Mục lục
Tổ Trọng Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang ở lúc Triển Chiêu đứng dưới vòi sen, vừa đón nước lạnh vừa cau mày trầm tư, đột nhiên cửa phòng tắm bị mở ra. Triển Chiêu ngẩn người,vội nhìn về cánh cửa bị bật mở. Lúc cậu nhìn thấy rõ người vào phòng là ai, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đột ngột đỏ mặt, chau mày, không vui hét người kia, “Ai cho anh vào đây!? Mau ra ngoài!!”

Người vào chính là Bạch Ngọc Đường.

Rất nhanh đã tới tối, Triển Huy vốn muốn để Triển Chiêu ngủ chung giường với anh, nhưng Bạch Cẩm Đường kiên quyết phản đối. Lý do hắn phản đối cũng rất hợp lý, bởi vì Triển Huy lúc ngủ cần yên tĩnh tuyệt đối, vì vậy nhiều thêm một người bên cạnh sẽ ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi. Triển Chiêu cũng thừa nhận Bạch Cẩm Đường nói đúng, chỉ có thể nhìn Triển Huy cười xin lỗi, trở về phòng của chính cậu.

Không khí ấm áp trên hòn đảo nhỏ này, vào mùa này trở nên cực kỳ nóng bức, cả ngày làm người Triển Chiêu bám đầy mồ hôi dính dấp, sau khi về phòng cập lập tức bước vào phòng tắm, thoải mái tắm một cái. Vừa tắm, cậu vừa nghĩ đến chuyện buổi sáng còn chưa nghĩ rõ. Đến tột cùng phải làm sao mới có thể khiến anh hai thuận lợi tiếp nhận quan hệ giữa cậu với Bạch Ngọc Đường bây giờ?

Chuyện này đích thực làm người ta rất nhức đầu. Thử nghĩ xem, có lẽ mỗi người đồng tính lúc đối mặt với người nhà đều sẽ gặp phải khó khăn khó mà mở miệng. Nhưng tình hình của Triển Chiêu lại càng thêm đặc biệt. Để anh hai biết được cái tin tức chấn động này, hậu quả sẽ ra sao đây? Cậu bây giờ khó nghĩ không phải chuyện anh hai có thể tiếp nhận lựa chọn của cậu hay không, mà là có phải mình sẽ làm anh hai bị tổn thương vì tính tùy ý của mình hay không. Đây không phải chuyện chỉ cần suy nghĩ một cái liền có được kết luận. Nếu đối tượng lần này là cha mẹ của Triển Chiêu, cậu có lẽ vẫn sẽ khó nghĩ, nhưng sẽ không quá băn khoăn.

Dù sao, lựa chọn vẫn là của bản thân Triển Chiêu, dám làm dám chịu, cho dù cuối cùng có bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ, cũng là hậu quả mình nhất định phải thừa nhận. Cha mẹ có lẽ sẽ rất hận cậu, có lẽ sẽ chấp nhận tha thứ cậu, nhưng bất kể là gì, Triển Chiêu sẽ không sợ cha mẹ vì nghe lựa chọn của cậu mà tức phát bệnh. Bởi vì cậu rất rõ cha mẹ mình, hai vị lão nhân này không phải người thường, họ còn kiên cường hơn anh hai nhiều lắm. Nhưng còn anh hai… ai, thật là nghĩ tới đâu kẹt tới đó. Đã vậy Triển Chiêu còn có dự cảm, loại khó nghĩ này sẽ tiếp tục kéo dài, căn bản là chủ đề không giải được.

Đang ở lúc Triển Chiêu đứng dưới vòi sen, vừa đón nước lạnh vừa cau mày trầm tư, đột nhiên cửa phòng tắm bị mở ra. Triển Chiêu ngẩn người,vội nhìn về cánh cửa bị bật mở. Lúc cậu nhìn thấy rõ người vào phòng là ai, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đột ngột đỏ mặt, chau mày, không vui hét người kia, “Ai cho anh vào đây!? Mau ra ngoài!!”

Người vào chính là Bạch Ngọc Đường.

Không biết Bạch Cẩm Đường suy tính cái gì, cũng không sắp xếp Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ở chung một phòng, thậm chị còn cố ý động tay chân, đem căn phòng chỉ cách nhau một vách lúc đầu sắp xếp tách ra xa. Bây giờ Triển Chiêu ở lầu hai, cách vách là Triển Huy, mà Bạch Ngọc Đường lại bị Bạch Cẩm Đường sắp vào lầu một, cách rất xa ba người họ.

Bạch Ngọc Đường rất bực bội, bởi vì kể từ sau khi tới hải đảo mọi chuyện đều không thuận lợi. Đầu tiên là bị anh hai đả kích, sau đó lại nghe thông báo không thể ở chung với Triển Chiêu, cuối cùng đến tận tối cũng không thể nói với Triển Chiêu một câu. Giống như có một cái máy bay, vốn dĩ là của anh lại bị người ta đoạt mất.

Bạch Ngọc Đường trong lòng không nỡ, mới nãy lời của Bạch Cẩm Đường giống như lời nguyền vang vọng trong tai anh. Anh rất sợ cái mồm xúi quẩy của Bạch Cẩm Đường thành sự thật. Nếu Triển Chiêu thật sẽ mặc kệ anh vì Huy ca, anh thật là khóc cũng không có chỗ để khóc. Đối với Triển Chiêu mà nói, Triển đại ca là người nhà, mà mình lúc này ngay cả người yêu chính thức cũng không phải đi? Nghĩ tới đây Bạch Ngọc Đường buồn bực cực kỳ, anh không kịp đợi để thấy Triển Chiêu, hỏi chút xem rốt cuộc cậu nghĩ thế nào. Nếu có thể, thì trực tiếp lôi Triển Chiêu tới chỗ Huy ca trình bày luôn. Mặc dù làm thế có chút ích kỷ cùng mạo hiểm, nhưng để anh với Triển Chiêu có thể tu thành chính quả, Bạch Ngọc Đường cảm thấy chuyện khác anh cũng quên!

Cho nên, tranh thủ lúc trời tối, Huy ca cùng anh hai hẳn đã ngủ rồi, Bạch Ngọc Đường động tác nhạy bén rón rén đi tới lầu hai. Bước qua phòng ngủ của anh hai, lại im lặng đi qua phòng của Triển Huy, cuối cùng tới trước cửa phòng ngủ của Triển Chiêu. Trước lúc gõ cửa, anh đẩy cửa một cái, kết quả phát hiện ra cửa tự động mở. Bạch Ngọc Đường thầm mừng, đẩy cửa vào, nhưng lại không phát hiện ra Triển Chiêu.

Cuối cùng, anh nghe được tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm. Không lẽ cậu ấy đang tắm sao? Bạch Ngọc Đường tâm nóng lên, trong đầu bắt đầu nghĩ lung tung. Anh nhớ lại mấy tháng trước, lúc mình phục vụ Triển Chiêu tắm. Khi đó ý thức Triển Chiêu không tỉnh táo, dùng gò má lạnh như băng cọ cọ lòng bàn tay mình, giống như một con mèo vừa đáng thương lại đáng yêu. Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường cảm thấy tim lại nóng lên, cả người cũng lạ. Dưới một loại xung động, anh lại im lặng bước tới cửa phòng tắm, nhẹ nhàng động, đẩy cửa ra.

Tiếp theo, Triển Chiêu dĩ nhiên phát hiện anh, hơn nữa đỏ mặt tận tai muốn đuổi anh ra ngoài. Con mèo nhỏ đáng yêu này… đang ngượng? Bạch Ngọc Đường nhẹ ngoắc khóe miệng, không chỉ không bước ra, ngược lại còn bước tới trước hai bước, đi thẳng tới bên người Triển Chiêu.

“Có gì mà ngại? Trên người em có bao nhiêu miếng thịt không phải anh chưa từng xem qua.” Vừa nói, anh vừa định giơ tay lên sờ thân thể trần truồng của Triển Chiêu.

Triển Chiêu kinh hãi, vội vàng vỗ một cái đẩy Bạch Ngọc Đường ra, sau đó tranh thủ đối phương chưa kịp phản ứng, dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi phòng tắm.

Bạch Ngọc Đường bị móng mèo tát cho một thân ướt nhẹp, không nhịn được chửi một tiếng. Lúc anh ngẩng đầu lên, phát hiện dưới vòi sen đã không còn ai rồi, tốc độ của Triển Chiêu nhanh hệt như mèo dựng lông. Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười khổ, tâm nói, tìm người yêu da mặt mỏng quả là phiền. (là mặt chú dầy thì có)

Mặc dù biết Triển Chiêu da mặt mỏng, nhưng Bạch Ngọc Đường cũng không sợ cậu sẽ vì chuyện này mà chạy mất. Dù sao hai người đều đã trao đổi tâm ý, cậu bây giờ nhiều nhất là ngượng mà thôi. Cho nên, Bạch Ngọc Đường còn là lau hết nước trên người, cho đến khi người kia bớt ngượng rồi, mới ra ngoài phòng tắm.

Quả nhiên, Triển Chiêu không có chạy, mà là mặc áo choàng tắm ngồi trên ghế salon, sắc mặt ửng đỏ nhìn chăm chăm mặt đất. Nghe tiếng Bạch Ngọc Đường ra ngoài, cơ thể đang cứng ngắc của Triển Chiêu run lên một cái. Bạch Ngọc Đường nhìn thấy toàn bộ phản ứng của cậu, lòng khẽ động, biểu lộ thờ ơ trên mặt nháy mắt biến thành nghiêm túc.

Bạch Ngọc Đường  bước từng bước tới bên cạnh Triển Chiêu, nhẹ nhàng nâng tay, đặt lên đầu vai Triển Chiêu. Người Triển Chiêu run lên, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường. Tóc ướt bết lên trán, lông mi dày nhẹ run, che dấu bất an trong ánh mắt. Bạch Ngọc Đường dùng bàn tay ấm áp đặt lên khuôn mặt hơi lạnh của Triển Chiêu, sau đó từ từ vuốt xuống cằm, cổ, xương đòn, ngực, một đường chậm rãi mà kiên định đi xuống. Cả người Triển Chiêu không nhịn được mà run rẩy, loại vuốt ve này hoàn toàn xa lạ với cậu, cảm giác khác thường kia làm thân thể trẻ trung một nửa khổ sở, một nửa cảm thấy thoải mái. Cậu muốn tránh, nhưng bản năng cậu cảm thấy không nên tránh né sự đụng chạm của Bạch Ngọc Đường.

Nhưng mà cậu không biết, xem như bây giờ cậu trốn thật, Bạch Ngọc Đường cũng không cho cậu bất cứ cơ hội nào. Lúc này anh giống như một con dã thú chăm chú nhìn vào con mồi, đầy đầu chỉ toàn ý nghĩ muốn nuốt chửng con mồi vào bụng! Bạch Ngọc Đường đẩy ngã Triển Chiêu lên ghế salon, trong chớp mắt Triển Chiêu còn chưa kịp phát ra tiếng, đã dùng nụ hôn nồng nhiệt ngăn lại toàn bộ kháng nghị của đối phương. Từng nụ hôn nóng bỏng mà triền miên, làm đại não Triển Chiêu mơ màng, cậu gần như chỉ có thể đáp lại Bạch Ngọc Đường theo bản năng.

Áo choàng tắm của Triển Chiêu dễ dàng bị kéo xuống, lúc này, toàn bộ thân thể của Triển Chiêu đã rơi vào tầm mắt Bạch Ngọc Đường, mà toàn thân Bạch Ngọc Đường vẫn còn ăn mặc chỉn chu. Nhưng cậu đang bị hôn đến choáng váng căn bản cũng không kịp phản đối loại động tác bất công này của Bạch Ngọc Đường.

Cuối cùng nụ hôn thật dài giống như hành hạ đã kết thúc, Bạch Ngọc Đường hải lòng nhìn trong mắt của Triển Chiêu chớp động như ánh sao, đưa bàn tay đang làm loạn về phía dục vọng của Triển Chiêu. Nhưng không ngờ, lúc anh chuẩn bị bắt lấy tiểu Triển Chiêu, lại bị Triển Chiêu dùng sức bắt lại cổ tay. Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, nhìn về phía Triển Chiêu hỏi thăm, “Em còn chưa chuẩn bị xong sao?”

Triển Chiêu không trả lời, cậu lắc đầu một cái, nhưng cảm thấy có gì không đúng, nên lại gật một cái.

Thật ra hôm nay, lúc đi, Bạch Ngọc Đường đã từng ở bên tai Triển Chiêu nói, tối nay sẽ đến tìm cậu. Hai người nếu đã thành người yêu, thời gian mập mờ ban đêm, Bạch Ngọc Đường muốn tới tìm cậu, kế tiếp sẽ làm gì, căn bản không cần phải gợi ý, không phải sao? Triển Chiêu cũng nghĩ mình đã chuẩn bị kỹ càng, cho nên cậu mới thoải mái đồng ý với Bạch Ngọc Đường. Nhưng chuyện tới trước mắt, lúc thật sự xảy ra cậu vẫn cảm thấy không chịu nổi. Huống gì, trước lúc Bạch Ngọc Đường vào cửa, cậu còn đang trốn trong phòng tắm suy nghĩ cái chuyện làm cậu buồn bực muốn chết kia. Tự nhiên bị tập kích bất ngờ như vậy, Triển Chiêu lập tức quên béng chuyện nọ. Nhưng theo thời gian, bây giờ, cậu lại nhớ tới.

Giữa cậu với Bạch Ngọc Đường dường như còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, lúc này bây giờ có quan hệ tình dục cũng không phải không thể. Chẳng qua cách vách chính là phòng của anh hai, lúc này anh hai chỉ mới vừa ngủ, lỡ đâu làm ra tiếng động đánh thức anh ấy, bị phát hiện thì toi rồi?

Bạch Ngọc Đường không phải con giun trong bụng Triển Chiêu, dĩ nhiên không biết tiểu tử đang nghĩ cái gì. Thấy Triển Chiêu làm ra phản ứng như thế, Bạch Ngọc Đường lập tức chui sừng trâu, anh lại nhớ lời của Bạch Cẩm Đường, vì vậy buồn rầu nhìn Triển Chiêu một cái, hạ giọng nói, “Lúc lắc lúc gật, Triển Chiêu, trước em bảo em thích anh không lẽ là vì dụ dỗ?”

“Dĩ nhiên không phải!” Triển Chiêu cả kinh, vội vàng ngồi thẳng người, chăm chăm nhìn biểu lộ trong vui trên mặt Bạch Ngọc Đường , vội giải thích, “Tôi không có dụ anh, tôi thật thích anh!”

“Thật không?” Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu thẳng thắn trả lời, trong lòng mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn giữ thái độ mất tự nhiên, “Nhưng cách biểu đạt của em thật là đặc biệt. Anh là đàn ông, đàn ông thích ai thì phải chiếm được người đó. Nhưng em thì sao? Em nói thích anh, nhưng lại chẳng có hứng thú gì với cơ thể anh cả, nhìn em đã biết không thật lòng.”

“Ai bảo tôi…” Triển Chiêu nhướn mày, nóng đầu lên, lập tức lớn tiếng đáp lại, “Ai bảo tôi không có hứng thú với anh!?”

Nhìn thấy khóe miệng Bạch Ngọc Đường vui vẻ câu lên, Triển Chiêu lập tức nhận ra mình bị lừa rồi, trên mặt đỏ bừng, theo bản năng đánh ra một quyền. Bạch Ngọc Đường sớm đã chuẩn bị, dĩ nhiên không thể nào bị Triển Chiêu đánh trúng, trong nháy mắt đối phương huơ ra mèo móng, đã thuận thế chộp lấy móng vuốt của nó vào trong tay.

