Hoàng hậu Diệp Trường Vân đã không còn lệ, mắt nàng đỏ hồng ngơ ngác đứng bên thái hậu, nghĩ nếu Hú Nhi thật sự không còn, mình sẽ làm sao bây giờ?
Triêu Dương công chúa không nói một lời, nhìn chằm chằm nơi xa xa không rõ, không khóc cũng khôngcười, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Diệp Tiềm chậm rãi đi vào trong núi đá, cầm theo đèn cung đình, cẩn thận xem xét từng chỗ, nhưng núi đá nho nhỏ này hắn tìm vài lần, vẫn không có thu hoạch. hắn thất vọng nhíu mày, cất bước rời đi, nhưng ngay lúc giày hắn đạp vào chỗ tối bên cạnh tảng đá, tai lại nhạy cảm được một thanh âm.
Phảng phất là một tiếng hừ, hài tử khi ngủ say, xoay người phát ra tiếng hừ nhẹ.
Diệp Tiềm thân hình cứng đờ, lòng đang kinh hoàng, bất quá hắn vẫn trấn định xoay người, vành tai cẩn thận nghe ngóng tiếng hừ kia.
Nhưng không có, cái gì cũng không có, trừ tiếng dế kêu to, hắn cũng chưa nghe được gì.
Có một khắc, Diệp Tiềm thậm chí cho rằng vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.
Bất quá hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, ngồi xuống, nhắm hai mắt, dụng tâm tinh tế lắng nghe.
Ngày xưa Tiêu Đồng dạy hắn luyện võ, cũng từng huấn luyện hắn làm thế nào nghe được thứ người thường không thể nghe, giờ này khắc này, hắn nỗ lực nhớ lại những điều Tiêu Đồng dạy năm đó, nhẹnhàng hít thở, tinh tế cảm thụ hết thảy chung quanh.
Xa xa tiếng Hoàng thượng, thái hậu lo lắng, chung quanh tiếng dế kêu to, thậm chí có con quạ ngẫu nhiên kêu oa oa, với hắn tất cả dần dần bay xa, thậm chí biến mất.
một thanh âm khác, phảng phất từ xa, xuyên qua sương mù chậm rãi đi đến, từ xa đến gần, từ mơ hồ đến rõ ràng, cuối cùng mỗi một tiếng thở dốc dần lớn lên đập vào màng tai hắn.
Tiếng thở này, có hai âm, đó là hai hơi thở đã mỏng manh đứa bé phát ra.
Diệp Tiềm đột nhiên mở mắt, ánh mắt chậm rãi di động đến bên một khối đá lớn.
hắn ngưng thần đi lên phía trước, ngồi ở đó, tinh tế quan sát một phen, cuối cùng phát hiện có mộttảng đá như đang động.
hắn vươn bàn tay to còn đang có nước bùn lưu lại, chuyển tảng đá qua một bên. Vào trong tay, tảng đá này cực nhẹ, bề ngoài xem ra tảng đá này tuy rằng cũng bình thường, kỳ thực bên trong sớm bị ăn mòn rỗng ra, cho nên đứa bé mới có thể dễ dàng di chuyển nó.
Dời tảng đá rồi, một cỗ khí ẩm lạnh lẽo đập vào, Diệp Tiềm nhìn vào, chỉ thấy bên trong mơ hồ có hai đứa bé đang ôm nhau mê man bất tỉnh.
Diệp Tiềm tức thời vội thò tay vào, tay chạm vào quần áo đã lạnh, hắn dùng vài phần lực đạo, mỗi bàn tay giữ một đứa bé, dùng sức túm lấy, kép hai người ra ngoài.
Nương ánh trăng, chỉ thấy hai đứa bé sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi trắng bệch, hơi thở quả thật đã mỏng manh. Tức thời hắn vội vã cao giọng hô: "Hoàng thượng, mạt tướng tìm được Thái tử và Tiểu Hầu Gia."
Thanh âm khàn khàn, từ núi đá bay vào tai mọi người, tất cả ào ào tới xem xét, thái hậu được hoàng hậu nâng đỡ, nghiêng ngả chao đảo chạy tới.
Hổ Bí doanh tốc độ nhanh hơn, sớm có các quân sĩ Hổ Bí ào ào tiến lên, phó tướng Hổ Bí quân ôm lấy Thái tử, Diệp Tiềm còn lại Tiểu Hầu Gia A Ly, liền ôm ngang lên. Lúc vào tay, chỉ cảm thấy tuy rằng cả người lạnh lẽo, nhưng thân thể vẫn rất mềm mại, cả người là thịt, ôm vào trong ngực giống như ôm khối bông vải nặng trịch.
Vừa đúng lúc này, tiểu A Ly mê man phảng phất cảm giác được một chút ấm áp, mơ hồ thế nhưng cọ xát gò má vào lòng Diệp Tiềm một chút. Diệp Tiềm nhất thời ngẩn ngơ, một loại cảm giác khác thường từ đáy lòng nổi lên, hắn giật giật tay, ôm đứa bé trong lòng càng chặt hơn.
Ngước mắt, đã thấy Triêu Dương công chúa và thái hậu cùng A tỷ vội vã đi tới, sắc mặt trắng bệch lao thẳng tới chỗ mình
"A Ly --" Triêu Dương công chúa phát ra thanh âm cực kỳ kỳ quái, giống như động vật trong rừng mất con, đè nén mỏng manh, đây là Diệp Tiềm chưa bao giờ gặp. Lúc nàng ở cơ hồ muốn nhào vào trênngười hắn, rốt cục vẫn ngừng bước chân, vội vàng mong mỏi nhìn Diệp Tiềm: "A Ly, đưa A Ly cho ta."
Có một chớp mắt, Diệp Tiềm thế nhưng không bỏ được buông tay, giao Tiểu Hầu Gia cho nàng. hắnkhông biết hắn tham luyến ánh mắt nàng mong mỏi, hi vọng lưu lại ở trên người hắn lâu hơn một khắc, hay là luyến tiếc đứa bé mềm mại trong lòng làm hắn có cảm giác khác thường. Nhưng trong giây lát, tình cảnh đêm kia ngay trước mắt, mặt hắn nhất thời nóng lên, cảm giác sỉ nhục và thất bại nồng đậm tràn vào tim.
Nếu không thể công thành danh toại, lấy mặt mũi nào đối diện với nàng?
hắn liếm đôi môi khô ráp, rốt cục động tác vẫn cứng ngắc, vươn tay giao A Ly trong lòng cho Triêu Dương công chúa.
Lúc hai tay thon dài của Triêu Dương công chúa tiếp nhận A Ly trong lòng hắn, đụng vào tay hắn còn dính nước bùn, đó là xúc cảm lạnh lẽo run rẩy.
Diệp Tiềm cúi đầu, mắt nhìn hai tay trống không. Lại nhìn tay Triêu Dương công chúa, đã thấy hai tay nàng mỹ lệ trắng tinh dính một chút bùn.
Nhưng hiện tại Triêu Dương công chúa hiển nhiên không để ý chuyện đó, nàng vội ôm A Ly nho nhỏ, quá vui mà khóc, nàng chảy lệ hôn hai gò má A Ly, lại phát hiện da thịt kia mang theo vài phần lạnh lẽo.
Nàng cả kinh, chân lảo đảo: "Đây là thế nào, sao thân thể lạnh như vậy!"
Diệp Tiềm không tự giác tiến lên đỡ lấy cánh tay Triêu Dương công chúa, ôn thanh nói: "không việc gì."
Lúc này Hoàng thượng cũng đã tiếp nhận Thái tử, sờ sờ rồi, vội an ủi: "không có việc gì, tim còn đập."
Diệp Tiềm thấy vậy, bước lên phía trước trả lời: "Hang đá gần hồ, nhiệt độ ẩm thấp, Thái tử và Tiểu Hầu Gia lại đói bụng cả ngày, giờ khí hư thể nhược, nên nhanh chóng thỉnh thái y tới."
Hoàng thượng gật đầu, vừa ôm Thái tử hồi cung, vừa sai người nhanh truyền thái y.
Rất nhanh, vài thái y trực ban mang theo hòm thuốc vội vã tới, một xem mạch cho Thái tử, một chẩn trị Tiểu Hầu Gia. Sau một lát, thái y trả lời: "Thái tử và Tiểu Hầu Gia bị lạnh xâm nhập, lại đói bụng lâu, bởi vậy mê man. Thái hậu nương nương và Hoàng thượng không cần lo lắng, lấy canh gừng đổ vào, lại đút chút đồ ăn ấm là được."
Thái hậu nhìn hai đứa bé mê man đau lòng rơi lệ: "Làm bậy a, bọn họ bé như thế sao tìm một nơi đitrốn như vậy! Nếu không kịp thời phát hiện, hậu quả thật không thể chịu nổi a!"
Mọi người nghĩ đến, trong lòng cũng không khỏi nghĩ mà sợ, nếu không phải Diệp Tiềm tìm được chỗ trốn kia, cuối mùa thu hồ lạnh tận xương, hai đứa bé sợ là không chịu được một đêm. Nếu luôn khôngcó cách nào tìm được bọn họ, sợ là đợi đến khi phát hiện, thi cốt đã nhận không rõ rồi?
Nghĩ khả năng này, trong lòng mọi người không khỏi phát run.
Lúc này Hổ Bí quân đã lui ra, chỉ còn lại Diệp Tiềm ở chỗ này chờ sai sử, lúc này hắn thấy Thái tử và Tiểu Hầu Gia hẳn là đã không còn trở ngại, tức thời cáo từ mà đi.
Lúc rời đi, hắn nhìn lướt qua Triêu Dương công chúa bên cạnh, thấy ánh mắt nàng thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiểu Hầu Gia vẫn ngủ say.
Môi Diệp Tiềm xả ra một cái cười, cất bước rời đi.
======================
Bởi vì chuyện này, trong lòng Hoàng thượng đối với Diệp Tiềm càng tin cậy một bề, nhưng hắn cũng không cô phụ tâm ý, lúc trước lựa chọn lương đống, không cô phụ mình nhờ vả. Vì việc này, hắn lại trọng thưởng Diệp Tiềm, cũng nhanh chóng đề bạt hắn làm tả tướng quân.
Nhưng trong triều có một người cực lực phản đối, đó là thân cữu của Hoàng thượng -- Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm. Vương Nghiêm phản đối vì Diệp Tiềm tuy rằng năm đó có công bình loạn, nhưng hiệnthời đã là nam chinh tướng quân, nếu chỉ vì cứu người mà phong thưởng thêm, khó tránh khỏi chúng tướng không phục.
Vương nghiêm sợ mình nói không đủ phân lượng, thậm chí còn mời Vương Thái Hậu. Đối với việc này, Vương Thái Hậu thật khó xử, một mặt bà cũng không thích người bên cạnh hoàng hậu Diệp Trường Vân hiền lành mềm mại, nhưng mặt khác, bà vô cùng yêu thương tiểu tôn nhi Hú Nhi và A Ly, cũng thưởng thức Diệp Tiềm cứu tôn nhi và ngoại tôn.
Nhưng Vương Thái Hậu lại chịu không nổi huynh trưởng lần nữa khuyên bảo, đặc biệt cuối cùng huynh trưởng nói một câu quyết định tâm ý: "Như thế mãi, Diệp Tiềm dần dần còn ở trên bản hầu, Diệp Trường Vân từ nay về sau sợ là sẽ độc bá hậu cung."
Lời này thật sự là giật mình, phải biết rằng Diệp Trường Vân dù thế nào cũng chỉ là hoàng hậu, chỉ dựa vào Hoàng thượng, nhưng đương kim Hoàng thượng cũng là Vương Thái Hậu sinh ra. Nữ nhân dù sao cũng không hơn được mẫu thân thân sinh.
Nhưng Vương Thái Hậu có thể ở hậu cung trong đám phi tần mỹ nữ như mây trổ hết tài năng sinh hạ long tử đi lên ngai vàng thái hậu, thì cũng là người dè dặt cẩn thận, nghe huynh trưởng nói cũng gật đầu: "Ngươi nói đúng, ai gia theo lời ngươi là được."
Ngày thứ hai, Vương Thái Hậu triệu con trai đến, giáo huấn một phen, nói là năm nay đã nhược quán, nhưng dưới gối chỉ có một Thái tử là nam, còn lại đều là công chúa, có phải hẳn là nên nhận thêm vài mỹ nhân phi tần, cũng có thể khai chi tán diệp.
Hoàng thượng đương nhiên minh bạch phong cách mẫu hậu làm việc là chỉ đông đánh tây, bất quá thu nạp mỹ nhân trong lòng hắn cũng vui, tức thời tỏ vẻ cẩn nghe lời mẫu hậu, lập tức mở rộng hậu cung. Mẫu tử nói chuyện một phen, Hoàng thượng cuối cùng hàm súc tỏ vẻ, Diệp Tiềm trước cứ để đó, vị trí nam chinh tướng quân đã tốt lắm.
Ra khỏi trường thọ cung, Hoàng thượng trong lòng cực kì không vui. hắn từ nhỏ cuồng ngạo, từ khi đilên ngai vàng thiên tử, cảm thấy mình là cộng chủ thiên hạ, nên nhất ngôn cửu đỉnh, không ai dám nghịch long lân, nhưng hiện thời, cữu cữu trước kia coi như thân thiết, lại luôn có ý niệm đối nghịch mình.
Trong lòng hắn không vui, nhưng tạm thời không có biện pháp, đành phải nhẫn nại. Ai ngờ vừa mới vào ngự thư phòng, đã thu được văn thư báo nguy tám trăm dặm trình lên, hắn xem xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cất tiếng cười to, vỗ án khen ngợi.
Tín sử đưa chiến báo bị dọa choáng váng, cho rằng hoàng thượng vì cấp hỏa công tâm, đầu óc xảy ra vấn đề. hiện giờ ba vạn kỵ binh Nam Man xâm nhập Nam Cương tiến sâu vào Nghi thành, giết thái thú Nghi thành, đã mất mấy nghìn người, tiếp theo quấy nhiễu Ngư Dương, giết hơn ba ngàn quân coi giữ Ngư Dương, tàn sát dân chúng nam nữ lão ấu tổng cộng hơn vạn người, lúc này kỵ binh tiếp tục lên bắc, công kích thẳng vào Liêu Nam. Vùng Nam Cương khói lửa, văn thư báo nguy từ tám trăm dặm kịch liệt đưa đến, sao Hoàng thượng thế nhưng còn cười đây?