Nếu lần kia bởi vì tình thế bức bách, Phượng Ly Ngô không có lựa chọn nào khác, miễn cưỡng mới tìm tới mình, thế nhưng biểu hiện của hắn ngày hôm đó, chẳng hề có chút miễn cưỡng nào cả.
Cảm giác môi lưỡi gấp gáp lúc đó, càng không giống kẻ chán ghét nữ tử. Nếu không phải nàng gắt gao bảo vệ, thì y phục cũng bị hắn cởi sạch. Dù vậy cách một lớp y phục mỏng, nàng cũng bị hắn chiếm tiện nghi không ít...
Khương Tú Nhuận hiện tại càng nhớ lại, càng cảm thấy khó chịu. Thuốc bổ trong cung đưa tới cho Thái tử, tất nhiên không thể là loại kíc.h thích biến người ta thành hổ báo được. Cùng lắm chỉ là thuốc bổ trợ hứng, mà Thái tử lại nhịn lâu như vậy mới tới phòng nàng, sao vừa vào phòng lại trở thành không thể nhẫn nhịn nổi?
Thế nhưng là hết lần này tới lần khác, nàng lại không thể chỉ vào mũi Phượng Ly Ngô, mắng hắn chiếm tiện nghi. Hiện tại thái tử muốn nàng lên xe, nàng cũng không thể không leo lên.
Chỉ là sau khi lên xe ngựa, nàng không tự chủ ngồi cách xa hắn một khoảng, không giống như thường ngày ân cần bưng trà đấm chân.
Phượng Ly Ngô tất nhiên cũng nhận ra, hắn ngược lại rất thân mật khoác vai nàng, đưa tay sờ trán của nàng, xem có phải nàng sốt cao không dễ chịu hay không.
Ngồi trong xe ngựa, muốn tránh cũng không thể tránh được, Khương Tú Nhuận bị hắn ôm vào lòng, liền giãy dụa muốn thoát ra, rầu rĩ nói:
- Điện hạ như vậy, là cảm thất thân phận ta đê tiện, không xứng đáng điện hạ lễ ngộ?
*Lễ ngộ: Dùng lễ để đối đãi
Phượng Ly Ngô đưa tay nâng cằm của nàng lên, thản nhiên nói:
- Lời này của quân từ đâu mà có?
Khương Tú Nhuận liếm môi một cái, lấy hết dũng khí nói:
- Không phải vậy sao Điện hạ năm lần bảy lượt như thế, chẳng phải là cảm thấy ta chỉ xứng dùng tư sắc phụng dưỡng điện hạ?
Phượng Ly Ngô khẽ nhíu lên mày, mặc dù là thanh niên hai mươi tuổi, Phượng Ly Ngô khá âm trầm, nhưng chỉ cần Phượng Ly Ngô buông lỏng, biểu lộ cũng có chút ngây thơ hoang mang của thiếu niên lang. Hắn cứ như vậy vô tội nghi hoặc hỏi:
- Quân trước đây tại đạo quán trúng xuân dược, vốn nên biết khó tự kiềm chế được, lúc đó ngay cả Cô mà ngươi còn nhào tới, không nói một lời đã vội vã hôn lung tung, sao ngươi lúc đó không hỏi xem Cô có nguyện ý không?
Khương Tú Nhuận bị hỏi đến cứng họng, đoạn kí ức này quả thực vô cùng hắc ám, chỉ cần đề cập tới, nàng bỗng nhiên rơi xuống thế hạ phong, chỉ có thể kiên trì cãi chày cãi cối:
- Nhưng mà canh bổ của thái tử, cũng không phải mãnh liệt như vậy, hơn nữa trong phủ nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy, thái tử vì sao nhất định phải khiến ta khó xử...
Từ sau đêm hôm đó, Phượng Ly Ngô cảm thấy có lẽ do mùa xuân tới, vạn vật sinh sôi đâm chồi nảy lộc, nên hắn muốn thời thời khắc khắc đều ôm nữ tử này, thưởng thức sự mềm mại của nàng mới thoả mãn.
Cũng như hiện tại, ôm vòng eo của nàng, mảnh mai tinh tế, bởi vì vận nam trang, nên ngực quấn một tầng vải dầy, khiến hắn không cảm nhận được nơi đẫy đà kia...
Hắn cũng lười nghe nữ nhân này cẩn thận lựa chọn từ ngữ chỉ trích hắn, chỉ thuận theo chiếc cổ tuyết trắng hôn lên vành tai nàng, hàm hồ nói:
- Cô không phải thánh nhân, nàng là người đầu tiên khiến cô biết tư vị đó, hơn nữa cả ngày đều ở trước mặt Cô, nàng bảo Cô sao có thế nhịn được? Bát canh bổ kia uống vào cảm giác thế nào, nàng làm sao biết được? Nếu không hôm nay Cô vào cung, mang một bát về cho nàng nếm thử, xem nàng phản ứng thế nào?
Đây là ý định quỷ quái gì vậy? Khương Tú Nhuận thật sợ hắn mang về cho mình một bát, vội vàng nói mình không nên hoài nghi Thái tử...
Thái tử không chịu nổi, tất nhiên dược tính bá đạo, Phượng Ly Ngô chính là thuận theo đó mà làm tới. Hắn nói dược tính tới giờ vẫn chưa tan hết, cứ nhìn thấy Khương thiếu phó liền muốn thân cận. Thực sắc tính dã, khó tự đè xuống, nếu Khương thiếu phó không cho quả nhiên là ý chí sắt đá.
Khương Tú Nhuận trong lòng tức giận, nhưng cũng không dám phát cáu với Phượng Ly Ngô.
Nếu nói thái tử háo sắc, thì hắn mỗi lần lại có thể khắc chế được, cũng không bá vương ngạnh thượng cung, đi đến bước cuối cùng kia. Ngược lại giống như thiếu niên lang chưa hiểu chuyện, dinh dính nhơn nhớt, khiến nàng vừa bất đắc dĩ vừa phiền lòng...
Đến thư viện, nàng xuống xe ngựa trước, thái tử rốt cục lại khôi phục vẻ thanh lãnh uy nghiêm của trữ quân, mặt mày bất động nhắc nhở Khương Tú Nhuận, chớ quên quy củ hắn viết xuống hôm thành hôn. Ở thư viện phải chú tâm học tập, đừng làm mấy chuyện vô dụng dẫn ong dụ bướm.
Nếu không phải sợ nói ra làm mất tự tôn của thái tử, Khương Tú Nhuận thật muốn trách móc hắn: "Điện hạ ngài quản nhầm người rồi, tranh thủ thời gian quét sạch hậu trạch của ngài đi, trên đầu cỏ mọc xanh tốt không quản, cẩn thận lại phải đi đổ vỏ thay kẻ khác!"
Trong lòng âm thầm giải hận, Khương Tú Nhuận mang Thiển nhi ôm theo sách vở vào trong thư viện.
Hôm nay bởi vì thư viện sẽ phân viện lại lần nữa, cho nên nhóm đệ tử đều sớm tới. Đậu Tư Võ và mấy học sinh Đinh viện lại hơi có chút buồn bã ỉu xìu, bởi vì sáng sớm bọn hắn nghe nói, hôm nay những học sinh có thành tích kém có thể bị xoá tên khỏi thư viện.
Những học sinh bị xoá tên không cần phải nói, nhất định đều là đệ tử Đinh viện. Đậu Tư Võ có chút chán nản, trước kia một mực không yêu thích bút mực, bây giờ ngược lại ở bên cạnh học huynh Khương Tú Nhuận, cảm nhận được niềm vui khi học tập. Nghe nói võ viện sáng tháng sau, còn mời võ sư chuyên dậy cưỡi ngựa đến, có thể đi theo học tập xạ kỵ...
Thấy Khương Tú Nhuận đến, Đậu Tư Võ ngược lại có tinh thần, gọi nàng tới, chờ tiên sinh trong viện công bố danh sách.
Chỉ một lát sau, mấy vị tiên sinh lần lượt lên đứng tại trên đài cao, nghe Mộc Phong tiên sinh đọc danh sách.
Đại bộ phận học sinh đều không có biến động quá lớn, vẫn như cũ học tại phân viện Thiên Cán Địa Chi. Thế nhưng Khương Tú Nhuận cũng xuất hiện ở trong danh sách của đệ tử phân viện Thiên Cán.
Nghe thấy vậy, các học sinh phát ra tiếng hoan hô. Từ sau lần nàng hùng biện, Khương Tú Nhuận đánh bại Tử Du, đám thiên chi kiêu tử ở phân viện Thiên Cán cũng tâm phục khẩu phục, rốt cục nhận thức được vị Khương thiếu phó nổi danh Đinh viện này là người có tài.
Bầu không khí bên trong học viện, ngoài việc thân phận địa vị cao quý ra, thì phải có tài học hơn người mới được người ta nể phục.
Sau khi mọi người buông bỏ thành kiến, thông thường khi tu tập, đám học sinh liền phát hiện vị Khương thiếu phó làm người quả thực không tồi, tính tình khôi hài, kiến thức rộng rãi, cũng không phải là hạng người học vẹt.
Khương Tú Nhuận ở trong học viện nhân duyên càng ngày càng tốt, sau khi tin tức nàng được thăng lên phân viện Thiên Cán công bố, lập tức vang lên tiếng hoan hô của đám đệ tử, mọi người đều đi tới chúc mừng Khương Hòa Nhuận.
Tiên sinh nghiêm mặt hô quát một phen, trong viện mới an tĩnh lại.
Tiếp theo, chính là danh sách đệ tử của Đinh viện, Đậu Tư Võ thoát nạn trong gang tấc, vậy mà nhờ vào võ lực xuất chúng, sau khi khảo hạch thành tích, được thăng vào phân viện Địa Chi, ngoại trừ Đậu Tư Võ cùng Khương Tú Nhuận ra, các đệ tử khác của Đinh viện đều bị xoá tên.
Khương Tú Nhuận cùng bọn họ lăn lộn lâu như vậy, cũng coi như cùng hội cùng thuyền, tất nhiên là trấn an bọn hắn một phen, cũng hứa hẹn chút nữa sau khi tan học sẽ cùng nhau đi uống rượu một bữa, lần này do nàng làm chủ.
Có lẽ tiên sinh cũng vì chiếu cố đệ tử Đinh viện tình cảm lưu luyến, cho nên hôm nay chỉ học có nửa ngày.
Khương Tú Nhuận sáng hôm đó đã mệnh Thiển nhi tới tửu lâu đặt tiệc rượu, sau khi tan học mọi người đều cùng nhau tới đó.
Huynh trưởng của nàng cũng đi theo. Lần này Khương Chi vẫn như cũ ở tại phân viện Địa Chi, cùng Đậu Tư Võ ở cùng một viện, cho nên tất nhiên cũng muốn giao thiệp với mọi người.
Những đệ tử bị khai trừ cũng không có quá nhiều bi thương, dù sao biểu hiện của bản thân ở học viện thế nào, trong lòng mỗi người đều tự biết. Mặc dù khó tránh khỏi ôm một tia may mắn hoặc không cam lòng. Nhưng hôm nay có rượu hôm nay sau, cứ vui vẻ trước đã, về nhà có bị đánh cũng được.
Trong lúc nâng ly cạn chén, Khương Tú Nhuận ngược lại nghe được rất nhiều bí văn. Tỉ như đích tôn Tần gia Tần Chiếu trở về.
Hắn trước kia liều chết không nghe theo an bài của tộc trưởng trong nhà về hôn sự của mình, có lẽ do sa trường lịch luyện một phen, trở nên biết điều, đồng ý hôn sự với Từ gia, còn tự mình tới cửa Từ gia bồi tội với tiểu thư Từ gia, biểu đạt thành ý của mình.
Khương Tú Nhuận đối với nhân duyên của Tần Chiếu cũng không quan tâm. Một đời này, nàng cùng hắn không có khả năng có cái gì với nhau. Bất quá dựa vào bản tính hoa tâm của Tần Chiếu, sau này cho dù không nạp nàng làm ngoại thất, thì vẫn có đầy những nữ nhân khác, Từ thị kia còn bận rộn nhiều.
Lại tiếp sau đó, chính là bí văn trong cung truyền ra. Những người này cũng là uống nhiều, có chút không giữ miệng được, nói vị hoàng tử trong truyền thuyết kia bị giam giữ u uất mà chết, nhưng thực ra vẫn chưa chết, nghe nói thực ra là bỏ trốn, bảo vệ mạng nhỏ của mình... Thế nhưng có thể Đông Sơn tái khởi hay không, ai cũng khó nói trước được, dù sao hắn mới là hoàng tử mà hoàng đế sủng ái nhất.
Khương Tú Nhuận cảm thấy những người này bị học viện xoá tên là đúng, từng người từng người không biết chừng mực gì cả. Biết rõ nàng là thiếu phó của Thái tử, là người thân cận bên cạnh trữ quân, mà lại dám say sưa kể bí văn cấm kỵ của đế vương không kiêng dè gì hết.
Nàng bất động thanh sắc đứng dậy, xuống lầu thanh toán tiền tiệc rượu, sau lại phân phó Thiển nhi lên lầu nói với mọi người một tiếng, nói rằng nàng tửu lượng không cao, choáng váng nên rời trước nghỉ ngơi.
Thế nên nàng liền về thẳng phủ thái tử. Chỉ là lúc trở về, thái tử chẳng biết tại sao, mặc dù ở trong phủ, nhưng người hầu bên cạnh hắn lại ngậm miệng không nói xem Thái tử ở nơi nào.
Khương Tú Nhuận uống rượu nên cũng chẳng quan tâm, liền trở về phòng đi ngủ.
Nàng cũng không biết, trong phủ đang có một trận cực hình.
Trong mật thất phủ Thái tử, Công Tôn Vô Ngôn sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất.
Phượng Ly Ngô lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi nói:
- Công Tôn tiên sinh, tư vị Trắc phi của Cô không tồi chứ?
Công Tôn Vô Ngôn nghe vậy, mặt trở nên trắng bệch, chỉ nhắm mắt nói:
- Điện hạ, ta thực không hiểu ý ngài là gì....
Phượng Ly Ngô nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh nói:
- Ba vị trắc phi vào phủ hôm đó, đến tột cùng là ai nghỉ trọ trong viện Điền cơ, còn cần Cô làm rõ sao? Cô sở dĩ nhịn đến bây giờ, thật sự là nghĩ Điền cơ mới vừa vào phủ liền thất thân, chỉ sợ nàng ta nhất thời nghĩ quẩn tự sát chứng minh trong sạch, cứ như vậy, Đại Tề cùng Cao Ly chẳng phải sẽ trở mặt? Thế nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho việc, ngươi- một kẻ sắc tâm to gan như ngươi có thể ung dung nhởn nhơ bên ngoài.
Công Tôn Vô Ngôn mặt xám như tro, chỉ im lặng nằm rạp trên mặt đất.
Kỳ thật hắn cũng không ngờ sự tình sẽ phát triển thành dạng này. Người thương lại thành nương tử người khác. Công Tôn Vô Ngôn mặc dù cực lực nghĩ thoáng, nhưng trong lòng cũng sầu khổ.
Hôm đó hắn mắt thấy nữ nhân mình yêu mến kiều mị nhu ngọt, trong lòng càng khổ sở. Trong đêm liền uống rất nhiều rượu.
Viện của Điền cơ, trước kia để trống, hắn lúc rảnh rỗi, luôn thích ở bên trong ngẩn người, cho nên vô cùng rõ ràng bố cục bên trong hậu viện.
Trong núi giả có một đường mòn, hắn liền men theo đường mòn vào trong viện, vốn là muốn vụng trộm nhìn bóng hình xinh đẹp của giai nhân, lại không ngờ nhìn Điền cơ thay y phục, nhất thời men rượu dâng lên, không biết làm sao khó tự kiềm chế, liền thừa dịp tắt đèn đi vào.
Kỳ thật Công Tôn Vô Ngôn cũng không biết, Điền cơ vì nghĩ Thái tử đến đây, nên để trợ hứng, trong lư hương có điểm hương thúc tình, cùng với hơi rượu dâng lên, hắn liền mất khống chế, nhào lên thân thể Điền cơ.
Vốn nghĩ Thái tử tới lặng yên không một tiếng động như vậy, trong lòng Điền cơ còn còn nghi vấn.
Thế nhưng ngày thứ hai, nàng hỏi quản sự có thể ghi chép Thái tử sủng hạnh không, quản sự đi xin phép thái tử một hồi lâu, Thái tử nói chính mình có tới chỗ nàng, Điền cơ khi đó mới an lòng.
Mà Công Tôn Vô Ngôn khi trời còn chưa sáng liền vụng trộm rời đi, trong lòng vốn vừa kinh vừa sợ, thế nhưng về sau chẳng biết tại sao thành thái tử sủng hạnh. Hắn vốn cho rằng thái tử sau khi hắn rời đi mới tới. Trời xui đất khiến, che đậy cho hắn, hắn mới yên lòng, không nghĩ tới thái tử lại đột nhiên sai người bắt hắn lại.