“Khiết, bố anh trước giờ chưa từng chạm tới em, chưa bao giờ.” Hồ Tiêu Lương như có chuẩn bị, thấy Lăng Duy Khiết không phản ứng liền lập tức nói.
“Ra ngoài, ra ngoài mau--------” Lăng Duy Khiết giận dữ quát lên, anh không muốn biết, anh không hề có trách nhiệm và nghĩa vụ gì với cô gái này, cô ta không thuộc về nhà họ Lăng, còn anh có trách nhiệm và nghĩa vụ của riêng anh.
“Khiết, trong lòng em chỉ có anh, anh có biết nửa năm anh rời đi em phải sống như thế nào không? Khiết, anh tin em đi, tuy trên danh nghĩa em gả cho bố anh, nhưng em và ông ta thật sự chưa xảy ra chuyện gì cả, ông ấy lấy em là vì muốn chia cách chúng ta, Khiết----”
Hồ Tiêu Lương không có lập tức rời đi, trong tiếng quát giận dữ của Lăng Duy Khiết, tiếng khóc của cô ta nghe vô cùng đáng thương.
Lăng Duy Khiết không thèm để ý cô ta, anh cầm áo khoác muốn đi ra ngoài, khi đi ngang Hồ Tiêu Lương liền bị cô ta ôm chầm lấy.
“Bỏ tay ra!” Lăng Duy Khiết cố ép bản thân không được cúi đầu nhìn cô ta, anh đã không còn tin người phụ nữ này nữa.
“Khiết, em không thể không có anh, chúng ta làm lại từ đầu được không?” Hồ Tiêu Lương ôm anh nghẹn ngào nói.
“Bỏ tôi ra---”
Lăng Duy Khiết lòng rối như tơ vò, đã hết rồi, mọi thứ đã qua rồi, không thể làm lại được nữa, cho dù lời cô ta nói là thật thì cũng đã hết rồi.
Anh cứ thế lôi xềnh xệch Hồ Tiêu Lương ra ngoài, Hồ Tiêu Lương vừa khóc vừa không chịu buông tay.
“Hồ Tiêu Lương, tôi cảnh cáo cô một lần cuối, cút khỏi mắt tôi, đừng để tôi thấy cô nữa, nếu không lần sau tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.” Trước thang máy, Lăng Duy Khiết vùng ra khỏi Hồ Tiêu Lương, anh đã hết kiên nhẫn rồi, bố vừa mất, người phụ nữ này lại tới quyến rũ anh, đúng là không thể tha thứ.
“Khiết, em yêu anh thật lòng mà....” Nhìn cửa thang máy đang dần khép lại, Hồ Tiêu Lương hét lên thảm thương.
Lăng Duy Khiết ném khỏi đầu mình tất cả suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, anh mệt, mệt tới mức không muốn nghĩ gì hết, không muốn nhớ lại gì hết, vốn cho rằng làm việc mệt mỏi có thể xoa dịu nỗi đau tinh thần, nhưng không ngờ áp lực trên vai anh lại càng ngày càng lớn.
Sau khi rời khỏi công ty, anh đi khắp các con đường, đi tới khi phố phường lên đèn và ngắm nhìn thành phố bỗng trở nên xa lạ kia, không ngờ thành phố rộng lớn thế lại không có nơi để anh dừng chân.
Nơi này là khu quán bar nổi tiếng, âm nhạc sôi động từ các quán bar vang vọng khắp nơi, anh ngây ngốc đi vào một quán.
Bắt đầu từ ngày Hồ Tiêu Lương tới công ty tìm Lăng Duy Khiết, cứ tan làm là anh lại chìm đắm trong quán bar, anh không uống rượu, cũng không cua gái, anh chỉ lặng lẽ ngồi ở một góc, gọi một ly nước và ngồi tĩnh lặng tới khi quán bar đóng cửa, có khi lại chợp mắt trong đó một lúc.
Nhưng mỗi buổi sáng, anh lại đúng giờ xuất hiện ở công ty, Hồ Tiêu Lương không hề bỏ cuộc, buổi trưa ngày nào cô ta cũng mang cơm tới công ty, nhưng không ai để ý tới cô ta.
Lúc đầu bảo vệ còn không cho cô ta vào, cô ta bèn làm loạn lên, sau này cũng chẳng ai thèm để ý nữa.
Vào thời gian nghỉ trưa, nhân viên đều đi ăn cơm, văn phòng trở nên vắng lặng, Hồ Tiêu Lương lại một lần nữa tìm tới văn phòng Lăng Duy Khiết.
Cô ta mang cơm tới đặt trên bàn uống trà, Lăng Duy Khiết vẫn không thèm nhìn tới cô ta.
“Khiết, hôm này là lần cuối cùng em mang cơm cho anh, đã anh ghét em như thế thì em đành đi, chỉ cần anh vui, chỉ cần anh sống tốt, em có thế nào cũng không sao, về nhà đi, đừng giày vò bản thân nữa, nếu anh muốn hận thì hận em đi.” Giọng Hồ Tiêu Lương đầy thê lương.
“Cô không đậu ngành diễn viên cũng thật đáng tiếc, nếu hôm nay đã là lần cuối thì giờ mang đồ của cô cút đi.” Mấy ngày này Lăng Duy Khiết còn nghĩ mình đã chai sạn rồi, một tháng trôi qua nhưng cô ta quá lì lợm, nếu ban đầu có thể cố chấp và kiên nhẫn như thế thì bọn họ đâu có đi tới bước đường ngày hôm nay.
“Khiết, em....em biết anh không thể tiếp nhận em nữa, em nói xong rồi sẽ đi, buổi tối về nhà ăn bữa cơm đoàn viên hay chia tay gì cũng được, coi như lời tạm biệt, sau này em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.” Khuôn mặt Hồ Tiêu Lương có nét cười thoang thoảng khiến người ta không kìm được thương xót.
“Không cần thiết, nếu cô thấy khi rời đi cần đốt pháo thì bảo bác Phúc chuẩn bị cho cô, tôi đã mất hết kiên nhẫn với cô rồi.” .
Một năm yêu cuồng nhiệt anh còn cho rằng anh sẽ lấy cô ta, anh cho rằng tình yêu bọn họ có thể vượt qua mọi thử thách, nhưng không ngờ cuối cũng vẫn bị hiện thực tàn khốc đánh thức.
“Em biết anh đang trách em, đang hận em, thậm chí còn nghi ngờ lời em nói, nhưng sự thực chính là như thế, em biết không nên nói xấu người đã mất nhưng đó là sự thực, em còn nhớ trước sinh nhật bố anh một ngày, anh vốn muốn mang em tới gặp bố nên hôm đó khi nhận được điện thoại của bố anh em rất chờ mong, hôm đó em còn trang điểm kỹ càng chỉ hi vọng để lại ấn tượng tốt với bố anh, điểm hẹn là một quán cà phê, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em đã cảm thấy bố anh rất hiền lành, sau khi uống hết ly nước ép em liền bị chóng mặt, chuyện tiếp theo em chẳng nhớ gì nữa, lúc tỉnh lại em đã ở trong phòng khách sạn và trên giường còn có một người đàn ông lạ mặt.” Hồ Tiêu Lương cười thê lương trong nước mắt, lời nói của cô ta khiến người ta khó mà nghi ngờ.
Lăng Duy Khiết im lặng, anh không có ngắt lời cô ta như trước, theo giọng nói dịu dàng đau thương của Hồ Tiêu Lương, anh như trở về khoảng thời gian đó.
“Nói xong lòng em đã thoải mái nhiều rồi, từ đó đến nay, đêm nào em cũng gặp ác mộng...” Hồ Tiêu Lương vừa nói, những giọt nước mắt lại lăn dài trên má.
“Tôi biết rồi, cô đi đi.” Giọng Lăng Duy Khiết đã bình tĩnh trở lại, đến khi tiếng cửa đóng sầm lại, anh mới đánh một đấm lên bàn.
Sém chút nữa là anh đã khuỵu trước cô ta rồi, sém chút nữa thôi, người phụ nữ đó là vợ của bố, anh sao có thể, Lăng Duy Khiết xấu hổ tự quăng một bạt tai lên mặt, anh đi tới phòng nghỉ xối nước lạnh mới bình tĩnh trở lại.
Sau khi tan ca, Lăng Duy Khiết ngồi trên xe cứ do dự không thôi, từ khi bố anh mất anh đã không sống ở nhà nữa, nhưng ngày mai người phụ nữ đó dọn ra rồi, anh có nên về nhà tiễn cô ta không?
Nghe thấy tiếng xe, Hồ Tiêu Lương mừng rỡ ngóng ra ngoài, tối hôm nay cô trang điểm nhạt, bữa cơm tối được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, trong nhà ngoài cô ra không còn ai nữa, mấy người bác Phúc cũng bị cô đuổi đi.
“Khiết, anh về rồi sao, em đi chuẩn bị nước tắm cho anh.” Hồ Tiêu Lương ra đón, cởi giày cho lăng Duy Khiết.
“Không cần, bác Phúc đâu? Trong nhà vắng lặng khiến Lăng Duy Khiết nhíu mày.
Bác Phúc ra ngoài mua đồ rồi, có thể sẽ về trễ, anh đi thay đồ trước đi, rất nhanh sẽ được ăn cơm rồi.” Hồ Tiêu Lương cười xấu hổ rồi vào phòng bếp.
Vào nhà xong Lăng Duy Khiết bỗng cảm thấy hối hận, đáng lẽ ra không nên đến đây, trực giác của đàn ông mách bảo tối nay có gì đó không đúng, bác Phúc và thím Hà đâu rồi, còn có tài xế bọn họ đi đâu hết rồi?
“Khiết, được chưa? Có thể ăn cơm rồi đó” Lăng Duy Khiết vừa ngả người lên giường, còn chưa nghĩ ra vấn đề thì giọng Hồ Tiêu Lương đã truyền tới, anh nhanh chóng ngồi dậy thay đồ rồi rời khỏi phòng trước khi Hồ Tiêu Lương bước vào.
Sau khi trải qua buổi trưa hôm đó, giờ anh hơi sợ người phụ nữ này, anh sợ anh sẽ không kiểm soát được trái tim mình.
“Chờ mấy người bác Phúc tới đã, ngày mai cô phải rời khỏi rồi, mọi người cùng ngồi ăn một bữa.” Lăng Duy Khiết xuống lấu, thấy đèn phòng khách và phòng ăn đều tắt, chỉ có ánh nến lập lòe, lưng anh bỗng lạnh toát, anh mơ hồ cảm giác được sẽ có chuyện xảy ra, lý trí nói với anh, bây giờ phải lập tức rời khỏi, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được dán vào....
Ôi trời, cô ta đã thay đồ ngủ bằng vải ren, dưới ánh nến, cơ thể yểu điệu của cô ta như đang tỏa ra thứ hoocmon mê hoặc.
“Tôi mới nhớ ra, tối nay tôi có hẹn với khách, hôm khác lại ăn cơm cùng nhé.” Lăng Duy Khiết muốn rời khỏi nhưng Hồ Tiêu Lương đã nhẹ nhàng lướt tới, ôm chặt lấy anh từ đằng sau.
“Khiết, đừng đi mà, anh từng nói, ngày sinh nhật em sẽ mời em cùng anh ăn tối dưới ánh đèn cày, hôm nay là sinh nhật em, anh quên rồi sao? “ Khuôn mặt của Hồ Tiêu Lương và cả cơ thể dán sát chỉ cách một lớp quần áo kia như đang khiêu khích từng dây thần kinh của Lăng Duy Khiết.
Sinh nhật của cô ta? Hôm nay là sinh nhật cô ta sao?