Mục lục
Tổ Trọng Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng hôm này, biểu hiện của Tần Giản hình như không giống ngày trước, hắn vừa nhìn thấy Triển Chiêu đã đưa ánh mắt nhìn thẳng vào mặt cậu, một lúc lâu sau mới dùng giọng bình thản nói một câu, “Cậu bị thương.”

Có người báo cảnh sát kịp lúc nên đội cứu hỏa đã nhanh chóng chạy tới hiện trường vụ hỏa hoạn, cũng nhanh chóng dập lửa. Cũng giống ba đợt hỏa hoạn trước, vụ cháy này cũng không tạo ra thương vong về người, phần lớn khách hàng cũng kịp thời chạy khỏi siêu thị, một số ít người bị kẹt trong tòa nhà cũng kịp thời được nhân viên cứu hỏa cứu ra.

Nhưng, bên trong siêu thị bị tiêu hủy rất nhiều hàng hóa, một hệ thống thang máy bị hư nghiêm trọng, ngoài ra còn rất nhiều tổn thất kinh tế tạm thời chưa biết được đang chờ thống kê. Triển Chiêu không quá hiểu mấy chuyện này, nhưng cậu vẫn vô cùng để ý đợt hỏa hoạn. Cậu ở hiện trường gọi điện cho Bao Chửng, biết Triển Chiêu xui xẻo đụng trúng hỏa hoạn, hơn nữa thiếu chút nữa đã bị kẹt trong đám cháy, Bao Chửng lập tức gấp gáp. Hắn bắt Triển Chiêu ở nguyên lại hiện trường không được rời đi, lại tuyên bố sẽ phái người qua đó đón cậu về tổ Trọng án.

Cứ thế, Triển Chiêu ở lại. Cậu tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình nhân viên cứu hỏa tới chữa cháy, rốt cuộc sau khi đám cháy bị dập tắt rồi, Triển Chiêu cũng thở dài nhẹ nhõm. Cậu không biết rằng, vì cậu vẫn luôn ở bên cạnh đám cháy không rời, nên bóng dáng cậu cũng đã sớm lọt vào trong ống kính của các đài truyền hình lớn.

Triển Chiêu vốn dĩ không chú ý đến mấy chuyện vớ vẩn không liên quan tới cậu, trong đầu cậu bây giờ đã nhanh chóng suy nghĩ toàn bộ vấn đề liên quan đến mấy đợt hỏa hoạn này. Khoảng chừng 20 phút sau, Bao Chửng dẫn theo Trương Long Triệu Hổ chạy tới siêu thị. Cẩn thận hỏi thăm Triển Chiêu tình huống vừa rồi, sau khi xác định cậu không bị sao hết thì để cậu lên xe trước, mình thì đi tìm nhân viên cứu hỏa hỏi thăm mấy chuyện.

Triển Chiêu ồ một tiếng đang chuẩn bị rời đi, đã nghe thấy Triệu Hổ đột ngột kêu lên, “Triển Chiêu, những món này đều là cậu mua hả? Lúc chạy trối chết còn nhớ mang theo, không ngờ cậu lại kiết xu tới vậy.”

“Sao cơ? Có gì hay?” Bạn đểu tiêu chuẩn của Triệu Hổ, Trương Long lập tức gào lên, “Woa, hai con cá bự, còn có nhiều thịt với rau mắc tiền như thế. Triển Chiêu, cậu đây là ra ngoài mua đồ ăn về làm đại tiệc cho Bạch Ngọc Đường hả?”

Những lời này của Trương Long thực chất rất bình thường, nhưng có lẽ do sáng hôm nay Triển Chiêu mới bị Bạch Ngọc Đường gặm hai cái, giữa hai người hiện đang ở giai đoạn mập mờ. Bây giờ bị một lời của người quen vạch trần, Triển Chiêu mới đột nhiên cảm thấy, hai người bọn họ nhìn qua đúng là có chút không bình thường. Căn bản không giống bằng hữu thông thường, sao lại có chút cảm giác giống như hai người đang chung sống qua ngày đoạn tháng vậy?

Triển Chiêu hơi lúng túng nhìn đống đồ trong tay Triệu Hổ, ngượng ngùng đáp, “Hôm nay tôi ra ngoài mua đồ, mấy món đó là một bằng hữu mới quen lựa giúp.”

“Bằng hữu, ở đâu?” Trương Long liếc nhìn sang bên cạnh Triển Chiêu, cũng không có thấy người bạn cậu nói.

Triển Chiêu lúc ấy mới nhớ đến Lý Tùng Đào, trong tay cậu còn danh thiếp đối phương, nhưng người đi từ khi nào thì cậu hoàn toàn không để ý tới. Triển Chiêu bất đắc dĩ nhún vai, trong lòng có chút cảm kích Lý Tùng Đào. Những món này đều đã trả tiền cả, nếu không nhờ Lý Tùng Đào lấy ra giúp cậu chắc chắn sẽ bị cháy hết luôn, xem như tổn thất không nhỏ.

Triển Chiêu cảm khái thở dài, lôi Trương Long Triệu Hổ lên xe. Nửa tiếng sau Bao Chửng cũng quay lại, sắc mặt nhìn qua không tốt lắm. Triển Chiêu hỏi tình hình, Bao Chửng chỉ bảo về tổ lại nói.

Một đường không nói, lại nửa tiếng nữa bọn họ đã trở về tổ Trọng án. Bao Chửng cũng không thực hiện cam kết mới rồi, chẳng qua để Triển Chiêu ngồi chờ ở bàn làm việc của Bạch Ngọc Đường một chút, còn hắn về phòng làm việc của mình. Ngoài Triển Chiêu ra, toàn bộ thành viên khác của tổ đều cảm thấy áp lực, bọn họ có cùng loại dự cảm rằng những ngày thanh nhàn sẽ phải kết thúc.

Bao Chửng đi chưa được một phút, Tần Giản không biết từ đâu đã nhảy ra, người này vừa xuất hiện đã bám dính bên người Triển Chiêu, mắt chăm chú nhìn cậu. Cái tên Tần Giản này cổ cổ quái quái, không thích nhất chính là chỗ đông người, phòng làm việc hiếm khi nào hắn tới, trước kia, mấy người khác cứ hễ thấy hắn ở đây là giật cả mình.

Nhưng cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, chuyện Triển Chiêu vừa tới Tần Giản lập tức sẽ có mặt đã trở thành mặc định. Vì vậy mọi người ai cũng vô cùng ăn ý giữ im lặng với việc xuất hiện của pháp y Tần, trừ mấy khi hai tên Trương Long Triệu Hổ rảnh rỗi, sẽ cầm chuyện này ra đùa không thì cá cược với nhau xem lần này Tần Giản mất mấy phút sẽ xuất hiện. Nhưng dần dần, hai người họ cũng bắt đầu cảm thấy chán, vì thời gian mỗi lần Tần Giản xuất hiện đều không khác nhau mấy, không quá hai phút.

Triển Chiêu cũng quen việc mỗi khi Tần Giản xuất hiện đều lôi cậu chạy về phía phòng làm việc pháp y của hắn, mặc dù có lúc cậu không muốn đi đều thẳng thắn từ chối, nhưng phần lớn thời gian cậu vẫn là nguyện ý tiếp cận với Tần Giản. Ở chỗ Tần Giản, cậu có thể học được rất nhiều kiến thức. Lần trước Bạch Ngọc Đường bị bắn, nếu Triển Chiêu không dùng những kiến thức cấp cứu học được từ chỗ Tần Giản chỉ sợ Bạch Ngọc Đường đã sớm chết rồi.

Nhưng hôm này, biểu hiện của Tần Giản hình như không giống ngày trước, hắn vừa nhìn thấy Triển Chiêu đã đưa ánh mắt nhìn thẳng vào mặt cậu, một lúc lâu sau mới dùng giọng bình thản nói một câu, “Cậu bị thương.”

Triển Chiêu hơi giật mình, theo bản năng sờ sờ mặt, giờ mớ nhớ ra mới này lúc chạy khỏi đám cháy có hơi lảo đảo, trên mặt dính chút bụi tro, hình như cũng có một hai chỗ đụng trúng vách tường, cánh cửa các loại, để lại vài vết bầm tím. Mấy cái này đều là chuyện nhỏ, vừa nãy Triển Chiêu một mực suy nghĩ trong lòng, cho nên không để ý đến cái gọi là vết thương. Không chỉ có mình cậu không để ý, ngay cả Bao Chửng, Trương Long, Triệu Hổ cũng không có nhắc tới, ngay cả Tô Hồng là phụ nữ cũng không cẩn thận tới mức để ý tới chút thảm hại trên mặt Triển Chiêu. Không ngờ, Tần Giản liếc mắt một cái đã biết.

Triển Chiêu câu khóe miệng cười, thờ ơ lau mặt, sau đó lại xoa xoa chỗ hơi đau kia. Ai biết không đụng thì thôi, tay chỉ hơi dùng lực chút, mặt Triển Chiêu bắt đầu nhăn nhó. Mấy vết bầm này sao lại đau như vậy.

Khuôn mặt bình thản của Tần Giản thoáng qua một vẻ cứng ngắc, không biết đang muốn khóc hay cười. Hắn chăm chú nhìn biểu tình nhăn nhó trên mặt Triển Chiêu, tách ra khóe miệng, lạnh lùng nói, “Đi theo tôi.”

Sau khi nói xong, Tần Giản lập tức xoay người bỏ đi. Triển Chiêu theo thói quen cũng không phản bác, chỉ lập tức bước nhanh theo. Thấy hướng Tần Giản đi là phòng thí nghiệm pháp y, Triển Chiêu biết, Tần Giản bảo cậu theo nhất định là có chuyện muốn nói. Người này tới giờ vẫn chỉ biết ra lệnh, hơn nữa mệnh lệnh cũng hết sức ngắn gọn. Nhưng Triển Chiêu biết, nếu không phải do anh ta để ý vị bằng hữu là mình, thì bình thường một chữ Tần Giản cũng lười nói với người ta. Hôm nay phòng thí nghiệm pháp y không có thi thể, Tần Giản hiếm khi rảnh rỗi, vì vậy hắn nhàm chán vào cửa. Cũng không bảo Triển Chiêu ngồi, hắn tự nhiên mở tủ lạnh, lục tìm cái gì đó bên trong. Triển Chiêu cũng không phải mới lần đầu vào lãnh địa riêng tư của Tần Giản, cậu quen đường quen lối ngồi xuống một cái ghế bên cạnh bàn giải phẫu. Ghế này là chỗ ngồi duy nhất trong phòng làm việc của Tần Giản, mỗi lần Triển Chiêu tới Tần Giản đều để cậu ngồi ở đây. Mà tên Tần Giản này lại không thích ngồi, mỗi lần cần ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc sau khi kiểm thi xong, bình thường hắn toàn ngồi dưới đất.

Từ phía Triển Chiêu có thể thấy rất rõ động tác lục lọi tủ lạnh của Tần Giản, hơn nữa còn có thể nhìn thấy một đống thứ kỳ quái bên trong tủ lạnh cỡ đại. Tháng trước lúc Triển Chiêu tới tổ Trọng án có mang cho Tần Giản một bọc táo, tổng cộng năm trái, liếc mắt nhìn, giờ còn lại ba. Một cái bánh bao đã cắn nửa, nhìn độ cứng có thể nhìn ra đã cho vào từ ba ngày trước. Những thứ ấy đều không đủ sức làm Triển Chiêu cau mày, thứ làm cậu khó có thể giữ được tầm nhìn chính là một cái bình được đặt cạnh đồ ăn, bên trong dùng chất lỏng gì đó không biết để giữ một cái tay người!

Triển Chiêu nhẹ cau mày, cậu khó có thể tưởng tượng ra sau khi để thức ăn cùng cái thứ kia đặt chung một chỗ rồi thức ăn sẽ có mùi vị gì. Một cái tủ lạnh lớn như thế, trừ cái tay đó ra sẽ còn có những thứ gì khác đây? Triển Chiêu hơi tò mò, cậu không nghi ngờ rằng nếu mình nói ra lời đấy, Tần Giản nhất định sẽ hào phóng mở tủ lạnh ra cho cậu xem. Nhưng ngồi cải tổ tinh thần một hồi, cảm thấy không nên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình sẽ tốt hơn. (Có nghe tò mò hại chết mèo chưa hả? =)]]]]]]])

Lúc Triển Chiêu ngồi lo quan sát tủ lạnh, Tần Giản cũng đầu ngẩng đầu lên. Hắn quay lại nhìn Triển Chiêu, trong tay bưng một đống chai lọ.

Triển Chiêu hơi ngẩn ra, “Anh cầm gì vậy?”

Tần Giản không đáp mà đi thẳng tới bên người Triển Chiêu. Hắn cầm mấy chai lọ kia đặt lên bảng thép lạnh băng sau lưng cậu, sau đó nhanh nhẹp mở ra một cái. Triển Chiêu ngửi thấy một mùi cồn.

“Đừng cử động, chảy vào mắt sẽ rất đau.” Tần Giản chỉa một gương mặt người chết, lạnh băng ra trước mặt Triển Chiêu, trong tay giờ bình rượu cồn cùng gòn y tế, chăm chăm nhìn cậu.

Triển Chiêu sửng sốt, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cười, “Cảm ơn.”

Tần Giản giật giật khóe miệng, cố gắng hồi lâu cuối cùng nặn ra được nụ cười xấu xí. Ngay sau đó, miếng gạc tẩm cồn lạnh băng chạm vào vết bầm trên mặt Triển Chiêu, không đau, lành lạnh rất thoải mái. Dùng rượu cồn khử trùng xong rồi, động tác kế tiếp của Tần Giản càng lúc càng nhanh, nhưng rất hiếm khi làm Triển Chiêu đau. Triển Chiêu cảm thấy có chút bất ngờ, cậu không nghĩ rằng một Tần Giản trước giờ chưa từng trị thương cho người sống, tới giờ chỉ toàn giao thiệp với xác chết lại có tay nghề trị bầm tốt như vậy.

Căn bản Triển Chiêu cũng không bị thương gì quá nặng, nếu không phải do Tần Giản kiên trì, Triển Chiêu đoán chừng cùng lắm là rửa cái mặt là xong. Hơn nữa động tác Tần Giản nhanh, không tới năm phút đã xử lý sạch sẽ. Cuối cùng, Tần Giản đóng hết nắp chai của hắn, rồi nhét lại hết vào trong tủ lạnh. Làm những chuyện này xong, hắn như làm ảo thuật không biết moi đâu ra một điếu thuốc, tiếp nữa đặt mông ngồi xuống đất cạnh Triển Chiêu, hút thuốc, mắt nhàm chán nhìn tới nhìn lui quanh phòng thí nghiệm, nhưng không nhìn Triển Chiêu.

“Gần nhất không có án lớn.” Hít vài hơi thuốc, Tần Giản chợt nói.

Triển Chiêu sửng sốt, sau đó gật đầu, “Phải, cho nên anh có thể nghỉ phép rồi.”

“Nghỉ phép?” Biểu tình người chết của Tần Giản thay đổi.

“Ừ, nghỉ phép, rời khỏi phòng thí nghiệm ra ngoài chút đi.” Triển Chiêu đứng dậy tới bên người Tần Giản ngồi xuống, thử thăm dò hỏi,, “Trước kia anh chưa từng xin nghỉ phép sao?”

Tần Giản lắc đầu, Triển Chiêu tưởng hắn muốn bảo là chưa từng nghỉ phép, đang định mở miệng, Tần Giản lại đột ngột nói, “Từng nghỉ.”

“Hả?” Triển Chiêu lại hết hồn, “Vậy… cảm giác thế nào?”

Tần Giản nhíu mày, “Đông.”

Thấy mặt Tần giản hiện ra biểu lộ không thích của con nít hiếm có, Triển Chiêu chợt có chút buồn cười. Nhưng cậu vẫn nhịn lại, nghẹn lời. Chuyên môn của Triển Chiêu chính là nghiên cứu nhân tâm, thật ra loại người như Tần Giản khá đơn giản, thái độ kỳ quái của hắn chẳng qua là do ít tiếp xúc với người. Nhưng người giống như Tần Giản nếu bắt buộc họ thay đổi, không nhất định sẽ làm họ cảm thấy hạnh phúc. Bất quá mặc dù biết phần lớn thời gian hắn đều thỏa mãn với cuộc sống một người, nhưng làm một người bạn, Triển Chiêu vẫn hi vọng Tần giản có thể có được một cuộc sống khác ngoài công việc.

Anh ta không thích chỗ đông người, nhưng nếu vì thế mà không có ngày nghỉ vậy thì quá cô đơn. Người dù sao cũng là động vật xã hội, nếu Tần Giản thật sự không cô đơn, vì sao phải đối với Triển Chiêu đặc biệt như vậy? Chuyện này cũng có thể cho rằng anh ta cũng hi vọng có được bạn bè phải không? Nghĩ tới đấy, chợt có một suy nghĩ bắn vào đầu Triển Chiêu, cậu nghĩ tới khu liệu dưỡng quân đội mà Bạch đại ca mang anh hai đến nghỉ phép.

Nghĩ tới đó, Triển Chiêu chợt nói với Tần Giản, “Không bằng, mấy ngày nữa tôi dẫn anh tới chỗ vắng người?”

Tần Giản hiếm hoi lắm mới sửng sốt một lúc, hắn chăm chăm nhìn Triển Chiêu, trong mắt lóe lên có vẻ là mong đợi?

“Chỗ nào?”

Triển Chiêu cười, “An tâm, tôi không bán anh đâu.” (Em đang tự bán mình thì có –[]-, đừng quyến rũ người khác nữa em ới)

“Tôi đi.” Tần Giản lại giật giật khóe miệng, đáng tiếc cười vẫn xấu.

Triển Chiêu lại cười rất đẹp, có thể để Tần Giản thống khoái đáp ứng cùng mình đến một nơi xa lạ, Triển Chiêu chợt  thấy có cảm giác vô cùng thành công.

Đang lúc hai người họ đang xếp hàng ngồi đất, mặt nhìn mặt cười khúc khích, một lực rất mạnh đạp tung cửa phòng thí nghiệm, một người đàn ông toàn thân bốc lửa mang theo không khí lạnh vọt vào!

“Triển Chiêu, Triển Chiêu em không sao chứ!?”

Triển Chiêu giật mình nhìn ra cửa, cậu thấy Bạch Ngọc Đường lao tới hết như rồng phun lửa. Triển Chiêu còn chưa kịp phản ứng, Tần Giản đã đột nhiên kéo tay cậu, sau đó dùng tốc độ vô cùng nhạy bén trốn thoát khỏi cú đột kích của Bạch Ngọc Đường.

“Tần Giản! Cái tên khốn này, bỏ Triển Chiêu ra!” Bạch Ngọc Đường gào lớn, lại lao tới!

“Triển Chiêu, cậu chạy mau, tôi giúp cậu đối phó với thằng ngu này.” Tần Giản dùng thanh âm bình bình nói một câu dài hiếm có.

“Ông nói ai ngu đây! Cái tên quái thai kia!” Gần trong gang tấc lại không chạm được người Triển Chiêu, ánh mắt chăm chăm nhìn Tần Giản của Bạch Ngọc Đường đơn giản là muốn giết người.

“Chỗ này ngoài cậu ra còn thằng ngu thứ hai chắc?” Biểu tình Tần Giản không thay đổi, hơn nữa, câu này cũng dài nha.

Triển Chiêu trơ mắt nhìn hai người nhi đồng có tuổi làm rùm beng trước mặt, cậu chợt cảm thấy rất đau đầu, vì cậu thật không hiểu nổi, hai người này rốt cuộc đang cãi vã chuyện gì a? Có ai có thể tới giải thích cho cậu nghe một chút không?

Còn nữa, Bạch Ngọc Đường!

Triển Chiêu giật mình đưa mắt nhìn vai trái bị thương của anh. Người này rốt cuộc làm sao có thể từ trong nhà chạy tới? Chẳng lẽ anh ta lái xe?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK