Khanh Khanh đứng trước gương, đường cong quyến rũ trước kia của cô đã không còn nữa, mặt cô càng tái hơn, cô đưa tay xoa nhẹ lên bụng.
Cô béo lên thấy rõ, trước đây bụng cô rất phẳng, nay lại hơi lồi ra. Đột nhiên, như có dòng điện chạy qua người, cô giật mình rụt tay lại rồi trợn mắt cúi xuống nhìn bụng mình.
Hình như trong bụng cô đang có thứ gì đó chuyển động, mặt cô cắt không ra giọt máu, sợ hãi đặt tay lên bụng, như đáp lại cô, thứ trong bụng lại động đậy…
Hai chân Khanh Khanh mềm nhũn ra, cô chầm chậm ngồi xuống sàn. Đến giờ cô mới nhớ ra cô bị chậm kinh một thời gian rồi.
Đã bao lâu rồi? Cô tự hỏi bản thân mình, cô không phải cô gái mười mấy tuổi thiếu kiến thức, chỉ là mấy tháng nay vì quá đau lòng, quá mệt mỏi nên cô mới không chú ý đến sự thay đổi của cơ thể. Nhưng không có nghĩa là cô không biết.
Cô với Khiết từng có quan hệ vợ chồng, hơn nữa mấy ngày ấy chắc không phải là kỳ an toàn, có thai là chuyện hết sức bình thường. Nam nữ ngủ với nhau rồi có con, mọi thứ đều hết sức bình thường, thế nhưng hoàn cảnh của họ lại khác với các cặp vợ chồng bình thường khác, cho nên cô mới không chú ý như vậy.
Vậy là đã có thai được bốn tháng, hơn nữa thai nhi còn vừa chuyển động, vậy mà cô lại hồ đồ đến giờ mới biết, Khanh Khanh khóc rồi lại cười, trong gương hiện lên khuôn mặt vừa cười vừa khóc của cô.
“Khanh Khanh, em sao vậy? Đừng giận mà, anh chỉ đùa thôi, em đừng giận nữa nhé! Anh sai rồi…” Thẩm Hạo Trự đập cửa nói.
Khanh Khanh lau nước mắt rồi mặc lại áo. Sau khi chắc chắn mọi thứ lại như thường rồi, cô mới mở cửa bước ra.
“Anh, em không giận, em gấp quá nên mới chạy vội vào đây thôi, haha, dọa anh sợ rồi kìa!” nói rồi Khanh Khanh còn làm bộ mặt quỷ trêu ngươi Thẩm Hạo Trự.
“Con nhóc này! Làm anh sợ chết đi được, còn tưởng em khóc rồi cơ.” Thẩm Hạo Trự cười rồi nhéo chóp mũi cô.
Anh ta thấy hai mắt của Khanh Khanh hơi đỏ, nhưng cô nói không sao nên anh ta cũng không hỏi lại.
“Anh, anh đi nghỉ trước đi, dạ dày em hơi khó chịu, em ra ngoài mua ít thuốc, xong là về ngay ấy mà!” Khanh Khanh cười, cứu vớt cái mũi của mình rồi đi ra ngoài, vừa thay giày vừa nói.
“Khanh Khanh, em không được khỏe thì ở nhà nghỉ ngơi đi, để anh đi mua.” Thẩm Hạo Trự nghe vậy lập tức chạy theo.
Khanh Khanh xua tay: “Không cần đâu ạ, anh đi làm cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi, em về ngay mà.”
“Rầm”, nghe tiếng đóng cửa Thẩm Hạo Trự càng lo lắng, đều tại anh ta, đang yên đang lành đi nói béo này béo nọ làm gì. Thực ra Khanh Khanh không hề béo, anh ta thấy như vậy là vừa đẹp.
Thẩm Hạo Trự càng nghĩ càng thấy mình sai, muốn đi cùng cô nhưng nghĩ bụng tiệm thuốc cũng ngay gần đây, đi cũng nhanh thôi, nên anh ta ngồi đợi ở ghế sofa.
Đợi suốt ba mươi phút vẫn chưa thấy Khanh Khanh về, anh ta hơi lo lắng, tình hình an ninh gần đây không ổn định cho lắm, liệu cô có gặp phải đám người xấu nào không? Càng nghĩ càng lo, anh ta vơ lấy chùm chìa khóa, định đi tìm cô.
“A! Anh làm em sợ chết đi được.” Khanh Khanh tra chìa khóa vào ổ, chưa kịp vặn tay nắm cửa thì cửa đã mở ra, cô xém chút nữa nhảy dựng lên.
“Khanh Khanh, em mới là người làm anh sợ chết đi được, làm gì mà lâu về vậy?” Anh ta nhìn thấy Khanh Khanh về thì thở phào nhẹ nhõm.
“Không có gì, anh đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm nữa.” Nói rồi Khanh Khanh thay giày rồi về phòng.
“Khanh Khanh, em đỡ đau dạ dày chưa?” Thẩm Hạo Trự thấy tối nay Khanh Khanh hơi không bình thường, như thể đang giấu anh ta điều gì vậy.
“Em đỡ hơn nhiều rồi, anh, em đi ngủ đây, sáng mai em phải đi học, anh ngủ ngon!” Khanh Khanh hé cửa nói.
“Đỡ thật chứ? Nếu vẫn khó chịu thì nói anh, anh đưa em đến bệnh viện.” Thẩm Hạo Trự lo lắng, sắc mặt của Khanh Khanh tệ hơn nhiều so với mọi khi.
“Em thật sự không sao mà anh, em mệt quá, em đi ngủ trước đây.” Khanh Khanh nói rồi ngáp vài cái, sau đó đóng cửa luôn không thèm để ý đến Thẩm Hạo Trự.
Thẩm Hạo Trự nghi ngờ nhìn cánh cửa đã đóng chặt, hình như anh chưa từng nghe nói Khanh Khanh bị đau dạ dày. Nhưng nhìn cô thật sự giống đang bị bệnh.
Càng nghĩ càng lo, Thẩm Hạo Trự gọi điện về cho mẹ, cũng may giờ này ở Trung Quốc vẫn là ban ngày nên mẹ Thẩm vẫn ở nhà.
“Mẹ, Khanh Khanh có bị đau dạ dày không ạ?” Vừa nghe thấy giọng mẹ, Thẩm Hạo Trự liền hỏi.
“Đau dạ dày? Khanh Khanh bị đau dạ dày sao? Chị Lý…..”
“Con biết rồi, mẹ, con cúp máy trước đây.” Chỉ cần nghe thấy mẹ gọi thím Lý, Thẩm Hạo Trự đã biết cuộc điện thoại này coi như vô ích, dù cô có bị dạ dày hay không thì mai anh ta vẫn phải đưa cô đến bệnh viện khám xem sao, ban nãy trông sắc mặt của cô rất tệ.
Anh ta định hỏi lại Khanh Khanh, nhưng thấy cô ngáp liên tục nên lại thôi. Anh ta đứng trước cửa phòng Khanh Khanh một lúc rồi cuối cùng vẫn về phòng mình.
Khanh Khanh nào có ngủ được, khi biết mình có thai, cô vội vàng ra ngoài mua que thử thai, về nhà xong lại trốntrong phòng nhìn nó chằm chằm, đồng thời quan sát động tĩnh bên ngoài. Sau khi Thẩm Hạo Trự về phòng, cô chờ một lúc lâu mới rón ra rón rén cầm que thử thai đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi rửa mặt xong, Thẩm Hạo Trự nằm trên giường nhưng vẫn không yên tâm về Khanh Khanh nên anh ta lại ngồi dậy, vừa mới mở cửa thì thấy cảnh ấy.Đi vệ sinh thôi thì cần gì phải lén lút như ăn trộm vậy, hôm nay Khanh Khanh làm sao không biết? Anh ta định qua hỏi cho rõ, nhưng lại nhớ đến vẻ mặt hồi tối của cô, Thẩm Hạo Trự về phòng, hé một khe nhỏ ở cửa rồi đứng đó theo dõi.
Khoảng mười phút sau, anh ta thấy Khanh Khanh như mất hồn mất vía đi từ nhà vệ sinh ra, cô còn quên không tắt đèn nhà vệ sinh.
Thẩm Hạo Trự càng nghi ngờ, sau khi Khanh Khanh vào phòng, anh ta mới vào nhà vệ sinh. Anh ta quan sát một vòng cũng không phát hiện được điều bất thường, chẳng lẽ Khanh Khanh bị bệnh gì rồi?
Thẩm Hạo Trự vô cùng lo lắng, rõ ràng sau bữa tối, trông cô vẫn bình thường, sao đột nhiên lại vậy chứ? Không lẽ là đau dạ dày? Càng nghĩ càng lo lắng, muộn rồi anh ta cũng ngại không tìm cô nữa.
Thẩm Hạo Trự lo lắng mất ngủ cả đêm, sáng hôm sau, lúc anh thức dậy thì Khanh Khanh đã dậy rồi, cô còn đang chuẩn bị đi nữa.
Thấy Khanh Khanh bận bịu, Thẩm Hạo Trự lấy làm lạ, “Khanh Khanh, sớm vậy mà em đã đến trường rồi sao?”
“Vâng, hôm nay trên trường có chút việc, anh, em đi trước đây.” Có vẻ như Khanh Khanh rất sợ đối mặt với Thẩm Hạo Trự, vừa nghe thấy tiếng anh ta, cô nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Thấy Khanh Khanh “chạy trốn” như vậy, Thẩm Hạo Trự rất lo lắng, anh ta không kịp thay quần áo đã lấy chìa khóa xe đuổi theo, đúng lúc xe ra khỏi bãi đỗ xe thì thấy Khanh Khanh lên taxi.
Thẩm Hạo Trự bám theo được một đoạn thì cảm thấy khó hiểu, đây đâu phải là đường đến trường. Tuy lòng đầy thắc mắc, nhưng anh ta vẫn cố nhịn mà bám sát theo xe taxi, sợ sẽ mất dấu nó. Cuối cùng, taxi dừng lại trước cửa bệnh viện. Thẩm Hạo Trự thấy vậy thì càng lo hơn, Khanh Khanh bệnh thật rồi, nếu không mới sáng sớm đã đến bệnh viện làm gì? Nhưng sao cô lại không nói với anh chứ?
Thẩm Hạo Trự vội vàng đỗ xe rồi đi theo vào bệnh viện, được một lúc thì anh mất dấu Khanh Khanh, bệnh viện rộng thế này, anh ta còn không biết Khanh Khanh khám khoa nào.
Đi đi đi lại vài vòng ở sảnh bệnh viện mà vẫn không thấy ai, Thẩm Hạo Trự đành phải hỏi bác sĩ.
Sau một hồi anh ta cũng hỏi ra được Khanh Khanh khám ở khoa phụ sản, tim anh đập thình thịch.
Thẩm Hạo Trự lòng như lửa đốt chạy tới khoa phụ sản, thấy Khanh Khanh ngồi ở dãy ghế chờ. Anh ta nhanh chóng lùi lại, xém chút nữa thì bị Khanh Khanh phát hiện, anh ta núp sau bồn hoa nhìn qua, thấy Khanh Khanh nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, trông giống như… phụ nữ mang thai? Thẩm Hạo Trự giật mình bởi chính suy nghĩ của mình, lẽ nào Khanh Khanh…
Thấy Khanh Khanh đi vào phòng cấp cứu, Thẩm Hạo Trự mới dám bước ra nhưng lại bị y tá ngăn lại.
“Thưa anh, anh không thấy tấm bảng kia sao?” Y tá ngăn anh ta lại rồi chỉ cho anh trên bảng có đề khu vực không dành cho nam giới.
Thẩm Hạo Trự ngượng ngùng chỉ vào phòng khám rồi nói: “Xin lỗi, tôi là người nhà của bệnh nhân vừa mới vào khám.”
“Vậy cũng phải đợi ở bên ngoài ạ.” Y tá đẩy anh ta ra bên ngoài và nói.
Anh ta chờ mãi mà không thấy Khanh Khanh bước ra. Thẩm Hạo Trự nghĩ mãi không ra, Khanh Khanh và tên họ Lăng đó đã xa nhau gần bốn tháng rồi, nếu như có thai thì phải phát hiện ra từ sớm rồi chứ, sao đến bây giờ mới biết được?
Nếu như có thai thật, ngoài tên họ Lăng kia ra thì cũng chẳng còn ai khác, chẳng lẽ……Nghĩ đến cái bụng bỗng béo ra của Khanh Khanh, sắc mặt Thẩm Hạo Trự thay đổi , dù thế nào cũng không được giữ cái thai đó lại.
Đầu óc Thẩm Hạo Trự ong ong lên, khó khăn lắm mới thuyết phục được Khanh Khanh sang Mỹ, nếu có đứa con này, về sau cô và tên họ Lăng kia sẽ càng khó ly hôn. Anh ta phải gấp rút khiến Khanh Khanh và tên họ Lăng kia ký đơn ly hôn mới được. Sau khi đến Mỹ, anh ta đã quên mất chuyện này, vấn đề tiếp theo mới thực sự đau đầu đây.
Khoảng mười lăm phút sau, Khanh Khanh ngượng ngùng đi ra ngoài, Thẩm Hạo Trự lập tức đi tới trước mặt cô.
“Khanh Khanh, đã đỡ hơn chưa em?”
Nghe thấy giọng của Thẩm Hạo Trự, nụ cười trên mặt Khanh Khanh tắt ngấm, cô hoảng sợ nhìn Thẩm Hạo Trự, hai tay ôm lấy bụng rồi run rẩy nói: “ Anh… Sao anh lại đến đây?”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, sao em không nói cho anh biết?” Thấy ánh mắt hoảng sợ của Khanh Khanh, Thẩm Hạo Trự không khỏi tức giận, phản ứng như vậy là sao chứ? Dù gì thì anh ta cũng là anh trai cô, sao cô lại nhìn anh ta bằng ánh mắt đề phòng như thế chứ?
“Em…Hôm qua em cũng mới biết, anh, em phải sinh đứa bé này.” Khanh Khanh cúi đầu, cô kiên quyết nói.
Thấy Khanh Khanh kiên quyết như vậy, Thẩm Hạo Trự đành cố nén giận, anh ta nói: “Khanh Khanh, chuyện lớn như vậy, em lại không suy nghĩ rồi thương lượng với anh mà đã quyết định vậy sao?”
“Anh à, đây là con em, em hoàn toàn có quyền quyết định.” Khanh Khanh vùng ra khỏi vòng tay của anh ta, ôm tâm lý đề phòng đáp.
“Khanh Khanh, em bình tĩnh lại đi, nghe anh nói, đứa bé này không thể….. Khanh Khanh, Khanh Khanh…..” Thẩm Hạo Trự vừa nói vừa đuổi theo phía sau, không ngờ Khanh Khanh lại nhanh nhẹn lẻn vào thang máy.