Đoan Minh Dũng đầy bụng nghi vấn, nhưng có Thẩm Hạo Trự ở đây nên cũng không muốn hỏi, đành giữ lại trong lòng, đợi trở về thì hỏi cũng không muộn. Mà Khanh Khanh tuy rằng vừa nói vừa cười nhưng vẫn cố ý giữ một khoảng cách với Thẩm Hạo Trự.
“Khanh Khanh, đi một lúc cũng mệt rồi, chúng ta vào quán cà phê nào đó nghỉ ngơi đi.” Thẩm Hạo Trự thấy gần đây có một quán cà phê bèn gợi ý với Khanh Khanh.
“Cũng được, vậy hai người cứ đi trước, em để đồ vào xe đã.” Khanh Khanh nói xong, định lấy đồ trên tay Đoan Minh Dũng và Thẩm Hạo Trự, nhưng Đoan Minh Dũng lập tức nhét đồ trên tay mình vào tay Thẩm Hạo Trự, cười hì hì: “Anh này, làm phiền anh, tôi và Khanh Khanh đợi anh ở quán cà phê nhé.”
Đoan Minh Dũng nói xong, không đợi Thẩm Hạo Trự kịp phản ứng, lập tức đưa tay kéo Khanh Khanh chạy đi.
“Đoan Minh Dũng, anh làm gì vậy? Nhiều đồ thế này, một mình anh tôi làm sao cầm nổi, với lại chỗ này cách bãi đỗ xe xa lắm.” Khanh Khanh quay đầu định quay lại giúp đỡ nhưng Đoan Minh Dũng nhất quyết không chịu buông tay.
“Làm ơn, chỉ là vài món đồ thôi mà, đối với đàn ông là chuyện nhỏ. Hơn nữa chìa khóa xe do anh ta cầm, chúng ta cứ đi vào chờ vậy.”
Đoan Minh Dũng kéo Khanh Khanh vào quán cà phê, tìm một vị trí khá khuất, gọi hai cốc cà phê.
“Phó tổng giám đốc, trước kia anh và anh trai tôi quen biết nhau à?” Khanh Khanh nghi hoặc nhìn Đoan Minh Dũng. Ngoại trừ lý do này, cô chẳng thể nghĩ ra nổi cái khác. Hai người vừa thấy mặt nhau là căng thẳng, lúc trò chuyện thì đâm chọc lẫn nhau, nếu không nhận ra thì thật là kỳ quái.
“Không biết, chỉ thấy trên tạp chí thôi. Anh của cô không đơn giản, cũng coi là một thanh niên tài năng, tuấn tú. Có điều.” Đoan Minh Dũng nhìn Khanh Khanh, cố ý bỏ ngỏ.
Khanh Khanh thuận miệng hỏi tiếp: “Có điều cái gì?”
“Bị bệnh cuồng em gái quá nặng. Nếu không phải biết hai người là anh em thì tôi còn tưởng là người yêu đấy.” Đoan Minh Dũng chỉ bâng quơ nói đùa vậy thôi, nhưng nụ cười trên môi Khanh Khanh thoáng cái sượng cứng.
“Phó tổng giám đốc, đã ai nói anh rất 'bà tám' chưa?” Khanh Khanh trợn mắt với Đoan Minh Dũng. Sau khi nói chuyện với anh trai, cô rất nỗ lực muốn mối quan hệ của họ trở lại như năm năm trước, cô thử dạo phố, thử nói đùa, thậm chí thử làm nũng như trước đây nhưng trong lòng luôn cảm thấy mất tự nhiên. Cô đang nghĩ đây không phải vấn về ở mình, tuy nhiên Đoan Minh Dũng vừa nói vậy, cô lại càng buồn hơn.
“Cô là người đầu tiên.” Đồ ăn được đưa đến, Đoan Minh Dũng cầm miếng bánh ngọt, cắn một cái rồi nói tiếp: “Khanh Khanh, tôi có một câu hỏi, anh của cô nói cô đã kết hôn từ năm năm trước, đây có phải nói đùa không?”
“Phải. Tuy rằng năm năm trước ngay cả dáng vẻ chồng tôi thế nào tôi cũng không thấy rõ, nhưng tôi thật sự đã kết hôn.” Nghĩ đến Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh nở nụ cười thẹn thùng.
“Hả! Kết hôn thật ư?” Đoan Minh Dũng hồi lâu không thể khép miệng lại được. Dường như anh ta có phần hiểu ra, lúc đại ca trả lời, giọng nói rất nghiêm túc. Bây giờ đến lượt Khanh Khanh có dáng vẻ đắm đuối đưa tình, chẳng lẽ Khanh Khanh đã gả cho đại ca vào năm năm trước thật ư?
“Anh, ở đây.” Đoan Minh Dũng chờ Khanh Khanh đáp lại, không ngờ Thẩm Hạo Trự không đến sớm mà cũng chẳng đến muộn, cứ cố tình xuất hiện tại thời điểm mấu chốt này.
“Ừ. Đoan Minh Dũng, Lăng Duy Khiết sai anh đến đây à.” Thẩm Hạo Trự ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Đoan Minh Dũng, khóe miệng cười hờ hững.
“Anh, em chọn cà phê latte mà anh thích nhất này.” Khanh Khanh cau mày, cắt một miếng bánh ngọt, trực tiếp chặn họng Thẩm Hạo Trự.
Bên này, nhóm Khanh Khanh đang uống cà phê và ăn bánh ngọt, mà ở một thành phố khác, kể từ khi nhận được điện thoại của Đoan Minh Dũng, Lăng Duy Khiết bắt đầu đứng ngồi không yên.
Rốt cuộc anh đã hiểu được vì sau năm năm trước Thẩm Hạo Trự tốn bao công sức ngăn cản anh và Khanh Khanh. Thì ra họ cùng yêu một người phụ nữ, chỉ tiếc...
Nghĩ tới đây, Lăng Duy Khiết cười khổ. Yêu ư? Vậy mà anh lại dùng chữ yêu, chẳng lẽ trong ba ngày ấy, anh đã yêu sâu nặng cô vợ nhỏ kia sao?
Lăng Duy Khiết lại hối hận, đáng lẽ anh nên tự mình đưa Khanh Khanh về. Anh chẳng thể nào ngờ tình cảm Thẩm Hạo Trự dành cho Khanh Khanh không phải tình thân mà là tình yêu nam nữ.
Trong phút chốc anh chợt hiểu ra, năm năm trước Khanh Khanh vốn cùng Thẩm Hạo Trự đi Mỹ, nhưng về sau một mình cô lại chạy đến Ý, đã vậy nhiều năm qua không hề trở lại, có phải vì Thẩm Hạo Trự hay không?
Đối với chuyện tình cảm, phụ nữ thường vô cùng nhạy cảm, mà đàn ông cũng chẳng ngốc nghếch. Sau khi hiểu rõ, Lăng Duy Khiết không có một phút nào yên lòng, nếu không phải có cuộc hẹn với khách hàng thì anh đã chạy như bay đến đó rồi.
Bốn giờ chiều, cuối cùng Lăng Duy Khiết cũng xong việc. Anh dặn trợ lý vài câu rồi lập tức chạy ngay đến nhà họ Thẩm.
Dọc đường, anh chạy hết tốc lực tới nhà họ Thẩm. Lúc đến nơi thì đã quá giờ cơm tối, có điều tiếp đón anh không phải Đoan Minh Dũng mà là người làm, sau khi nhìn thấy anh, đối phương không mở cửa ngay mà quay về báo trước đã, khiến Lăng Duy Khiết vô cùng tức giận. Nghĩ đến năm năm trước người nhà họ Thẩm đuổi anh ra ngoài cửa, anh quyết định đến khách sạn trước, đợi Thẩm Hạo Trự ra ngoài xem thì đã không còn ai ở đó rồi.
Vào phòng khách sạn, Lăng Duy Khiết tức khắc gọi điện thoại cho Khanh Khanh.
Vừa cơm nước xong, cả nhà đang ngồi trong phòng khách tán gẫu, điện thoại Khanh Khanh vừa đổ chuông, cô vừa thấy là Lăng Duy Khiết gọi đến bèn đứng dậy nói với mọi người: “Bố, mẹ, con đi nghe điện thoại.”
Khanh Khanh vốn định vào phòng riêng để nghe nhưng phải lên tầng, làm vậy thì lằng nhằng quá, bèn đi ra ngoài nghe máy.
Thẩm Hạo Trự nhìn vẻ mặt Khanh Khanh liền đoán là Lăng Duy Khiết gọi đến, song cũng không nên đi theo, chỉ đành ngồi giả vờ xem phim, ánh mắt không ngừng liếc ra ngoài.
“Khiết, có phải có chuyện gì không?” Khanh Khanh khẽ khàng lên tiếng.
“Vợ à, anh đang ở khách sạn Hải Hoàng, buổi tối em có thể đến đây không?” Nghe được giọng Khanh Khanh, nỗi tức giận trong lòng Lăng Duy Khiết phút chốc bay biến, giọng nói cũng mang chút vui vẻ.
“Anh đến rồi à?” Khanh Khanh cau mày, không trả lời anh. Rõ ràng để Đoan Minh Dũng đưa cô về mà, tại sao anh lại chạy đến đây?
Nghĩ đến chuyện hôm nay mình để Đoan Minh Dũng đảm nhiệm vai trò bạn trai, nếu để bố mẹ biết được Lăng Duy Khiết... Cô không dám nghĩ tiếp nữa, bố mẹ chỉ là thứ yếu, còn chủ yếu là anh trai, ngay cả Đoan Minh Dũng anh ấy còn ngập tràn lòng thù địch chứ nói gì là Lăng Duy Khiết.
“Anh nhớ em, vợ này, hay là anh đến gặp em nhé.” Lăng Duy Khiết biết chắc chắn Khanh Khanh cũng không mong anh đến đấy nên cố ý nói vậy.
Quả nhiên Khanh Khanh vừa nghe Lăng Duy Khiết muốn qua đã vội nói to: “Đừng, lát nữa em bảo Đoan Minh Dũng đưa em qua đấy.”
“Được, anh ở khách sạn chờ em, số phòng 2806.”
Khanh Khanh như thể nghe được tiếng cười của Lăng Duy Khiết, cô không định đi nhưng người đã đến đây rồi, cô sợ không đi thì Lăng Duy Khiết sẽ tìm tới tận cửa thật.
Vào trong nhà, Khanh Khanh lấy lý do bạn học cũ gọi điện thoại hẹn mình ra ngoài ăn đêm. Bố mẹ cô đều không nói gì, chỉ có Thẩm Hạo Trự nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
“Ừ, vậy để anh đi cùng em.” Không đợi Khanh Khanh nói xong, Thẩm Hạo Trự đã nhận nhiệm vụ.
“Cảm ơn anh, thôi cứ để Dũng đưa em đi. Có lẽ bọn em chơi về muộn, ngày mai anh còn phải đi làm mà.” Khanh Khanh khéo léo từ chối.
Thẩm Hạo Trự kiên trì muốn đi cùng, may mà bố cô đứng ra khuyên: “Tiểu Trự, để Dũng đưa Khanh Khanh đi cũng được.”
Đoan Minh Dũng vừa đưa Khanh Khanh ra khỏi cửa, chưa đợi anh ta hỏi, Khanh Khanh đã nói luôn: “Chúng ta đến khách sạn Hải Hoàng.”
“Không phải đại ca đến đấy chứ?” Đoan Minh Dũng vừa thắt dây an toàn vừa sửng sốt ngoảnh sang hỏi.
Khanh Khanh hơi bất ngờ, chợt ý thức được gì đó, không vui hỏi: “Anh gọi điện thoại cho anh ấy à?”
“Khanh Khanh, cô đừng hiểu lầm, tôi có gọi điện thoại cho đại ca nhưng tôi không hề bảo anh ấy đến đây, tôi chỉ nói chúng ta đã đến nơi an toàn.” Đoan Minh Dũng kinh hãi, nghe giọng Khanh Khanh, anh ta vẫn phải né tránh.
“Tôi biết, anh ấy muốn đến thì chẳng ai cản nổi.” Khanh Khanh buông tiếng thở dài. Cô không thể trách ai, ban đầu cô mặt dày mày dạn đòi làm đám cưới với Lăng Duy Khiết, nếu muốn oán trách thì cũng chỉ biết oán trách trong im lặng.
Ngày xưa cũng tại cô bồng bột, còn chưa tìm hiểu kỹ. Tuy nhiên qua mấy ngày sống chung, cô cảm thấy nhân phẩm Lăng Duy Khiết khá tốt.
Đoan Minh Dũng nhoẻn môi cười: “Ha ha, đúng đấy, cô quả thật rất hiểu Khiết, anh ấy à, cực kỳ bướng bỉnh, chuyện đã quyết định thì mười chiếc xe kéo cũng không quay lại đâu.”
“Hai người quen nhau lâu lắm rồi à?” Nghe Đoan Minh Dũng thổi phồng, Khanh Khanh tò mò hỏi.
“Sắp hai mươi năm rồi, còn cô thì sao? Hai người quen biết nhau bao lâu rồi?” Đoan Minh Dũng vừa lái xe vừa trò chuyện với Khanh Khanh.
Khanh Khanh chần chừ chốc lát mới khẽ cười: “Sau khi tôi đến công ty làm mới coi như chính thức quen biết anh ấy.”
“Không phải chứ? Anh trai cô đã bảo là hai người kết hôn từ năm năm trước rồi kia mà?” Bấy giờ Đoan Minh Dũng tựa đứa trẻ con hiếu kỳ, chỉ muốn biết ngay lập tức rốt cuộc Khanh Khanh và Lăng Duy Khiết có quan hệ thế nào, quen biết từ bao giờ.
“Đúng vậy, khi đó tôi giận dỗi với mẹ nên tùy tiện kéo một người đàn ông đang đi trên đường để kết hôn, trùng hợp tên của người đàn ông ấy giống tổng giám đốc Lăng mà thôi.” Khanh Khanh như thể muốn che giấu.
“Chúa ơi!” Đoan Minh Dũng nghe vậy kinh ngạc dừng xe, ngoảnh sang nhìn Khanh Khanh. Mà lúc này vì anh ta đột nhiên đạp phanh mà người Khanh Khanh đổ về phía trước, với lại đang là ban đêm nên không thể thấy rõ mặt mũi, nếu không Khanh Khanh sẽ hoảng hốt trước biểu cảm của Đoan Minh Dũng mất.
“Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ quá kinh ngạc thôi. Khanh Khanh, đấy là lý do cô và đại ca kết hôn sao?” Dù Khanh Khanh không nói rõ nhưng Đoan Minh Dũng cũng đoán ra được rồi, dĩ nhiên chủ yếu vẫn do buổi sáng Lăng Duy Khiết nhắn cho anh ta.
“Khanh Khanh, vừa rồi cô nói thật hay đùa đấy, năm năm trước, cô cứ thế kéo đại ca đi đăng kí kết hôn phải không?” Nỗi tò mò của Đoan Minh Dũng hoàn toàn bị khơi gợi lên.
“Anh phải hiểu là, năm năm trước tôi đang bị ép kết hôn. Đêm hôm đó, sau khi cãi nhau một trận với mẹ, tôi bèn bỏ nhà ra đi. Lúc ấy tôi đang nhắm mắt đi trên đường, tự nhủ với mình là bất kể là ai, tôi va vào người đàn ông nào đầu tiên, miễn anh ta chưa có vợ thì cứ gả cho anh ta. Được rồi, đây chính là câu chuyện kết hôn của tôi, bây giờ anh có thể lái xe được chưa?” Khanh Khanh không ngờ Đoan Minh Dũng lại hóng chuyện như thế. Cô biết nếu mình không nói nhất định anh ta sẽ kiếm cơ hội để hỏi, cho nên cứ kể tóm tắt quá trình kết hôn của mình.
“Không thể nào, cho dù cô bồng bột thì đại ca cũng không thể bồng bột thế được. Anh ấy là người rất lý trí, cho tới bây giờ...” Đoan Minh Dũng đột ngột dừng lại, kinh ngạc hỏi: “Cô nói là năm năm trước phải không?”
Đoan Minh Dũng thảng thốt, cuối cùng nhớ đến ngày Lăng Duy Khiết muốn chết vào năm năm trước, cũng nhớ đến Hồ Tiêu Lương, người phụ nữ khiến Khiết đau khổ. Chình vì thế anh ta mới vô cùng kinh ngạc.