Úc thái phi thở dài: "Thái hậu ngài có điều không biết, việc này thật sự là không đành lòng nhắc tới. Trước đây vài ngày, phò mã thế nhưng thừa dịp A Yên có thai, tư thông cùng một tiểu nha hoàn. Ngài cũng biết A Yên từ nhỏ tính tình quật cường, nàng đâu nhịn được, liền sai người nhốt phò mã vào trong phòng đánh một trận."
nói tới đây, Triêu Dương công chúa ngước mắt nhìn Thuận Nghĩa công chúa, chỉ thấy Thuận Nghĩa công chúa lại cúi đầu liễm mục, nửa câu cũng không nói.
Vương Thái Hậu vừa nghe thế, hừ một tiếng nói: "Phò mã kia cũng quá không hiểu chuyện, công chúa thiên gia chúng ta, chưa từng chịu uất khí bực này, đánh hắn một chút xem như là nhẹ."
Úc thái phi lại thở dài: "Cũng không phải vậy sao, vốn chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng vì thế, An Nhạc Hầu phu nhân, mẫu thân phò mã lại tức giận, ôm phò mã khóc, đau lòng đến đòi mạng, nói là đứa con này của bà ta, gặp phải chuyện như vậy thật sự là làm quá mức a."
Vương Thái Hậu nheo con ngươi, thanh âm lạnh vài phần: "An Nhạc Hầu phu nhân cũng quá không hiểu chuyện, A Yên bất quá là thay bà ta giáo huấn con, bà ta dám nói như thế sao?"
Úc thái phi liên tục gật đầu: "Thái hậu, ngài nói đúng cực kỳ, nhưng An Nhạc Hầu phu nhân không hiểu, lời của bà ta A Yên sao chịu nổi. A Yên tính tình nào ngài cũng biết, từ nhỏ đã quật cường, nàng có từng phục ai đâu, đương nhiên ầm ĩ với bà ta."
Vương Thái Hậu gật đầu: "A Yên chính là tính tình này, đừng nói một hầu phu nhân, dù gặp a Trệ, mộtkhi không hợp tính tình nàng, nàng còn không phải vẫn ầm ĩ như thường, chẳng qua đều là tỷ đệ ruột thịt, ai cũng không so đo ai thôi."
Úc thái phi nghe thấy lời này, thế nhưng lệ nóng doanh tròng, lôi kéo Vương Thái Hậu nói thổn thức: "Thái hậu, ngài nói đúng, chúng ta người trong nhà, đương nhiên sẽ không so đo. Nhưng mà người ta so đo, không chút cố kị đây là công chúa thiên gia. Kết quả A Yên chúng ta tức giận, liền đẻ non."
Triêu Dương công chúa nghe xong, nhíu lại mày, nhìn sang Thuận Nghĩa công chúa, chỉ thấy Thuận Nghĩa công chúa trong mắt mơ hồ phiếm hồng, biết trong lòng nàng không dễ chịu. Như trước đây, Triêu Dương công chúa tự nhiên sẽ không đem chuyện này đặt ở trong mắt, nhưng hiện thời chính nàng đang mang thai, suy bụng ta ra bụng người, không khỏi đối với muội tử này thêm vài phần thương hại.
Vương Thái Hậu hiện thời có tôn bối, ngồi ở ngôi thái hậu để thiên hạ cúi đầu, tự nhiên mừng rỡ làm lão nhân hiền lành hòa ái, thể tuất hậu bối, tức thời nghe hai chữ đẻ non cũng đau lòng: "Thuận Nghĩa nha đầu phải chịu khổ, một nhà An Nhạc Hầu cũng quá đáng, sao dám để công chúa thiên gia chịu loại khổ này đây!"
Úc thái phi nghe thế, gãi đúng chỗ ngứa, vội đáp: "Thái hậu a, A Yên chúng ta cũng là thân tỷ đệ cùng Hoàng thượng lớn lên, bọn họ không xem mặt tăng cũng phải xem mặt phật, thật không nên bức a Yên đến tận đây, rõ ràng là không nhìn Hoàng thượng ở trong mắt, cũng không nhìn thái hậu người ở trong mắt a!"
Vương Thái Hậu gật đầu, lạnh mặt nói: "Đúng vậy, về sau nhắc với a Trệ, sẽ gọi An Nhạc Hầu phu nhân kia đến, ta muốn hỏi bà ta đến cùng là chuyện gì xảy ra."
Triêu Dương công chúa nghe đến đó, đạm thanh nhắc nhở: "Mẫu thân, An Nhạc Hầu phu nhân còn chưa tới thỉnh an ngài đâu, ta nghĩ một lát nữa đương nhiên sẽ đến."
Úc thái phi gật đầu: "nói đúng, bà ta sắp đến."
Vương Thái Hậu banh mặt nói: "Ừ, chờ bà ta đến, ai gia đương nhiên muốn hỏi, nhà bà ta nuôi dạy con thế nào."
Bên này đang nói, chợt có nội thị bên người hoàng thượng tới, dâng một cái hộp đồ ăn Bát Bảo, nói là Lĩnh nam vương tiến cung diện thánh, dâng táo đông tươi mới, Hoàng thượng thưởng thức một quả, cảm thấy thanh thúy thấm ngọt, nghĩ thái hậu tốt nhất thử một miếng, vì thế liền đưa qua dâng thái hậu.
Úc thái phi thấy, nói Hoàng thượng hiếu thuận, thái hậu có phúc. Vương Thái Hậu cũng rất cao hứng, tức thời sai người thưởng nội thị kia, để Úc thái phi và hai vị công chúa cùng thử.
Triêu Dương công chúa trước kia không thíc ăn táo đông, nhưng hiện cũng nhíu mày miễn cưỡng thử mấy miếng, thế nhưng cảm thấy hết sức ngọt lành ngon miệng. Vương Thái Hậu thấy vậy, phân phó thị nữ, đem chỗ còn lại bỏ vào hộp băng, để Triêu Dương công chúa hồi phủ cho nàng mang theo.
==============================
Triêu Dương công chúa rời Trường thọ cung, liễn xa đi tới cửa cung, ai ngờ xe chợt dừng lại, Triêu Dương công chúa thân mình đổ về phía trước. Lần này xem như Triêu Dương công chúa không sao, chỉ có Cẩm Tú bên cạnh kinh ngạc nhảy dựng, lạnh mặt chất vấn: "Đây là thế nào?"
mã phu đánh xe vội hồi bẩm: "Công chúa thứ tội, bánh xe hình như bị cái gì đâm vào."
Lúc này thị vệ cũng đi qua xem xét, trở về bẩm: "Có lẽ là vừa mới ở trên đường không biết đè vào chạc cây chỗ nào, bánh xe hỏng rồi, sợ là không thể dùng được ngay."
Cẩm Tú nhíu mày: "Vậy làm sao bây giờ đây?"
Triêu Dương công chúa bụng đã rất lớn, bồi thái hậu nói chuyện nửa ngày cũng mệt mỏi, tức thời nhắm mắt dưỡng thần, trong miệng nhàn nhạt phân phó: "Phái người đi Trường thọ cung, mượn một chiếc liễn xa tới." nói xong, nàng lại phân phó: "Mừng năm mới, Hoàng thượng rất bận, không cần để việc nhỏ này kinh động hắn."
Thị vệ vội đáp ứng, sau đó cùng mã phu đi Trường thọ cung.
Đúng vào lúc này, một đám võ tướng kết đoàn từ ngoài cung đến, chạy tới chính Dương Điện bái kiến Hoàng thượng, bọn họ đến đây thấy một cái liễn xe, không khỏi xem nhiều vài lần. Đám võ tướng tuổi còn rẻ, cầm đầu là Diệp Tiềm -- thiếu niên tướng quân được đương kim Hoàng thượng sủng ái nhất, thân đệ đệ của hoàng hậu mới lập.
Diệp Tiềm lúc đầu nhìn thấy liễn xa này cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng tiểu thư phu nhân hầu môn quý tộc nào, vì thế cùng các tướng lãnh trẻ tiếp tục đi. Nhưng ngay lúc hắn lướt qua liễn xa, bên tai lại bay tới một câu "Công chúa, nếu ngươi mệt mỏi, trước ngủ một lúc đi."
Giọng này Diệp Tiềm sao có thể không nhận ra, đúng là thị nữ Cẩm Tú bên người Triêu Dương công chúa.
Diệp Tiềm bước chân bỗng ngừng lại, cứng thân mình tại chỗ, dựng thẳng tai nghe động tĩnh bên kia.
Triêu Dương công chúa có vẻ cực kỳ mỏi mệt, nửa ngày cũng không trả lời, chỉà nhẹ nhàng "ừ" mộttiếng. Thanh âm này như có như không, nhàn nhạt truyền đến, cơ hồ muốn chìm vào trong tiếng cười nói của các tướng lãnh trẻ đang hưng phấn.
Nhưng Diệp Tiềm vẫn mẫn cảm nghe được tiếng tơ kia.
Tay hắn nhịn không được thói quen nắm chặt thanh kiếm, một chỗ trong ngực bắt đầu ẩn ẩn đau.
Cách biệt đã hơn nửa năm, nàng hết thảy có mạnh khỏe?
Tướng lãnh bên cạnh thấy Diệp Tiềm bỗng nhiên dừng lại, đều có chút kinh ngạc, chỉ có Ngô Môn Trung liếc nhìn liễn xa, trong lòng có nghi hoặc.
Diệp Tiềm rốt cục vẫn gian nan quay lại, nhìn đến chỗ liễn xa.
Màn che theo gió lạnh gào thét nhẹ nhàng rung chuyển, nhưng gió dù lạnh cũng không thổi tung nổi tấm rèm rất nặng, không lộ ra nữ tử tuyệt tình kia.
Ánh mắt của hắn như mũi tên, phảng phất muốn xuyên thấu rèm che nặng nề, nhìn nữ nhân kia.
Các tướng lãnh thấy hắn nhìn chiếc liễn xa, liền nghị luận: "không biết là liễn xa của vương hầu phu nhân nào, sao dừng ở trong này?"
Ngô Môn Trung sợ hắn làm cho mọi người hoài nghi, liền ngầm kéo ống tay áo Diệp Tiềm.
Diệp Tiềm cuối cùng phản ứng lại, hít một hơi thật sâu bình ổn kinh hoàng trong lồng ngực, ánh mắt chậm rãi chuyển dời đến chỗ lái xe. không có một bóng người, hắn lại bỗng chốc nhớ tới ngày xưa, vị trí đó là của hắn.
Ngô Môn Trung thấy hắn như thế, biết hôm nay không thể đi được ngay, vì không để mọi người hoài nghi, hắn chạy nhanh tới hỏi thị vệ kia: "Xin hỏi, đây là xa giá của phu nhân nào, sao dừng ở trong này?"
thị vệ cầm đầu thấy vậy, vội chắp tay nói: "Đây là liễn xa của Triêu Dương công chúa, đi đến đây, xe bị hỏng."
Các tướng lĩnh phần lớn đều biết thân thế Diệp Tiềm, biết hắn năm trước từng ở trong phủ Triêu Dương công chúa làm nô, nghe trong xe là Triêu Dương công chúa, ào ào quay đầu nhìn về phía hắn.
Diệp Tiềm nghe được lời thị vệ nói, bước nhanh đến bên xe, ngồi xuống nhìn.
Ngô Môn Trung trên mặt có chút xấu hổ, muốn lôi kéo Diệp Tiềm, nói thế nào hiện thời hắn cũng là tướng quân, chuyện sửa chữa xe cũng không nên làm, thật sự là bôi nhọ thân phận, để cho người khác chế giễu. Nhưng Diệp Tiềm lại ngoảnh mặt làm ngơ, ngồi ở đó nhíu mày quan sát.
Các tướng lãnh thấy vậy hai mặt nhìn nhau, nghĩ rằng vị khinh xa tướng quân này thật đúng là khiêm tốn nhún nhường, làm tướng quân còn không quên chủ cũ. Cũng hiếm có ai như hắn nhớ tình cũ như thế, nếu là những người khác, phỏng chừng nhìn thấy chủ nhân cũ e là tránh không kịp.
Mọi người thấy Diệp Tiềm ngồi ở đó quan sát nửa ngày, cuối cùng rốt cục ngẩng đầu nói: "Xích da trâu trên bánh xe bị đứt."
Lúc này Cẩm Tú đã nghe được động tĩnh bên ngoài, lại nghe thấy tiếng Diệp Tiềm, liền nhìn công chúa.
Triêu Dương công chúa hai tay toàn tâm toàn ý phủ trên bụng, hai mắt hơi hơi híp, cũng không biết đến cùng là nghe được động tĩnh bên ngoài không. không có công chúa sai bảo, Cẩm Tú cũng không dám đira ngoài gặp Diệp Tiềm, đành phải làm bộ như không nghe thấy.
Diệp Tiềm thấy mình nói xong, bên trong không có động tĩnh gì, trong mắt ảm đạm vài phần. Ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy thị vệ bên người công chúa hầu như đã thay đổi hết, thế nhưng không biết ai.
Lúc này thị vệ cầm đầu bước lên phía trước cung kính nói: "Diệp tướng quân, thật làm phiền ngươi."
Diệp Tiềm không nói, đứng dậy hỏi Ngô Môn Trung: "Ta nhớ bên cạnh ngươi có một sợi da trâu, vốn định dùng làm roi da."
Ngô Môn Trung sờ sờ bên hông, cười khổ nói: "Đây là hôm nay ta ra chợ mới nhìn thấy, đã bị ngươi nhớ thương rồi." nói đến đây, hắn vẫn đưa ra sợi dây đó.
Diệp Tiềm tiếp nhận, quay đầu lại nói với các tướng lãnh: "Tiềm sợ là phả dừng lại một lát, các vị có thể đi vào trước." nói xong, hắn đi thẳng đến cạnh càng xe, lấy roi da xa phu dùng lái xe, dùng đao cắt lên sợi dây da, lại đem hai sợi dây da nối thành một sợi. Làm xong, hắn phất chiến bào, ngồi xuống bắt đầu sửa xe.
Các tướng lãnh hai mặt nhìn nhau, bất quá bọn họ cũng không phải ngốc, biết trong xe là Triêu Dương công chúa thân tỷ tỷ của đương kim Hoàng thượng, trưởng nữ hoàng thái hậu sủng ái nhất. Ngay cả khinh xa tướng quân Diệp Tiềm mới thăng cấp, xuân phong đang đắc ý cũng nguyện ý cúi đầu sửa xe cho công chúa, bọn họ dù chờ một lát thì thế nào? Tức thời đám tướng lãnh ào ào tỏ vẻ không nóng vội, trước ở chỗ này chờ, dù sao thời gian rảnh rỗi còn rất dài.