Nhưng hiện tại Triêu Dương công chúa vẫn giật mình, môi đỏ mọng mị nhân cả kinh hơi hơi mở ra.
thiếu niên luôn luôn dịu ngoan phục tùng, bỗng nhiên như gió cuốn đến bên người, còn chưa để mình có phản ứng gì, đã không phân trần ôm lấy người, sau đó tựa hồ nhẹ nhàng nhảy lên ngựa.
Ngựa chấn kinh, chạy như điên về phía trước. Triêu Dương công chúa chỉ cảm thấy bản thân mình bay lên.
Sau đó, phía sau có một bàn tay to hữu lực gắt gao ôm nàng vào trong ngực.
Đó là một lồng ngực dày rộng ấm áp, Triêu Dương công chúa có thể cảm nhận được trái tim trong ngực kia đập từng nhịp ổn định hữu lực.
Triêu Dương công chúa bị bàn tay to giữ chặt, cảm thấy có chút không được tự nhiên, hai tay phí công muốn túm lấy cái gì, lại bắt được cánh tay Diệp Tiềm.
Cánh tay kia, đang nắm chặt dây cương.
Tay Triêu Dương công chúa thật tinh tế mềm mại, trên móng tay còn có hồng khấu đỏ bừng, một đôi tay như vậy, lúc hoảng loạn vô thố bắt được cánh tay Diệp Tiềm nổi đầy gân mạch.
Triêu Dương công chúa trong một mảnh mê mang bắt đầu nghi hoặc, vì sao tay nàng mềm mại như thế, mà cánh tay hắn lại cứng rắn?
Đúng vậy, cứng rắn, ngay cả bàn tay to đang ôm chặt nàng cũng thon dài cứng rắn, phảng phất hắn chỉ bằng một bàn tay có thể ôm eo nhỏ của mình.
Trong xóc nảy mê mang, bên tai nghe được thanh âm trầm thấp: "Công chúa, thỉnh ôm lấy thắt lưng ta."
Triêu Dương vội buông cánh tay cứng rắn kia ra, hai cái tay thử thăm dò vươn ra, ôm thắt lưng hắn.
Thắt lưng hắn, cũng như cánh tay hắn, kiên cố đến mức Triêu Dương công chúa không thể tưởng được.
Diệp Tiềm cảm giác được hai cái tay mềm mại vòng trên lưng, hít một hơi, cắn chặt răng, một tay nắm chặt dây cương, một tay đỡ lưng công chúa buông ra, duỗi ra phía saut vụt mạnh mông ngựa.
Con ngựa hí vàng một tiếng, chạy như điên.
Triêu Dương công chúa mặc dù sớm thành thạo cưỡi ngựa từ thuở nhỏ, nhưng đến cùng là nữ tử yếu đuối, xóc nảy một phen đã có chút chịu không nổi, sắc mặt tái nhợt ôm sát thắt lưng Diệp Tiềm, áp cả mặt và thân mình vào ngực hắn.
Diệp Tiềm vững vàng ngồi trên ngựa, trong tay nắm chặt dây cương, cúi thấp người về phía trước chạy như bay, bảo hộ nữ tử kiều mị trong lòng kia kín đáo chu toàn không kẽ hở.
Triêu Dương công chúa nhắm mắt lại, nghe bên tai tiếng gió gào thét, hấp thu hơi thở ấm áp trong lòng thiếu niên. Nàng gắt lại gần hắn thêm một chút, dùng thân mình mềm mại cảm thụ ngực hắn kiên cố dày rộng, một loại cảm giác an toàn trước nay chưa có bao phủ nàng, trong lòng lại bỗng chốc nhớ tới chuyện đã qua, thân mình không tự chủ được run rẩy.
Gió thu cuồng mạnh đánh vào mặt Diệp Tiềm như đao chém, Diệp Tiềm cắn chặt cằm một lời khôngnói. Phía sau người bịt mặt đã ý thức được công chúa rời khỏi xe ngựa, thi triển khinh công đuổi theo. Diệp Tiềm nắm chặt dây cương nhìn phía trước, con ngựa bị mất phương hướng, trong lòng hắn lại chỉ có một ý nghĩ, để ngựa nhanh hơn một ít! hắn không thể để công chúa rơi vào trong tay những kia kẻ xấu!
Đúng lúc này, Diệp Tiềm cảm thấy thân thể mềm mại nhẹ nhàng run run trong lòng. Run run mềm mại ở trong lòng hắn, khiến tâm hắn không hiểu sao thu lại.
hắn không cúi đầu, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao?" Thanh âm khàn khàn, trầm nhẹ hỏi trong tiếng gió gào thét, mỏng manh truyền vào tai Triêu Dương công chúa.
Triêu Dương công chúa nhắm mắt trốn trong ngực hắn, nghe tiếng hỏi han ân cần, trong mắt tràn ra một tia mê võng.
Ta làm sao?
Ta thế nhưng ở trong lòng một tiểu nô xuất thân đê tiện hồi tưởng chuyện cũ kiếp này ta không bao giờ muốn nhớ tới nữa sao?
"Công chúa?" Diệp Tiềm thấy người trong ngực không nói, thân thể mềm mại nhu thuận dựa vào ở trong lòng mình đang kiều khu ngược lại trở nên cứng ngắc lên, không khỏi có chút lo lắng.
Triêu Dương công chúa tựa vào ngực hắn, khép chặt con ngươi, trong đầu phiên giang đảo hải hồi tưởng, không tự chủ được hồi tưởng, một màn tối sầm ở trước mắt.
tiếng cười man nhân thô lỗ, thiếu nữ phí công giãy dụa, đó là sỉ nhục của hoàng thất Đại Viêm, đó là quốc thù, đó là tư hận, đó là vết sẹo trong trái tim cả đời này vĩnh viễn không thể xóa bỏ!
Con ngựa vẫn đang chạy như điên, Diệp Tiềm đè thấp thân mình, nhíu mày nhìn chằm chằm phái trước, bên tai là gió gào thét, là tiếng vó ngựa phi nhanh.
Trong thanh âm hỗn tạp, hắn không nghe thấy tiếng động nào của nữ tử trong lòng.
hắn nheo con ngươi lại, lại cảm nhận được người trong lòng càng áp sát vào ngực mình, hơi hơi run run.
Diệp Tiềm nhanh chằm chằm phía trước, đè thấp người, tay nắm chặt dây cương hơi thu vào bên trong, thủ hộ nữ tử ở trong lòng mình.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn đều phải cảm tạ trời xanh, bởi vì một khắc này, nàng ở trong lòng hắn.
...............
Trời dần dần tối, con ngựa ngừng chạy như điên, bọn họ đã không biết mình đến chỗ nào. Đáng vui mừng là, kẻ xấu bịt mặt phía sau đã bị bỏ lại vô anh vô tung.
Diệp Tiềm mắt thấy vùng núi phía trước có một dòng suối nhỏ, liền dừng dây cương, chậm rãi ngừng lại.
hắn cúi đầu nhìn vào trong lòng.
Dung nhan nàng từng làm bách hoa thất sắc, lúc này đã là tái nhợt một mảnh, duy có đôi môi kiều diễm còn một chút màu, gắt gao mím lại. Con ngươi từng làm hắn liên tục nhớ lại trong mộng, cũng gắt gao nhắm lại, lông mi nhẹ nhàng buông xuống, hơi run run.
Đôi mày nàng nhíu chặt, trên mặt còn mang theo một nỗi đau thương tuyệt vọng.
"Công chúa, không phải sợ, hết thảy đều đã qua." Diệp Tiềm không biết nói gì cho phải, do dự xuống, chỉ có thể nói ra tình huống trước mắt theo sự thật.
Triêu Dương công chúa giãy dụa trong ác mộng ban ngày, bên tai lại nghe thấy thanh âm thiếu niên ấm áp bao dung, nàng chau mày lại, mê mang lắc đầu: "không có... Đều không có quá khứ..."
Diệp Tiềm cúi đầu nhìn chằm chằm dung nhan nàng thống khổ giãy dụa, cắn răng một cái, bỗng nhiên kéo nàng vào trong lòng, gắt gao siết chặt.
"Nàng không phải sợ, được không? Có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ nàng!" hắn không biết nàng thế nào, cũng không biết nên làm cái gì mới có thể an ủi nàng.
Ôm ấp kiên cố như vậy, phảng phất có thể chống lại gió chống lại mưa, phảng phất xuyên qua thời không đến giải cứu nữ tử giãy dụa muốn thoát ra năm đó.
