Triêu Dương công chúa nhíu mày hỏi: "Cẩm Tú, ngươi nghĩ lời nàng là thật hay giả?"
Cẩm Tú cúi đầu, tuy Triêu Dương công chúa không nói rõ, nhưng nàng biết tất nhiên là nói Thu Nương. Cẩm Tú không dám nói lung tung, cúi đầu suy nghĩ thật lâu, mới nói: "Thực cũng tốt, giả cũng thế, đại tướng quân đối với công chúa một lòng say mê trời xanh chứng giám."
Triêu Dương công chúa ngưng thần suy nghĩ một lát, bên môi gợi lên một chút cười thê lương, ta than một tiếng thật dài, mát thanh nói: "Ngươi nói đúng."
Nàng chậm rãi đứng lên, thân hình lả lướt giống như nhược liễu: "hiện giờ ta biết, mình thật sự là sai mười phần."
Cẩm Tú nghe xong cả kinh, vội hỏi: "Công chúa, ngươi nói thế nào đây?"
Triêu Dương công chúa bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, cũng không nói nữa, chỉ mệnh Cẩm Tú: "Ngươi phái người đi thăm dò, xem mấy ngày nay Bích La phu nhân đang ở đâu, lui tới cùng người nào, đều tra rõ ràng."
Cẩm Tú gật đầu đáp: "Vâng, ta đi làm ngay."
đang nói chuyện, bỗng nghe người truyền báo, nói là Thuận Nghĩa công chúa tới chơi, Cẩm Tú nghe xong, không khỏi ngạc nhiên: "Gần hai năm nay nàng luôn đóng cửa từ chối tiếp khách, trừ ngày lễ ngày tết tiến cung thỉnh an thái hậu, ít thấy bóng dáng, sao bỗng nhiên đến chỗ chúng ta?"
Triêu Dương công chúa cũng không biết, tức thời ra lệnh: "Mời nàng vào đi."
Đợi Thuận Nghĩa công chúa bước vào sảnh, chủ tớ hai người ở đây âm thầm lắp bắp kinh hãi, Thuận Nghĩa công chúa ngày xưa tươi đẹp diễm lệ, hiện giờ sắc mặt tái nhợt, tóc khô thân gầy, như bị một hồi bệnh nặng. Triêu Dương công chúa thấy vậy, không khỏi nhíu mày nói: "Muội làm sao?"
Thuận Nghĩa công chúa không đáp, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu với Triêu Dương công chúa, nghiêm mặt nói: "Tỷ tỷ, đã lâu không gặp, là Thuận Nghĩa thất lễ."
Phải biết rằng ngày xưa Thuận Nghĩa công chúa chưa bao giờ nhìn Triêu Dương trong mắt, lại càng không có thái độ kính cẩn như vậy, tức thời Triêu Dương công chúa nâng nàng dậy: "Muội muội, cần gì nói chuyện như bên ngoài."
Thuận Nghĩa công chúa trên mặt không có biểu cảm gì, trong mắt một chút mơ hồ, nàng nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa, khẩn thiết nói: "Tỷ tỷ không biết, muội muội đến đây là có chuyện muốn nhờ, mong tỷ tỷ đáp ứng."
Triêu Dương công chúa trong lòng mặc dù không hiểu, nhưng vẫn nói: "Muội muội có gì cứ nói đừng ngại, tỷ tỷ nếu có thể làm được, đương nhiên sẽ giúp."
Thuận Nghĩa công chúa mặt hiện lúng túng, muốn nói còn ngưng.
Triêu Dương công chúa thấy vậy, liền cho lui tả hữu: "Các ngươi đi xuống đi."
Đợi trong sảnh chỉ có hai tỷ muội, Thuận Nghĩa công chúa mới nói: "Tỷ tỷ, trong phủ ta nuôi một nữ hài nhi, hiện giờ đã sắp ba tuổi."
Triêu Dương công chúa lúc đầu còn không rõ, sau này phản ứng lại, tinh tế tính thử, dĩ nhiên là đứa con sau khi Thuận Nghĩa công chúa hưu phu, không khỏi nhíu mày nói: "Muội muội, chuyện này có ai biết?"
Thuận Nghĩa công chúa lắc đầu nói: "không người nào biết, cả mẫu phi ta cũng giấu." Nàng ngẩng đầu lên, thần thái hư nhuyễn: "Vài năm nay, bởi vì chuyện ta dưỡng nam nhân, bà phát hỏa, ầm ĩ vài lần, cứ như vậy không lui tới nữa."
Triêu Dương công chúa tiến lên giữ Thuận Nghĩa công chúa, sờ vào tay chỉ cảm thấy lạnh như băng, không khỏi nói: "Muội muội, ta nghe nói thái phi gần đây thân mình không khoẻ, nếu có rảnh, tốt xấu gì đi thăm một chút đi."
Thuận Nghĩa công chúa nghe vậy hoảng sợ, một lát sau thê lãnh cười: "Tỷ tỷ, ta tới nơi này gặp tỷ, chuyện yêu cầu đó là nữ hài nhi của ta."
"Nàng không danh không phận, nếu vạn nhất một ngày ta không còn, nó còn nhỏ, đến lúc để nó dựa vào ai?" Thuận Nghĩa công chúa khẩn thiết nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa: "Ta muốn, cầu tỷ thu lưu nó."
Triêu Dương công chúa cúi đầu trầm ngâm một lát, nhân tiện nói: "không bằng như vậy, ta thu nó làm nghĩa nữ, nuôi ở trong phủ ta, nếu muội có thời gian, tùy thời đến thăm là được, như vậy có thể khôngđể người ngoài ngờ vực."
Thuận Nghĩa công chúa nghe vậy, bên môi rốt cục lộ ra một chút cười cảm kích, cúi đầu quỳ xuống đất: "Cám ơn trưởng tỷ tỷ."
===============
Buổi chiều, Cẩm Tú trải giường, Mính Nhi đốt hương ấm, bỗng nhiên Mính Nhi nói: "Công chúa, sao Mính Nhi cảm thấy hôm nay mọi người đều thích đi phủ chúng ta, không chuyện này thì chuyện kia."
Triêu Dương công chúa nhìn sợi tóc như mây của mình trong gương, đạm thanh hỏi Cẩm Tú: "Tra được cái gì không?"
Cẩm Tú nghiêm mặt bẩm báo nói: "Công chúa, Bích La phu nhân ở một trạch viện ngoại thành, chỗ trạch viện đó nhiều năm trước Thành Hiên hầu bố trí, cũng không có manh mối gì."
Triêu Dương công chúa nghe xong, tay đang gỡ tóc cũng ngừng lại.
Cẩm Tú liếc nhìn thần sắc chủ nhân, mới tiếp tục nói: "Công chúa cũng biết, Thành Hiên hầu những năm gần đây luôn phiêu du ở ngoài, không biết tung tích, việc này cùng hắn hẳn là không có gì liên quan."
Triêu Dương công chúa cúi mắt, nhẹ nhàng gật đầu: "Ngươi nói đúng."
Nàng nhẹ nhàng thở dài nói: "Nếu hắn cũng tham dự việc này, vậy -- "
Vậy thì thế nào, nàng không nói thêm gì nữa, Cẩm Tú cũng không dám hỏi nữa, ngay cả Mính Nhi bên cạnh nghe xong cũng không ra tiếng, chỉ cúi đầu yên lặng bỏ thêm than vào lò sưởi.
Cẩm Tú bỗng nhiên nhớ tới cái gì nói: "Công chúa, tuy không phát hiện chuyện gì về Bích La phu nhân, nhưng mà, căn cứ manh mối thị vệ đưa tới, theo Cẩm Tú thấy, hoàng hậu nương nương thế nhưng cũng phái người ẩn núp bên Bích La phu nhân, hẳn là cũng lo lắng."
Triêu Dương công chúa nghe vậy gật đầu: "đã lâu nay, sợ là nàng ta ăn không ngon, ngủ không yên, đương nhiên muốn nhìn kỹ Bích La phu nhân."
Mính Nhi bên cạnh bỗng nhiên nói: "Nàng ta, ta thấymỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, sợ có người vạch trần gốc gác, từ vị trí cao cao kia ngã xuống dưới."
Cẩm Tú vừa nghe này, nhíu mày nói: "Mính Nhi, về sau không được nói hoàng hậu nương nương như vậy."
Mính Nhi đầu tiên không hiểu, sau hiểu ra, hì hì cười: "Đúng rồi, ta hiểu, về sau thế nhưng cũng là thân thích đó."
Triêu Dương công chúa nghe vậy cười lạnh: "Thân thích? Chỉ sợ người ta chưa hẳn nhận cửa thân thích này đâu."
nói chuyện một lúc, sắc trời đã tối muộn, Triêu Dương công chúa đi ngủ, nhưng lại lăn qua lộn lại thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ, chỉ nằm ở đó nhìn chằm chằm đỉnh màn nghĩ vài chuyện ban ngày.
Vào lúc này, nghe thấy tiếng động nho nhỏ, lúc đầu nàng tưởng Cẩm Tú, liền ôn thanh nói: "Cẩm Tú, xưa nay ta không thích người hầu hạ, ngươi đã biết, đi xuống đi."
Nhưng mà tiếp lại nghe tiếng bước chân, chậm rãi đến giường, bước chân này cũng không mềm nhẹgiống như Cẩm Tú, nàng nhất thời cả kinh, ngồi dậy. Nhưng còn chưa kịp dậy, người nọ đã nhanh chóng tiến đến giường, bàn tay to ôm chặt nàng vào trong ngực không động đậy.
Hơi thở nam tính quen thuộc bay vào mũi, bàn tay to có lực giữ bên hông, nàng thở gấp chưa ngừng, không khỏi nhíu mày, tức giận nói: "Chàng làm sao vậy, đại môn không đi, lại nửa đêm canh ba mới lén lút đến."
Diệp Tiềm lại không nói chuyện, chỉ buồn đầu áp nàng dưới thân, lung tung hôn cổ nàng, lúc đầu nàng còn hơi kháng cự, nhưng sau này bị hôn không kềm chế được, hai tay đẩy lại biến thành ôm, ôm lấy cổ hắn, ở dưới thân hắn nhận hắn tham lam hôn nàng.
Hồi lâu sau, hai người hôn rốt cục ngừng một lúc, Diệp Tiềm mới buông Triêu Dương công chúa ra, ôm lấy sau lưng nàng, để nàng gối trên cánh tay mình, thở gấp hỏi: "Nàng có biết vì sao đã nhiều ngày ta không tới tìm nàng?"
Triêu Dương công chúa kiều hừ một tiếng: "Ta nào biết đâu."
Diệp Tiềm trầm thấp cười, tiếng cười hùng hậu, cười đến ngực khẽ rung, Triêu Dương công chúa lấy ngón tay thon dài mơn trớn ngực hắn bóng loáng dày rộng, đạm thanh nói: "Chàng có chuyện, thì nói, cần gì làm ra vẻ này."
Diệp Tiềm nâng cổ nàng, để nàng và mình mặt đối mặt, ý cười thu liễm, hắn trịnh thanh nói: "A Cẩn, Hoàng thượng muốn xuất binh chinh phạt Bắc Địch."
Triêu Dương công chúa nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi hạ, bất quá vẫn cười nói: "Như thế, không tốt sao?"
Diệp Tiềm ôm lấy nàng, để nàng dựa vào ngực mình, ôn thanh trấn an: "A Cẩn, lúc này xuất chinh, ta nhất định sẽ chặt đầu Bắc Địch hoàng đế, rửa nhục cho nàng."
Triêu Dương công chúa vùi đầu trong ngực hắn, nghe lời này không khỏi ngẩn ra.
Diệp Tiềm cúi đầu ở bên tai nàng nói: "Thế nào, nàng không thích?"
Triêu Dương công chúa cắn môi, gật đầu nói: "Ta thật thích."
Diệp Tiềm cúi đầu nhìn kỹ thần sắc của nàng, thấy nàng chỉ kinh ngạc dán mặt vào mình, trong con ngươi mang theo vài phần mờ mịt, thậm chí thất thố.
Diệp Tiềm đau lòng, trầm giọng nói: "A Cẩn, chuyện ngày xưa, đối với nàng là một vết sẹo, ta đây không nhắc tới nữa. Nhưng ta nhất định phải nói cho nàng, ta sẽ cầm kiếm, suất lĩnh đại quân, càn quét phương bắc, rửa sỉ nhục cho nàng, cũng rửa sỉ nhục cho Đại Viêm."
hắn ôn nhu ôm chặt nàng: "Lúc nàng thống khổ, ta còn ngây thơ không biết chăn dê ở ngoại ô Túc Ninh Thành, mười năm trước ta không thể cứu nàng, vậy mười năm sau ta báo thù cho nàng."
hắn nói xong, qua hồi lâu, Triêu Dương công chúa vẫn không đáp, hắn cúi đầu nhìn lại, thấy nàng vùi đầu trong hõm vai mình, nhẹ nhàng run rẩy.
hắn kinh hãi, nâng mặt nàng lên, chỉ thấy trong con ngươi nàng mơ hồ hình như có thủy quang.
hắn nhìn chằm chằm nữ nhân này, dùng môi khẽ hôn nàng, khàn khàn nói: "A Cẩn..."
Con ngươi Triêu Dương công chúa hơi hơi nheo lại, ngửa mặt để hắn hôn, cần cổ duyên dáng giống như thiên nga lúc hoàng hôn soi bóng bên hồ.
Diệp Tiềm bỗng cảm thấy một cỗ khát vọng bốc lên, mà trong khát vọng xen lẫn bất an nồng đậm. Nữ nhân ngay trong lòng hắn, nhưng tương lai nhấp nhô như thế, khi nào hắn mới quang minh chính đại ôm được nàng vào trong ngực.
Nôn nóng trong cơ thể hắn bốc lên, khiến hắn hôn càng dùng sức, hắn không khắc chế bản thân, bắt đầu hôn lên cổ nàng lưu lại dấu vết ái muội, Triêu Dương công chúa cúi đầu phát ra tiếng kêu "Ô", như động vật nhỏ yếu nức nở, làm cho hắn càng động tình, công thành đoạt đất, bừa bãi tàn sát trên người nữ tử mảnh mai quyến rũ. Dáng người tinh tế mạn diệu đặt trên trướng mạn tinh xảo hoa mỹ. Thân hình xinh đẹp nhiều vẻ, nhưng lại bị thân mình cường tráng phía sau chặt chẽ giam cầm, bị các loại va chạm, không thể không lắc lư rung động trước sau. Tiếng nức nở nhỏ vụn cùng với tiếng gầm thét trầm thấp tràn đầy phòng trong, bừng tỉnh thị nữ gác đêm, mở to mắt đang nhập nhèm buồn ngủ, tò mò dỏng tai, nhưng cũng không dám nhìn loạn.
Lúc trận hoạt sắc sinh hương kiều diễm kết thúc, trong trướng mạn, Triêu Dương công chúa hai tay mảnh khảnh nâng khuôn mặt nam nhân cương nghị vẫn còn mồ hôi, nheo con ngươi, dùng đôi môi nhẹnhàng hôn hắn.
Môi nàng hơi lạnh áp lên mặt hắn lửa nóng, hắn nghe nàng nói bên tai: "Tiềm, ta chờ chàng... Chờ chàng trở về..."
===============================
Ngày thứ hai, công chúa tự tại nằm trên giường nhắm mắt ngủ, Diệp Tiềm rời giường, mặc chỉnh tề, chuẩn bị rời đi.
hắn không nỡ nhìn nữ nhân trên giường, lại thấy lông mi nàng thon dài hơi cong như quạt hương bồ buông xuống, trong nắng sớm mùa đông nhẹ nhàng rung động, phảng phất như con bướm tránh mưa hơi hơi vỗ cánh. Bên môi hắn nổi lên ý cười, nhịn không được lại phủ xuống, hôn lông mi nàng, hôn mí mắt nàng.
Triêu Dương công chúa lười nhác mở mắt, nhìn chằm chằm hắn ngay trước mặt.
hắn bỗng nhiên trầm thấp nở nụ cười: "A Cẩn, chờ về sau nàng gả cho ta, mỗi ngày ta đều nhìn dáng vẻ nàng vừa tỉnh ngủ."
Triêu Dương công chúa trong mắt có ý cười: "Được."
Diệp Tiềm vốn đã chuẩn bị rời đi, hắn vụng trộm ban đếm tới tư hội, người ngoài đều không biết, nếu lúc này rời đi, bị người khác nhìn thấy, khó tránh khỏi nói cái gì, quan trọng nhất là, chuyện này để Hoàng thượng biết, tất nhiên chọc rất nhiều bất khoái, đương nhiên sẽ đâm ngang.
Nhưng lúc này thấy nàng bộ dáng mềm mại nhu thuận như thế, hắn càng không bỏ được, lại ngồi bên giường, lấy tay vuốt ve gương mặt nàng, cúi đầu ôn thanh hỏi: "Chờ ta đi rồi, nàng sẽ nhớ ta?"
Trong con ngươi Triêu Dương công chúa nổi lên nghịch ngợm, nhíu mày cười hỏi: "Chàng nói đi?"
Diệp Tiềm vội vã rời đi, lúc này trong lòng ngóng trông nàng nói lời dễ nghe, ai ngờ nàng cứ không nói, liền làm bộ dùng tay giữ cổ nàng, cắn răng nói bên tai nàng: "Nàng phải nói nàng nhớ ta."
Triêu Dương công chúa trong mắt ý cười càng dày đặc, cũng nhu thuận nói: "Ta nhớ chàng."
Diệp Tiềm cao hứng, buông cổ nàng ra, lại sủng nịch hôn hôn gương mặt nàng, tiếp tục nói: "Nàng phải nói, những năm gần đây ta luôn nhớ chàng, chưa từng quên chàng."
Triêu Dương công chúa bất đắc dĩ cười, lại vẫn mềm mại nói: "Những năm gần đây ta luôn nhớ chàng, chưa từng quên chàng."
Diệp Tiềm mừng rỡ, lời này nghe chấn động như thế, đặc biệt từ đôi môi mê người kia nói ra, sao thấy như chân thực?
hắn nghĩ nghĩ, lại nói: "Nàng còn phải nói, đời này nam nhân nàng yêu nhất chính là ta, duy nhất chỉ muốn gả cho ta. Những người khác, hết thảy không quan trọng."
Triêu Dương công chúa lần này không nói: "Chàng rất tham lam."
Diệp Tiềm thấy nàng không nói, hơi có chút thất vọng, ghé vào bên tai nàng, mềm giọng nói: "Nàng nóimột chút đi."
Triêu Dương công chúa hừ một tiếng, lườm hắn một cái, quay mặt đi nói: "Ta nhìn chàng ngoài miệng tuy không nói, kỳ thực trong lòng lại so đo, là so đo chuyện quá khứ của ta."
Diệp Tiềm im lặng, nửa ngày rốt cục nói: "Trong lòng ta không thích chuyện đó."
Triêu Dương công chúa nghe xong, đột nhiên ngồi dậy, bỗng nhiên lấy vật trong tay ném Diệp Tiềm, lạnh lùng nói: "Vậy chàng rời đi là được, cần gì ở trong này khanh khanh ta ta với ta."
Diệp Tiềm ngây người, không hiểu sao bỗng nhiên Triêu Dương chuyển giận.
Triêu Dương công chúa thấy hắn giống như gà gỗ đứng ở đó không nói, trong lòng bỗng nhiên buồn bã, cắn răng nói: "Ta từng có rất nhiều nam nhân, chuyện này cũng không thể thay đổi. Chàng thích cũng thế, không thích cũng thế, dù sao vĩnh viễn không thể thay đổi. Chuyện này chàng sớm đã biết, giờ ở đây nói cái gì!"
Diệp Tiềm nghe xong, đột nhiên tiến lên, ôm lấy nàng, Triêu Dương công chúa vẫn giãy dụa, giọng căm hận nói: "Tránh ra."
Diệp Tiềm ngồi xuống cẩn thận ôm lấy nàng, cúi đầu chằm chằm nàng nhìn, nghiêm cẩn nói: "A Cẩn, nếu ta có thể sinh ra sớm mười năm, vào thời gian nàng tốt đẹp nhất, ta đã là đại tướng quân, ta hi vọng có thể bồi bên nàng, sủng ái nàng, theo đuổi nàng, bảo hộ nàng không để bất luận kẻ nào khi dễ; nếu ta có thể sinh ra sớm năm năm, lúc nàng thống khổ bất lực, ta đã hiểu được tình yêu thế gian, ta hi vọng có thể tìm được nàng, ôm nàng, trấn an nàng, cầu nàng gả cho ta. Nhưng trời cao chọc ghẹo, lúc nàng chịu khuất nhục, ta đang ăn nhờ ở đậu, ấm no không kế, lúc nàng bất đắc dĩ gả cho người kia, ta lại không biết gì, ngây thơ ở trong phủ Bình Tây Hầu, ngóng trông có thể có một chỗ cư trú, không bị đánh chửi."
nói tới đây, giọng nói hắn dần dần trầm trọng: "Dù thế sự trêu cợt chúng ta như thế, nhưng ta vẫn may mắn, may mắn cuối cùng chúng ta vẫn có thể ở cùng nhau, nàng vẫn còn có thể gả cho ta, làm vợ ta, trong ngày đông lạnh, ta rời giường có thể nhìn nàng đang ngủ."
hắn nhìn chằm chằm nữ nhân trong lòng, thấy trong con ngươi nàng bắt đầu hiện lên thủy quang, hắncười nhẹ, dán mặt mình vào nàng, xúc cảm hơi mát mà mịn màng truyền đến, quen thuộc như vậy, hắnnhịn không được cũng nhắm hai mắt lại: "A Cẩn, ta quả thật không thể giải thoát, vĩnh viễn không thể giải thoát, ta quá để ý quá khứ của nàng, để ý nàng từng có nhiều nam nhân như vậy, để ý ta khôngphải người đàn ông đầu tiên của nàng. Nhưng nàng biết không, lần đầu ta nhìn nàng, trong lòng ta đãcó bóng dáng nàng, lúc ta cúi đầu đi giày cho nàng, chỉ biết mình vĩnh viễn không thể xóa nàng khỏi tim. Ta nhớ mong nàng nhiều năm như vậy, lòng tràn đầy đều là nàng, trong lòng cũng hận không thể toàn bộ nàng đều là của ta, không thuộc bất kì kẻ nào."
Công chúa không nói, ngây người một hồi, cuối cùng vươn cánh tay ra, cánh tay tiêm nhược ôm lấy nam tử cường tráng trước mắt.
Đây là lần đầu tiên, nàng chủ động đụng chạm hắn như thế, khiến yết hầu Diệp Tiềm nóng lên, thanh âm nghẹn ngào: "A Cẩn..."
Triêu Dương công chúa im lặng nửa ngày, bỗng nhiên ở trong lòng hắn buồn giọng nói: "Tiềm, chàng cũng biết, hiện giờ chung quanh chúng ta là địch, có vẻ như người trên đời này đều là địch của chàng và ta."
Diệp Tiềm gật đầu: "Ta biết." hắn ngừng lại, tiếp tục nói: "Bất quá thì sao, chỉ cần chúng ta muốn ở cùng nhau, ai cũng không thể ngăn trở."
hắn mím môi, cúi đầu nhìn chằm chằm nữ tử trong ngực: "Nàng nhẫn nại chờ, chờ ta đại thắng trở về, đến lúc đó chúng ta lập tức thành thân."
Triêu Dương công chúa tiếp tục vùi đầu trong lòng hắn, nửa ngày phát ra một tiếng vọng: "Ừ, được."