Phượng Ly Ngô cũng biết mẫu hậu mình đang oán khí đè nặng, không chỗ giải tỏa. Mượn lời Tào Khê tố cáo Dao cơ nóng nảy, miễn cho Khương Tú Nhuận việc tiến cung hầu bệnh khổ sai.
Mà Tào Khê và Điền Oánh thì ngay trong ngày thu thập đồ đạc tiến cung.
Hai vị trắc phi trong lòng đều khổ sở oán hận. Thực vất vả mới mong ngóng được Thái tử hồi phủ, giờ lại bị Hoàng hậu truyền nhập cung, cứ như vậy thì bao giờ các nàng mới mang thai long chủng, bước lên vị trí chính phi được?
Hai người ngồi trong xe ngựa, Điền Oánh cũng không quên phàn nàn với Tào Khê:
- Tào cơ, ngài cũng đâu phải không biết tính tình Dao cơ ương ngạnh, sao còn đi cáo trạng làm gì? Ngược lại nàng ta nhân cơ hội miễn phải tiến cung, đúng ra ta thực không nhận ra hai người giao hảo lại tốt như vậy? Ngươi đúng là tạo cơ hội cho nàng ta chuyện sủng đó.
Tào Khê trong lòng phiền muộn càng tăng lên, thấy Điền Oánh châm chọc khiêu khích, liền nhịn không được nói:
- Ta làm sao biết được khi đó trong cung phái người tới cơ chứ? Hơn nữa Điền cơ nói là có ý gì, ngươi không muốn tận hiếu với Hoàng hậu sao?
Điền cơ vội vàng im bặt, không muốn nói thêm gì nữa. Nhưng trong lòng Tào Khê lại bị đè nén, thầm nghĩ vào cung phải cáo trạng với Hoàng hậu mới được.
Cả hai cùng nhau tiến cung.
Hậu trạch Thái tử bỗng nhiên thanh tĩnh hẳn, ba vị thị thiếp mặc dù ngày ngày vẫn đóng vai mỹ nhân dưới trăng, thế nhưng Thái tử căn bản không thèm chú ý tới họ, cho nên các nàng dũng không thể xuất hiện trước mặt Thái tử được.
Đêm đó, Phượng Ly Ngô liền nghỉ tại viện Dạo cơ đang bị chứng nóng nảy quấn thân.
Khương Tú Nhuận ngược lại thật không có ý muốn độc sủng nhưng cũng đâu thể đuổi Thái tử đi được.
Trong cung náo loạn một trận, khiến Khương Tú Nhuận cảm khái. Từ xưa đến nay, trong chốn cung đình nào có tình yêu thực sự cơ chứ?
Phượng Ly Ngô hiện tại hoàn toàn sủng ái nàng, nàng cũng không phải gỗ đá, sao không cảm giác được? Bản thân mình đối với Phượng Ly Ngô cũng có một cỗ tình cảm không thể nói rõ được.
Thế nhưng phần tình cảm nữ nhi này, trước mặt hoàng quyền không chịu nổi một kích. Nếu nàng chỉ là một nữ tử gia đình bình thường, phu thê hiền hào cầm sắt hòa minh, vậy thì không có gì để nói.
Khương Tú Nhuận tuy trong đầu lý trí vẫn vô cùng rõ ràng, nhưng trong lòng nàng lại có chút mù mịt. Nàng cũng không biết, nếu có một ngày nàng có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi Lạc An, rời khỏi Phượng Ly Ngô, nàng có thể tiêu sái dứt áo không chút nào quyến luyến rời đi được hay không?
Khương Tú Nhuận đứng trước gương trang điểm ngẩn người, dáng vẻ đó rơi vào trong mắt Phượng Ly Ngô, chàng thả quyển trục trong thay xuống, đi tới sau lưng Khương Tú Nhuận hỏi:
- Nàng nghĩ gì vậy?
Khương Tú Nhuận vội vàng lấy lại tinh thần, mấy ngày nay tâm tình Phượng Ly Ngô tâm tình đều không vui vẻ.
Nàng kỳ thật đều chuẩn bị tâm lý Phượng Ly Ngô sẽ phát hỏa, cho nên đối đãi càng trở nên cẩn trọng.
Thế nhưng Phượng Ly Ngô mặc dù lúc đầu nghe nói mẫu thân gây ra chuyện thất đức, chàng thất thố đập phá đồ đạc một trận. Sau đó lại khôi phục tư thái lãnh ngạo thường ngày. Hai ba ngày hôm nay, chàng đi tông miếu, chứng kiến tiểu tử Phượng Vũ mang đầy dã tâm lại một lần nữa trở lại vương thất, vẫn không hề tỏ ra chút khó chịu nào cả.
Nói câu thật lòng, mặc dù Phượng Ly Ngô nhìn qua không hề đơn giản, nhưng Khương Tú Nhuận lại cảm thấy ở chung với chàng cũng không quá khó.
Kiếp trước, khi nàng bị Tần Chiếu xem như vật sở hữu. Mặc dù cũng cho phép nàng ra ngoài, cùng đám phu nhân trò chuyện qua lại. Thế nhưng chỉ cần có cam đảm nói nhiều một lời với nam tử, nếu bị Tần Chiếu trông thấy, khi trở về đều bị hắn thẩm vấn đủ kiểu. Có khi, hắn uống rượu say, còn lớn tiếng mắng chửi nàng.
Hắn mỗi thời mỗi khắc đều khiến Khương Tú Nhuận phải ghi nhớ rằng bản thân nàng chỉ là một kẻ được hắn bao dưỡng, chỉ cần nghĩ tới chuyện đó thôi đã khiến nàng bực mình.
Nhưng Phượng Ly Ngô không phát tiết phiền muộn trong lòng, Khương Tú Nhuận ngược lại càng cảm thấy đau lòng. Nàng quay người ôm lấy eo chàng, mặt dựa vào ngực Phượng Ly Ngô, nhỏ giọng nói:
- Ta đang nghĩ về Điện hạ...
Phượng Ly Ngô cảm thấy nữ tử trong ngực ôn nhu ấm áp, quả thực có động lòng với chàng, liền ôm lấy nàng cười nói:
- Ta đang ở ngay bên cạnh mà còn nhớ*? Thực là dính người.
*nhớ: từ nghĩ và từ nhớ trong tiếng Trung đều viết giống nhau, cho nên tùy ngữ cảnh mà bên trên mình dịch là nghĩ, bên dưới dịch là nhớ.
Nói xong liền cúi đầu hôn nàng, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc thơm ngát của nàng, cảm nhận tơ lụa đang trượt qua từng kẽ tay...
Mặc dù Phượng Vũ trở lại vương đình, khiến cho Phượng Ly Ngô ngột ngạt. Nhưng trong lòng chàng còn có chuyện muốn làm chẳng thà buông tay thuận theo ý phụ vương, tác thành cho tiết mục đoàn viên của bọn họ.
Thế nhưng Thái tử cũng tự trách bản thân trước kia là kẻ bất hiếu, khiến phụ vương bên gối trống trải đã lâu... Cho nên giờ liền lệnh nữ quan trong cung sắp xếp, chọn một hai cung nữ xinh đẹp dung mạo tương tự với mẫu phi Phượng Vũ, đưa đến bên cạnh phụ vương, quản việc bưng trà rót nước, trải chăn, dọn dẹp giường chiếu...
Nếu đã có thêm một đệ đệ, thì có thêm mấy đệ đệ nữa cũng chẳng hề hấn gì. Vừa làm phụ vương phân tâm, vừa để khỏi gây phiền toái cho chàng.
Chàng muốn có thời gian để sắp xếp một số chuyện.
Còn biện pháp áp chế phụ thân dại gái của chàng, thì lần nào cũng một kích tất trúng. Đoan Khánh đế sau khi sủng hạnh hai cung nữ kia, sắc mặt vui vẻ, rất ít khi gọi Phượng Ly Ngô vào cung quở trách.
Ngày trung thu, trong thành Lạc An công hầu nữ quyến đều phải vào cung, cùng Đế hậu ngắm trăng thưởng tiệc đoàn viên.
Trong phủ thái tử có ba vị trắc phi, đều theo Thái tử cùng nhau tiến cung diện thánh.
Tào cơ và Điền cơ vừa mới từ trong cung trở về được hai ngày.
Tào Khê còn tốt, chỉ là trong cung lâu ngày không được gặp Thái tử, tương tư trống rỗng mà thôi.
Nhưng Điền cơ lại cự kì tiều tụy, vốn nữ tử mặt hoa da phấn, giờ hai má đều hóp lại.
Úy hoàng hậu không bảo vệ được cốt nhục của tình lang. Sau khi nghe tin Mao lang bị chết thảm, xác cuốn tạm một chiếc chiếu rách vứt ở bãi tha ma, cho nên mọi oán khí đều phát tiết lên người Điền Oánh.
Nghe thị nữ đi cùng trở về kể lại, Điền cơ ba bữa cơm đều bị phạt quỳ, vô cớ cũng bị vả mặt. Có lần Hoàng hậu còn ghét bỏ nước canh nàng ta đút quá nóng, hất thẳng chén canh vào người Điền cơ.
Điền Oánh ở Cao Ly vốn được quốc quân nuông chiều, đâu phải chịu những cơn giận vô cớ kiểu này? Hơn nữa nàng ta cũng nhìn ra được Hoàng hậu bị sảy thai, trên đệm giường luôn dính máu. Kết hợp với tin đồn nàng ta nghe được trước đó nói Hoàng hậu vụng trộm với người ta có đứa con hoang, cho nên trong lòng nàng ta lại càng xem thường Úy hoàng hậu.
Nhìn Tài Khê luôn bên cạnh thêm mắm dặm muối, trong lòng cực hận hai tiện nhân một già một trẻ này.
Đêm hôm đó, nàng ta bỏ số tiền lớn để thị nữ truyền tin cho cữu cữu mình là Kính hầu. Để ông ta tìm cách đưa dầu vừng đỏ vào trong cung, xoa lên mặt khiến cho cả mặt phát ban như bệnh sởi, lấy cớ sợ lây nhiễm cho Hoàng hậu nương nương, liền xuất cung chữa bệnh.
Hoàng hậu thấy Điền cơ rời đi, tất nhiên cũng đuổi Tào Khê trở về.
Đến trung thu, Điền Oánh vừa nghĩ tới việc phải nhìn mặt già của bà hoàng hậu, trong lòng liền sợ hãi. Lấy cớ mình bị bệnh sởi chưa khỏi, từ chối tiến cung tham dự yến tiệc.
Thế là Khương Tú Nhuận cùng Tào Khê liền kết bạn cùng nhau tiến cung.
Những ngày qua, Tào Khê tận mắt chứng kiến cô mẫu chỉnh Điền cơ, trong lòng cực hả hê. Chỉ hối hận mình lúc đó cáo trạng không đúng lúc, khiến cho Dao cơ kiếm cớ thoát được không phải vào cung hầu bệnh.
Lúc nàng ta nhìn thấy Dao cơ, không hiểu sao lại thấy cô ta kiều diễm hơn mấy phần. Nghe nói những ngày nàng và Điền cơ không ở đây, Thái tử đêm đêm đều nghỉ tại viện Dao cơ. Quả nhiên chuyên sủng, khiến cho Tào Khê tới tận bây giờ vẫn chưa viên phòng với Thái tử ghen tỵ.
Nàng ta đầu óc vốn không được thông minh, ở trong cung bị Úy hoàng hậu ảnh hưởng, tính tình cũng trở nên thất thường. Khi ngồi trong xe ngựa, trong đầu đều là ý nghĩ làm sao để vạch bộ mặt hồ ly tinh của Dao cơ.
Thế nhưng lúc xuống xe ngựa, cùng Dao cơ bước đi, thì nàng ta lại nhát gan, dù trong lòng oán hận nhưng lại không dám chủ động trêu chọc nữ tử này.
Dao cơ trông vậy mà rất nóng nảy, không hợp ý là giơ tay bạt tai. Thái tử sao có thể thích loại nữ tử đanh đá như vậy chứ? Chẳng lẽ trước mặt Thái tử nàng ta cũng chua ngoa như vậy hay sao?
Hai người theo Thái tử vào trong cung điện, bên trong đã đầy người, đang ăn uống linh đình.
Khương Tú Nhuận liếc mắt, liền nhìn thấy trong sảnh đường, đều là những khuôn mặt mới, trong đó còn có cả mấy đệ tử Thiên Cán từng học cùng thư viện với nàng.
Bọn họmặc dù chức quan không cao, lại đều chiếm những vị trí quan trọng.
Đương nhiên ngoại trừ những đồng môn nàng có quen biết, còn có cả một nhóm đệ tử thế gia. Nghe nói nhóm người này đều là lựa chọn những người nổi bật nhất trong đám con cháu thế gia, người đề bạt bọn họ chính là Tân chủ tư Lại bộ Phượng Vũ.
Trung thu năm nay, quan viên địa phương tiến cống rất nhiều cúc quý hiếm. Đám quý nhân đều tản bộ một vòng ngắm hoa rồi mới nhập tiệc.
Khương Tú Nhuận chọn nơi hẻo lánh ít người, dự định đứng ở đó một lát rồi quay lại yến tiệc.
Nào ngờ tới Phượng Vũ lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau của nàng, mỉm cười chỉ vào một chậu hoa cúc:
- Giống hoa này tên gọi là "Bán trang", lần đầu khi nhìn thấy nó, ta liền nhịn không được nhớ tới nàng.
Khương Tú Nhuận nhìn chậu hoa cúc, mỗi bông hoa đều là nửa màu trắng và đỏ đan vào nhau.
Bông hoa như nửa trang dung. Khương Tú Nhuận hiểu được ý tứ trong lời của hắn. Nàng cũng giống như loài hoa này, nửa nam trang, nửa nữ trang đúng là "bán trang".
Thấy Khương Tú Nhuận cảnh giác nhìn mình, Phượng Vũ cười, ôn nhu nói:
- Xin Dao cơ yên tâm, ta đã hứa với hoàng huynh, sẽ giữ kín bí mật của nàng.
Kỳ thật Phượng Vũ biết, mình có nói ra cũng vô dụng. Phượng Ly Ngô nếu có tâm tìm cơ giúp nàng giấu diếm, biện pháp gì đều có. Hắn cần gì phải uổng công làm ác nhân, chọc Khương Tú Nhuận phiền chán?
Cho nên hắn nói xong câu trấn an người, lại tiếp:
- Bây giờ nàng và ta cũng coi như người một nhà, ta tất nhiên tôn kính gọi nàng một tiếng tẩu tẩu. Còn xin Dao cơ về sau thấy ta, đừng trốn tránh... Nàng nên biết, ta ban đầu mạo phạm nàng, thực sự là tình thế bất đắc dĩ. Nếu như trong một trường hợp khác, có lẽ ta và nàng.... cũng không như hiện tại.
Khương Tú Nhuận lười quan tâm tới mấy lời rào trước đón sau của hắn, liền quay người muốn rời đi.
Phượng Vũ lười biếng bồi thêm:
- Dân phong Đại Tề ta vốn thô kệch, không chỉ ở chuyện sống chung thử cưới đâu. Cơ là người thông minh, ngược lại nên nhìn xa trông rộng một chút. Nàng và hoàng huynh tới giờ vẫn chưa có con, tương lai của nàng sau này cũng thực đáng lo. Chẳng bằng ta và nàng mỗi người nhường nhau một phần thể diện, cũng không ai biết được sau này quan hệ ta với nàng thế nào đâu?
Dân phong Đại Tề quả thực thô lỗ, còn có một chuyện đó là đệ đệ tiếp nhận sản nghiệp huynh trưởng.
Nếu huynh trưởng qua đời, mà tẩu tẩu chưa sinh con thủ tiết, thì đệ đệ có quyền kế thừa sản nghiệp huynh trưởng, thậm chí thê thiếp.
Chỉ là cho tới bất giờ, Đại Tề định đô nhiều năm, tập tục du mục đó mới bị Hán hóa không ít.
Nhưng ở những nơi nông thôn hương dã, còn có nhiều người làm như vậy. Huynh trưởng vừa qua đời, đệ đệ không cần làm nghi thức gì cả, qua bảy ngày là có thể ngủ trên giường của huynh trưởng.
Lời Phượng Vũ nói, chính là ám chỉ Khương Tú Nhuận. Hắn bây giờ trở về hoàng thất, mà ngôi vị quốc trữ của Phượng Ly Ngô không nhất định ổn thỏa, huynh đệ hai người tranh chấp, cuối cùng ai là người chiến thắng vẫn chưa biết được.
Nếu như Phượng Ly Ngô bị thua, như vậy dựa vào phong tục Tề quốc, Khương Tú Nhuận liền trở thành vật sở hữu của Phượng Vũ. ho nên ngay từ bây giờ nàng nên suy xét phải đối xử thế nào với hắn.