Mục lục
Tổ Trọng Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chín giờ sáng, ánh mặt trời chiếu xuống hải đảo nóng bức, trên bãi đậu máy bay như họa, Triển Bạch hai người vừa mới tới nghỉ phép không tới hai ngày đã bước lên máy bay. Hai vị ca ca tới tiễn, trong ánh mắt của họ cũng có chút không nỡ. Trên mặt Bạch Cẩm Đường, Triển Chiêu phát hiện được mấy phần lo lắng hiếm thấy. Cậu hiểu đối tượng lo lắng là Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu biết, tinh thần Bạch Cẩm Đường bây giờ cũng rất khó chịu. Bởi vì anh ta giống mình, đều hiểu rõ Bạch Ngọc Đường sắp phải đối mặt với nguy cơ thế nào, cũng vô cùng kiêng kị tên đối thủ gọi Bá tước này. Nghĩ tới đấy, Triển Chiêu không nhịn được mà len lén nhìn Bạch Ngọc Đường một cái. Nhưng lại không nhìn ra biểu tình gì trên mặt anh. Triển Chiêu nhíu mày, chỉ có thể chăm chú nhìn Bạch Cẩm Đường một cái, dùng mắt hướng đối phương, một lần nữa tỏ rõ quyết tâm của mình.

Yên tâm đi Bạch đại ca, em nhất định sẽ bảo vệ Bạch Ngọc Đường, em tuyệt đối sẽ không để anh ấy bị bất kỳ cơn ác mộng nào quấy nhiễu nữa. Bất kể đối phương có là Bá tước hay còn là những tên khốn kiếp khác, chỉ cần có Triển Chiêu em ở đây, cũng đừng hòng có thể tiếp tục thuận lợi gây sóng gió!

Nếu nói trong 4 người còn có một người tâm tình khá thoải mái, vậy cũng chỉ có Triển Huy. Bất quá, Triển Huy cũng có phiền não của mình. Chuyện làm anh phiền não nhất chính là Triển Chiêu tới còn chưa được mấy ngày liền muốn đi, hơn nữa, lúc tới có Bạch Ngọc Đường theo, lúc đi vẫn là tiểu tử thối này theo! Đối với chuyện này, Triển Huy cảm thấy hết sức khó chịu.

Vậy mà càng làm Triển Huy cảm thấy khó chịu hơn chính là, mình đã từng bóng gió hỏi Triển Chiêu, xem nó với Bạch Ngọc Đường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu Triển Chiêu không phải là cố ý đổi chủ đề, thì chính là giả vờ không nghe rõ. Lần gặp mặt này làm Triển Huy cảm thấy rất rõ ràng, đứa em trai khéo léo đáng yêu của anh thay đổi. Mà người làm cho nó sinh ra sự thay đổi này, không cần hỏi nhất định là tiểu tử thôi Bạch Ngọc Đường!

Xét điểm tốt, Triển Huy chính là người tương đối đơn giản, mà sau khi bệnh rồi, tính tình trở thành cực đoan, vì vậy lại sinh ra tính thích chui rừng trâu nhọn. Anh lúc này nhìn Bạch Ngọc Đường là 100 phần trăm không vừa mắt, hơn nữa mình càng nghĩ, càng cảm thấy tiểu tử này chính là tên xấu xa làm hư đứa em tốt của mình. Cho nên, trước mặt Bạch Cẩm Đường lẫn Triển Chiêu anh đều không hề che giấu nhìn chăm chăm Bạch Ngọc Đường mà cắn răng nghiến lợi, làm Bạch Ngọc Đường trong lòng đánh trống, mà hai người còn dư lại cũng đổ mồ hôi lạnh không ngừng.

“Anh hai, Bạch đại ca, hai người đừng tiễn nữa, tụi em xong nhiệm vụ rồi nhất định sẽ bay về thăm hai người!” Triển Chiêu bất đắc dĩ mỉm cười với Bạch Cẩm Đường, sau đó chủ động ôm anh hai của mình.

Triển Huy buồn bực bĩu môi, vừa chăm chú nhìn Bạch Ngọc Đường, vừa vuốt ve mái tóc mềm mại của Triển Chiêu, thờ ơ nói, “Lần sau tới một mình là được.”

Ấy, Triển Chiêu khổ sở hề hề bĩu môi, cố ý không đáp. Không trả lời tức là có thể giả vờ như không nghe đúng không?

Bên này Triển gia huynh đệ đang bối rối, bên kia Bạch gia huynh đệ lại y như lúc gặp mặt, chẳng qua là bắt tay một cái. Nhưng lúc Bạch Ngọc Đường chuẩn bị xoay người, vẫn bị Bạch đại ca kéo một phát vào lòng, dùng sức ôm một cái.

“Bạch Ngọc Đường, em nghe kỹ đây, anh mặc kệ đối thủ của em là ai, nhiệm vụ Bao than đen cho là cái gì. Thằng nhóc em phải giữ được cái mạng cho anh, không cho phép chết ở ngoài! Bạch gia chúng ta chỉ còn lại hai người, nếu em chết, cha mẹ chắc chắn nửa đêm sẽ bò lên tìm anh tính sổ!”

Bạch Ngọc Đường đầu đầy hắc tuyến nghe anh hai ở bên tai mình nói bậy nói bạ, chỉ có thể bất đắc dĩ cười, “Anh hai, anh đang dặn em hay nguyền rủa vậy? Lại nói, anh quên mất Vân Sinh rồi, anh làm cha nó như thế đấy sao?”

Các huynh đệ phất tay từ biệt, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lên máy bay. Máy bay cất cánh, xoay nửa vòng quanh hải đảo, cuối cùng vẫn bay về phía thành phố D. Triển Huy đứng nơi bãi đậu, đưa mắt nhìn máy bay đi xa, không biết vì sao, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác chua xót dị thường. Không biết vì sao anh lại chạy lên trước hai bước, sau đó mờ mịt đứng lại.

“Tiểu Huy, cậu làm sao vậy?” Bạch Cẩm Đường nhướn mày, không nhịn được bước lên trước kéo lại Triển Huy.

Triển Huy quay đầu lại nhìn Bạch Cẩm Đường, giống như muốn nói cái gì, nhưng qua một hồi, vẫn lắc đầu, “Chẳng qua chỉ cảm thấy hốt hoảng. Đội Trưởng, Triển Chiêu sẽ không sao chứ?”

Bạch Cẩm Đường hơi ngẩn ra, nhìn Triển Huy im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể cầm hai tay của Triển Huy, bất đắc dĩ lắc đầu, “Thật ra tôi cũng không biết, nhưng tôi tin tưởng hai đứa nó, có thể đối phó với bất cứ khó khăn nào.”

“Nhưng, Triển Chiêu còn nhỏ như vậy.” Triển Huy buồn bực nhíu mày, hơn nữa, bên cạnh nó còn một đứa trẻ hư.

“Đúng vậy, Ngọc Đường mặc dù lớn hơn nó mấy tuổi, nhưng cũng là một đứa ngốc, để tụi nó ra ngoài như vậy thật không yên tâm.” Bạch Cẩm Đường thở dài, đột nhiên, trong ánh mắt hắn lóe lên một ánh mắt lợi hại, “Tiểu Huy, ở trên đảo hơn nửa năm, người cũng mỏi rồi, không bằng chúng ta ra ngoài giải sầu đi?”

“Sao?” Triển Huy hơi ngẩn ra, sao anh có cảm giác lúc đội trưởng nói những lời này, rất có tác phong của đại đội trưởng bộ đội đặc chủng 10 năm trước nhỉ?

Hai đứa nhỏ ở trên phi cơ cũng không biết, nhóm đại ca của họ đã có ý định muốn cùng bọn họ đối mặt nguy hiểm. Bọn họ lúc này không còn thời gian phân ra đi chú ý đến cảm giác của mấy ông anh, sau khi máy bay rời khỏi hải đảo, bọn họ đã bắt đầu công việc phân tích vụ án.

