Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Chuyện này cứ giao cho cảnh sát bọn tôi làm đi.” Năm phút sau, cảnh sát Bạch rời khỏi phòng họp mang theo một Triển Chiêu không phải cảnh sát, lên xe cảnh sát Lăng Sở Sở cấp, cùng đi về quan net nơi kẻ hiềm nghi đó thường xuất hiện
Thân phận người bị hại mau chóng được xác định, Triệu Hiểu Hà, 22 tuổi, sinh viên đại học năm tư sắp tốt nghiệp, lần này một mình đến thành phố H, người thân cũng trường học đều không biết mục đích chuyến đi của cô. Có lẽ cô chỉ muốn đến một nơi có phong cảnh như tranh để thư giãn trước khi tốt nghiệp, để tuổi thanh xuân của mình có được một kỉ niệm đẹp đẽ, thoải mái. Nhưng cô lại bị giết, mà Triển Chiêu từ suy đoán của mình tìm được mục tiêu từ trong điện thoại của cô ấy, trước cậu cảm thấy mục tiêu này rất ngoài ý muốn, nhưng cũng có thể hiểu được tại sao.
“Cô ấy tới gặp bạn trên mạng?” Triệu Hổ trừng hai mắt, nhe răng nói, “con nhóc này 22 tuổi, còn là sinh viên, sao lại làm ra chuyện không có đầu óc thế này?”
“Gặp bạn trên mạng cũng không phải đều là chuyện nguy hiểm.” Công Tôn Sách vừa tung ngón tay trên bàn phím vừa tham gia thảo luận đàng sau, thuận miệng nói, “Năm nay, tôi cũng liên tục đi gặp mặt bạn trên mạng, theo kinh nghiệm cá nhân của tôi, bọn họ cũng không phải liên hoàn sát thủ.”
“A?” Nghe lời Công Tôn Sách nói, Bạch Ngọc Đường bước hai bước vè phía máy tính, câu khóe miệng nói, “Bọn họ đều không phải liên hoàn sát thủ, nói vậy là kẻ cưỡng gian sao?”
Công Tôn Sách rất nữ vương liếc xéo Bạch Ngọc Đường một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, từ chối trả lời câu hỏi ngu ngốc như thế.
Bao Chửng ho khan một tiếng, nhắc Bạch Ngọc Đường đừng quấy, kéo chủ đề lại chuyện vừa rồi đang bàn bạc, “Phát hiện của Triển Chiêu vô cùng quan trọng, bây giờ chúng ta phát hiện Triệu Hiểu Hà trước khi bị giết đã từng đăng nhập vào website cùng chương trình Chat, cũng thường xuyên liên lạc với một người tên Tố Thiên Nhai ở trên mạng, cảnh sát mạng tra được lần cuối cùng Thiên Nhai đó online là ở một quán net trong thành phố H. Quán net đó cũng có máy quay giám sát, thông qua những đoạn băng đã tìm ra những hình ảnh có vẻ là của nghi phạm, băng quay hơi mờ, tên Thiên Nhai ấy cũng ngụy trang đơn giản, nhưng vẫn có thể thấy hắn vô cùng phù hợp với miêu tả của Triển Chiêu trong hồ sơ viết, hắn vô cùng khả nghi.”
Nghe tới đây, Triển Chiêu đột nhiên nói, “Nếu là quán net, thì chắc phải có đăng ký.”
“Đáng tiếc, làm quán net có rất nhiều quy tắc ngầm.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhún vai, tóm lại không tra được tên đăng ký của hắn, chủ quán net lẫn khách ở đó cũng không biết tên cùng lai lịch của hắn.”
“Nói cách khác, chúng ta vẫn là đang mò kim đáy biển.” Triển Chiêu có chút bực bội.
“Không đâu, tôi nghĩ tôi tìm được vài thứ.” Công Tôn Sách dời mắt khỏi máy tính, quay đầu lại nhìn mọi người, “Cùng tới đây xem xem, để tôi nói cho các cậu biết làm sao tự bảo vệ bản thân trong thời đại Internet này.”
“Cái gì đây?” Bao Chửng là người đầu tiên tới sau lưng Công Tôn Sách, tay đặt lên bả vai anh.
Công Tôn Sách nhíu mày, lại không nói thêm gì, anh liếc mắt nhìn đám nhóc đang bu quanh mình, mở miệng, “Đây chính là nguyên nhân Triệu Hiểu Hà bị tên biến thái đó để ý.”
“Đâu chỉ một mình cô ta.” Bạch Ngọc Đường cũng nhăn trán, “Khoa trưởng, anh điều tra tất cả người bị hại hả?”
“Phải, tất cả, các cô ấy đều có một điểm giống nhau, chính là ưa đem cuộc sống đời thực của mình phát lên Internet.”
“Xem cái này, ăn sáng, một phần KFC, ăn đồ chiên cũng rất tốt cho sức khỏe, có điều hơi nhỏ.” Triệu Hổ bĩu môi, “Cái này cũng up lên làm gì, ăn một cái bánh chiên chút xíu không đủ nhét kẽ răng cũng phải up lên Weibo?”
“Còn có cái này, hôm nay gây gổ với caca, thật đau khổ, cầu an ủi. Ca ca? Cô Chu Băng này không phải con gái một sao?”
“Cô ấy nói bạn trai đó, có được không, gọi theo phim Hàn Quốc, người Hàn thỉnh thoảng gọi bạn trai như thế đi.” (Hẳn là hai chữ Ộp pa =)]]]]]]]]]]]]) Triệu Hổ khinh bỉ liếc Trương Long một cái.
“Người Hàn? Cãi nhau với người Hàn mắc gì bắt người Trung Quốc an ủi, thật là nhàm chán.”
“Có lẽ cũng do nhàm chán.” Triển Chiêu nhìn màn hình vi tính, nhẹ nhíu mày, “Vì Internet kéo lại khoảng cách giữa hai người xa lạ, để người ta ảo tưởng rằng mình đang sống giữa vô số cặp mắt khác nhau, chỉ cần quay chụp, nhấp vào tải lên, liền có thể chia sẻ chi tiết cuộc sống của mình tới hàng trăm, hàng ngàn người xa lạ trên Internet, giống như có người đang nhìn thực sự, cảm thấy chúng ta chính là trung tâm thế giới, đây chính là tiếng lòng của nhân loại đang trầm mê trong thế giới Internet.”
“Thật đáng buồn” Bạch Ngọc Đường cau mày, từng tài khoản Weibo trên màn hình vi tính cùng những khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp trong tập tại liệu tạo thành một sự tương phản mỉa mai lạ thường, khi người ảo tưởng bản thân được vô số người quan tâm, thì cùng lúc đó, ngươi cũng vĩnh viễn không thể nào biết được kẻ quan tâm mình có phải ác ma hay không.
Mọi người im lặng trong chốc lát, lát sau, Bao Chửng vỗ tay, “Được rồi, mọi người tập trung tinh thần, chúng ta đã có một đầu mối rất tốt, giờ nói ý tưởng xem.”
Bạch Ngọc Đường chăm chăm nhìn tập tài liệu, bước qua lật lật, nói, “Vụ án này đã lâu, bây giờ có được đặc trưng ngoại hình của nghi phạm, lại biết hắn tìm người bị hại từ trên Internet, có thể lấy tài liệu này cùng tài liệu của những vụ án cũ tiến hành bắt chéo so sánh.” (Chú thông minh vậy sao?)
Bao Chửng gật đầu, “chuyện này cứ giao cho Bàng Thống đi, cậu đi thương lượng mấy phân cục kia, phải hoàn tất trong hai giờ.”
Bàng Thống huýt gió, cầm lấy tập tài liệu trong tay Bạch Ngọc Đường, “Yên tâm, cứ giao cho tôi, không thành vấn đề.”
Sau khi Bàng Thống đi rồi, Bạch Ngọc Đường lại ghé qua liếc màn hình vi tính, “Căn cứ vào thông tin trên tài liệu, hắn đã gây ra hai vụ án tại thành phố này, đội trưởng, chúng ta có cần phát cảnh báo không.”
Bao Chửng nhìn Triển Chiêu một cái, người sau gật đầu, dĩ nhiên không phản đối với ý kiến này. Bao Chửng gõ nhịp, để Công Tôn Sách tìm Bàng Thống xử lý chuyện này. Sở dĩ sắp xếp như vậy là muốn công bố tin tức cảnh báo trên Internet, Công Tôn Sách khá quen thuộc với net, mà chuyên gia biên thông điệp cảnh báo cùng đàm phán với cấp cao các loại lại thuộc chuyên môn của Bàng Thống.
Nhìn Công Tôn Sách rời phòng làm việc, Triển Chiêu một chút thả lỏng cũng không có, “Từ lúc xảy ra vụ án đã ba ngày.”
Bạch Ngọc Đường nhíu máy, anh hiểu Triển Chiêu đang lo lắng cái gì, không sợ cảnh báo không có tác dụng, chỉ sợ đã không còn kịp nữa rồi. Mà bây giờ chuyện đã tới mức này, thứ mọi người có thể làm cũng chỉ là cố gắng hết sức, Triển Chiêu cũng không để mối quan ngại làm phiền mình quá lâu. Cậu ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, trong mắt ánh lên vẻ kiên định, “Giờ chúng ta còn có chuyện phải làm, chúng ta phải tóm được hắn ra.”
Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Chuyện này cứ giao cho cảnh sát bọn tôi làm đi.” Năm phút sau, cảnh sát Bạch rời khỏi phòng họp mang theo một Triển Chiêu không phải cảnh sát, lên xe cảnh sát Lăng Sở Sở cấp, cùng đi về quan net nơi kẻ hiềm nghi đó thường xuất hiện. Triển Chiêu không biết lái xe ngồi cạnh ghế lái, cầm di động của Bạch Ngọc Đường lục Weibo, về chuyện tại sao không dùng của mình, hoàn toàn là do Triển Chiêu vẫn đang sinh hoạt ở ngoài thế giới hiện tại, bây giờ vẫn còn dùng Nokia nắp gập không thể online nha.
Cảnh báo phát ra, nhanh chóng được chuyển tải trên Weibo. Mặc dù Bàng Thống dùng từ ngữ rất khéo léo, nhưng vẫn làm chấn động không nhỏ, vô số người lúc chuyển đi bài viết đã suy đoán ở thành phố H xảy ra vụ án gì, cũng có khách du lịch hôm đó tận mắt thấy thi thể cô gái up hình lên, đẩy sự việc lên cao trào. Triển Chiêu nhăn nhó nhìn nhưng thứ suy đoán càng lúc càng nghiêm trọng cùng những lời bình luận cực kỳ ác ý kia, khẽ thở dài.
“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, vừa để ý biểu lộ của đối phương vừa tiếp tục lái xe.
Triển Chiêu lại thở dài, trả di động lại cho anh. “Chuyên môn của tôi là tâm lý học của khoa học hành vi, nhưng có lúc tôi cảm thấy mình căn bản không thể hiểu được tâm lý cùng hành động của con người.”
Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu lai hơi ngây người chăm chú nhìn vào con đường xám xịt ở phía trước, “Trên thực tế, tôi có thể tìm ra cơ sở tâm lý của kẻ phạm tội, cũng có thể từ lý thuyết tìm ra căn cứ cho hành vi của họ. Mỗi lần phỏng vấn những liên hoàn sát thủ bị giam trong nhà tù xong, tôi rời đi, trở về dưới ánh mặt trời, tôi cảm thấy mọi người xung quanh đều là người tốt bụng, thân thiện. Nhưng mỗi khi tôi đối mặt với Internet, lại có tâm tình như đang ở địa ngục trần gian, mỗi lần như thế tôi thấy mình thật may mắn, qua lại trong thực tế, mỗi người đều treo lên mặt nạ của riêng mình, bất kể là nguyên nhân chủ động hay bị động, họ đều phải kiềm chế hành vi của bản thân. Nhưng có một vài thời điểm, một vài sự việc đặc trưng cho tôi biết, ác ma ở rất gần từng người chúng ta, có lẽ là ngụ trong lòng.”
Bạch Ngọc Đường cau mày suy nghĩ vấn đề của Triển Chiêu, chăn mày từ từ nhíu chặt, lại chầm chậm dãn ra, anh không trả lời, chẳng qua chỉ im lặng lái xe. Ánh mắt Triển Chiêu lại chăm chú nhìn vào con đường đã tối dần đi trước mắt, tiếp tục nói, “Những suy đoán ác ý với người không may, phỉ báng, không biết hạn chế ngôn từ của bản thân, lấy ngon ngữ cùng hành vi đả thương người khác làm tổn thương một người có máu có thịt ở bên kia Internet. Trên mạng nói chúng ta ác độc, hay chúng ta vốn đã là như thế đây?”
“Cậu không phải.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên trả lời, anh quay đầu nhìn Triển Chiêu, lại bắt được chút đau buồn trong ánh mắt người kia, lòng đột nhiên căng thẳng, mới tách ánh mắt ra.
Sắc trời dần tối, đèn đường chiếu xuống ánh sáng mờ nhạt lên đường, Triển Chiêu tiếp tục im lặng, làm Bạch Ngọc Đường không nhịn được phải nhìn, nhìn rồi mới phát hiện Triển Chiêu một mực không dời tầm mắt, vẫn còn nhìn anh, như đang chờ anh nói hết. Bạch Ngọc Đường ho nhẹ một tiếng, ngữ tốc đột nhiên có chút nhanh, “cậu không phải loại người như vậy, tôi cũng không. Tôi không thường lên net, nhưng cũng biết có một số người thích phát biểu nhưng ngôn luận đả kích ở trên mạng. Nhưng tôi tin rằng luôn có một số người cho dù ở trong hoàn cảnh tự do thế nào cũng có thể tự kiềm chế bản thân, không phải người xưa có thuyết pháp thận độc gì sao? Ngay cả khi có một người tồn tại, cũng phải làm như bên cạnh có người quan sát, chịu trách nhiệm với bản thân mình. Giống như cô gái đó, nếu các cô ấy hiểu được chuyện này, sẽ không tùy tiện đem tin tức của bản thân cho người xa lạ, sẽ không gây ra họa sát thân như vậy