Mục lục
Cô dâu chán nản gặp tình yêu đích thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 106: ĐỐI XỬ RỘNG LƯỢNG VỚI TÌNH ĐỊCH

“Đó là đương nhiên rồi. Thẩm Khanh Khanh, cô cho rằng…”

Khanh Khanh tiếp lời La Tiêu Phụng: “Nếu là thế thì hai người đi đăng ký luôn đi. Anh ta có kết hôn hay không, chỉ cần đăng ký cái là biết.”

Nhưng lúc này La Tiêu Phụng lại được nước lấn tới: “Đó là dĩ nhiên rồi. Thẩm Khanh Khanh, có phải chỉ cần chúng tôi kết hôn thì cô sẽ biến mất vĩnh viễn không?”

Thẩm Khanh Khanh cắn răng, hạ quyết tâm nói: “Được. Nếu ngày mai cô có thể đăng ký kết hôn với Lăng Duy Khiết thì tôi sẽ rời đi ngay.”

“Thẩm Khanh Khanh, đây là cô nói đấy nhé. Ngày mai chúng tôi sẽ đi đăng ký. Đến lúc đó cô cũng đừng nói là tôi đuổi cô đi đấy nhé. Ha ha ha…” La Tiêu Phụng cười đắc ý như thể cô ta đã cầm giấy chứng nhận kết hôn rồi vậy.

“Đúng. Thẩm Khanh Khanh tôi nói được thì làm được.” Lúc này, Khanh Khanh như thể đang cầm dao găm đâm vào tim mình vậy.

“Được rồi. Thẩm Khanh Khanh, cô nên chuẩn bị trước đi thì hơn. Ngày mai cút khỏi đây đi, ha ha ha…” La Tiêu Phụng cười lớn, rời khỏi phòng bệnh của Thẩm Khanh Khanh mà ngay cả lời tạm biệt cũng không thèm nói.

Sau khi La Tiêu Phụng rời đi, Khanh Khanh nhanh chóng ấn chuông. Đau quá! Không chỉ đau bụng, dường như mỗi một sợi dây thần kinh, mỗi một tế bào trong cơ thể đều quặn đau.

Sáng sớm, Thẩm Hạo Trự đi thăm hai đứa bé rồi về công ty. Bởi vì lo lắng Khanh Khanh nên anh tập trung việc công ty lại để xử lý. Nhưng dù là thế, một ngày cũng trôi qua. Lúc anh chạy tới bệnh viện thì thấy La Tiêu Phụng đang rời đi.

Anh còn tưởng mình nhìn nhầm, thậm chí nhìn đi nhìn lại mấy lần. Sau khi xác định đó đúng là La Tiêu Phụng, anh lập tức đề phòng, nhanh chóng xông tới phòng bệnh của Khanh Khanh. Nhưng Khanh Khanh đã không có ở đó.

“Bác sĩ, bác sĩ! Em gái tôi đâu rồi? Cô ấy ở đâu? Cô ấy ở đâu?” Thẩm Hạo Trự xông tới văn phòng của bác sĩ rồi gầm lên.

“Anh ơi, anh bình tĩnh chút. Vừa rồi bệnh nhân hơi khó chịu nên bác sĩ đang khám cho cô ấy. Xin anh hãy yên tĩnh một chút.” Y tá chạy tới khuyên nhủ.

“Tại sao lại khó chịu? Có phải là có ai đó làm gì cô ấy không? Có phải không?” Thẩm Hạo Trự nhớ tới La Tiêu Phụng vừa gặp được, lại gào lên.

“Thưa anh, lúc trước có người nhà tới thăm. Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì chúng tôi cũng không rõ nữa. Xin anh hãy chờ trong phòng bệnh. Bệnh nhân sẽ trở về nhanh thôi.” Y tá khuyên Thẩm Hạo Trự.

Thẩm Hạo Trự nhất định đòi tận mắt nhìn thấy Khanh Khanh. Để tránh anh ta lại gào rống, ảnh hưởng tới những bệnh nhân khác, bác sĩ đành phải dẫn anh ta đi thăm Khanh Khanh. Đúng lúc đó, Khanh Khanh được đẩy ra.

“Khanh Khanh, em làm sao vậy? La Tiêu Phụng đã làm gì em?” Thẩm Hạo Trự vội hỏi.

“Anh Thẩm, bà Lăng đã ngủ rồi. Xin đừng đánh thức cô ấy. Cô ấy cần nghỉ ngơi.” Bác sĩ giữ Thẩm Hạo Trự lại.

“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?” Thẩm Hạo Trự yên tĩnh lại, nhưng vẫn rất lo lắng.

“Anh Thẩm, chúng tôi nói lại lần nữa, thân thể của bà Lăng rất suy yếu, cái thai có thể sẽ bị sẩy bất cứ lúc nào, tại sao còn muốn kích thích cô ấy? Nếu lại thế nữa thì chúng tôi cũng không còn cách nào mà giữ cái thai lại nữa đâu. Xin anh hãy báo cho anh Lăng, nhất định, nhất định không thể kích thích phụ nữ có thai nữa.” Bác sĩ nhấn mạnh.

Sau khi Lăng Duy Khiết ăn cơm xong rồi trở về bệnh viện thì thấy Thẩm Hạo Trự đang nắm tay Khanh Khanh, nằm ngủ bên giường bệnh.

Nếu là ngày thường, chắc chắn anh sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng lúc này, anh lại rất hổ thẹn. Điều mà Thẩm Hạo Trự làm được, anh lại không làm được. Nhưng điều anh làm được, Thẩm Hạo Trự đều có thể làm được. Chẳng lẽ anh thật sự nên bỏ cuộc sao?

“Anh… Lăng Duy Khiết, anh đến đây khi nào?” Thẩm Hạo Trự đang mơ màng, bỗng cảm thấy có gì đó là lạ, bừng tỉnh dậy. Anh nghiêng đầu, thấy Lăng Duy Khiết đang ngồi đối diện với mình, ngạc nhiên hỏi.

“Suỵt, đừng đánh thức Khanh Khanh. Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.” Lăng Duy Khiết ra dấu im lặng, nói nhỏ.

“Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh đã như thế rồi, anh còn chạy đi đâu nữa? Vậy mà lại mặc cho người khác tới bắt nạt cô ấy!” Vừa ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Hạo Trự lập tức nổi giận nói.

“Người khác? Ý anh là La Tiêu Phụng đã đến à?” Sau khi nghỉ ngơi, có vẻ như đầu óc Lăng Duy Khiết tỉnh táo hơn nhiều. Thẩm Hạo Trự vừa nói, anh lập tức đoán ra ngay.

“Anh còn nói nữa. Cô ta suýt nữa thì… Suýt nữa thì giết chết Khanh Khanh rồi! Bác sĩ nói bây giờ Khanh Khanh đang suy yếu nhất, không thể bị kích thích được nữa. Vậy mà anh còn…” Thẩm Hạo Trự vừa nói vừa ngừng lại mấy lần, bởi vì không thể để Lăng Duy Khiết biết cái thai vẫn còn.

“Tôi biết rồi. Tôi sẽ xử lý chuyện này.” Ánh mắt Lăng Duy Khiết lạnh lùng, hứa với Thẩm Hạo Trự.

“Tốt nhất là anh mau chóng giải quyết cô ta đi. Nếu cô ta còn dám xúc phạm tới Khanh Khanh, tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu. Tôi chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để anh và Khanh Khanh ly hôn.” Thẩm Hạo Trự phẫn nộ nói.

“Thẩm Hạo Trự, cho dù tôi và Khanh Khanh ly hôn thì đã sao? Anh vẫn mãi là anh trai của Khanh Khanh. Hai người không bao giờ đến được với nhau.” Nể tình anh ta tận tâm chăm sóc Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết tốt bụng khuyên nhủ.

“Lăng Duy Khiết, anh đừng tự cho là đúng nữa. Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu. Đúng, tôi thích Khanh Khanh. Nhưng… Nhưng tôi đã nghĩ kỹ rồi. Nếu… Nếu Khanh Khanh thực sự yêu anh, hai người hạnh phúc bên nhau, thì… Thì cho dù có làm anh em cả đời, tôi cũng… Cũng cam nguyện.” Thẩm Hạo Trự siết chặt tay gầm lên.

Gầm xong mới phát hiện chung quanh có rất nhiều người đang nhìn sang bên này. Anh hơi xấu hổ, trừng Lăng Duy Khiết một cách đầy hung dữ rồi chạy đi.

Lăng Duy Khiết buông tiếng thở dài, đang định vào phòng bệnh với Khanh Khanh thì di động lại reo lên không đúng lúc. Vừa thấy là La Tiêu Phụng, anh bấm từ chối không cần suy nghĩ.

Nhưng điện thoại lại gọi tới liên hồi như thể chưa từ bỏ ý định. Lăng Duy Khiết vốn định tắt máy, nhưng lúc ấn phím, trong lòng lại nảy sinh một ý tưởng. Vì vậy anh thay đổi chủ ý, nhận điện thoại.

“Tiêu Phụng, tôi đang ở bệnh viện. Có việc gì để mai hẵng nói.” Vừa nghe máy, Lăng Duy Khiết lập tức nói một cách không kiên nhẫn.

“Duy Khiết, ngày mai anh có thể tranh thủ thời gian nửa ngày cho em được không? Em có việc quan trọng tìm anh.” Đầu dây bên kia, La Tiêu Phụng dịu dàng nói.

“Ừ, cô hỏi Lý Trình xem ngày mai có thu xếp nào khác không.” Trước mặt La Tiêu Phụng, Lăng Duy Khiết luôn lạnh lùng kiêu ngạo.

“Hôm nay em đã hỏi Lý Trình rồi. Sáng mai anh không có bất cứ cuộc họp hay là cuộc hẹn nào khác. Cho nên, tám giờ sáng mai anh có thể đến đón em được không?” La Tiêu Phụng sung sướng nói.

“Được. Có việc gì?” Lăng Duy Khiết cau mày, mơ hồ cảm giác được điều gì đó.

“Tháng sau là cử hành lễ cưới rồi, ảnh cưới có thể chờ đến mùa xuân rồi chụp, nhưng phải đăng ký trước chứ. Mẹ em đã xem ngày rồi, nói ngày mai là ngày lành. Chúng ta đi đăng ký đi.” La Tiêu Phụng e thẹn đáp.

“Đăng ký? Cô chắc chứ?” Lăng Duy Khiết không ngờ rằng cô ta sẽ đề nghị đăng ký. Hơn nữa, vừa nhắc tới chuyện đăng ký, anh lại nhớ tới cảnh tượng năm năm trước từng gặp Khanh Khanh. Khi ấy…

“Đúng rồi. Ngày mai chúng mình đi sớm chút, tránh cho nhiều người phải chờ rất lâu.” Giọng La Tiêu Phụng không giấu được sự phấn khởi, bởi vì Lăng Duy Khiết cũng không từ chối.

Một lúc sau, Lăng Duy Khiết mới đáp: “Được, sáng mai tôi đến đón cô.”

Anh thoáng hiểu được, hôm nay La Tiêu Phụng xuất hiện ở bệnh viện, bệnh tình của Khanh Khanh nặng hơn, chắc chắn là có liên quan tới chuyện này. Chẳng lẽ là vì ngăn cản anh và La Tiêu Phụng, Khanh Khanh đã tiết lộ điều gì đó cho cô ta?

Cúp điện thoại xong, Lăng Duy Khiết lập tức nhức đầu. Chưa nói đến chuyện không thể đăng ký, cho dù có muốn làm giả đi nữa thì cũng không đủ thời gian. Xem ra phải nghĩ cách mới được.

Lăng Duy Khiết nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định ngày mai để Đoan Minh gọi điện thoại cấp cứu đúng lúc.

“Anh về đi. Tối nay không cần anh ở đây với em đâu.” Lúc Khanh Khanh tỉnh lại, thấy Lăng Duy Khiết ngồi bên giường, cô muốn tức giận, nhưng lời nói tới miệng lại thay đổi.

“Đồ ngốc. Em là vợ anh, sao anh lại không ở bên cạnh em được chứ? Huống hồ, buổi tối em ở đây một mình, chắc chắn sẽ suy nghĩ miên man.” Lăng Duy Khiết nói rồi bưng đồ ăn mà y tá vừa đưa tới, chuẩn bị đút cho Khanh Khanh ăn.

“Ngày mai anh muốn đi đăng ký với La Tiêu Phụng đúng không?” Khanh Khanh không há miệng mà chỉ nhìn Lăng Duy Khiết, một lúc lâu sau, cô mới khẽ thở dài rồi nói.

“Em nói cho cô ta biết chuyện anh kết hôn à?” Lăng Duy Khiết nghe vậy, bàn tay khựng lại, hơi bực bội nói.

“Duy Khiết, chúng ta đã kết hôn hơn năm năm rồi, ngay cả con cũng có rồi, chẳng lẽ anh muốn che giấu em cả đời hay sao?” Khanh Khanh nhìn Lăng Duy Khiết, cố ý nói vậy.

“Đương nhiên không phải. Chẳng qua… Anh đã nói rồi, chờ đến khi anh báo thù xong, chắc chắn sẽ cho em một lễ cưới hoành tráng, chắc chắn sẽ tuyên bố thân phận của em với mọi người. Chỉ cần một tháng thôi. Một tháng mà cũng không được sao?” Lăng Duy Khiết thật sự tức giận, nhưng lại không dám nổi giận mà vẫn cố thử thuyết phục Khanh Khanh.

“Một tháng sau, anh từ bỏ cô ta trên hôn lễ thì có ý nghĩa gì? Anh muốn cô ta tự sát vì bị anh hủy bỏ lễ cưới hay sao? Muốn khiến mẹ em nếm thử nỗi đau vì mất con hay sao?” Khanh Khanh nghiêm túc hỏi.

Nếu đó là mục đích của anh, vậy thì sau này cô phải đối mặt với anh thế nào đây? Nếu anh thật sự làm vậy, sau này cô không thể nhận mẹ được nữa.

“Loại phụ nữ như La Tiêu Phụng thì sao mà tự sát được. Còn La Mị Quỳnh, anh tin rằng một tháng sau, bà ta cũng sẽ nếm trải nỗi đau mà năm đó mẹ anh đã phải thừa nhận. Chồng bà ta sẽ vứt bỏ bà ta, con gái bà ta sẽ oán hận bà ta. Bà ta sẽ hai bàn tay trắng…” Kế hoạch bên Mỹ đã bắt đầu, hơn nữa rất có hiệu quả. Nếu không có gì bất ngờ thì trước lễ cưới của anh và La Tiêu Phụng, chắc hẳn La Mị Quỳnh sẽ nhận được đơn ly hôn của chồng.

Nghe Lăng Duy Khiết nói xong, trái tim Khanh Khanh không còn chút độ ấm nào nữa. Cô nhắm mắt lại nói: “Anh đi đi. Tôi nghĩ chúng ta đã không thể ở bên nhau được nữa. Cho dù bà ấy chưa từng nuôi nấng tôi, nhưng bà ấy vẫn là mẹ của tôi. Tôi không thể có một người chồng luôn trăm phương ngàn kế muốn hãm hại người thân của mình được.”

Khanh Khanh nói xong rồi xốc chăn đắp lên người mình.

“Em nhất định bắt anh phải lựa chọn giữa em và thù hận sao? Em nhất định bắt anh phải lựa chọn giữ em và mẹ anh sao? Thẩm Khanh Khanh, sao em trở nên ích kỷ vậy? Thẩm Khanh Khanh, nếu bà ta không phải là mẹ em thì em còn phản đối anh nữa không?” Lăng Duy Khiết thoáng chịu không nổi. Anh lại nói hết cho Khanh Khanh biết, đơn giản là mong được cô ủng hộ. Cho dù không ủng hộ thì cũng đừng có bày ra thái độ như vậy chứ. Thế là ý gì?

Tại sao lại cứ bắt anh phải chọn cô?

“Thẩm Khanh Khanh, em nói rõ cho anh đi.” Thấy Khanh Khanh không để ý, Lăng Duy Khiết kéo chăn xuống, nói lớn.

“Đúng, tôi ích kỷ lắm. Tôi chỉ cần một gia đình ấm áp và hạnh phúc thôi. Một gia đình có chồng và con. Lăng Duy Khiết, cho dù anh trả thù xong thì sao? Ba mẹ anh có thể sống lại được chắc? Vì trả thù, anh thậm chí không cần cả con mình luôn sao? Chẳng lẽ người chết còn quan trọng hơn người sống ư? Duy Khiết, rốt cuộc là tôi ích kỷ hay là anh ích kỷ đây?” Khanh Khanh ngồi dậy, thất vọng nói.

“Thẩm Khanh Khanh, không ngờ em lại…”

Thấy Lăng Duy Khiết giơ bàn tay lên, Khanh Khanh nhắm mắt lại, nói bằng giọng tuyệt vọng: “Anh đánh đi! Dù sao thì mẹ tôi nợ anh mà. Cái tát này coi như là tiền lãi đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK