Tuần Tu hí mắt nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Liễu Y, giống như hoa đào diễm lệ, phía dưới căng thẳng, thiếu chút nữa khống chế không được lại nhào tới, chỉ là bên tai nghe tiếng kêu cửa dồn dập bên ngoài.
Tuần Tu đưa tay ngắt vành tai nhỏ đỏ ửng của Liễu Y, giọng nói trầm thấp, "Lần này coi như xong, lần sau đừng gạt anh giống như mới vừa rồi nữa, anh đi về trước đây, buổi tối chờ em về ăn cơm."
Liễu Y đi đứng như nhũn ra, nhìn lên ánh mắt u tĩnh trước mặt, cảm giác sâu sắc bất đắc dĩ, lần đầu tiên không chuẩn bị, bị Tuần Tu ngăn chận, chỉ tự trách mình không có lòng cảnh giác, nhưng lần thứ hai vẫn bị Tuần Tu ngăn chận, vậy thì không phải là cảnh giác vấn đề, cùng một chiêu, mình thua người nào đó hai lần, Liễu Y than thầm, xem ra phải tăng cường luyện tập, bằng không, mỗi lần vừa bị Tuần Tu hôn, toàn thân như nhũn ra, sau đó bị áp đảo, quá khó nhìn.
Tuần Tu nhìn con mắt Liễu Y trợn to, nhếch miệng lên, lại lại gần hôn một cái lên đôi môi ướt át, khẽ cắn một cái, nhỏ giọng nói, "Đừng tới gần những người khác quá, anh sẽ ghen , biết không?"
Liễu Y nhìn sau khi đứng dậy, người nào đó ưu nhã đi tới sân sau, liếm miệng một cái, vỗ miệng mình hai cái, nếu như không phải là bị động tiếp nhận, mùi vị này cũng không tệ lắm, ánh mắt lâm vào trầm tư, nghe điện thoại di động kêu lên, Liễu Y vỗ vỗ cái trán, bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này, vội vàng đứng lên.
Tiền Văn Phương nhìn chằm chằm Liễu Y mở cửa, đưa tay gật Liễu Y một cái, dò xét một phen, nhíu mày, "Em đang ngủ, chị nói tại sao lâu như thế mà không mở cửa."
Liễu Y cúi đầu囧, quần áo của mình khẽ xốc xếch, ho khan một cái, theo Tiền Văn Phương nói, "Đúng, chị Tiền, sao chị tới mà không điện thoại trước."
Tiền Văn Phương trực tiếp đi vào trong, vừa đi vừa nói, "Không phải chị đã nói trước với em rồi sao, không phải quên rồi chứ."
Liễu Y vừa nghe, lắc đầu, "Lần trước chị không nói thời gian."
"Đúng, là chị quên, đi thay quần áo khác, nhanh lên, lập tức đi ngay, " Tiền Văn Phương lanh lẹ nói.
Chờ Liễu Y sửa sang lại thỏa đáng, Tiền Văn Phương và Liễu Y lập tức trực tiếp chạy tới chỗ họp báo, dọc theo đường đi, Tiền Văn Phương tỉ mỉ dặn dò, còn đặc biệt hỏi Liễu Y có nhìn tư liệu La đại minh tinh hay không, thấy Liễu Y gật đầu, Tiền Văn Phương vui mừng cười một tiếng.
"Sẽ không có vấn đề gì, đều là người quen, Kiều Kỳ em biết, Hàn Thần em cũng biết, thả lỏng một chút là tốt rồi, nếu như phóng viên hỏi em, em đơn giản nói hai câu, không muốn trả lời, thì đừng trả lời, đến lúc đó sẽ có người khác giúp em giảng hòa , " Tiền Văn Phương nhỏ giọng nói.
"Dạ, " Liễu Y mặc kệ Tiền Văn Phương nói gì, nhất luật gật đầu nói phải, bởi vì hiện tại Liễu Y còn đang suy nghĩ chuyện mới vừa rồi, đưa tay khẽ vuốt đôi môi, đáy mắt mang theo nhu tình.
Tiền Văn Phương nói một hơi, Liễu Y vẫn hai tiếng dạ dạ, khiến Hiểu Mẫn bên cạnh nhìn cúi đầu run run bả vai, thấy thế nào, cảm giác chị Tiền và chị Liễu nói chuyện không trên một con đường.
Buổi họp báo diễn ra ở phòng hội nghị của cao ốc Thiên Nguyên, Liễu Y đi theo Tiền Văn Phương tránh người người hâm mộ theo nhân viên đi tới phòng nghỉ ngơi, nhìn quanh một vòng, phát hiện chỉ có hai diễn viên chính và đạo diễn chưa tới, những người khác căn bản đến đông đủ, chỉ là còn có hơn nửa canh giờ.
Tiền Văn Phương mang theo Liễu Y chào hỏi với những người quen biết, rồi tìm một chỗ ngồi xuống, Liễu Y vừa nghe Tiền Văn Phương nói chuyện, vừa uống trà, an tâm chờ đợi, lúc này, một nhân viên làm việc đi tới, đi ngang qua Liễu Y thì nhanh chóng đưa tờ giấy qua.
Liễu Y sau khi thuận tay nhận lấy, nhìn nhân viên kia không hề nói gì xoay người biến mất, trong lòng có chút tiếc nuối, còn Tiền Văn Phương bên cạnh không thấy một màn này đang nhỏ giọng nói chuyện với Hiểu Mẫn.
Liễu Y lắc đầu, sau khi bưng ly trà uống một hớp, cúi đầu mở tờ giấy ra xem, vừa nhìn, ánh mắt trầm xuống.
Nhìn thời gian, Liễu Y suy nghĩ một chút, liền đứng lên, nhỏ giọng nói với Tiền Văn Phương mấy câu, liền một mình đi ra ngoài, đi qua lối đi, nhìn bốn phía, sau đó cúi đầu xoay người quẹo khúc quanh, đi tới cầu thang, thấy người quen cách đó không xa, Liễu Y dừng bước lại.
Dương Vanh nhìn Liễu Y đúng hẹn mà đến, con mắt lóe sáng, châm chọc cười một tiếng, "Liễu đại minh tinh, đã lâu không gặp, tìm em thật không dễ."
Liễu Y nhàn nhạt nhìn một cái, cúi đầu thở dài một tiếng, mình không có đi tìm phiền toái, phiền toái tìm tới cửa, quả nhiên giống như Dương Vanh như vậy, nên vơ đũa cả nắm, giày vò tới giày vò đi, thật không có sức lực, ngẩng đầu bình tĩnh nói, "Anh có thể tìm được tôi thật không dễ dàng."
"Bây giờ em không ở khu Văn Hưng nữa sao, chuyễn đi đâu vậy, " Ánh mắt Dương Vanh lóe lóe, hỏi.
"Đây là chuyện của tôi, " Liễu Y nhỏ giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm người trước mặt.
Trong khoảng thời gian này Dương Vanh không dễ chịu, bởi vì bị Tần Vân quăng, cho nên kiếp sống diễn viên đi xuống dốc đó là đã định trước, mà công ty cũng buông tay mặc kệ, khiến Dương Vanh từ chỗ cao lại trở về đáy cốc, mùi vị đó xác thực khó có thể tưởng tượng, cho nên Dương Vanh dây dưa Tần Vân, nào biết Tần Vân cũng không gượng dậy nổi, Dương Vanh làm sao sẽ cam tâm.
Lúc mới bắt đầu, Dương Vanh chưa bao giờ nghĩ đến Liễu Y, nhưng từ lần trước thấy Liễu Y có xì căng đan bạn trai trên báo, thật ra thì trong lòng Dương Vanh cũng có chút khinh bỉ, dù sao cũng là người tàn tật, có chút ghê tởm Liễu Y, nhưng bây giờ, ngược lại Liễu Y càng ngày càng tốt, đặc biệt biết từ người quen ở công ty, lần này quay phim điện ảnh, lại là nhà đầu tư chỉ định vai diễn cho Liễu Y, loại đối xử này, chỉ có những đại bài thành danh đã lâu mới có vinh hạnh đặc biệt này, tại sao Liễu Y lại có.
Dương Vanh kể từ lần bị Liễu Y đánh ở nhà để xe, nội tâm có chút sợ Liễu Y, chỉ là, so sánh với tiền đồ của mình, Dương Vanh khắc phục cái chướng ngại này, tìm được cơ hội, gặp Liễu Y.
"Chậc chậc, không phải là được người bao nuôi rồi, ở khu nhà cấp cao đi, có phải người tàn phế kia hay không, " Dương Vanh châm chọc một câu.
"Đó cũng là chuyện của tôi, " Liễu Y không muốn tranh luận.
"Ai, anh tốt bụng không có hảo báo, chỉ là nhắc nhở em một chút, mặc dù trên báo không có chỉ mặt gọi tên, không chỉ ra ai, cũng biết là em, bây giờ còn chưa có làm rõ, sợ ngộ nhỡ, em nói nếu như fan hâm mộ mà biết em và người tàn phế ở chung một chỗ, sẽ cho là như thế nào, nói không chừng sẽ cho rằng em coi trọng tiền của tên kia, " Dương Vanh nhàn nhạt nói một câu, ngày đó trên báo đúng là không chỉ ra Liễu Y, chẳng qua nếu như mình nói ra ngoài, đây tuyệt đối là oanh động , chỉ cần vạch trần, đường diễn của Liễu Y cũng chỉ tới đó mà thôi.
Liễu y ngẩng đầu nhìn, thử dò xét một câu, "Làm sao anh biết tôi vì tiền."
"Không phải là vì tiền, em sẽ coi trọng một người tàn phế, Liễu Y, mặc dù anh không biết người kia là ai, chỉ là, anh biết em...em cũng đừng nói em là yêu người đàn ông kia, " Dương Vanh nhỏ giọng châm chọc nói.
Liễu Y thả lỏng nói: "Anh tìm tôi là vì chuyện này, anh muốn nói thì nói đi, tôi không có vấn đề, không có việc gì tôi đi nha."
Dương Vanh nhìn Liễu Y thật quay đầu rời đi, vội vàng ra tiếng, "Liễu Y, bây giờ em nổi tiếng, nếu có người biết, em vì tiền cùng người tàn phế ở chung một chỗ, em nói người khác sẽ nghĩ sao, hơn nữa lần này em phải dựa vào kiểu người này, cũng là có người chỉ định, quả nhiên mấy năm không thấy, cái gì người khác biết em cũng biết rồi, có phải nhà đầu tư lần này hay không, cũng là kim chủ của em."
Liễu Y dừng bước lại, xoay người, đi từng bước tới trước mặt Dương Vanh, không biết vì sao nghe người khác chửi bới Tuần Tu còn không thoải mái so chửi bới mình, đi tới trước mặt Dương Vanh, Liễu Y đưa tay nhanh chóng cho một cái tát, nhìn Dương Vanh che mặt không thể tin, hừ một tiếng, "Có một số việc, anh phải quản tốt miệng, tôi trước kia không so đo, không có nghĩa là tôi sẽ không so đo."
Dương Vanh đưa tay muốn lại, căn bản quên dạy dỗ lần trước, tay còn chưa tới trước mặt Liễu Y, thì bị Liễu Y bắt được.
Liễu Y dễ dàng bắt lấy bàn tay, nhỏ giọng một câu, " Dạy dỗ lần trước còn chưa đủ, xem ra anh quên, sao?."
Dương Vanh kinh ngạc nhìn chằm chằm người trước mặt, không ngờ phản kích lanh lẹ như vậy, ánh mắt mang theo hận ý, cắn răng, "Liễu Y."
"Nói đi, anh vừa lấy vòng vừa uy hiếp vừa chửi bới, đến cùng là muốn làm gì, " Liễu Y buông cánh tay Dương Vanh ra, lui về phía sau một bước, nhỏ giọng hỏi.
"Em...em thay đổi, " Dương Vanh trợn to mắt, giống như không quen biết người này.
Liễu Y thở dài một tiếng, bởi vì Dương Vanh, nguyên thân mới có thể tự tử, chỉ là, đàn ông như vậy, nguyên thân thích, quá không có mắt rồi, "Kể từ chia tay, Liễu Y trước kia đã chết, Dương Vanh, cô ấy là anh hại chết, chỉ là, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, tôi cũng không có thời gian cùng anh ôn chuyện, về sau đừng nữa để tôi nhìn thấy ngươi, gặp một lần, đánh một lần, tôi nói được thì làm được."
"Liễu Y, em đừng như vậy, tình cảm trước kia chúng ta vẫn còn, anh chỉ bị Tần Vân lừa, thật, " Dương Vanh nhỏ giọng nói, đáy mắt có chút chán nản.
"Lời này anh cũng đừng nói nữa, sẽ làm chuyện cười cho người nghe, " Liễu Y bình tĩnh nói.
"Liễu Y, em nể tình cảm lúc trước giúp anh một chút đi, anh biết em và nhà đầu tư mới có quan hệ, giúp anh tùy tiện an bài vai phụ là được, chuyện mới vừa rồi, anh nhất định sẽ không nói ra đâu, " Sắc mặt Dương Vanh càng thay đổi, tiếp tục nói.
"Anh nói ra đi coi có được người tin tưởng không, Dương vanh, chắc là anh còn chưa xem thùng thư đi, tốt nhất anh nên về xem một chút, trong đó có gì, không biết khi lưu truyền ra ngoài, anh còn ở trước mặt tôi nói những chuyện này hay không, có một số việc tôi không muốn cùng anh dây dưa tiếp tục, người, vẫn là nên tự mình hiểu mình, nếu như anh còn nhìn tôi chằm chằm, vậy tôi cũng nên cho anh một chút việc để bớt rảnh, đây là một lần cuối cùng, hi vọng anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa," Liễu Y nhìn chằm chằm mắt của Dương Vanh, thấy nội tâm anh ta sợ hãi, thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nhìn, xoay người rời đi.
Mà Dương vanh nghe lời nói cuối cùng, còn có ánh mắt nhìn thấu người khác này của Liễu Y, sững sờ tại chỗ, sau khi hồi hồn, trước mặt không có một bóng người, nội tâm thấp thỏm, thùng thư, thứ gì, vội vàng xoay người đi xuống lầu dưới.
Liễu Y vừa mới đi ra trong cầu thang, ánh mắt liếc khúc quanh, trực tiếp đi qua, nhìn người đàn ông tựa vào bên tường hút thuốc lá, dừng bước lại, ánh mắt quan sát, chín chắn mà phóng đãng, ánh mắt hai người vừa đụng.
La Thành tựa vào bên tường, khạc ra một vòng khói, ném điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh, khóe miệng vãnh lên, nghiêng đầu nhìn chằm chằm gương mặt lạnh nhạt của Liễu Y trước mặt, ánh mắt có chút thâm trầm.
"Cô chính là Liễu Y đi, mới vừa rồi rất đặc sắc, " La Thành cười có thâm ý, căn bản không có lúng túng khi bị người bắt được nghe lén, ngược lại quan sát cẩn thận vẻ mặt của Liễu Y .
Liễu Y ngẩng đầu nhìn, trong đầu căn bản nhớ không nổi người này là ai , ánh mắt lộ ra nghi ngờ, "Anh là."
Khuôn mặt tươi cười sức quyến rũ của La Thành nhất thời cứng đờ, mắt nhìn thật sâu mắt, giọng nói bình thản, "Đồ đệ, anh là sư phụ của con."
Liễu Y nháy mắt hai cái, nắm quyền đánh lòng bàn tay, "Cái đó nhìn chánh nghĩa thật ra thì ngụy quân tử, còn thích loạn luân luyến đồng, cuối cùng vì tình yêu giết sát thủ lão bất tử sư phụ." ( sOck: phục sát đất luôn)
La Thành ho khan một tiếng, đây thật là nam chính tác phong nhanh nhẹn của mình ư, ánh mắt lộ ra tìm tòi nghiên cứu, "Cô xác định chúng ta xem là cùng một kịch bản."
"Thì ra anh, đến lúc đó xin chỉ giáo nhiều hơn, tôi nên vào rồi, " Liễu Y nhanh chóng nói xong, nhàn nhạt liếc nhìn, gặp thoáng qua.
La Thành lần đầu tiên kinh ngạc, đưa tay sờ sờ mũi, mình hoài nghi ở bên trong, chẳng lẽ sức quyến rũ của mình không tốt, đưa tay móc gương trong túi áo ra, nhìn chung quanh một chút, lộ ra một nụ cười sức quyến rũ làm cho người ta thét chói tai, còn là đẹp trai như vậy, ánh mắt cô gái vừa rồi có vấn đề thôi