Lục Thanh được nhân viên tháo dây thừng ra xong, vội vàng đẩy mọi người ra đi vào, mà Lê Hoa bọn họ cũng chạy lại, đạo diễn Liêu cũng gấp gáp, phim cũng đã quay hơn phân nửa rồi, làm ơn đừng có xảy ra chuyện gì chứ, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, mấy dây an toàn đã kiểm tra rất kĩ rồi, làm sao có thể như vậy chứ.
"Liễu Y à!" Đạo diễn Liêu cúi người nhìn Liễu Y đang nằm trên nệm, ân cần hỏi : "Cô có thể cứ động không vậy?" (قMλnhdΪendanleqΰydon.cΦmν٢)
Lê Hoa bình thường thì cũng thân thiết với Liễu Y nhất, bây giờ đang đứng kế bên, muốn đưa ra nhưng lại không dám, Lục Thanh với Quách Thiếu Bân tuy vẫn không thích Liễu Y , nhưng đã làm việc với nhau lâu như vậy, cũng quen với tính thẳng thắn của Liễu Y, ánh mắt mang vẻ lo lắng.
"Mọi người tản ra chút đi, gọi xe cứu thương chưa, còn cậu đi gọi bác sĩ tới đây mau lên." Đạo diễn Liêu nhìn Liễu Y vẫn bất tỉnh, trong lòng lo lắng, nghiêng đầu tức giận nói với mấy nhân viên xung quanh, vội vàng kêu họ đi tìm bác sĩ, ánh mắt mang vẻ gấp gáp.
Liễu Y bây giờ đang tự kiểm tra toàn thân, ngay cả ngón tay cũng không bỏ qua,kiểm tra xong thấy thân thể không có việc gì, mới hồi hồn lại, nghe được tiếng ồn ào, xem nhẹ thân thể đang đau nhức, xoay người lại.
Động tác này khiến mọi người chung quanh giật mình, Lê Hoa nói: "Liễu Y à, cô đừng cử động, chờ bác sĩ kiểm tra xong đã."
Liễu Y trợn to hai mắt, nhìn mọi người xoay quanh mình, lấy tay xoa xoa đầu, oạch một cái, nhanh chóng ngôi dậy, cảm thấy hơi mờ mịt: "Ơ…."
Mọi người nhanh chóng lui về sau một bước, thận trọng nhìn Liễu Y.
Đạo diễn Liêu đứng thẳng dậy, nhìn Liễu Y, hồi lâu mới hỏi: "Cô có chỗ nào khó chịu hay không.”
Liễu Y giờ mới hiểu, liếc nhìn đạo diễn Liêu, lại nhìn mọi người xung quanh, phủi phủi quần áo, lau mồ hôi trên đầu, khoát tay: "Tôi không sao, đạo diễn Liêu à."
Liêu Hòa trợn to hai mắt, liếc nhìn máy bay giữa không trung, lại nhìn cái dây an toàn bị đứt ra, nghiêm túc hỏi: "Thật sự không sao chứ, Liễu Y à, đừng có giấu, khó chịu chỗ nào hả?"
Liễu Y lắc đầu, rồi nhìn mọi người xung quanh nói: "Thật không sao mà, đạo diễn Liêu, giờ tôi có nhảy lần nữa cũng không sao đâu, chỉ là, hồi nãy dây bị đứt ra."
Liêu Hòa thở phào nhẹ nhõm, tim bắt đầu đạp bình thường trở lại: "Được rồi cảnh này qua, cô làm rất tốt, trước hết cô vào phòng y tế kiểm tra lại đi, nếu không, tôi không yên tâm, phân đoạn của cô hôm nay dời qua ngày mai vậy."
Liễu Y rất muốn thề là cô không có việc gì, nhưng nhìn đạo diễn Liêu như thế, đành phải gật đầu: "Biết rồi ạ."
Liêu Hòa gật đầu, quay đầu nói với phụ tá sau lưng: "Nói xe cứu thương đừng tới nữa, cho máy bay hạ xuống đi, coi dây bị đứt chỗ nào, tôi nhớ đã kiểm tra rất nhiều lần, làm sao có vấn đề được chứ."
Liễu Y dưới sự giúp đỡ của nhân viên tháo khóa an toàn ra , mắt nhìn chằm chằm chỗ dây bị đứt ra, trong lòng nặng nề, nhìn xung quanh , tay siết chặt, nhất thời khinh thường, mắt nhìn Hải Thành đang lo lắng trong đám người đó, lắc đầu ra hiệu, ngay sau đó trầm mặc không nói .
Lê Hoa với Lục Thanh bọn họ tiến lên hỏi thăm, biết Liễu Y không sao, cũng bớt lo lắng, chỉ vỗ vai Liễu Y, bảo Liễu Y đi nghỉ trước.
Đám người tản ra, Liễu Y thấy Hiểu Mẫn như muốn khóc, mới tiến lên một bước, an ủi: "Không có chuyện gì đâu."
Hiểu Mẫn gật đầu, mắt càng đỏ , lôi kéo Liễu Y : "Chị Tiền giao chị cho em, suýt nữa em đã gọi điện thoại nói chị ấy rồi, Liễu tỷ, thật sự không sao chứ."
"Yên tâm, đợi đi kiểm tra xong, em sẽ biết." Liễu Y gật đầu, an ủi nói.
Sau đó Liễu Y tới phong y tế kiểm tra, kiểm tra xong, nhân viên mới bớt lo lắng, mà hôm nay quay phim xong, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, đạo diễn Liêu bảo Liễu Y ở lại.
Trong phòng, Liễu Y ngồi trước mặt Liêu Hòa, nhìn mặt đạo diễn Liêu vô cùng nghiêm túc, trong lòng đã hiểu rõ.
"Liễu Y à, hồi nãy tôi cho người kiểm tra qua, dây an toàn của cô có người dùng dao cắt, nơi này là quân đội, người ngoài chắc chắn không vào được, chắc chắn là người trong đoàn phim, cô có dắc tội với người nào không, thế nhưng lại dùng tới thủ đoạn hèn hạ như vậy." Liêu Hòa đã showbiz nhiều năm, có một số việc có thể nói là không cần thiết, nhưng chuyện này suýt nữa làm chết người, nhất định là có ai muốn hại chết Liễu Y , cụ thể giải quyết như thế nào thì phải đợi cả hai thương lượng.
Liễu Y không ngờ đạo diễn Liêu lại nói thẳng như thế, cúi đầu không nói, một lúc sau, mới ngẩng đầu nhìn đạo diễn Liêu, nói: "Bây giờ tôi thật sự không nghĩ ra ai hết, nếu quả thật là người trong đoàn làm phim, hiện tại nếu như muốn điều tra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quay phim, đạo diễn Liêu, tôi lúc nãy cũng không sao, chuyện này, coi như cho qua đi, tôi sau này sẽ chú ý, sẽ không có chuyện gì đâu, không cần thiết ngưng quay phim chỉ vì tôi."
Liêu Hòa vô cùng kinh ngạc, cũng không phải là không muốn điều tra, hỏi ý kiến của Liễu Y, cũng chỉ muốn biết thái độ của Liễu Y ra sao, ngay sau đó nói: "Tôi sẽ bảo phụ tá thử điều tra xem sao, nếu có kết quả hay không, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này, chỉ có mấy người biết, tôi hi vọng cô đừng để cho ai biết, giống như cô nói, nếu như công khai, đoàn phim cũng không có biện pháp ngăn lại, sẽ thiệt thòi cho cô."
Liễu Y thật ra lại rất hài lòng, sẽ khiến cho đạo diễn Liêu nhớ tới mình, lại không làm um xùm lên, Liễu Y dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, trong quan doanh như thế này, đi ra đi vào rất khó khăn, rốt cuộc là ai làm chứ, cứ thử suy nghĩ một chút sẽ biết ngay mà thôi, mà Liễu Y muốn tự mình giải quyết, không cần thiết đem ra ánh sáng.
Quả nhiên có một số việc, phải diệt tận gốc khi nó vừa chớm nở, Liễu Y cảm thấy không sao cho nên lơ là, bây giờ cô phải tự cảnh tỉnh mình, gật đầu: "Không có việc gì, tôi hiểu được ý của đạo diễn, tôi cũng nghĩ như vậy, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện."
"Cô có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, yên tâm, tôi sẽ bảo phụ tá âm thầm điều tra, nếu như không tra được, cô nhớ phải để ý, nếu đi thì phải đi chung với nhiều người biết không?" Đạo diễn Liêu biết xử lý như vậy thì vô cùng thiệt thòi cho Liễu Y, chỉ là, cho dù muốn tìm cho ra thì cũng phải đợi quay phim xong đã.
Liễu Y gật đầu, cũng không cảm thấy thiệt thòi, hơn nữa, mình không cần cảm thấy như thế, mình cứ sống vì mình, nếu như ai tốt với mình, à không phải vậy, nếu ai ghét mình thì cũng đừng so đo quá nhiều. (تẃ↓nh≡d↕∑nda║nl∂quy╛doבגn.cטmت)
Liễu Y trở về phòng, thấy Hiểu Mẫn mở cửa, này ánh mắt quan tâm, Liễu Y cảm thấy ám áp đi thẳng vào phòng.
"Đạo diễn Liêu tìm chị làm gì?" Hiểu Mẫn lo lắng hỏi.
Liễu Y ngã người lên giường, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, không muốn Hiểu Mẫn lo lắng, mở miệng nói: "Không có việc gì đâu, chỉ là nói cảnh quay ngày mai thôi."
"Chị nghĩ thử xem, chuyện như vậy làm sao lại xảy ra với chị chứ, dây thừng cũng đã kiểm tra mấy lần rồi mà." Hiểu Mẫn ngồi kế bên Liễu Y, nhỏ giọng lầm bầm.
Liễu Y lấy tay vỗ lưng Hiểu Mẫn: "Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi."
Hiểu Mẫn thấy Liễu Y không sao, muốn nói lại thôi, suy nghĩ một hồi, có lẽ là mình lo lắng quá mức rồi, nên im miệng.
Ngày hôm sau, Hải Thành lấy thân phận là nhân viên làm việc tới nói nhỏ vào tai Liễu Y mấy câu nhân lúc không chú ý, Liễu Y gật đầu, dặn dò anh ta vài lời, rồi mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Mấy ngày trôi qua, Liễu Y không bởi vì chuyện này mà lộ ra cái gì khác thường, khiến cho đạo diễn Liêu coi trọng mình thì hơn, đạo diễn đối với tiến độ quay phim của Liễu Y rất hài lòng, thỉnh thoảng Liễu Y hỏi chút vấn đề, cũng không giống lúc trước nói qua loa cho xong, ngược lại còn trả lời rất nghiêm túc.
Lê Hoa cũng quan tâm hỏi han, nhưng Liễu Y không nói gì nhiều, mấy người khác cũng hỏi thăm chút đỉnh, nhưng vài ngày trôi qua, ai cũng dần quên đi.
Sóng gió qua đi, người không biết thì nghĩ đó là chuyện bình thường, dù sao quay phim luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, quá ư bình thường, mà người biết rõ thì mỗi lần bắt đầu quay đều kiểm tra mấy lần, tránh sự cố lại xảy ra, bởi vì không ai dây bị đứt ra là chỉ nhằm vào một mình Liễu Y mà thôi, chứ không phải đoàn phim.
Hôm nay đến lượt quay của Liễu Y, theo như kịch bản, cảnh này nói về các lính sau đã được chọn, đây là thử thách cuối cùng của họ, sức chịu đựng của các binh lính.
Lục Thanh Quách Thiếu Bân bọn họ đầu tiên là bị đưa nơi giam cầm ngăn cách với thế giới bên ngoài vài ngày, sau đó từng người một bị đưa đến trước mặt bác sĩ tâm lý là Liễu Y, để tiến hành tra hỏi.
Đạo diễn Liêu dặn dò một lần xong, vỗ vỗ vai Liễu Y, khích lệ vài câu rồi ngồi xuống nhìn vào ống kính, không lâu sau đó, âm thanh bắt đầu vang lên.
Liễu Y mặc một cái áo khoác trắng, ngồi trong phòng tối, chỉ có một cái đèn trên bàn là bật công tắc, cúi đầu nhìn trong tay tư liệu của binh lính, ngón tay khẽ chọc chọc cái bàn, người quay phim bên cạnh thì hết sức chăm chú.
Cửa mở ra, Quách Thiếu Bân được hóa trang thành binh lính bị kiệt sức được hai ngưỡi dẫn vào phòng, sau đó đè anh ta xuống ngồi vào cái ghế đối diện Liễu Y, hai người sau lưng xoay người đi ra, chỉ nghe tiếng cửa đóng lại.
Sau một lúc im lặng, không khí bên trong căn phòng nặng nề vô cùng, Liễu Y dựa người ra sau, ánh mắt nhìn thẳng, mới khẽ mở miệng, lạnh lẽo hỏi: " Họ tên."
Quách Thiếu Bân thật sự chưa cùng Liễu Y diễn chung bao giờ, mặc dù trong lòng đã chuẩn bị, nhưng vừa nước vào, sắc mặt lạnh lẽo còn thêm giọng nói của Liễu Y, khiến cho Quách Thiếu Bân vô cùng căng thẳng, hồi hồn xong, mới điều chỉnh sắc mặt, nói lời thoại theo kich bản.
Hai người nói qua nói lại một lúc, Quách Thiêu Bân hiểu hiện sắc mặt như không thể chịu được nữa, không nhanh không chậm trả lời mấy vấn đề kỳ quái của Liễu Y.
Liêu Hòa hài lòng nhìn ống kính, thầm nghĩ trong lòng, hai người làm rất tốt, lo lắng có, nặng nề cũng có, ôn tình cũng có, không tệ.
Liễu Y toàn hỏi chuyện gì đâu không, chẳng hạn như ở đâu, nhà có bao nhiêu người, khi đánh kẻ địch thì phản ứng như thể nào, đối với việc này có cái nhìn như thế nào, mà Liễu Y càng hỏi càng hăng say, Quách Thiếu Bân lúc đầu thì phản ứng chậm càng về sao càng dồn dập, hai người theo kịch bản diễn vô cùng thuận lợi.
Một câu hỏi rồi một câu hỏi, Quách Thiếu Bân trên đầu đầy mồ hôi, mà Liễu Y vẫn cứ đứng đó, mắt nhìn Quách Thiếu Bân đứng đối diện, chọc thẳng vào người anh ta.
Mấy câu hỏi sau đó, Liễu Y vẫn đứng thẳng, chỉ hơi thả lỏng ra, tiếp tục diễn, giọng nói vô cùng sắc bén: "Mấy tuổi bắt đầu có trí nhớ rõ ràng?"
"Bảy tuổi."
"Mấy tuổi bắt đầu có ý thức rõ ràng về giới tính?"
"Sáu tuổi."
"Mấy tuổi bắt đầu có ước mơ?"
"Tám tuổi."
"Mấy tuổi bắt đầu một mình đái dầm?"
"Năm tuổi." Quách Thiếu Bân không hề suy nghĩ mà bật thốt lên.
Vừa nói xong, người quay phim bắt đầu cười ha hả, không thể quay tiếp nữa, tay run rẩy cầm máy quay, những người khác vốn đang bình tĩnh đứng xem, cũng cố nèn cười, đạo diễn Liêu đang nhìn ống kinh cũng mỉn cười, rồi cứng đờ, trong kịch bản có cái này sao.
Quách Thiếu Bân sững sờ, vô cùng lúng túng, tiếng cười kia, anh ta lập tức trừng mắt nhìn Liễu Y, nếu không nói lý do mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Liễu Y lúc này mới thấy có gì không bình thường, cúi đầu liếc kịch bản, vô lực gục đầu vào bàn, mấy ngày nay bởi vì việc kia, mà phân tâm quá nhiều, việc này chắc chắn là sai lầm rồi, ngẩng đầu nhìn đạo diễn Liêu đang đi tới, thấp giọng nói xin lỗi: "Đạo diễn Liêu, tôi nhìn lầm, phải là mấy tuổi bắt đầu ngủ một mình."
Không giải thích thì thôi, giải thích xong, mọi người càng cười dữ dội hơn, mà Liêu Hòa cũng rất muốn cười, trừng mắt nhìn Liễu Y : "Liễu Y, bởi vì đoạn thoại này dài, tôi bảo cô cứ nhìn kịch bản đọc, tôi thấy cô lúc không nhìn còn nói trôi chảy hơn nhiều đó."
Quách Thiếu Bân khóc không ra nước mắt, nhớ tới lời thoại của mình, phải là bảy tuổi ngủ một mình, quả nhiên là chưa đánh đã khai rồi, mặt từ từ đỏ lên.