“Đến giờ vẫn chỉ có chuyện đánh bom, nhưng thủ pháp gây án của hung thủ ác độc, tình hình tử vong rất nghiêm trọng, đã vượt qua trình độ tàn độc của mọi vụ đánh bom từ trước tới nay trong thành phố D rồi.” Triển Chiêu lật xem tài liệu trong tay, vừa nhìn vừa nói với Bạch Ngọc Đường.

“Không sai,” Bạch Ngọc Đường cắn răng, hận hận đáp, “Bom nổ ở ngay đường cái trung ương là khu buôn bán lớn nhất thành phố D. Bom được kích hoạt từ xa, bảo đảm được sự an toàn của mình cũng có thể giết hại người qua đường vô tội. Lúc gây án chọn ngay 3 giờ chiều, cuối tuần, lúc đó đường trung ương dầy đặc người, vì vậy mới tạo ra thương vong to lớn. Lũ khốn kiếp này đơn giản là cặn bã, lũ điên!”

Triển Chiêu lắc đầu, thở dài, “Điên chắc chắn không làm được chuyện như vậy. Vụ đánh bom lần này xác định mục tiêu là hành động khủng bố, cũng không phải trả thù bình thương, càng không phải là hành động vô nghĩa của bọn điên. Bom nổ khiến năm người chết, ba mươi người bị thương nặng, thương nhẹ nhiều không đếm xuể. Hơn nữa ngay lúc nổ bom, hiện trường còn có người của thành phần khủng bố sắp xếp tiến hành chụp hình. Chuyện này giải thích cho việc vì sao ngay khi bom phát nổ, đã có vô số trang web phát ra bao nhiêu hình ảnh hiện trường thê thảm như vậy. Những hình này tạo nên khủng hoảng to lớn trên mạng, hơn nữa cả bức thư điện tử thông báo Bá Tước trở về, giống như giúp chúng lập tức đạt được mục đích tạo không khí nghiêm trọng. Bọn chúng được huấn luyện nghiêm chỉnh, chắc chắn không phải lần đầu làm chuyện thế này.”

Lời của Triển Chiêu làm sắc mặt Bạch Ngọc Đường càng thêm âm trầm, anh nặng nề gật đầu một cái, đồng ý nói, “Đặt bom nơi công cộng, kích hoạt từ xa, quay chụp hình ảnh hiện trường truyền lên mạng, tin thư thị uy, những chuyện này đều là những chuyện năm đó Vân Thu Trạch đã làm. Ba năm trôi qua, hắn vẫn cứ thế. Nhìn qua lần này hẳn là có chuẩn bị mới đến!”

Nói tới đây, Bạch Ngọc Đường hung hăng đấm lên tay cầm ghế ngồi. Triển Chiêu nhướn mày, giơ tay đặt lên mu bàn tay của Bạch Ngọc Đường, nhẹ giọng nói, “Ngọc Đường, anh phải giữ tỉnh táo.”

“Anh biết.” Bạch Ngọc Đường lập tức ổn định tinh thầm, trở tay vỗ vỗ lên mu bàn tay Triển Chiêu, cong khóe miệng, lại nhận ra mặc dù miễn cưỡng, cũng không cách nào cười được.

Triển Chiêu dĩ nhiên gật đầu, trong lòng không nhịn được thở dài. Coi như đã làm xong công tác chuẩn bị trong lòng, hạ quyết tâm muốn trừ bỏ tâm ma, nhưng lòng người phần lớn thời gian đều không thể kiểm soát. Bạch Ngọc Đường lúc này có thể tự nhắc nhở mình cố giữ tỉnh táo cũng đã là khó lắm rồi, nếu có thể tỉnh táo thật sự, có lẽ cần phải có một khoảng thời gian thật dài mới có thể đi.

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu chỉ có thể dùng sức siết bàn tay của Bạch Ngọc Đường, tiếp đó vùi đầu vào trong tài liệu, lợi dụng tài liệu có hạn làm hồ sơ viết của kẻ tình nghi. Thật ra còn một câu nói mà Triển Chiêu vẫn chưa khi nào nói với Bạch Ngọc Đường, bởi vì đây là một vụ án chưa tìm ra kết luận. Xét trạng thái tâm lý của Bạch Ngọc Đường lúc này, nếu không có bằng chứng xác thực thì anh ấy nhất định sẽ không tin giả thiết này đầu.

Triển Chiêu cau mày tự suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy có lý. Cậu quyết định trước không nói cái giả thiết này với Bạch Ngọc Đường, cậu cần gặp Bao Chửng, cần nắm giữ được nhiều hơn tài liệu có liên quan tới Bá Tước. Nếu có thể lấy được những tài liệu của vụ án đầu tiên Bá Tước từng làm, Triển Chiêu tin cậu có thể biến giả thiết này thành hiện thực. Đến lúc đó có thể yên tâm nói với Bạch Ngọc Đường rồi.

Mặc dù Triển Chiêu không phải là loại người hành động theo cảm tính, nhưng chuyện lần này lại dính líu tới Bạch Ngọc Đường, nên cậu mới không nhịn được mà yên lặng cầu nguyện, cái giả thiết này nhất định phải đúng, nhất định phải thành hiện thực. Bởi vì nếu giả thiết của mình không sai, có lẽ có thể giúp tâm trạng Bạch Ngọc Đường khá hơn một chút, hoặc ít nhất, có thể khiến anh thoát khỏi tình trạng nội tâm vô cùng đau khổ.

Tốc độ phi cơ quân đội bay rất nhanh, chỉ cần hai tiếng họ đã trở về bên kia bờ biển. Khi mặt trời sắp phải lặn về phía Tây, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường cuối cùng đã bước chân vào cửa phân cục.

Đúng như Triển Chiêu dự liệu, tổ Trọng án lại một lần nữa bận rộn. Đâu đâu cũng toàn là thanh ảnh nhanh chóng cùng vẻ mặt nghiêm túc, nhưng bây giờ có chút khác lúc trước . Bởi vì  lúc anh em tổ Trọng án nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, cơ hồ trên mặt đều hiện ra một vẻ mặt phức tạp vừa cao hứng vừa lo lắng. Triển Chiêu không thể phân tích được vẻ mặt này biểu lộ cái gì, cậu với Bạch Ngọc Đường đều là lòng như lửa đốt, hai người dùng tốc độ gần như bỏ trốn chạy vào phòng làm việc của Bao Chửng ở lầu hai. Lúc họ đẩy cửa bước vào, không ngờ ngoài nhân viên thường trú Công Tôn Sách ở trong phòng ra, họ còn nhìn thấy Tô Hồng.

Biểu lộ của Bạch Ngọc Đường lúc nhìn thấy Tô Hồng lập tức trầm xuống, mà Triển Chiêu để ý thấy, trong chớp mắt Tô Hồng thấy Bạch Ngọc Đường có chút lúng túng. Triển Chiêu bối rối nhìn Tô Hồng một cái, áy náy cười, “Xin lỗi, lúc chị gọi điện tới đã bị lộ rồi.”

Tô Hồng cũng không trách móc Triển Chiêu, mà nhìn Bạch Ngọc Đường, nghiêm túc gật đầu, “Là gã trở lại.”

“Cô chắc chắn sao?” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng hỏi.

Tô Hồng chần chờ một lát, lại theo bản năng nhìn Bao Chửng một chút. Bao Chửng nhẹ ho một tiếng, nhìn Bạch Ngọc Đường nói, “Tiểu Bạch, thật ra có một chuyện bọn tôi vẫn chưa nói cho cậu biết, hi vọng cậu hiểu được, bọn tôi đều vì quan tâm cậu nên mới…”

“Đội trưởng!” Bạch Ngọc Đường đột ngột ngắt lời Bao Chửng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn với Tô Hồng, gằn từng chữ hỏi,

“Vì sao Tô Hồng phải chuyển tới thành phố D? Vân Thu Trạch xuất hiện từ lúc nào? Các người có phải đã sớm biết được gã không chết hay không!?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK