“Còn một phút.” Lăng Duy Khiết ngắt ngang lời trợ lý, nhìn đồng hồ.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Lời vừa nói xong, trên màn hình xuất hiện một người phụ nữ đang kéo một chiếc vali, từ cách cô mặc quần áo có thể nhìn ra được cô là một người rất có phong cách.
“May quá, giám đốc, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được chưa ạ?” Trợ lý Lý Trình thở phào.
“À, đem tài liệu về người chơi cuối cùng qua đây.” Lăng Duy Khiết quay sang trợ lý gật đầu.
Lăng Duy Khiết nhìn chằm chằm vào màn hình, từ cái nhãn trên vali của cô có thể nhìn ra cô vừa từ sân bay đến đây, người phụ nữ này như một viên ngọc tỏa sáng, làm người khác không thể không quay lại nhìn, đặc biệt là khuôn mặt tự tin, mái tóc dài mượt mà xõa trên vai. Xem ra cô có lẽ là một người phóng khoáng, Lăng Duy Khiết nhìn khuôn mặt đó, nhìn cô nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm lấy bút.
Khuôn mặt đó dường như có chút quen thuộc, Lăng Duy Khiết bắt đầu lục lọi ký ức. Vô lý, một cô gái tự tin và hấp dẫn như thế này, nếu như anh gặp rồi chắc chắn là không thể nào quên được.
“Giám đốc, đây là tài liệu của cô Vivian.” Mấy phút sau, Lý Trình cầm tài liệu của Vivian bước vào.
“Thẩm Khanh Khanh…Thẩm Khanh Khanh…sao mà quen thế này?” Lăng Duy Khiết như người bị mất trí nhớ, nhìn thì rất quen nhưng lại không tài nào nhớ ra.
Thời gian trôi qua trong sự bế tắc của Lăng Duy Khiết, trí óc anh hôm nay gần như vô dụng, cuộc thi đấu kết thúc, cô có vẻ như đang đứng dậy.
“Tổng giám đốc, cuộc thi lần này đã kết thúc rồi, có cần mang tác phẩm của 30 người trước mang qua đây không ạ?” Hôm nay Lý Trình hơi căng thẳng, tổng giám đốc trông có hơi khác so với mọi ngày, từ sau khi cô Thẩm xuất hiện, thì tổng giám đốc luôn mang vẻ mặt này.”
“Để các giám khảo quyết định đi, mang cho tôi mấy người đầu là được rồi.” Tầm mắt của Lăng Duy Khiết vẫn còn ở nguyên trên sơ yếu lý lịch của Thẩm Khanh Khanh.
Nhìn thấy Lăng Duy Khiết không rời mắt khỏi sơ yếu lý lịch của cô Thẩm, Lý Trình nghĩ rồi nói:”Tông giám đốc, cô Thẩm đi du học ở Ý, mới về nước.”
“À, ở nước ngoài hình như cô ấy được đánh giá rất cao.” Lăng Duy Khiết nhìn chỗ trợ lý vừa đề cập, có chút xấu hổ mà đóng bản lý lịch lại.
“Đúng vậy, tác phẩm thiết kế của cô ấy năm ngoái được nhận giải bạc trong cuộc thi về thiết kế ở Âu Mỹ , xét về phong cách thì nó phù hợp hơn với thị trường Châu Á, có lẽ vì cô ấy là người Trung Quốc.”
Lý Trình gật đầu, là một trợ lý, tất cả những điều này cậu đều phải hiểu, may mà lúc rảnh rỗi cậu đều mày mò học tập.
Bên ngoài cổng chính của tập đoàn Lăng Vân, người vừa tham gia trận chung kết là Thẩm Khanh Khanh lại kéo hành lý ra, bây giờ cô phải kéo hành lý đến khách sạn, sau đó thì đi thuê phòng.
Về đến khách sạn xong, Khanh Khanh cầm thông tin cho thuê phòng mà cô đã lấy được trên mạng trước đây, dự dịnh trước khi đi làm thì xem một chút, giải quyết vấn đề nhà cửa.
Đương nhiên, phòng thuê không được quá nhỏ, trước mắt là chỉ có mình cô ở, nhưng đợi đến khi tìm được bố của Duệ Duệ và Lâm Lâm thì cũng nên đưa hai đứa nhỏ về đây.
Ngày tiếp theo, lúc Khanh Khanh đang ở trong phòng thì nhận được điện thoại của phòng nhân sự tập đoàn Lăng Vân, nói rằng tuần sau cô đến công ty báo danh và ký hợp đồng.
Trước khi đi làm một ngày, Khanh Khanh cuối cùng cũng tìm được cho mình một căn hộ có hai phòng, mặc dù cách tập đoàn Lăng Vân có hơi xa nhưng mà căn hộ này thuê được với giá khá rẻ.
Khanh Khanh dự tính là ổn định rồi mới đi tìm tất cả những người cùng tên cùng họ, sau đó thì loại trừ dần, cô tin là nhất định có thể tìm thấy Lăng Duy Khiết.
Đến khi đi làm tại tập đoàn Lăng Vân, Khanh Khanh vẫn có chút không quen được với kiểu 9 giờ sáng đi làm 5 giờ chiều về ở đây. Ở Ý mấy năm nay, vì muốn chăm sóc cho con nhỏ nên giờ làm việc của cô rất linh hoạt.
Một tuần sau, Khanh Khanh cuối cùng cũng đã quen với nhịp độ công việc, hôm nay, công ty sẽ tổ chúc một buổi trao giải đồng thời cũng là để chào đón nhân viên mới. Nghe nói tổng giám đốc sẽ tự mình trao giải.
Trước đây mặc dù Khanh Khanh đã xem xét về kết cấu và sự tăng trưởng của tập đoàn Lăng Vân, nhưng đối với vị tổng giám đốc trẻ tuổi thì không có nhiều thông tin cho lắm. Ở nơi trao giải, khi nghe thấy tên của tổng giám đốc thì cô có chút suy nghĩ.
Cô ngồi dưới khán đài, thật sự là không hề nghĩ là tên của tổng giám đốc cũng là Lăng Duy Khiết, một góc trong tim không thể không có chút mong chờ, nhưng mà khi tổng giám đốc lên khán đài nói thì sự mong chờ bỗng nhiên bị dội một gáo.
Có lẽ chỉ là cùng tên thôi, mặc dù tên giống nhau nhưng mà thật sự quá khác biệt. Về vóc dáng, tướng mạo, gia thế thì vị tổng giám đốc này có thể lọt top mười người trẻ tuổi xuất sắc, cô lại nghĩ về “người chồng” với khuôn mặt đầy râu ria của mình thì không khỏi lắc đầu, đúng là không thể so sánh được mà.
“Đầu tiên, tổng giám đốc sẽ đích thân trao giải thưởng cá nhân cho người chiến thắng cuộc thi vừa rồi.” Bắt đầu trao từ giải xuất sắc trở xuống, khi loa vang lên tiếng người dẫn chương trình, suy nghĩ của Khanh Khanh vẫn đang trôi dạt đi phương nào. Năm năm gần đây, cô không một giây một phút nào không nhớ đến người chồng chỉ ở bên cô ba ngày, kì thực khi cô sinh ra Duệ Duệ và Lâm Lâm, khuôn mặt phúc hậu đó đã khắc sâu vào trong tim cô rồi.
“Cô Thẩm, cô Thẩm, đến lượt cô lên nhận giải thưởng rồi.” Người ngồi bên cạnh thúc tay vào khuỷu tay cô.
“A! Xin lỗi.” Người dẫn chương trình gọi tên người nhận giải một lúc mà không thấy ai lên, đang muốn kết thúc thì Lăng Duy Khiết bảo dừng lại.
“Tổng giám đốc, có thể hôm nay cô Thẩm không đến, chúng ta hay là chuyển sang tiết mục tiếp theo đi ạ.” Người dẫn chương trình nói với Lăng Duy Khiết.
“Đợi một chút đã, có lẽ là cô Thẩm đang đi rửa tay rồi chăng.” Khi Lăng Duy Khiết nói câu này thực ra là đã nhìn thấy Thẩm Khanh Khanh rồi, anh không thể không thừa nhận rằng người phụ nữ sành điệu đó đã thu hút sự chú ý của anh.
Từ trước đến nay, anh luôn tập trung vào công việc, thực ra sau Hồ Tiêu Lương, phụ nữ đối với anh mà nói chỉ là đối tượng để sinh đẻ. Kì quái là người phụ nữ tên là Thẩm Khanh Khanh này đã thu hút anh từ cái nhìn đầu tiên, anh luôn có cảm giác đã từng gặp cô ở đâu đó.
Cuối cùng thì cũng nhìn thấy Thẩm Khanh Khanh đi lên, Lăng Duy Khiết mỉm cười.
“Cô Thẩm, chúc mừng cô đã nhận được giải nhất của cuộc thi này, đồng thời hôm nay cũng là ngày kí hợp đồng, công ty chúng tôi sẽ để cô làm nhà thiết kế chính.” Lăng Duy Khiết trao thưởng cho Thẩm Khanh Khanh, đồng thời cũng kí luôn hợp đồng.
“Cảm ơn tổng giám đốc, có thể gia nhập một công ty nội địa có tiếng thế này là niềm vinh hạnh của tôi.” Sau khi kí tên, cô liền bắt tay với Lăng Duy Khiết, khi hai tay chạm nhau, có một dòng chảy mạnh mẽ dội từ đầu xuống chân.
“Cô Thẩm, chúng ta có phải là đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi không?” Trên danh nghĩa là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, nói ra câu như vậy có vẻ như không phù hợp cho lắm, nhưng lời thì cũng đã nói rồi, hai người đều nhìn thoáng qua nhau.
“Cảm ơn, tổng giám đốc ưu tú như thế này, nếu như đã gặp qua, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ có ấn tượng.” Thẩm Khanh Khanh mỉm cười rút tay lại, cô thấy lúng túng bởi sự thất lễ của mình, cô vậy mà lại thất thần trước mặt bao người.
Lăng Duy Khiết mỉm cười đi xuống sân khấu, lúc cô quay người lại một dòng điện như xẹt trong đầu anh, kí ức phủ bụi bỗng nhiên được mở ra.
“Thẩm Khanh Khanh...” Lăng Duy Khiết đột nhiên thì thầm.
Lúc này, Khanh Khanh dưới khán đài đột nhiên nghe thấy tiếng hô lớn, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Lăng Duy Khiết không phát biểu tiếp mà nhanh chóng trở về vị trí của mình.
Đại hội vẫn chưa kết thúc, Lăng Duy Khiết đã rời khỏi hội trường, thậm chí là rời khỏi công ty luôn, anh lái xe vội vã trở về nhà.
Vừa xong anh đã nhớ ra, Thầm Khanh Khanh, năm năm trước, người phụ nữ kéo anh đi kết hôn hình như cũng tên đó, có điều anh cũng chưa chắc chắn được, bởi vậy nên mới lái xe về xác định lại cho rõ.
Năm năm trước, bởi vì bố anh qua đời đột ngột, anh tạm thời quên mất hôn ước của mình, lúc lo liệu xong hậu sự cho bố lại phải tiếp quản công ty đang như rắn mất đầu, anh lại quên luôn việc đó, lúc nhớ đến chuyện này, về lại thành phố B tìm Thẩm Khanh Khanh thì đã không còn ai nữa rồi.
Cầm lấy hai tờ chứng nhận kết hôn trên tay, Lăng Duy Khiết ngồi lên mặt bàn, anh còn nhớ vào tình hình nhà họ Thẩm nghe ngóng được từ bốn năm trước.
Ngày ấy anh mang đầy lòng tin mà đến thành phố B tìm Khanh Khanh, có ý muốn đem Khanh Khanh trở lại bên cạnh mình, nhưng không ngờ rằng mẹ nuôi của Khanh Khanh nói với anh, Khanh Khanh đã rời khỏi đây rồi, còn về việc cô đi đâu thì bọn họ không hề hay biết, chỉ nói là Khanh Khanh đã biết thân thế của mình, sau đó thì rời khỏi đây.
Lúc đó anh đã nhận ra bà Thẩm đang nói dối, nhưng anh ở gần nhà họ Thẩm quan sát nhiều ngày cũng không hề nhìn thấy Thẩm Khanh Khanh, thậm chí anh còn đến cả phòng đăng ký hộ khẩu để kiểm tra thì kết quả nhận được là Thẩm Khanh Khanh đã không còn ở đây nữa, ngay đến cả hộ khẩu cũng đã chuyển đi.
Cho đến nay anh vẫn không thể quên được sự tuyệt vọng khi biết được tin tức ấy, cô cứ như vậy mà đi, thậm chí bỏ qua luôn cuộc hôn nhân của họ, cô đã nhẫn tâm như vậy, nếu như không có hai tờ giấy chứng nhận kết hôn này, nếu như không phải là số điện thoại của cô được ghi lại trong lý lịch, vậy thì ba ngày hôn nhân hạnh phúc đó có lẽ chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Hôm nay Lăng Duy Khiết không đến công ty, từ buổi trưa đến lúc nhá nhem tối, anh nhìn giấy chứng nhận trong tay mà nhớ lại khoảng thời gian mới quen Khanh Khanh, hôm đăng ký kết hôn và cả cuộc sống hạnh phúc trong ba ngày đó.
Anh nhớ rất rõ nguyên nhân Khanh Khanh chọn anh, chỉ vì anh là người khác giới chưa kết hôn, cho dù dáng vẻ khi ấy của anh thật chẳng dám khen tặng, nhưng Khanh Khanh vẫn kéo tay anh đi đăng ký.
Đã năm năm trôi qua kể từ khi cô được kéo về từ khách sạn bằng tên họ Thẩm, năm năm qua cô đã đi đâu? Lăng Duy Khiết thật sự rất muốn hỏi cô, nhưng nghĩ đến việc hôm nay ở lễ trao giải Khanh Khanh đối với anh rất xa lạ, anh lại có chút tức giận.
Năm đó nói đi là đi, nay còn quay lại vì lý do gì? Hơn nữa còn chọn ngay công ty của anh, đây là vì sao vậy?
Lẽ nào Khanh Khanh đã biết thân phận thật của anh, cố ý tiếp cận anh?
Năm năm rồi, thật ra cuộc hôn nhân của bọn họ hoàn toàn có thể hủy, chỉ là anh trước nay chưa hề nghĩ đến chuyện đó, với lại anh vẫn chưa nhận được đơn ly hôn. Hay là cô đã quên mình là người đã kết hôn? Hoặc là có thể cô không hề quan tâm đến chuyện này?
Nghĩ đến cô gái khóc thảm thiết năm năm trước, nghĩ đến cô gái không có chỗ dựa năm đó, Lăng Duy Khiết chắc chắn rằng cô không hề công khai với bên ngoài về mối quan hệ của họ, anh muốn chờ xem cô có mục đích gì.
Xét cho cùng thì năm năm rồi, cô xuất hiện để làm gì? Nếu như ly hôn vào lúc này, cổ phần của tập đoàn Lăng Vân chắc chắn sẽ phải chia cho cô, nghĩ ngợi một lúc, Lăng Duy Khiết lại để giấy chứng nhận kết hôn vào két bảo hiểm.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Duy Khiết đi làm như bình thường, có điều anh lại bảo trợ lý mang tư liệu của cô ra một lần nữa. Nhìn hồ sơ về cô, Lăng Duy Khiết nhíu mày, không ngờ lúc ấy cô lại lập tức đi Ý, chẳng trách anh tìm thế nào cũng không tìm được người.
“Tổng giám đốc, hình như anh rất có ấn tượng đối với cô Thẩm nhỉ.” Lý Trình thấy tổng giám đốc nhìn chằm chằm vào bức ảnh của cô Thẩm mà tò mò hỏi.