Diệp Tiềm nhíu mày, muốn nói gì, lại nghe một tiếng "Hoàng thượng giá lâm", ngay sau đó, Hoàng thượng Triệu Trệ đi nhanh vào, hắn nhìn thấy tình cảnh này cũng chau mày, lạnh giọng trách cứ, "thậtlà vớ vẩn! Xem ra nàng là mẫu nghi thiên hạ, cũng không hơn một phụ nhân không biết gì!"
Diệp Trường Vân đờ đẫn ngước mắt, lạnh như băng nhìn Hoàng thượng: "Nô tì tuy đứng đầu hậu cung, nhưng cũng là một phụ nhân yếu đuối, hiện giờ chỉ ngóng trông Hú Nhi có thể bình bình an an tránh thoát kiếp nạn này, nếu trên trời cảm động bảo hộ, Hú Nhi có thể hóa hiểm vi di, dù làm một phụ nhân không biết gì thì thế nào?"
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo nói: "thật sự là hồ nháo!"
Diệp Trường Vân trong mắt phảng phất có lửa, ngửa đầu trừng phu quân cửu ngũ chí tôn của mình, nóitừng chữ từng chữ: "Nô tì quả thật không biết, nhưng không biết Hoàng thượng làm phụ thân của Hú Nhi, giờ này khắc này, có năng lực làm cái gì cho thân sinh cốt nhục của mình?"
Nàng cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Hoàng thượng nói: "Đúng rồi, nô tì còn quên chúc mừng Hoàng thượng có lân nhi."
Hoàng thượng nghe vậy, hơi giật mình, chăm chú nhìn Diệp Trường Vân.
Diệp Trường Vân lớn mật nhìn lại Hoàng thượng, nửa ngày lại tự cười nói: "Chỉ nghe người mới cười không nghe người cũ khóc, Hoàng thượng có con của mình, liền bất chấp Hú Nhi rồi..."
Hoàng thượng phất tay áo lên, trong nhất thời không giận mà uy, cao lớn vững chãi, nhìn xuống phụ nhân dưới chân, trầm giọng nói: "Hoàng hậu, ngươi điên rồi sao?"
Diệp Trường Vân thê lương cười nói: "Hoàng thượng nếu thấy thần thiếp điên rồi, vậy hẳn là điên rồi!"
Hoàng thượng cúi mâu, cảm nhận được một ánh mắt phóng tới, hắn ngẩng đầu, chậm rãi xem qua, đãthấy nam tử kia như hàn kiếm đồ sộ đứng ở nơi đó, đúng là người hắn phong làm đương triều đại tư mã -- Diệp Tiềm.
Diệp Tiềm thấy Hoàng thượng nhìn phía mình, cúi mâu, quì một gối, trầm giọng nói: "Vi thần khấu kiến Hoàng thượng."
Hoàng thượng thu liễm tức giận, trong mắt có ý tứ khó dò, vung tay nói: "Diệp ái khanh, xin đứng lên."
Diệp Tiềm nghe lệnh đứng lên, ở bên cạnh, cúi đầu không nói.
Hoàng thượng trầm ngâm một lát, bỗng nhiên ra lệnh nói: "Thành Hiên, còn không đem linh dược dâng ra?"
Diệp Tiềm nghe vậy, không hiểu, Diệp Trường Vân cũng quệt nước mắt, kinh ngạc nhìn phía Thành Hiên bên cạnh Hoàng thượng.
Hoàng thượng cười giải thích: "Thành Hiên ngày xưa ở nơi xa xôi lạnh khủng khiếp, từng gặp một thiên phương, chuyên môn trị liệu dịch bệnh, hiện giờ Thành Hiên đã điều phối linh dược cho Hú Nhi."
Diệp Trường Vân nghe xong, nhất thời phản đối: "không được!"
Hoàng thượng nhíu mày: "Vì sao không được?"
Thành Hiên Hầu bưng một cái bảo hộp màu đỏ thắm, ở bên hoàng thượng ý cười dạt dào: "Hoàng hậu nương nương, đây là vi thần điều chế linh dược cho Thái Tử Điện Hạ, đặc biệt đến dâng lên."
Diệp Trường Vân nhíu mi nhìn hắn, cắn răng nói: "Hoàng thượng, vạn vạn không thể, Thành Hiên Hầu chẳng phải đại phu, sao biết linh dược nhất định đúng bệnh?"
Hoàng thượng nghe xong, nhất thời không vui, nhìn phía Diệp Tiềm bên cạnh nói: "Đại tư mã, ý của ngươi?"
Diệp Tiềm đối diện Hoàng thượng một lát, cuối cùng rốt cục cúi mâu, kính cẩn nói: "Hú Nhi là huyết mạch của Hoàng thượng, đương nhiên hết thảy do Hoàng thượng làm chủ."
Diệp Trường Vân sắc mặt trắng bệch: "Nếu Hú Nhi ăn có vấn đề gì, vậy nên làm cái gì bây giờ?"
Hoàng thượng hừ nhẹ, khinh thường quét mắt phù chú đầy phòng, đạm thanh nói: "So với thứ vô dụng này còn tốt hơn."
=========================
Lúc này trong phủ trưởng công chúa, Triêu Dương công chúa đang ở trước sạp A Ly, tự chăm sóc A Ly. A Ly lắc lắc thân mình, cảm thấy không thú vị, ủ rũ hỏi mẫu thân của mình: "Mẫu thân, Hú Nhi đến cùng thế nào?"
Triêu Dương công chúa yêu thương nắm tay con: "Hú Nhi sinh bệnh."
A Ly nghĩ nghĩ, cẩn thận xem mẫu thân, đề nghị: "Ta cũng bị bệnh, Hú Nhi cũng bị bệnh, không bằng chúng ta đi tìm hắn được không?"
Triêu Dương công chúa quả quyết phủ quyết: "không được."
A Ly bất mãn, quyệt miệng nói: "Vì sao không được?"
Triêu Dương công chúa vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con, an ủi: "Chờ con hết bệnh rồi, ta mang con tiến cung nhìn hắn."
A Ly nghe xong, rất là thất vọng, dỗi kéo chăn gấm, cả người buồn ở trong chăn. hắn cho rằng mẫu thân sẽ kéo chăn đến giải cứu mình, ngày xưa hắn cũng thường xuyên như thế, nhưng lúc này, hắn đợi thật lâu, cũng không thấy mẫu thân kéo chăn ra, ngược lại tự mình khó chịu, rơi vào đường cùng, hắnđành phải mặt dày lộ đầu ra, ánh mắt quay tròn nhìn mẫu thân, thấy mẫu thân cúi đầu, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
hắn rất không hiểu: "Mẫu thân, người làm sao vậy?"
Triêu Dương công chúa miễn cưỡng nở nụ cười, lắc đầu nói: "không có việc gì."
A Ly ngồi dậy, lôi kéo tay mẫu thân, thân thiết nói: "Sao thoạt nhìn người như mất hứng?"
Triêu Dương công chúa hừ một tiếng, lấy ngón tay mảnh khảnh búng đầu A Ly: "Con thành một bệnh nhân nằm trên giường, ta sao có thể cao hứng?"
A Ly ngẫm lại cũng đúng, vội an ủi mẫu thân: "Con sẽ uống thuốc, rất nhanh sẽ khỏe lên, mẫu thân không cần khổ sở được không?"
Triêu Dương công chúa thấy hắn khó được nhu thuận như thế, có chút vui mừng, cười gật đầu.
Đúng vào lúc này, vừa vặn Bình Tây Hầu nghe nói A Ly bị bệnh, tới thăm, A Ly luôn thích Bình Tây Hầu, lúc này đã lâu ngày không thấy, đúng là có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, như là chuyện về mấy ca ca, lại như chuyện mình và phụ thân, tức thời thật là thao thao bất tuyệt, nói không ngừng.
Triêu Dương công chúa thấy bọn họ nói đến khoan khoái, nàng cũng thật sự mệt mỏi, liền về phòng nghỉ.
Ai biết Triêu Dương phủ công chúa vừa ly khai, A Ly liền như cá chép nhảy lên, lôi kéo Bình Tây Hầu vội vàng hỏi: "Ca ca, Hú Nhi đến cùng thế nào? Ngươi nhất định phải nói với ta, không được gạt ta!"
Bình Tây Hầu nghe vậy ngẩn ra, nhíu mày nói: "A Ly, sao ngươi hỏi thế này?"
A Ly khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc: "Mẫu thân coi ta là tiểu hài tử, đương nhiên không chịu nói với ta, nhưng ta lại nghe nhất thanh nhị sở, Hú Nhi có phải sinh bệnh không? hắn bệnh có phải không không tốt lên được? Ca ca không cho ngươi gạt ta giống như bọn họ, nhất định phải nói với ta."
Bình Tây Hầu thấy vậy, đành phải nói: "Cụ thể tình huống như thế nào ta cũng không biết, chỉ biết là hiện giờ ngự y thúc thủ vô sách."
A Ly nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trầm trọng, cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng rốt cục ngước mắt nhìn Phùng Đào, cầu xin: "Ca ca, ngươi dẫn ta tiến cung đi gặp Hú Nhi, được không?"
Bình Tây Hầu nghe vậy, vội vàng lắc đầu nói: "không thể được!" hắn tuy rằng không biết chuyện khác, lại biết dịch bệnh sợ là sẽ truyền nhiễm, vạn nhất truyền cho A Ly, cũng không phải chuyện nhỏ. Lại nói, hắn làm sao có thể tùy ý dẫn người ra vào Tê Hà điện mà không để cho người khác chú mục đâu.
A Ly có chút thất vọng: "Ca ca, ta muốn gặp Hú Nhi."
hắn khổ sở cúi đầu, phảng phất tự nhủ: "Ngày đó ta đi gặp Hú Nhi, hắn phờ phạc ỉu xìu, xa cách với ta, trong lòng ta giận hắn, cho rằng hắn không thích chơi cùng ta, liền tức giận rời đi, ai biết hắn dĩ nhiên là sinh bệnh? Ta làm đệ đệ hắn, thế nhưng không biết, còn trách cứ hắn, ta nhất định phải gặp hắn, nóichuyện với hắn."
Bình Tây Hầu trầm mặc một phen, cuối cùng cũng chỉ có thể vỗ vỗ bả vai A Ly, toát ra một câu: "Hú Nhi --" hắn nuốt nước miếng, đem lời đang định nói ra miệng nuốt xuống, sửa thành: "Hú Nhi khoan hồng độ lượng, sẽ không trách ngươi."
A Ly cũng không phát hiện sơ hở trong đó, chhỉ chán nản cúi đầu nói: "Ta muốn gặp Hú Nhi..."
Phùng Đào kiên định lắc đầu: "Thực không được."
A Ly ủ rũ nói: "Được rồi."
hắn cúi đầu uể oải một lát như vậy, bỗng nhiên hưng trí bừng bừng nói: "Ca ca, nguyên lai cha ta sớm có ba con trai, tuy rằng không phải thân sinh, nhưng đúng là con."
Bình Tây Hầu gật đầu nói: "Ta cũng có nghe thấy."
A Ly đề nghị: "Bọn họ cũng là con của cha ta, vậy cũng là ca ca của ta. Ta gần đây sinh bệnh, thực phiền muộn trong lòng, không bằng ngươi mời bọn họ đến chơi cùng ta, cũng coi như thay ta giải buồn."
Bình Tây Hầu nghĩ nghĩ, vội gật đầu nói: "Vậy thì có thể, ta bây giờ đi làm cho ngươi."
A Ly nghe vậy tràn ra một cái cười ngọt ngào: "Tốt."
Bình Tây Hầu trong lòng ẩn ẩn cảm thấy hắn cười quá mức đẹp mắt, có chút không thích hợp, bất quá lúc này cũng không làm gì, mà chạy nhanh phân phó người hầu bên cạnh đi mời ba vị công tử nhà đại tư mã.
===================================
Lúc mọi người nhìn chú ý không chuyển mắt, Thành Hiên Hầu từ hộp gỗ trịnh trọng lấy ra một viên thuốc màu đen, cũng lệnh thị nữ mang tới sương sớm sáng nay làm thuốc dẫn, đem viên thuốc ngâm vào, tự tay đưa cho cung nữ bên người Thái tử.
Cung nữ lấy thuốc ra, dè dặt cẩn trọng đút vào đôi môi đang khép chặt của Thái tử Hú Nhi.
Bên cạnh Diệp Trường Vân hai tay nắm chặt, hai tròng mắt trợn lên, nhìn chằm chằm hết thảy.
Lúc thuốc được đút hết, tất cả mọi người nín thở, nhìn Hú Nhi vẫn mê man, ngay cả Hoàng thượng Triệu Trệ, mặt mày cũng có vài phần căng thẳng.
Sau một lát, Diệp Trường Vân rốt cuộc nhịn không được, giọng the thé nói: "Cũng không hữu hiệu, căn bản không hữu hiệu!"
Bên cạnh Diệp Tiềm giữ chặt Diệp Trường Vân, ngăn cản nàng tiếp tục.
Thành Hiên Hầu nghe vậy, quay đầu cười khẽ, cười đến thanh nhã phiêu nhiên: "Hoàng hậu nương nương không cần nóng lòng, thuốc viên ăn vào rồi, ít nhất nửa canh giờ mới có thể thấy hiệu quả."
Hoàng thượng gật đầu nói: "Nếu như thế, chúng ta liền đi ra ngoài chờ."
Tức thời mọi người nghe lệnh, ào ào đi theo Hoàng thượng, chỉ có Diệp Trường Vân nằm trước sạp của con trai mình, dè dặt cẩn trọng xem sắc mặt hắn.