tại thế giới này đến bây giờ mới chính thức bắt đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK