"Chuyện lần này, cứ theo ý của cô ấy đi." Tuần Tu bình tĩnh nói, vốn định bảo Hạ Thành Lâm sắp xếp một chiếc xe cho Liễu Y, bởi vì an toàn, chỉ là, nghe Hải Thành nói xong thì thấy không cần thiết, như vậy cứ tùy cô ấy, dù sao ở trong mắt cô ấy cũng chỉ có tiền mà thôi.
"Ý của anh là đổi thành tiền cho cô ấy sao." Hạ Thành Lâm im lặng, cái luật này ở đâu ra chưa, quả nhiên chỉ cần đụng vào Liễu Y, không làm thể cũng không được.
"Uh, cô ấy vào quân đội rồi sao?" Tuần Tu hỏi.
Hạ Thành Lâm run rẩy: "Vừa tới quân đội ạ."
"Được rồi, nhân lúc dẹp yên mấy paparazzi đi, nên xử lý như thế nào, cậu tự biết mà làm." Tuần Tu cúp điện thoại, mím môi, rồi chợt lắc đầu một cái.
Trong thư phòng yên tĩnh, Tuần Tu lấy remote, rồi nhấn nút mở ti vi trên tường.
Trên màn hình Liễu Y mặc áo trắng bồng bềnh hiện ra, Tuần Tu đáy lòng khẽ dao động, ánh mắt âm u, chuyện Tề gia đã giải quyết, như vậy, mình cũng nên danh thời gian cho mình rồi.
Rồi bắt đầu đứng lên, từng bước từng bước, đi tới trước màn hình ti vi, hồi lâu, ngón tay thon dài sờ sờ khuô mặt nhỏ nhắn trên màn hình, lòng càng thèm dao động, có cái gì đó bị phá vỡ, mắt càng thêm thâm trầm.
Trời tờ mờ sáng, tiếng chuông vang lên, Liễu Y lật người xuống giường, ung dung rửa mặt, rồi mặc quân trang, soi gương, buộc tóc lại, đội mũ, bước nhanh ra ngoài.
Trên cầu thang, Lục Thanh đang đi tới, gật đầu, rồi thầm nghĩ trong lòng, quân trang này mặc vào, thì ra cũng rất hợp , làm cho cô ta trong mắt người khác, có thêm phần mạnh mẽ, bớt chút yếu đuối.
Tám người lục tục đi xuống dưới lầu, nghị luận ầm ĩ, có vài người kích động vô cùng, cũng có vài người lười biếng.
Huấn luyện viên đứng chờ tám người ở dưới lầu, chờ cả buổi, mới thấy có vài người từ từ đi đến, khóe miệng giật giật, sao mà kì thế, mặc dù chỉ là để học hỏi, nhưng sao phải để mình huấn luyện đám diễn viên trói gà không chặ này chứ, thật sự là uống phí năng lực của mình mà, vì chuyện này, ai cũng từ chối, thật không biết làm sao mình lại phải làm.
Còn trợ thủ bên cạnh ánh mắt nóng rực, nhìn chằm chằm mấy diễn viên ngày thường chỉ có thể thấy trên ti vi, trong lòng kích động, đẹp thật, mà sao toàn nam không thế này.
"Còn nhìn nữa hả, có gì để nhìn, tiểu bạch kiểm tập hợp bọn họ thành một hàng đi, đối đãi họ thật tốt vào." Huấn luyện viên khinh bỉ liếc nhìn trợ thủ kế bên mình , trong lòng vô cùng bực mình.
"Không cần ác như vậy chứ, những người này cũng không phải là em." Trợ thủ lo lắng hỏi, nhìn mấy vị da trắng nõn, trong đó còn có một cô nương trông khá yếu đuối.
"Nếu mặc quân trang, mặc kệ bọn họ từ đâu tới, cũng phải huấn luyện như chúng ta, bọn họ cũng không phải là tới để chơi , bọn họ tới để trải nghiệm cuộc sống quân đội , cuộc sống chúng ta chính là như vậy, không được thì đổi người, tôi cũng đâu muốn làm việc này." Huấn luyện viên căn bản nhìn mấy người này là thấy không vừa mắt, để cho bọn họ chịu chút khổ cực, luôn sẵn sàng làm thế.(mi♀nh&d♀iễ●n☆đ●àn♀l♀ê☆q●uýđ●ôn)
Trợ thủ nghe xong, ánh mắt thông cảm nhìn mấy vị kia.
"Nhanh đi, cho bọn họ xếp hàng trước, muốn lười biếng cũng phải coi đây là chỗ nào đã."Huấn luyện viên trừng mắt với trợ thủ.
Trợ thủ giật mình, lập tức tiến lên, nói một tiếng, điểm số, sao khi nói xong, nhìn hàng ngũ, vội vàng theo sau, tam người này, nhìn tư thế đứng cũng không đúng, cảm giác được chẳng có gì tốt lành.
Liễu Y đứng cuối cùng, dù sao đứng ở đâu cũng thế, mà lúc trước cũng là cảnh sát, mặc dù chỉ là cảnh sát nhỏ, nhưng đã được huấn luyện qua những thứ này, trái lại ưỡn ngực, nhìn thẳng phía trước, mắt nhìn thẳng, mặt không thay đổi, đi trải nghiệm, vậy thì phải trải nghiệm thật tốt không phải sao, dù sao ở đây cũng ăn ở miễn phí, mình phải làm hết sức mới được.
Huấn luyện viên nhìn hàng ngũ không đều trước mặt, im lặng nhìn trời, chỉ là, trong lúc quét qua, thấy một người đứng cuối cùng, mắt sáng lên , mặc dù tư thế đứng không chính xác, nhưng cũng được, mắt nhanh chóng liếc qua, đi tới trước hàng ngũ không đều, hừ một tiếng.
Đưa tay chỉ Liễu Y, rồi đả kích người trước mặt: "Tôi không cần biết các cậu là là mình tinh gì hết, một ngày mặc quân trang, chính là quân nhân, các cậu nhìn lại các cậu đi, còn không bằng một cô gái."
Vừa nói xong, những người khác nhanh chóng nhìn về Liễu Y, mà Liễu Y thì khong6t thèm để ý, cô đang nghĩ khi nào thì mới được ăn sáng.
Có lẽ lời này có tác dụng, nên mọi người lập tức thay đổi, ưỡn ngực, vốn chỉ là trải nghiệm nên không thèm để ý, chỉ là công ty sắp xếp, mà bây giờ, bị huấn luyện viên trước mặt nói, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Khóe miệng huấn luyện viên vểnh lên, gật đầu, vung tay lên: "Tôi biết rõ các cậu chỉ là đi cho vui , nhưng đối với tôi mà nói, giúp các cậu huấn luyện, đây là nhiệm vụ của tôi, như vậy đi, tôi cũng sẽ không quá yêu cầu nghiêm khắc, nhưng nên huấn luyện vẫn phải là huấn luyện, dù sao đến lúc kết thúc, không có hiệu quả, cũng không được, được rồi, trước chạy năm vòng, sau đó điểm tâm."
Vừa nói xong, Lê Hoa cười hì hì, đưa tay lên, tự nhủ: "Năm vòng."
Mặt Lục Thanh trắng bệch, cố gắng giữ phong độ, khóe miệng khẽ cười, nói với huấn luyện viên:"Không cần phải vậy chứ, chỗ này năm vòng sao"
Quách Thiếu Bân hừ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, mắt liếc Liễu Y kế bên, nói: "Ai thích chạy thì cứ chạy đi."
Mấy người khác thì cũng không như ba người này, dù sao cũng chỉ là mới làm diễn viên, mọi chuyện nên cẩn thận thì hơn, hơn nữa đây là công ty sắp xếp, nào dám lớn tiếng chống lại giống như ba vị, chỉ là nhỏ giọng bàn tán xôn xao.
Huấn luyện viên mặt tối sầm, nhìn đội ngũ ríu rít, so với mấy tân binh kia, những người này đánh cũng đánh không được, mắng lại mắng không được, còn phải như bồ tát mà đối xử, thật là, hơn nữa chỉ là năm vòng mà thôi, đã suy nghĩ kĩ rồi nên mới cho chạy năm vòng, những người này còn không cảm kích, vậy thì đừng trách mình.
Trợ thủ thấy huấn luyện viên tức sắp xì khói, mặt tái nhợt, chắc sắp có chuyện xấu rồi đây.
Huấn luyện viên nhìn chằm chằm ba người dẫn đầu : " Nếu nói như vậy, tôi cũng không cần thiết phải nương tay nữa, việc này tôi cũng làm nữa, để cấp trên giúp mấy người tìm huấn luyện viện đi, bộ dạng mấy người như vậy, thật mất mặt, còn yếu hơn cả mấy ông già."
Vừa dứt lời, huấn luyện viên xoay người bỏ đi, mà trợ thủ nhìn chung quanh, rồi vội vàng đuổi theo, mới ngày đầu, đã không vừa mắt, sau này làm sao sống chứ.
Liễu Y thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ thế này làm sao mà được, mình còn chưa được no bụng đây, này huấn luyện viên gì chưa nói gì đã đi, vậy mình ăn cái gì đây chứ.
Liễu Y chớp mắt hai cái, suy nghĩ một lát, vội vàng nhấc chân theo đuổi huấn luyện viên, trại lính to như vậy, đợi đến lúc có người ra mặt giải quyết chuyện này, thì không biết lúc mới được ăn, hiện tại mình đang ở trên địa bàn của người khác, dĩ nhiên cô biết phải đi theo người nào mới có đồ ăn, không phải sao.
Sự việc ngoài ý muốn, khiến hai người đứng yên nhìn nhau, huấn luyện viên sao Liễu Y lại đi theo cơ chứ.
Lục Thanh thấy thế, ánh mắt lóe lóe, cười cười: "Huấn luyện viên đi rồi, đứng làm gì nữa chứ, tôi về phòng trước đây."
Lê Hoa cũng duỗi lưng một cái, đi theo Lục Thanh trở về: "Mới sáng sớm, tôi còn chưa tỉnh ngủ đấy."
Còn Quách Thiếu Bân nhìn chằm chằm bóng dáng của Liễu Y , trầm mặc không nói , hừ một tiếng, rồi cũng xoay người trở về phòng.
Những người khác đi cũng không được, không đi cũng không được, một lúc sau, chống đỡ không nổi, cũng lục tục trở về phòng.
Huấn luyện viên bước đi như bay, mắt liếc trợ thủ đuổi theo sau lưng, khóe miệng cười hắc hắc, không để ý còn có một người chạy theo, bước chân ngừng lại.
Trợ thủ mặc dù huấn luyện viên có chủ ý gì, nhưng muốn nói, đuổi theo vội vàng hỏi: "Cứ như vậy để những người đó ở bên kia sao, không có sao chứ, sơ sót một cái, hai chúng ta chết chắc, đây chính là nhiệm vụ cấp trên giao."
Huấn luyện viên căn bản không để trong lòng, mình có muốn nhận đầu chứ, không có ai làm, mình mới bị bắt làm đó chứ.
Thấy bóng dáng một người nào đó, huấn luyện viên vô cùng hiếu kỳ , khoát tay với trợ thủ, nhìn Liễu Y đi tới, nói: "Cô đi theo làm gì, năn nỉ tôi trở về sao, chuyện này, những người khác sao không ra mặt, lại để cô đi?"
Trợ thủ vừa nghe, quay đầu nhìn sang, giật nảy mình, thật đúng là cô ta đi theo lúc nào , vội vàng chạy đến kế bên huấn luyện viên, nhiều chuyện.
"Anh có trở về hay không liên quan tới tôi, những người khác cũng không liên quan tới tôi, tôi chỉ muốn hỏi, khi nào mới ăn điểm tâm.’ Liễu Y hỏi thẳng.
Nụ cười của huấn luyện viên cứng đờ, còn tưởng rằng tới để xin lỗi, nên mình sẽ không trách móc nữa, còn bên trợ thủ kế bên cười trộm, cúi đầu run bả vai, cô ta thật là ….
"Cô...cô rốt cuộc chạy theo làm gì?" Huấn luyện viên chưa từ bỏ ý định .
Liễu quần áo liếc mắt nói: "Tôi đói rồi, lúc nào thì ăn điểm tâm?"
Huấn luyện viên nghe được câu trả lời ngoài ý muốn, thở dài, chỉ là, nhìn Liễu Y từ trên xuống, có lẽ là người thông minh, rồi mới gật đầu: "Cô đã chạy theo tới đây rồi, có muốn đi cùng không, chút nữa là tới giờ cơm rồi."
Trợ thủ chớp mắt hai cái, nhớ tới cái gì đó, nói với huấn luyện viên: "Chắc là anh muốn để bọn họ nhịn đói chứ gì."
"Nhịn hai bữa thì có sao đâu chứ, đi trải nghiệm thôi mà, tôi trước kia cũng bị đói đó thôi, được rồi, chớ để ý, đúng rồi, còn cô…" Huấn luyện viên căn bản quên tên cô gái trước mặt.
"Liễu Y." Liễu Y nghe lời nói hồi nãy, ánh mắt sáng lên, quả nhiên đi theo huấn luyện viên là có đồ ăn, nơi này là bộ đội, tác phong nghiêm túc, nên như thế nào, còn phải nghe bọn họ, coi như Lục Thanh bọn họ là minh tinh, thế nhưng thân phận ở đây chẳng là gì, hơn nữa bây giờ là toàn bộ bị tịch thu hết, coi như công ty biết, cũng sẽ không nói gì .
"Liễu Y, tên không tệ, biểu hiện của cô hồi nãy không tệ lắm, trong bộ đội phần cơm rất lớn, chớ ghét bỏ, chỉ là, dù chỉ một chút cũng không thể lãng phí." Huấn luyện viên liếc nhìn Liễu Y, thầm nghĩ, rốt cuộc vẫn có người biết rõ tính huống hiện giờ.
Nhớ tới mấy người kia, Liễu Y thử hỏi: "Thế còn bọn họ?"
Huấn luyện viên nhìn Liễu Y, khóe miệng vểnh lên: "Quá giờ, không chịu ăn, đói ráng chịu."
Liễu Y liếc một cái, nhìn huấn luyện viện, thầm nghĩ trong lòng, quả là thế, thì ra đang chờ tới xin lỗi sao.