“Được rồi, anh biết trong lòng em có anh, cho nên em nói cho anh nghe xem, rốt cuộc em không được tự nhiên cái gì?”

Thanh âm của Bạch Ngọc Đường vô cùng dịu dàng, mặt Triển Chiêu lại nóng lên, trong lòng cũng ấm áp.Nhưng nghĩ tới anh hai ở cách vách, trên mặt cậu lại hiện ra buồn so.

“Ngọc Đường, anh mới này đã nói với Bạch đại ca chuyện của chúng ta, đúng không?”

Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, “sao em biết?”

Triển Chiêu tự tiếu phi tiếu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, “Tôi là nhìn từ thái độ của anh ấy với anh mà đoán ra.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, sau đó bất đắc dĩ gật đầu, “Không sai, ổng chính là ganh tỵ mối quan hệ tốt của anh với em, còn ổng chỉ có thể nhìn Triển đại ca chảy nước miếng, cho nên cố ý chỉnh anh.”

“Nè!” Triển Chiêu nhướn mày, “Bạch Ngọc Đường, anh đừng đem anh hai tôi ra đùa có được không?”

Bạch Ngọc Đường hì hì cười xin tha thứ, “Được được được, không nói họ, nói chúng ta. Thế nào, em hỏi chuyện này có ý gì? Không lẽ em lo lắng thái độ của anh hai anh?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Tôi lo người khác.”

“Là Huy ca?”

Triển Chiêu không đáp, Bạch Ngọc Đường cũng đoán được, “Em vẫn chưa nói với Huy ca chuyện của chúng ta, đúng không?”

Triển Chiêu bất đắc dĩ gật đầu, nhận ra, bộ mặt không vui của Bạch Ngọc Đường, cậu vội vàng giải thích, “Trường hợp anh tôi đặc biệt, tiểu Bạch, anh phải hiểu cho tôi.”

“Anh dĩ nhiên hiểu em, nhưng cũng không thể cứ như vậy kéo dài mãi.” Thấy Triển Chiêu mặt đầy buồn bực làm Bạch Ngọc Đường đau lòng, nhưng anh lại càng thêm khó chịu vì đường tình yêu chông gai của bản thân, lời anh hai bảo quả không sai, trong lòng Triển Chiêu Huy ca mới là người quan trọng nhất, không lẽ mình cứ thế đánh mất mối tình đầu sao?

Không được! Bạch Ngọc Đường tuyệt đối sẽ không nhận thua!

Nghĩ tới đây, anh đột nhiên chăm chú nhìn vào Triển Chiêu. Triển Chiêu bị ánh mắt giống như lang đói của Bạch Ngọc Đường chòng chọc nhìn vào, đột nhiên cả người run lên.

“Tiểu Bạch, ánh mắt của anh là thế nào, tôi sợ, anh đừng nhìn tôi như thế!”

“Triển Chiêu, em nói thật với anh, em rốt cuộc có muốn ở bên anh hay không?”

Triển Chiêu không nói cau mày, “Anh phiền quá! Nếu tôi không muốn đã sớm đánh anh rồi có được không, anh bây giờ lại còn ở đây… Ô!!”

Bạch Ngọc Đường lại nhào tới Triển Chiêu thêm một lần nữa, hôn lên đôi môi vẫn còn đóng mở của đối phương. Lần này anh không cho Triển Chiêu cơ hội để thở, hơn nữa đáy lòng cũng không ngừng cổ vũ bản thân.

Hừ, quản là Huy ca của em ấy hay còn là anh hai, hay là cha mẹ, người đi đường giáp, toàn bộ đều không quan trọng! Ngũ gia trước ăn cái tên nhóc ngây thơ này vào bụng, gạo nấu thành cơm rồi, bọn họ muốn phản đối nữa cũng không được!

Triển Chiêu lúc đầu còn giãy giụa mấy cái cho có, càng về sau có lẻ là bị hôn đến thất thần, hoặc là cậu cũng đang có ý tưởng không khác Bạch Ngọc Đường, dứt khoát nghênh đón. Bạch Ngọc Đường nói cũng không sai, hai người đều là đàn ông, đàn ông thích ai liền muốn chiếm lấy họ. Bạch Ngọc Đường muốn, Triển Chiêu tự nhiên cũng muốn. Nếu đều muốn thì còn làm bộ cái gì? Vì vậy Triển Chiêu nâng hai cánh tay lên ôm lấy Bạch Ngọc Đường, hai người hôn đến thiên hồn địa ám, từ ghế salon đến tận trên giường, không lâu sau, người bạn nhỏ của cả hai đều đã sôi sục ý chí chiến đấu.

Bất quá, có lẽ ông trời quả nhiên là nhìn đám tiểu tử không biết xấu hổ lăn lộn với nhau không hợp mắt, nên lúc bọn họ đang ồn ào không biết trời trăng, thì một tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên từ phía tủ đầu giường.

Bạch Ngọc Đường liều mạng vẫn còn cố gắng trêu đùa giác quan của Triển Chiêu, Triển Chiêu lại nghe ra tiếng chuông này là của ai gọi. Cậu bắt lại cái tay lộn xộn của Bạch Ngọc Đường, nhẫn nại dục vọng mạnh mẽ trong người, vừa thở hổn hển nói, “hình như, hình như là điện thoại của Tô Hồng, không lẽ… trong nhà…”

Lời của Triển Chiêu làm Bạch Ngọc Đường bực bội vỗ nệm, tức giận rống to, “Con nhỏ Tô Hồng này chính là cừu nhân kiếp trước của anh mà!”

Mắng cũng vô ích, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Triển Chiêu bò tới tủ đầu giường nghe điện thoại, nhìn bóng lưng của Triển Chiêu, đường cong thân thể lúc ẩn lúc hiện dưới áo ngủ làm anh chút nữa chảy máu mũi. Bạch Ngọc Đường cắn răng nghiến lợi nhìn Triển Chiêu vội vàng kéo qua di động, đột nhiên âm trầm nói, “Triển Chiêu em với Tô Hồng quan hệ tốt như vậy từ lúc nào? Cả lúc em đang nghỉ phép mà cô ta cũng không quên liên lạc với em?”

A, Triển Chiêu cầm di động trong tay, thật là nghe cũng không được, mà không nghe cũng không được. Câu bất đắc dĩ quay người nhìn Bạch ngũ gia toàn thân đầy dấm, bất đắc dĩ cười nói, “Nhắc đến Tô Hồng anh hẳn là hiểu rõ hơn tôi. Chị ấy không phải người không biết nặng nhẹ, điện thoại này nhất định là có việc gấp.”

“Việc gấp? Công việc hay là việc riêng?” Một thùng dấm vẫn như cũ mở lời bất thiện.

Chuyện tốt bị người ta cắt đứt thực sự rất khó chịu, lòng Triển Chiêu cũng rất mất tự nhiên, cậu đương nhiên hiểu tâm trạng của Bạch Ngọc Đường. Vì vậy, cậu vẫn nhịn xuống nhìn Bạch Ngọc Đường, “Công chuyện, chính là có vụ án. Việc riêng, chính là Đinh Nguyệt Hoa. Dù sao cả hai đều có liên quan tới anh, vậy tôi bật loa để cùng nghe?”

Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, xem như bất đắc dĩ đồng ý.

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, bất đắc dĩ nhận điện thoại.

“Triển Chiêu! May quá, cậu ở đây, Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh cậu sao?”

Triển Chiêu hơi ngẩn ra, vừa định đáp, lại chú ý đến sắc mặt khẽ đổi của Bạch Ngọc Đường. Hiển nhiên, người kia không muốn bị lộ. Triển Chiêu chỉ có còn cách không chấp trẻ con, nói láo với Tô Hồng, “Anh ấy ở dưới lầu, chị muốn tìm anh ấy sao?”

“Không! Chuyện này không thể cho cậu ta biết! Tôi tìm cậu!”

Hơ? Triển Chiêu ngây cả người.

A? Bạch Ngọc Đường lập tức đen mặt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK