Sau hai năm nhận được mấy bộ phim điện ảnh và phim truyền hình, mặc dù còn cách đại minh tinh một khoảng cách nữa nhưng nói chung cũng đã trở thành một diễn viên tương đối nổi tiếng. Nhưng mà Liễu Y không thể xuất hiện trước công chúng, hành tung thì bí ẩn, còn có mấy vụ xì căng đan trước đây nữa khiến cho người ta cũng chú ý.
Hai năm sau, Liễu Y tham gia một bộ phim, sau đó được đề cử giải nữ phụ xuất sắc nhất, điều này làm cho Tiền Văn Phương hưng phấn khác thường. Nhưng ở buổi lễ, Liễu Y không thể tham gia bởi vì cô ấy lại mang thai, mặc dù Tiền Văn Phương rất muốn lấy được giải thưởng nhưng Liễu Y lại sinh em bé cho nên chỉ đành khóc không ra nước mắt.
Con trai thứ hai của Tuần Tu và Liễu Y ra đời, được đặt tên là Tuần Kiếm, tên này là do mẹ Liễu và chị gái Tuần Tu tướt đoạt quyền từ tay cha mẹ của thằng nhóc mới được quyền đặt tên, nhưng mà những người khác sau khi biết được thì cúi đầu cười.
Mà Tuần Tu và Liễu Y cũng không để ý quá nhiều, họ nghĩ tùm tìm kiếm kiếm không phải là Tuần Kiếm ư, đơn giản dễ hiểu dễ nhớ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Tuần Liễu đã được 8 tuổi, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, hiên ngang mạnh mẽ. Mà Tuần Kiếm nhỏ bé ngày nào, bây giờ cũng đã được 5 tuổi rồi.
Từ lúc Tuần Liễu biết đi, bắt đầu biết nói, Liễu Y và Tuần Tu bắt đầu giáo dục theo hướng bàng quan cho con tự mình phát triển.
Vốn dĩ Tuần Liễu cũng không phải là một đứa trẻ thông minh như thế, nhưng vì từ nhỏ đã đặc biệt hứng thú với những món đồ lấp lánh cho nên mỗi lần đều bị Liễu Y hấp dẫn mà cam tâm tình nguyện đi trên con đường hành hạ này.
Mà em trai Tuần Kiếm ngoài ăn ra thì chính là ngủ, nhưng mà trời sinh lại có tính nhạy bén, nhìn lịch trình của anh trai thì trực tiếp ôm đùi ba ba làm nũng giả bộ ngoan ngoãn để tránh né Liễu Y.
Sau nhiều lần thua thiệt, Tuàn Liễu mới ý thức được việc vơ vét của cải mình tuyệt đối sẽ không bao giờ bằng mẹ, chỉ có vào chứ không có ra thì mình cũng tuyệt đối không bằng mẹ, ngay cả da mặt dày cũng không so sánh được, cho nên Tuần Liễu cũng giống như em trai quay sang ôm đùi ba ba, mặc dù hơi muộn nhưng vẫn là cách chọn đúng đắn.
“Ba, con có thể vào không?” Tuần Tu khe khẽ đẩy cửa thư phòng, con mắt to tròn trông vô cùng tội nghiệp nhìn chằm chằm Tuần Tu trong thư phòng, nhỏ giọng hỏi.
Tuần Tu đặt tài liệu trong tay xuống, ung dung nhìn con trai lớn đang đứng ngoài cửa, khóe miệng khẽ cười: “Bây giờ không phải là thời gian con giúp mẹ nhổ cỏ sao? Làm xong rồi à?”
Tuần Liễu vừa nghe, uể oải, cảm thấy lúc trước tin tưởng mẹ mà đồng ý giao dịch là một quyết định sai lầm, một đồng tiền cũng không hề tới tay. Tuần Liễu cọ cọ chân đi vào thư phòng, bàn tay nhỏ bé đóng cửa lại, từ từ đi đến bên cạnh Tuần Tu, ngẩng đầu lắp bắp nói: “Ba, con hết tiền tiêu vặt rồi.”
“Ừ, ba nhớ bây giờ mới giữa tháng mà.” Tuần Tu đưa tay ẵm con trai lên để lên bàn làm việc, nhìn thẳng vào mắt con trai chờ đợi lời giải thích của con.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tuần liễu nhếch lên, cúi đầu xuống sau đó từ trong cái yếm trước ngực lấy ra một quyern sổ nhỏ, để trước mặt Tuần Tu, nhìn thấy ba ba đã lấy mới thở phào nhẹ nhõm, lắc lắc ngón tay nhỏ giọng nói: “Ba, con lại thiếu tiền mẹ rồi, hôm nay lại bị mẹ lấy đi một viên ngọc. Ba, hay là ba cho con mượn tiền trước, chờ tới khi có tiền con sẽ trả lại cho ba, con thà thiếu ba cũng không dám thiếu mẹ, mẹ tính lãi quá cao.”
Tuần Tu nhỏ giọng cười một tiếng, nhìn con trai làm sổ sách lộn xộn, quả nhiên là xem không hiểu, nhưng mà cũng không cản trở việc hiểu rõ vấn đề của anh: “Ba nhớ tiền tiêu vặt của em trai con cũng do con quản lý, thế nào? Cũng hết rồi?”
“Đó là của em trai, con chỉ giúp quản lý mà thôi. Ba, con đã tham ô một lần rồi, nếu tham ô nữa sẽ bị em trai phát hiện, lúc đó uy tín của người làm anh sẽ không còn.” Tuần Liễu nháy mắt nhỏ giọng nói, ánh mắt cầu khẩn liếc nhìn ba ba, ba xem đi con trai ba thật đáng thương, có một người mẹ đại ma vương thì ai cũng không chịu nổi.
“Ba nhớ con còn có một cái tủ sắt mà.” Dĩ nhiên Tuần Tu biết con trai đang giả bộ đáng thường, nhưng mà đây cũng là một niềm vui không phải sao.
Tuần Liễu nghẹn lời, khóe mắt giật một cái, thiếu chút nữa không kiềm được, bĩu môi nói: “Đó không phải là động sản, mẹ đã nói sau này nó sẽ còn tăng giá, nếu hiện tại con lấy ra thì sau này sẽ hối hận.”
Tuần Tu vừa nghe, cười một tiếng, đưa tay vuốt vuốt con trai, thật ra thì Tuần Tu cũng biết sở thích của hai đứa con trai mình có chút quỷ dị.
Con trai lớn thì thích tiền, châu báu, hiện tại chỉ cần bước vào phòng của cậu nhóc thì sẽ thấy khắp gian phòng đều sáng lắp lánh, ngay cả giường hay rèm che cửa so với Liễu Y chỉ có hơn chứ không có kém. Còn con trai nhỏ thì chỉ thích ăn và ngủ, tật xấu tích trữ lương thực mặc dù có chút khác với Liễu Y nhưng kết quả thì lại giống nhau đến kì lạ, thỉnh thoảng trong phòng sẽ thấy có thêm một ít đồ ăn vặt, khác với Liễu Y chỉ thích tồn trữ gạo thôi.
“Con có thể nói rõ nguyên nhân với ba, ba rất vui, nhưng con cũng biết tất cả tiền trong nhà đều do mẹ con giữ.” Tuần Tu nhỏ giọng nói.
Hai mắt Tuần Liễu sáng lên, quả nhiên ba cũng hciuj sự áp bức của mẹ, mình không phải là người duy nhất chịu khổ: “Ba, chẳng lẽ ba không có tiền riêng?”
Tuần Tu nhàn nhạt thoáng nhìn, đưa tay ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Có, nhưng mà nếu cho con mượn thì mẹ con sẽ biết.”
“Yên tâm đi, con sẽ giữ bí mật.” Tuần Liễu vừa thấy cơ hội tới, vội vàng vỗ ngực đảm bảo, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt có chút đồng tình của Tuần Tu thì cảm thấy đúng là không dễ dàng.
Tuần Liễu liên tục đảm bảo cuối cùng mới mượn được tiền, vừa lấy được tiền thì liền chạy ngay đến chỗ Liễu Y, thời gian không chờ ai cả, nếu chạm trễ sẽ bị tính lãi rất cao, trả nợ sớm một chút sẽ yên tâm hơn.
Tuần Liễu mới vừa chạy đi thì không bao lâu cửa thư phòng lại được mở ra, một cái đầu nhỏ nhắn thò vào: “Ba.”
Tuần Tu nhìn một cái, khóe miệng vểnh lên, mặc dù đối với đứa con thứ hai vẫn là con trai thì có chút thất vọng nhưng còn trai nhỏ lại giống Liễu Y hơn, tính tình cũng khéo léo nên những thất vọng của Tuần Tu đều bay hết.
Tuần Kiếm đưa tay dụi dụi mắt, đi vào phòng rồi đưa tay đóng cửa lại, trực tiếp đi tới bên cạnh Tuần Tu, ôm chân ba ba, ngẩng đầu nói: “Ba, con đói bụng rồi.”
“Mới vừa tỉnh ngủ sao?” Tuần Tu trong dự liệu hỏi, đưa tay đem con trai bế vào trong ngực, ngắt cái mũi nhỏ một cái.
Tuần Kiếm gật đầu, đưa tay ôm cổ ba, vô cùng nịnh bợ hôn một cái: “Ba, con đói rồi.”
Tuần Tu cười cười đưa tay sờ bụng con trai: “Đợi lát nữa lập tức ăn cơm trưa rồi.”
“Ba.” Tuần Kiếm tròn mắt, vẻ mặt tội nghiệp nhìn chăm chú vào Tuần Tu, còn thiếu điều quỳ xuống cầu xin ba cho ăn.
“Mẹ không cho con ăn nhiều là vì muốn tốt cho con thôi, lần trước vì ăn nhiều mà con bị khó chịu đã quên rồi sao?” Tuần Tu nhàn nhạt mà nói.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tuần Kiếm cong lên: “Vậy trước tiên ăn một chút thôi.”
Pháp bảo ăn vạ là cái gì? Một khóc hai nháo ba thắt cổ, có điều Tuần Kiếm hoàn toàn không dùng đến ba pháp bảo này mà sở trường giỏi nhất là làm nũng.
“Ba, bụng con rất đói, chỉ ăn một chút xíu thôi, đến lúc đó không nói cho mẹ biết có được không ba?” Tuần Kiếm bắt đầu làm nũng.
Tuần Tu cười khẽ: “Ba nhớ dưới gối của con có giấu bánh quy mà.”
Mặt Tuần kiếm cứng đờ, cười hì hì: “Ba, cái đó giữ lại để tối ăn.”
Sau một hồi làm nũng cuối cùng Tuần Kiếm cũng được như ý nguyện, cầm một ít bánh ngọt trở về phòng của mình ngay lập tức nếu không sẽ bị mẹ phát hiện.
Hiện tại niềm vui lớn nhất của Liễu Y chính là huấn luyện hai cậu con trai, huấn luyện cái gì, đương nhiên là huấn luyện thể lực và kỹ năng đánh người rồi, cho nên lực chú ý của Liễu Y bị dời đi, cũng ít ra ngoài làm việc hơn, dĩ nhiên thỉnh thoảng đối mặt với mức lương hấp dẫn thì Liễu Y cũng nhận lời làm khách mời, đặc biệt là đối với những đạo diễn hay diễn viên quen thuộc.
Điều này làm cho Tuần Tu vô cùng hài lòng, cho nên đối với hai cậu con trai cũng rộng rãi, hòa ái rất nhiều, dù sao có hai nhóc con này thì thời gian Liễu y ở nhà cũng nhiều hơn, thời gian làm việc càng lúc càng ít, không cần phòng bị sẽ bất ngờ có một nam diễn viên hay nữ diễn viên xuất hiện tạo xì căng đan.
Mà hai nhóc con này cũng không hề biết sự tính toán trong lòng của ba mình, cả hai chỉ nghĩ rằng ba cũng là đồng mình của bọn họ, cùng là người bị mẹ áp bức, cho nên bình thường đối xử vô cùng tốt với ba ba.
Hôm nay, sau khi huấn luyện ở chỗ Liễu Y xong, hai cậu nhóc kiệt sức chạy đến thư phòng Tuần Tu tìm an ủi, vừa mới mở cửa chỉ thấy Tuần Tu đang mở cửa tủ bảo hiểm, hai cậu nhóc nhìn nhau một cái, ánh mắt mang theo tò mò và hưng phấn, cái tủ bảo hiểm đó hai đứa đã để ý lâu lắm rồi, một đứa thì cho là nhất định trong đó có một thứ rất có giá trị, còn một đứa thì cho rằng trong đó có đồ ăn rất ngon.
Hai cậu nhóc lén lút chắp tay sau đít đi vào phòng, đứng phía sau lưng Tuần Tu nhón chân lên nhìn, chỉ thấy Tuần Tu lấy trong tủ ra một quyển sách có chút cũ kĩ, thâm tình khẩn thiết vuốt ve, hai cậu nhóc không nhịn được, khóe miệng giật giật.
“Ba, đây là cái gì?” Tuần Liễu là anh hai thấy em trai nháy mắt mấy cái thì lập tức tiến lên hỏi.
Tuần Tu dừng lại, quay đầu mới phát hiện có hai vật nhỏ sau lưng mình, trầm mặc không nói.
Tuần Kiếm vừa thấy liền có cảm giác vẻ mặt của ba không đúng, vội vàng tiến lên ôm đùi Tuần Tu cọ cọ một chút, dùng giọng nói trẻ con nói: “Ba, thì ra ba cũng có sở thích cất giấu đồ nha.”
Ánh mắt Tuần Liễu sáng lên, nhìn quyển sách hơi cũ nát trong tay Tuần Tu, có chút buồn bực hỏi: “Ba, rốt cuộc trong tay ba là cái gì mà ba xem như là bảo bối vậy?”
Tuần Tu trầm mặc, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng, mang theo nụ cười: “Đây là đồ mẹ của các con đưa cho ba.”
“Cái gì?” Hai anh em đồng thanh nói, chờ lúc bọn nhóc lấy lại tinh thần thì lập tức tiến lên ôm đùi Tuần Tu.
“Ba, tài sao mẹ lại đưa cho ba một quyển sách?” Tuần Liễu có chút khó hiểu, hỏi.
Tuần Kiếm cũng gật đầu tán thành, thật quá đáng thương mà, qua bao nhiêu năm như vậy thật không dễ dàng gì, chỉ cầm một quyển sách cũ thôi mà xem như bảo bối vậy, cũng không thể ăn được mà.
Tuần Tu chợt cười một tiếng, cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, thận trọng cất vào chiếc hộp trong tủi bảo hiểm, sau đó đóng cửa tủ bảo hiểm rồi khom lưng xuống bế hai cậu con trai lên đi ra ngoài cừa, không nói gì nữa.
Mặc kệ hai anh em có hỏi như thế nào thì Tuần Tu cũng không nói gì, cho nên hai anh em càng thêm tò mò, sau khi ăn cơm tối xong, nhân lúc Tuần Tu còn đang nói chuyện điện thoại thì hai anh em đi đến bên cạnh Liễu Y.
Hai anh em Tuần Liễu và Tuần Kiếm chớp chớp mắt, liếc nhìn Tuần Tu đang nói chuyện điện thoại, ngồi xuống bên cạnh Liễu Y.
Liễu Y nhàn nhạt liếc nhìn một cái, cũng biết hai cậu nhóc này có điều muốn nói, đưa tay vuốt vuốt tóc hai cậu con trai: “Nói đi, nhưng nếu như là muốn thêm tiền tiêu vặt hay là thức ăn thì tốt nhất đừng nói.”
Tuần Liễu nhìn em trai đang nháy mắt thì lập tức ngẩng đầun hìn Liễu Y, lắp bắp nói: “Mẹ…”
“Có chuyện gì cứ nói.” Liễu Y tựa lưng vào ghế salon, hơi híp mắt lại, vô cùng trực tiếp nói.
“Mẹ, bọn con có chuyện muốn nói với mẹ.” Tuần Kiếm nhỏ giọng nói.
Căn bản Liễu Y không có lòng hiếu kỳ, chỉ nhàn nhạt thoáng nhìn.
Tuần Kiếm đưa tay ôm cánh tay Liễu Y: “Mẹ, con cùng anh hai thấy ba giấu một cái hòm sắt gì đó.”
Liễu Y nhíu mày, không tiếp lời.
“Mẹ, có phải mẹ đã từng đưa cho ba một quyển sách có phải không? Rốt cuộc nó là sách gì vậy?” Tuần Liễu càng lúc càng muốn biết rốt cuộc là quyển sách gì mà ba lại quý trọng như thế.
Liễu Y hơi sững sờ, sờ sờ cằm, thuận miệng nói: “Không có.”
“Mẹ, mẹ đừng gạt bọn con, chúng con tận mắt nhìn thấy rồi, đúng không em trai?” Tuần Liễu nói.
“Đúng vậy, mà hình như ba cũng rất coi trọng.” Tuần Kiếm gật đầu đồng ý.
Liễu Y không hiểu ra sao, hình như mình chưa từng đưa thứ gì cho Tuần Tu mà, sách à, một lúc sau, vẻ mặt Liễu Y hơi khó lường, ánh mắt mang theo xúc động, chẳng lẽ sau khi kết hôn chuyển đến đây thì mình đã thuận tay nhờ Tuần Tu bảo quản hộ quyển sách đó sao.
Thời điểm Liễu Y vừa đến thế giới này, không biết qua bao nhiêu lần nhưng một đầu mối cũng không có, sau khi gả cho tuần Tu thì đã ném quyển sách kia cho Tuần Tu bảo quản, sau lại dần dần quên mất. Sau khi nhớ lại, trong lòng Liễu Y khẽ động, mấy năm nay cũng rất ít khi nhớ tới nó.
Nhưng mà không ngờ Tuần Tu vẫn còn giữ, Liễu Y chớp mắt hai cái, nhìn về phía Tuần Tu càng ngày càng thành thục và ưu nhã, một lúc sau, khóe miệng vểnh lên mang theo nụ cười. Đối với quyển sách kia, hiện tại Liễu Y cũng không muốn tra cứu nữa rồi, có Tuần Tu, có hai đứa con trai lại có thêm ngôi nhà thuộc về mình, Liễu Y đã cảm thấy rất thỏa mãn, đối với quyết định năm xưa qua lại với Tuần Tu chưa từng hối hận.
Liễu Y thở dài một tiếng, đưa tay vuốt ve hai đứa con trai, nhỏ giọng nói: “Các con thật sự muốn biết à?”
Tuần Liễu và Tuần Kiếm vừa nghe liền gật đầu, nhưng sao lại dễ dàng như thế, cái này không hợp lý nha.
Liễu Y tằng hắng một cái: “Nếu như các con thật sự muốn biết thì mẹ sẽ nói cho biết, nhưng mà phải trừ một tháng tiền tiêu vặt nhé.”
Tuần Liễu và Tuần Kiếm vừa nghe lập tức lắc đầu, hiện tại Tuần Liễu đã hết tiền tiêu vặt, chỉ có thể sử dụng tiền đang để dành, nếu như bị Liễu Y trừ một tháng tiền tiêu vặt nữa thì không được, Tuần Liễu run run, lập tức bóp chết lòng hiếu kỳ. Còn Tuần Kiếm, hiện tại chỉ cần bị Liễu Y phát hiện cất giấu đồ ăn vặt sẽ lập tức bị trừ tiền tiêu vặt, tuy hiện tại Tuần Kiếm vẫn chưa ý thức được giá trị đồng tiền nhưng mà anh hai đã từng nói con trai mà không có tiền cũng tương đương với việc không có địa vị.
Liễu Y hài lòng cười một tiếng, lại đưa tay vuốt ve hai cậu con trai: “Được rồi, chuyện gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Buổi tối trên giường lớn trong phòng ngủ, Liễu Y đặc biệt nhiệt tình, một lần rồi lại một lần, cho đến khi mệt mỏi mới nằm ở trong ngực Tuần Tu.
Mặc dù không biết tối nay tại sao Liễu Y lại nhiệt tình như thế nhưng như vậy Tuần Tu đặc biệt vui vẻ, cúi đầu nhìn Liễu Y trong ngực, khóe miệng dâng lên nụ cười hạnh phúc, giọng nói khàn khàn: “Vợ yêu, sao rồi? Hôm nay sao lại nhiệt tình như thế?”
Liễu Y mở mắt ra, ôm eo Tuần Tu, mặt tựa vào trong ngực cọ cọ: “Tuần Tu, hình như lâu rồi anh không hỏi em có cảm giác thế nào với anh?”
Tuần Tu nhíu mày: “Sao hôm nay lại nói đến chuyện này?”
“Tuần Tu, hiện tại em thật sự rất hạnh phúc.” Liễu Y nhỏ giọng nói.
Tuần Tu có chút sững sờ, yên lặng hồi lâu, khóe miệng vểnh lên, trực tiếp lật người đem người trong ngực áp chế dưới thân, cúi đầu hôn một cái, dịu dàng nói: “Anh còn tưởng phải chờ cho tới khi con trai chúng ta lấy vợ thì em mới nói những lời này nữa đấy. Tiểu Y, anh thật sự rất vui.”
Liễu Y giương mắt nhìn thật sâu vào mắt Tuần Tu: “Nếu như em vẫn còn có chuyện gạt anh thì đối với anh có không công bằng không?”
“Tiểu Y, chờ đến lúc nào em thật sự muốn nói thì hãy nói, chúng ta còn rất nhiều thời gian, anh chờ được.” Tuần Tu nhỏ giọng nói, ngay thời điểm mình nhận định Liễu Y thì đã không quan tâm cô ấy có bao nhiêu bí mật, cũng không để ý cô ấy có thích mình hay không, coi như Liễu Y cứ không tim không phổi như vậy cả đời nhưng chỉ cần cô ấy ở bên cạnh mình là được.
Liễu Y cười nhạt, không biết từ lúc nào mình và Tuần Tu chung đụng càng ngày càng tự nhiên, mà gương mặt không chút cảm xúc ban đầu hiện tại cũng đã có chút biểu cảm, cũng không biết từ lúc nào mình càng ngày càng lệ thuộc vào Tuần Tu rồi, như vậy cũng tốt.
Tuần Tu nhìn Liễu Y đang cười, không khống chế được lại cúi đầu xuống hôn đôi môi xinh đẹp, từ từ xâm nhập vào thật sâu, trên giường lớn một mảnh xuân tình.
Mà lúc này, chiếc hộp sắt trong thư phòng nhà họ Tuần chợt phát ra một tia sáng rồi sau đó yên tĩnh trở lại, hình vẽ trên quyển sách trong hộp sắt dần dần mơ hồ, hiện tại nhìn qua chỉ là một quyển tiểu thuyết bình thường.
THE END.