Nhật trình của Nữ vương Nhã Luân trong cả một tháng này, đều là ngựa không dừng vó, không thời gian nghỉ ngơi.
Chuyện đầu tiên Khương Tú Nhuận làm đó là tới bái kiến ân sư Mộc Phong tiên sinh, tặng sư nương chút đặc sản Ba quốc.
Mộc Phong tiên sinh nghe tin bất ngờ cao đồ của mình lại là nữ tử, nghe nói khi đó lão tiên sinh nhốt mình trong thư phòng trầm mặc hồi lâu.
Về sau vẫn mở ra cửa sân, cung nghênh vị học trò thân phận đặc biệt này.
Khương Tú Nhuận cũng không bởi vì thân phận thay đổi, mà vẫn như cũ khiêm nhường kính trà ân sư và sư nương. Giống như trước kia khi còn là Khương Hòa Nhuận nàng vẫn làm vậy, hai đầu gối quỳ xuống, giơ trà kính cẩn mời Mộc Phong tiên sinh.
Quốc quân nước khác tới Lạc An, quan lễ ty phải một mực theo bồi. Khi hắn trông thấy Mộc Phong tiên sinh không nhúc nhích ngồi ở chủ vị chờ dâng trà, không khỏi nhướng mày, định lên tiếng khiển trách, Khương Tú Nhuận đã vượt lên trước nói:
- Tiên sinh chịu uống chén trà này, học trò thực không kìm được vui mừng. Ngày trước đồ nhi luôn hoảng sợ, bởi vì thân phận của mình mà chọc cho tiên sinh không vui.
Mộc Phong tiên sinh đến cùng cũng là người từng trải, nghĩ đến cảnh một chất nữ nước nhỏ như Khuơng Tú Nhuận ngày đó lăn lộn ở Lạc An thế nào, đúng là không hề dễ dàng.
Cái gọi là lừa gạt, có khi bất quá chỉ là tự vệ thôi. Nàng là một nữ tử mỹ mạo tới bực này, khó mà thoát khỏi cảnh lấy sắc hầu người phụ thuộc vào nam nhân, cho nên riêng điều này thôi nàng đã mạnh hơn đám nam nhân vì vinh hoa phú quý mà bán rẻ khí tiết nhiều lần.
Nghe nàng nói xong, Mộc Phong tiên sinh chỉ thản nhiên nói:
- Đế vương dùng tướng sao có thể không thầy, Ba quốc dù xa xôi thế nhưng liên quan tới chuyện nữ vương ngài đơn độc thủ vệ Hạt thành chống cự quân Nhung, lão hủ đã nghe qua. Đời này có thể dạy dỗ một vị quốc quân văn võ song toàn như ngài, nhiều phu tử khác dù nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Lão hủ sao có thể cậy già lên mặt, bới xương trong trứng?
Tiếp sau đó sư đồ hai người lại giống như ngày trước, bày cờ cùng nhau chơi một ván.
Đánh cờ cần yên tĩnh, người không có phận sự lui xuống cả, chỉ còn lại sư đồ hai người.
Mộc Phong tiên sinh cũng mở rộng lòng, thoải mái đàm đạo với Khương Tú Nhuận một phen.
Mộc Phong lão gia tử cũng không phải là người chỉ biết đọc sách, trước kia cũng mơ hồ nhận ra Thái tử bệ hạ rất ngưỡng mộ vị chất tử dị quốc này.
Bây giờ nghĩ lại, đều hiểu rõ ràng. Bệ hạ chậm chạp không chịu tiến hành đại hôn, có lẽ chính là chờ vị ái đồ thông minh động lòng người của ông.
Chỉ là lão tiên sinh nhìn nhận, con đường chân tình của Bệ hạ rất long đong khó đi.
Đám đại thể gia của Tề triều, không phải là bình vôi.
Phượng Ly Ngô đã có chí bình định thiên hạ, lại muốn thu hết vương quyền vào tay loại trừ khối u đám thế gia, lại còn muốn ôm nữ tử yêu thương trong lòng, đúng là ước muốn xa vời.
Dưới nhìn nhận của Mộc Phong tiên sinh, đây nhất định là một bàn cờ chết, nếu không phải một người đại trí đánh cờ, không thể giải nổi thế cờ này.
Khi đang đánh cờ, Mộc Phong tiên sinh đột nhiên mở miệng, nói trong thời gian nàng rời đi hai năm, ở Lạc An phát sinh rất nhiều biến cố. Lại kể chuyện Phượng Ly Ngô thảo phạt Ba quận được nửa đường rời đi, khiến Ba quận có cơ hội lật mình, làm cho quân thần bất mãn. Tiên sinh thở dài nói thêm:
- Vương thượng là người tâm trí cao minh, chí hướng rộng lớn, tài trí đều vượt xa thần tử, nhưng khoản đãi thần tử lại kém xa tiên vương. Người nhân nghĩa được trời trợ giúp, kẻ bất nghĩa sẽ bị cô lập, chính là nói về việc lòng người ủng hộ hay phản đối. Nếu vương thượng cứ luôn xem nhẹ ý kiến thần tử, không phải là chuyện may mắn.
Khương Tú Nhuận biết Mộc Phong tiên sinh đang nói những lời thật lòng, bản thân cảm kích nhưng lại muốn vì Phượng Ly Ngô nói vài câu:
- Tiên sinh nói chí phải. Song đương kim Bệ hạ chí ở cao xa, nếu muốn thiên nga vẫy cánh nơi thấp, bay cùng đám yến tước, há có thể làm được?
Mộc Phong tiên sinh đáp lại:
- Thế gia nắm triều chính, không phải vẻn vẹn mình Tề quốc như thế, mà chư quốc cũng vậy. Dùng tốt, thế gia chính là một vũ khí của vương thượng, dùng không tốt thế gia chính là họa trong triều. Vương thượng cẩn thận, đối xử bình đẳng, không phân biệt thế gia hàn môn mà đều trọng dụng, mới có thể khiến thế gia thành lợi thế của mình, cùng kết giao Tần Tấn* với nhóm thế gia, đó mới là phúc của Tề triều của Vương thượng.
*Chuyến kết giao Tần Tấn mình ko giải thích nữa, mọi người có thể lên GG tìm hiểu. Ngụ ý ở đây là Hoàng đế phải kết giao với nhóm thế gia, hai bên cùng hưởng lợi thì giang sơn mới vững chắc.
Khương Tú Nhuận không tiếp tục nói nữa. Lời này của tiên sinh, tuy là lời bình về phong cách trị quốc của Phượng Ly Ngô, nhưng lại uyển chuyển ám chỉ tới nàng. Nếu như nàng làm hậu, phải dung nạp thế gia Đại Tề, đây là chuyện liên quan tới quốc vận, tới hưng thịnh quốc gia.
Thế nhưng nàng không nói, cũng không phải bởi vì nàng bị lời lấy đại cục làm trọng của tiên sinh thuyết phục, mà bởi vì nàng hiện tại cũng chưa gả cho Phượng Ly Ngô. Thân là nữ quân, trên đầu có thể dung nạp thiên địa tổ tông, nhưng nhất quyết không thể để mây xanh áp đỉnh*.
*Mây xanh áp đỉnh: Câu này có hai nghĩa một là KTNhuận không chịu để kẻ khác chèn ép mình, hai là ko chung phu quân với kẻ khác.
Nếu Phượng Ly Ngô cần lấy đại cục làm trọng, nàng liền không ồn ào không náo loạn mà yên lặng rời đi, cần gì phải ủy khuất chính mình, cùng đám nữ nhân dùng chung một phu quân?
Mộc Phong tiên sinh thấy nàng im lặng, liền tạm ngưng quân cờ lại, mở miệng nói:
- Lão hủ nhiều lời nhưng đều là đánh rắm cả, nếu ngươi không ngửi nổi mùi thối, thì cứ quên cả đi.
Khương Tú Nhuận kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tiên sinh, Mộc Phong tiên sinh lộ vẻ vẻ xấu hổ nói:
- Qúy Bỉnh Lâm không hiểu tại sao lại biết rõ lão hủ thích ăn cam, mua cả một xe đưa tới phủ cho lão hủ. Lão hủ nhất thời tham ăn, ăn hết cả chục cân. Tên Qúy Bỉnh Lâm kia lúc đó mới tới, nước mắt nước mũi cùng chảy ra, lấy đại thể làm trọng, nhờ lão hủ khuyên ngươi rộng lượng một chút. Ăn của người ta, không thể không giúp hắn kêu vài tiếng rắm cho ngươi nghe.
Khương Tú Nhuận há miệng, có chút dở khóc dở cười, đây đúng là phong cách của Mộc Phong tiên sinh.
Trong lòng buông lỏng, cảm thấy mình lúc nãy quả thực không nên hiểu nhầm ân sư, liền cười nói:
- Vậy tiên sinh có gì chỉ điểm học sinh?
Mộc Phong tiên sinh cắn một miếng mía, nhai nuốt mấy ngụm, nhả bã vào chiếc vại đồng nhỏ bên cạnh, sau đó chỉ vào bã mía nói:
- Thuật Đế vương, đạo quân tử hành tẩu trong thiên hạ, nên lựa chọn thế nào là dựa theo khẩu vị bản thân. Sau khi ăn vào thấy không ngon, không hợp vị có thể nhổ ra, đâu có cái gì mà chỉ điểm hay không chỉ điểm?
Tiên sinh kỳ thực là một người tùy ý như vậy, dùng bã mía nói thuật làm người, thực sự không mưu mà hợp với ý của Khương Tú Nhuận.
Nàng cũng không nhịn nữa, cất tiếng cười to, nói:
- Tú Nhuận đời này được bái ngài làm sư, quả không hối tiếc!
Nói xong liền cũng cầm một miếng mía lên ăn.
Ván cờ giữa hai người như vậy liền kết thúc, mỗi người đều có việc riêng.
Tiên sinh mặc dù nói Khương Tú Nhuận không cần để lời của Quý Bỉnh Lâm trong lòng, nhưng nếu bỏ qua chuyện mở lòng độ lượng, để Đế vương của hắn cưới nữ nhi thế gia vào cung ra, thì những thứ khác hắn phân tích thời cuộc đều chí lý.
Nếu Phượng Ly Ngô lần này tới Ba quốc, vẻn vẹn vì cứu nữ tử có giao hảo với mình, thực không thể trấn an nổi miệng người. Cần phải tìm một lý do chính đáng mới được.
Ngay khi Khương Tú Nhuận đang suy nghĩ về chuyện này, thì Dương gia lại mở hội đón mai bên ngoài thành Lạc An, mời nhóm quý nữ thế gia tới tham dự, đương nhiên nữ vương Nhã Luân cũng nhận được thiệp mời.
Khương Tú Nhuận mở thiệp mời ra, bên trong có viết: Trong vườn chăm sóc được một gốc mai "Biệt Lâu Quốc Xuân", chính là một loài mai có cành và cánh hoa tầng tầng lớp lớp mọc chen nhau, khi nở rộ ra như một bó đuốc, quả thực rất hiếm gặp. Cho nên Dương phu nhân liền rộng rãi mở tiệc khoản đãi quý nữ tới thưởng mai.
Nhưng khi nhìn tới chữ "Biệt Lâu Quốc Xuân", như đột nhiên nhắc nhở Khương Tú Nhuận, nhớ ra một chuyện phát sinh liên quan tới mạng người ở kiếp trước.
Cũng vào năm này, "Biệt Lâu Quốc Xuân" của Dương gia sắp tới kỳ nở hoa, lúc ấy Dương Như Nhứ vào cung bị hoàng hậu chèn ép xa lánh, chức vị chẳng qua chỉ là cung tần mà thôi.
Dương gia bởi vì có cây hoa hiếm này, không môt mình độc hưởng mà mời tân khách tới đây ngắm hoa.
Còn Khương Tú Nhuận chỉ là nữ tử do Tần Chiếu nuôi dưỡng ở ngoại viện không danh không phận, tất nhiên là không có cơ hội đến thưởng hoa.
Thế nhưng ngay sau ngày ngắm hoa đó, chẳng biết tại sao trong kinh thành lại phát sinh bệnh dịch.Nữ tử và trẻ em mắc phải bệnh dịch rất nhiều, chỉ trong vài ngày bệnh dịch không ngừng lan rộng ra toàn thành.
Lúc ấy trong kinh thành xe ngựa qua lại không ngớt, đều dùng để đưa người bị nhiễm bệnh ra khỏi thành Lạc An cách ly.
Đoan Khánh đế cũng hoảng sợ, thiếu chút nữa trốn khỏi kinh sư để tránh né bệnh dịch.
Lúc đó Dương Như Nhứ không sợ bệnh dịch, tự mình xuất cung đi vào trong núi sâu ở phụ cận tìm kiếm cao nhân, hỏi xin phương thuốc chữa bệnh. Nàng ta tự dùng tiền của bản thân, mua dược liệu nấu cả một nồi lớn, sai người ở ngoài ngã tư đường phát thuốc cho những người bị bệnh.
Có lẽ thiện tâm của Dương Như Nhứ đả động trời cao, đơn thuốc kia quả thực linh nghiệm. Những người được uống thuốc đều thấy khỏe dần lên, uống thêm vài ngày là khỏi hẳn.
Cho nên khi đó mọi người đều tới xin Dương Như Nhứ phương thuốc tốt, còn gọi Dương Như Nhứ là "Thang nương nương"*. Tôn kính vị nương nương này là Bồ Tát phổ độ chúng sinh.
*Thang nương nương: Từ Thang ở đây chỉ bát thuốc, do trung y là thuốc nước, nên từ thang = canh = thuốc sắc.
Dương Như Nhứ cũng bởi vậy mà được thánh thượng yêu sủng, tấn phong làm quý phi, địa vị có thể coi như ngang ngửa với Úy hoàng hậu. Thời gian sau đó Hoàng hậu dần bị lép vé không áp chế được Dương quý phi, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ta độc sủng hậu cung...
Nghĩ đến đây, Khương Tú Nhuận chậm rãi thở dài một hơi.
Kiếp trước nàng chỉ loanh quanh ở ngoại viện, cũng chẳng bước chân ra ngoài, nhờ vậy mà may mắn tránh được trận bệnh dịch này.
Khi lễ quan hỏi nàng có tới tham dự hay không, Khương Tú Nhuận chỉ nói:
- Thời tiết giá rét, thân thể của ta mệt mỏi, cảm ơn ý tốt của Dương đại phu nhân, ta không tới ngắm hoa được.
Dương gia nghe nói nữ vương Nhã Luân cự tuyệt lời mời tới ngắm hoa, biểu hiện tiếc nuối nhưng không thể cưỡng cầu.
Đến ngày hội ngắm hoa, Khương Tú Nhuận mang theo Bạch Thiển tới một tòa lầu cao nhất trong hành cung, nhìn về cửa nam kinh thành gần đó, chỉ thấy xe ngựa nẹp gấm hoa lần lượt kéo nhau tung bụi mù mịt chạy ra khỏi thành tới ngoại viện Dương gia ngắm kỳ hoa.
Nàng hít một hơi thật sâu, quay đầu hỏi Bạch Thiển:
- Lương thực trái cây trong biệt quán đều chuẩn bị đầy đủ cả rồi chứ?
Bạch Thiển gật đầu nói:
- Nghe theo lời ngài căn dặn, trong hầm ngầm đều chất đầy thực phẩm rồi. Cửa sau hành cung cũng đã niêm phong lại. Giếng nước các chum chứa nước đều cắt cử người canh giữ, toàn bộ hành cung cấm tự do đi lại, ngay cả... cửa nhỏ Thánh Võ đế hay tới cũng đã đóng lại.
Khương Tú Nhuận nghe vậy gật nhẹ đầu, chậm rãi thở một hơi.
Kiếp trước kiếp này, thế sự thay đổi khó lường. Ví như tiểu thư Dương gia, tình cảnh hiện tại của nàng ta cũng khác xa kiếp trước.
Cho nên Khương Tú Nhận cũng không thể biết được chắc chắn rằng trận bệnh dịch kia có diễn ra hay không, thế nhưng Bảo Lý còn nhỏ, nàng không thể không đề phòng.
Vì vậy nàng cho người chuẩn bị chu đáo, phòng ngừa biến cố phát sinh!