Mục lục
Chất Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng  dù sao được ra ngoài giải khuây cũng tốt, chỉ là không biết Điền cơ bị bệnh gì, vậy mà không dậy nổi.

Tào Khê soi gương đồng sửa sang tóc mai bên thái dương,  đột nhiên nhớ tới một chuyện -- Điền cơ tránh mặt không ra khỏi cửa, có phải là có thai rồi không?

Khi nàng nhìn thấy Dao cơ, suy nghĩ trong lòng vẫn đang lan tràn chưa tiêu trừ hết, liền thử thăm dò Dao cơ.

Cái này thì điều Khương Tú Nhuận biết nhiều hơn Tào Khê một chút.

Điền cơ cho Thái tử đội một chiếc nón xanh lớn như vậy, Thái tử đâu phải người dễ tính chứ. Nên việc giam giữ Điền cơ đã là hạ thủ lưu tình rồi.

Nghe nói Cao Ly hiện tại đang ở giữa Đại Tề và Lương quốc, bản lĩnh tả hữu khéo léo đưa đẩy càng ngày càng cao, đối với chuyện Đại Tề xây dựng kênh đào thái độ cũng mập mờ. Nếu Cao Ly không đồng ý kênh đào ghé qua Cao Ly, như vậy tâm huyết của Thái tử toàn bộ đều uổng phí. Hiện tại kênh đào đã thực hiện được một nửa, cũng chưa có tác dụng gì, cho nên giam cầm Điền cơ là giới hạn cuối cùng của Thái tử rồi.

Nhưng những chuyện này, Khương Tú Nhuận đương nhiên sẽ không nói cho Tào Khê nghe.

Nàng hiện tại là Dao cơ, vậy thì đầu óc càng đơn giản càng tốt. Chỉ cần đóng vai mỹ nhân hưởng lạc là được. Trước đó khi nàng giả trang nam nhân, trời lạnh còn được, chứ trời nắng nóng quấn vải dầy trước ngực, khó chịu muốn mạng người! Nên gần đây Khương thiếu phó càng lúc càng tránh ra khỏi viện, đóng vai Dao cơ, mặc yếm thoáng mát, váy sa mỏng, cả người đều sảnh khoái. Hiện tại toàn thân mát mẻ, tâm trạng cũng vui vẻ theo.

Sau khi đối phó vài câu lấy lệ với Tào Khê, nàng liền lập tức ngồi lên xe ngựa tới Tần phủ tham dự hôn lễ.

Tần gia chính là đại gia tộc ở thành Lạc An, đích tôn cưới vợ tất nhiên vô cùng long trọng.

Nhưng Khương Tú Nhuận đời này có thể làm thượng khách được mời vào trong phủ, quả thực nàng chưa hề nghĩ qua.

Tới nơi nàng thấy tân lang Tần Chiếu mặt mũi âm trầm, không mấy vui vẻ gì cả. Thấy Thái tử mang hai trắc phi tới dự tiệc chúc mừng, mắt cũng không nhìn tới hai vị mỹ nhân đằng sau Thái tử.

Thái tử chúc mừng tiểu Tần tướng quân vài câu, liền dẫn Dao cơ cùng Tào cơ, ngồi ở trên ghế cao đợi khai yến.

Khi Từ thị một thân giá y, xấu hổ mang theo e thẹn xuất hiện trước mặt mọi người, Khương Tú Nhuận ngược lại nhất thời cảm khái.

Dù sao ở kiếp trước, Từ thị dẫn theo người tới ngoại viện của nàng bắt trói nàng lại. Nếu không nhìn thấy nàng ta thì không sao, nhưng vừa nhìn thấy khiến kí ức bi thảm của nàng sống dậy, trong lòng buồn hận chồng chất...

Vì muốn ổn định cảm xúc, Khương Tú Nhuận tiện tay cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, lại dẫn tới sự chú ý của Thái tử đang ngồi cạnh.

- Sao mà uống vội như vậy? Tại hôn lễ của Tần tướng quân định uống say sao?

Thái tử cau mày nói, cũng đưa tay cản nàng tiếp tục rót rượu.