Triêu Dương công chúa tựa vào lòng hắn, nghe tiếng tim hắn đập kiên định hữu lực, chậm rãi mở con ngươi.
hắn cúi đầu nhìn, thấy trong mắt nàng có kinh hoảng, có thống khổ, có vô thố, cũng có mê võng, như một đứa nhỏ tìm không thấy đường.
Diệp Tiềm ôm vòng eo nàng càng chặt.
"Công chúa..." hắn cúi đầu thở dài, rốt cuộc nói không nên lời.
Nếu có thể, hắn sẽ vì nàng che gió che mưa, hắn nguyện vì nàng cúi đầu xoay người, nhưng hắn khôngcó cách nào xua tan thống khổ trong mắt nàng.
bên tai Triêu Dương công chúa nghe thấy tiếng thở dài, con ngươi mê võng chuyển về phía Diệp Tiềm, lại nhìn thấy hắn trong mắt ngày xưa trầm tĩnh thâm thúy cũng là một mảnh thống khổ giãy dụa.
Nàng giật giật môi, nhẹ nhàngnói: "Diệp Tiềm..."
Diệp Tiềm thấy cuối cùng Triêu Dương công chúa đã đáp lời, vội hỏi: "Công chúa, Diệp Tiềm ở đây, có gì phân phó?"
Triêu Dương công chúa lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu, phảng phất muốn nói cái gì lại vẫn chưa nói, cuối cùng chỉ nở nụ cười thê lương.
Diệp Tiềm thở dài trong lòng, lại ngước mắt nhìn n bốn phía, ôm công chúa xoay người xuống ngựa.
Ôm thân mình nàng, hắn cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Công chúa, thân mình ngươi khỏe không?" Vừa rồi một đường xóc nảy, nếu là nữ tử khuê các yếu đuối bình thường, đương nhiên không thể chịu được.
Triêu Dương công chúa gật gật đầu: "Ta không sao."
Diệp Tiềm cúi mặt, hai bàn tay to đỡ bên hông nàng nhẹ nhàng rút ra.
Diệp Tiềm nhặt tảng đá sạch sẽ bên cạnh, tự lấy tay áo lau lau rồi mới nói: "Công chúa, thỉnh ngồi ở chỗ này nghỉ tạm một lát."
Triêu Dương công chúa chăm chú nhìn hắn, không nói gì, ngồi lên tảng đá.
Diệp Tiềm nghĩ nghĩ, mới do dự nói: "Công chúa, bây giờ sắc trời đã tối, tình thế bên ngoài lại khôngbiết thế nào, không bằng chúng ta tạm thời tìm một chỗ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mới quyết định?"
Triêu Dương công chúa ngước mắt xem xét hắn, chỉ thấy thiếu niên kia cúi đầu, cung kính đứng bên cạnh, chờ mình trả lời.
Hơi chút nghỉ tạm một chút, sắc mặt nàng đã không tái nhợt như vừa rồi. Giờ phút này nàng đã một lần nữa khôi phục lại thân phận Triêu Dương công chúa cao cao tại thượng trong phủi kia. Triêu Dương công chúa cao cao tại thượng nhìn kỹ tiểu nô cung kính đứng bên người, lúc cô nam quả nữ sắp cùng trải qua một đêm, không tự chủ được nhớ tới lời phu quân mình nói hôm qua.
Nàng nghĩ nghĩ, bên môi hiện ra tươi cười nhàn nhạt, hỏi: "Diệp Tiềm, ngươi có từng muốn ta hay không?"
Diệp Tiềm vạn không nghĩ tới vào lúc này thế nhưng nghe được công chúa hỏi như thế! hắn chợt ngẩng đầu, thấy công chúa cười khanh khách, trăm mị tùng sinh nhìn mình.
hắn một lần nữa cúi đầu, cái trán đổ mồ hôi, môi mỏng khép chặt.
Triêu Dương công chúa thấy Diệp Tiềm phản ứng như vậy, càng cảm thấy thú vị.
"Diệp Tiềm... hiện thời cô nam quả nữ, thâm sơn dã lâm chỉ có hai người chúng ta, ngươi nếu đối với ta có ý nghĩ gì, không ngại nói ra, ta..."
lời kế tiếp Triêu Dương công chúa nói không nói ra, chữ "Ta" cuối cùng kia cũng thấp xuống, dư âm lượn lờ, ái muội vô cùng, ý vị sâu xa.