Khương Tú Nhuận hiếm khi muốn được uống rượu, thế nhưng mới chỉ uống vài chén, đã bị  Phượng Ly Ngô ngăn cản, tâm trạng không thoải mái, liền giương mắt nhìn Phượng Ly Ngô một chút.

Ánh mắt mang theo oán trách, nếu là người khác, chính là trợn trừng mắt lên. Thế nhưng Khương Tú Nhuận lại khác, nàng ngày thường xinh đẹp, hàng mày mang theo phong tình, cái nhìn của nàng giống như đang câu hồn nhiếp phách người ta vậy.

Đang tiến hành hôn lễ, Tần Chiếu chợt xoay người, cảnh này bất động thanh sắc rơi vào trong mắt hắn.

Trái tim Tần Chiếu có chút co rút đau đớn. Mấy ngày nay, hắn chẳng biết tại sao, kiểu gì cũng sẽ nằm mộng, một giấc mộng lặp đi lặp lại.

Trong mộng, hắn chiếm đoạt chất nữ của một nước yếu. Bởi vì phụ thân phản đối, cho nên hắn mặc dù yêu thương nữ tử này, nhưng chỉ có thể nuôi nàng ở ngoại trạch.

Thế nhưng ngay tại khi hắn xuất binh tới biên cương, lại nhận được tin dữ, nói nữ nhân kia trượt chân rơi xuống nước qua đời rồi...

Hắn lòng như đao cắt, ngay sau khi chiến sự kết thúc, tức tốc chạy về Lạc An, đợi hắn chỉ là nấm mồ đã xanh cỏ...

Hắn run rẩy muốn lật mộ lên, muốn nhìn lại dung mạo kiều mị của nàng, cũng muốn trên bia mộ khắc xuống hai chữ "ái thế". Thế nhưng lại bị một nam nhân lạnh lùng ngăn lại, hất hắn ngã nhào trên mặt đất:

- Ngươi đã không bảo vệ được nàng, thì đừng có dây dưa nữa, từ nay về sau, ngươi với nàng không còn can hệ gì cả.

Nghe vậy, Tần Chiếu trong mộng hét to một tiếng: "Không!" Sau đó hắn bừng tỉnh, mới phát hiện ra là một giấc mộng Nam Kha.

Chỉ là trong mộng nỗi đau khi bị mất đi người thương yêu, cứ lặp đi lặp lại, khiến hắn không phân biệt được đây có phải mộng hay không?

Giống như hiện tại, dưới tiếng chúc mừng của mọi người, hắn như chết lặng cưới một nữ nhân hắn chẳng có cảm giác gì, còn người hắn ái mộ, lại đang ngồi liếc mắt đưa tình với một kẻ khác không phải hắn...

Tần Chiếu hít sâu một hơi, kịp thời ngăn lại cảm xúc của mình, giống như trong mơ nhẹ nhàng nói một chữ "không".

Mộng chung quy vẫn là mộng, hắn không tin cái gọi là nhân quả oan nghiệt kiếp trước. Đời này còn rất dài, hắn không tin bằng vào cố gắng của hắn, lại không đoạt được nữ tử mình ái mộ.

Chỉ là hiện tại thực lực của hắn chưa đủ, cho nên cần phải tĩnh tâm ẩn mình, một ngày nào đó, hắn sẽ quăng ngã nam nhân lạnh lùng kia dưới đất, lấy đi thứ vốn nên thuộc về mình.

Nghĩ tới đây, hắn khôi phục vẻ mặt tĩnh lặng lúc trước, nắm chặt lụa đỏ, đưa Từ thị bước vào tân phòng.

Khương Tú Nhuận cảm thấy uống rượu chính là muốn lây dính hỉ khí. Thế nhưng tân lang hôm nay mặt mũi lạnh lùng, không có chút vui mừng nào, tân nương tử thì chính là kẻ thù giết mình kiếp trước, còn nàng phải bày ra bộ dáng trắc phi Thái tử rộng lượng thong dong, từng lời từng lời chúc mừng họ...

Nàng tu vi quá nhỏ bé, thật sự khó mà làm được! Nên tại bữa tiệc hôm nay thực sự giống như ngồi trên bàn chông vậy.

Nhưng dưới ánh mắt của Phượng Ly Ngô lại cảm thấy Khương Tú Nhuận rầu rĩ không vui, có thể là bởi vì ngày nam nhân luôn ái mộ nàng lại cưới một nữ tử khác, khiến trong lòng nàng không vui.

Nên sau khi trở về, hắn ngược lại đi tản bộ tới sân viện của Dao cơ ở tít góc khuất hoa viên.

Khương Tú Nhuận uống rượu, người khô nóng, cho nên cũng lười đổi sang nam trang, vốn dự định tại phòng nghỉ của Dao cơ nghỉ ngơi một chút, rồi mới quay lại ngoại viện của mình.

Thế nhưng bất ngờ thấy Thái tử tản bộ tới dây, bộ dáng còn có vẻ như muốn gây chuyện.

Nghe thấy Thái tử nghiêm mặt hỏi nàng, Khương Tú Nhuận ngồi ở trên giường, mí mắt cũng không mở nổi, liền tìm lí do thoái thác:

- Chỉ là chứng kiên hôn lễ của Tần gia, trương đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, mới biết phong tục Đại Tề cũng không phải chỉ là một cỗ kiệu được kiêng vào phủ từ cửa hông. Vốn còn thiếu hoa vàng chỉ bạc, nhưng nhìn hôn lễ long trọng như vậy, nhất thời thay Dao cơ muội muội cảm khái mà thôi.

Phượng Ly Ngô cảm thấy nữ tử nhỏ bé này đích thật là uống nhiều rượu rồi, nên cái gì cũng dám nói.

Nhưng đúng là mình nạp nàng vào phủ, quả thực tiết kiệm quá nhiều, cho nên mấy phụ nhân bụng dạ hẹp hòi so sánh, nên hắn cũng có thể hiểu được.

Hắn đưa tay kéo con sâu rượu lại, dùng khăn tay lau mặt cho Khương Tú Nhuận nói:

- Nếu như không thích, về sau bồi thường cho nàng là được...

Khương Tú Nhuận thầm nghĩ: Bồi thường nàng làm gì? Gả cho hắn là Dao cơ cũng không phải mình! Thế nhưng men rượu bốc nên, nàng cũng chẳng có tâm trí đâu mà nhiều lời với hắn, chỉ thoải mái từ từ nhắm hai mắt lại, cảm thụ sự mát mẻ do khăn tay lướt qua, uốn éo người, từ tỏng ngực Thái tử trượt xuống, ghé nên nhuyễn tháp ngủ say.

Thái tử nhất thời cũng thấy bản thân như say, liền ôm Khương Tú Nhuận nghỉ ngơi trong chốc lát.

Sau khi nàng từ thiên viện đi ra, nữ quan phụ trách ghi chép sinh hoạt của Thái tử cố ý hỏi thăm thái tử: 

- Có ghi lại chuyện hôm nay với Dao cơ?

Phượng Ly Ngô nghĩ nghĩ, nhẹ gật đầu, dù sao cũng là nạp thiếp vào phủ, ngoại trừ tận lực vắng vẻ Tào cơ ra, ngược lại muốn lộ ra chút ân hưởng, nếu không trong thành Lạc An có lẽ lại bay đầy tin đồn hắn đồng bóng hay đoạn tụ gì đó.

Chỉ là nữ tử trong phòng kia đầu óc chậm chạp, cho tới bây giờ còn không muốn ủy thân cho hắn. Hắn cũng lạ, vậy mà có thể nhịn được bộ dáng lớn mật của nữ nhân kia, chỉ muốn đợi tới khi nàng yêu hắn, cam tâm tình nguyện sinh con dưỡng cái cho mình.

Nghĩ như vậy, bước chân Thái tử nhẹ nhàng rất nhiều. Dù sao người ở ngay trong phủ hắn, cho dù là ngủ trên giường nào, dù là nam hay nữ, đều là của hắn cả.

Hơn nữa vựa lúa tràn đầy, không phải lo ăn uống, khiến thái tử rất an tâm.

Lại nói tới Khương Tú Nhuận, tỉnh lại sau giấc ngủ say, duỗi người trên giường, liền gặp người dưới phòng bếp đưa cơm canh tới.

Nàng lúc trước ở Tần phủ căn bản không ăn gì, bụng rỗng uống rượu thôi. Thấy đồ ăn nóng sốt, bày trên bàn liền muốn ăn.

Thế nhưng Đào Hoa vội vàng nói, Thái tử phân phó, cơm canh của Dao cơ, toàn bộ đều đổ bỏ đi, không thể cho nàng dùng.

Khương Tú Nhuận cũng không biết chuyện Úy hoàng hậu mệnh lệnh phân phó dùng tuyệt tử canh cho các nàng, nhưng nghe thấy Đào Hoa nói là Thái tử phân phó, lập tức hiểu ra. Đây nghĩa là có người trong thức ăn động tay chân.

Người dám to gan như vậy, động vào thức ăn trong phủ Thái tử, vậy mà Thái tử có thể nhẫn nhịn không nổi giận, cũng không có mấy người, không phải hoàng đế thì chính là hoàng hậu.

Mà chuyện hậu trạch kiểu này, có lẽ cũng chỉ có Úy hoàng hậu cảm thấy hứng thú.

Nghĩ như vậy, chợt cảm thấy Phượng Ly Ngô thật đáng thương, không được mẫu thân thương yêu không nói, thế nhưng bà ta lại còn quản đông quản tây, vươn tay vào tận hậu trạch phủ Thái tử.

Thứ được đưa vào trong đồ ăn kia, có lẽ cũng không phải thứ hiếm lạ gì, chắc là một loại dược liệu tránh thai mà thôi.

Vị Úy hoàng hậu chẳng có điểm nào xứng làm mẫu thân hết. Đúng là hận không thể khiến nhi tử đoạn tử tuyệt tôn?

Nghĩ đến kiếp trước Thái tử mãi vẫn không lưu lại con nối dòng. Khương Tú Nhuận yên lặng thở dài một hơi —làm không tốt đời này vị này thái tử vẫn là dưới gối trống trơn, quá đáng thương, không biết hôm nay phải thu xếp đồ ăn thế nào cho hắn để an ủi hắn mới tốt đây.

Thế là bữa tối ngày hôm đó, Khương thiếu phó tỉ mỉ căn dặn đầu bếp.

Canh bí đao tôm nấu với tôm bóc vỏ thanh nhiệt trừ hoả, rau xà lách trộn ốc dấm. Ngoài ra còn có thịt trĩ xiên cành liễu nướng, rượu trái cây...

Khương Tú Nhuận sợ nóng, cảm thấy trong phòng ăn cơm nóng  bức, liền sai người đem chiếu bày dưới giàn nho, ngày mùa hè trời chiều chưa xuống, ngồi dưới tàng nho xanh biếc dùng bữa, quả thực sảng khoái.

Phượng Ly Ngô nhìn nàng bao bọc chặt chẽ, cũng thay nàng nóng, liền nhân tiện nói: 

- Đi vào phòng đổi trang phục thành lụa mỏng đi, trong viện của Cô không có kẻ lắm miệng, cũng không cần cẩn thận như vậy.

Khương Tú Nhuận quả thực nóng không chịu nổi, nghe Thái tử nói vậy, liền lập tức đứng dậy đi đổi y phục. Nhưng tẩm viện Thái tử cũng không có y phục của nàng, nàng liền dứt khoát chọn một chiếc áo bào rộng rãi của Thái tử khoác lên người.

Những ngày qua cùng Thái tử ở chung một chỗ, hai người trong âm thầm đều là nửa thân trần gặp nhau, cho nên trước mặt hắn cũng chẳng quan tâm cái gì mà nam nữ khác biệt.

Khương Tú Nhuận cũng coi như hiểu rõ, mặc dù Phượng Ly Ngô bên ngoài đạo mạo, không dính khỏi lửa trần gian, nhưng thực tế nàng nhìn thấu rồi...

Vị điện hạ "lục súc không phân" này,  từ trước đến nay cũng chỉ quan tâm khối thịt trước ngực mà nữ nhân nào cũng có, đúng là kẻ háo sắc mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK