Mục lục
Tổ Trọng Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Triển Chiêu…” Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu chăm chăm nhìn Triển Chiêu, mắt chớp a chớp.

Triển Chiêu cảm thấy đau đầu, tâm nói, Bạch Ngọc Đường anh lớn tuổi như vậy còn giả vờ đáng yêu cái gì, thích hợp sao? Ánh mắt cũng vòng qua vòng lại giữa Triệu Trinh với Bạch Ngọc Đường, cuối cùng Triển Chiêu bất đắc dĩ cười với Bạch Ngọc Đường.

Tiệc mừng được tổ chứng tại quán ăn tốt nhất thành phố D, quán ăn Khai Phong. Những quán ăn có phòng riêng thế này bình thường đều phải đặt trước một ngày. Lần này Bao Chửng vốn định đặt tiệc mừng vào ngày mai, kết quả Bàng Thống thần thông quảng đại, giao hữu rộng rãi vừa gọi điện cho ông chủ quán đã đặt xong chỗ rồi.

Lúc Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ mang Triển Chiêu cùng Triệu Trinh tới quán, quả nhiên mọi người chỉ mới bắt đầu. Một sảnh ba bàn. Bọn cảnh sát, nhóm nhân viên của những khoa khác, toàn bộ tổ Trọng án, ngoại trừ Tần Giản đều ở đây.

Thấy ba người nhóm Bạch Ngọc Đường đi vào, Trương Long Triệu Hổ lập tức gào thét cho bọn họ tới bàn của mình ngồi. Bạch Ngọc Đường chê họ liếc mắt, lập tức kéo Triển Chiêu chạy thẳng tới bàn chủ. Bên kia giữ lại ba chỗ, chia ra ở hai bên Bao Chửng cùng Bàng Thống. Đang lúc Bạch Ngọc Đường muốn kéo Triển Chiêu qua ngồi ở hai chỗ liền nhau bên người Bao Chửng kia, Triệu Trinh lại đi trước một bước ngồi xuống cạnh Bao Chửng.

Bạch Ngọc Đường cau mày, mất hứng nhìn Triệu Trinh, “Triệu sư huynh, anh hẳn nên ngồi bên kia chứ.”

Triệu Trinh giống như không cảm nhận được ánh mắt bức người của Bạch Ngọc Đường, anh thiêu mi nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, khóe miệng vểnh lên, nói với Triển Chiêu, “Tiểu Triển, lại ngồi với sư huynh đi?”

“Triển Chiêu…” Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu chăm chăm nhìn Triển Chiêu, mắt chớp a chớp.

Triển Chiêu cảm thấy đau đầu, tâm nói, Bạch Ngọc Đường anh lớn tuổi như vậy còn giả vờ đáng yêu cái gì, thích hợp sao? Ánh mắt cũng vòng qua vòng lại giữa Triệu Trinh với Bạch Ngọc Đường, cuối cùng Triển Chiêu bất đắc dĩ cười với Bạch Ngọc Đường.

“Tiểu Bạch, anh ra chỗ Bàng đại ca ngồi vậy.”

Nhìn Triển Chiêu mặt đầy áy náy chọn cách ngồi cùng Triệu Trinh, Bạch Ngọc Đường cảm giác tim của mình cũng bể nát. Anh bước một thành ba quay lại ngồi xuống bên cạnh Bàng Thống, sau khi ngồi rồi liền cầm lên cây đũa trên bàn, vừa dùng đũa đâm dĩa vừa cắn răng nghiến lợi nhìn chăm chăm khuôn mặt bình tĩnh của Triệu Trinh.

“Thế nào, ngồi bên cạnh Bàng đại ca làm chú chê thế à?” Bàng Thống vô ngữ liếc Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường căn bản không nghe thấy Bàng Thống nói gì, trong tầm mắt của anh chỉ còn lại bóng dáng của hai người Triển Chiêu cùng Triệu Trinh.

Bao Chửng mất mặt xoa ót, cùng Công Tôn Sách đưa mắt nhìn nhau, hai bên đều phát hiện ra vẻ mặt bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Mấy vấn đề con nít thế này, quả thật làm người ta nhức đầu.

Một bữa cơm ăn được phải nói là hăng hái, lũ tiểu tử đã lâu chưa được thả lỏng uống tới mức không phân được hướng đi. Đây cũng là một cơ hội hiếm khi có được, Bao Chửng cũng không định quản họ, còn không phóng tay cho quậy thì chờ tới khi nào?

Bất quá, cũng không phải ai cũng điên cuồng như Trương Long Triệu Hổ. Tô Hồng tửu lượng cao, nhưng cô rất không thích ồn ào, rượu xong ba vòng, sau khi cụng ly với hầu hết mỗi người, vị nữ hiệp này liền phất tay áo bỏ về nhà ngủ.

Kể từ lần bị bỏ thuốc vào rượu sau khi bắt tội phạm ma túy, Triển Chiêu liền lập quy củ cho mình không dính giọt rượu nào. Vì vậy một ngụm rượu cậu cũng không uống. Bạch Ngọc Đường ngược lại uống không ít, chẳng qua tửu lượng anh tốt, xem như là ngàn chén không say, chẳng qua chỉ hơi đỏ mặt. Mà cái này Bàng Thống còn nghi không phải do rượu, mà do bị vị sư huynh ở đối diện chọc anh tới đỏ mặt rồi.

Bàng Thống người này bình thường đều vui vẻ, một bộ lạc quan thích hùa đều với mọi người, nhưng hôm nay không biết vì sao, ngoại trừ rượu mời cần uống ra cũng không uống nhiều một hớp. Mà ngược lại với hắn, Triệu Trinh uống rượu một chút cũng không giống học giả tư văn, một ly lại một ly, cũng không quản người khác, trực tiếp đem mình uống tới ngã xuống gầm.

Lúc tan cuộc đã gần tới nửa đêm, Trương Long Triệu Hổ la hét muốn đi KTV thêm nửa tăng nữa. Bao Chửng tỏ ý mình với Công Tôn già rồi, không chơi nổi cũng không đi chung, bảo Trương Long hôm sau cầm hóa đơn tới cho Công Tôn Sách trả lại.

Bạch Ngọc Đường chờ cả đêm chính là chờ giờ phút này, thấy mọi người tàn cuộc, anh lập tức xông qua bàn đối diện, một thanh bắt lại tay của Triển Chiêu.

“Đi theo anh!” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu liền chạy ra ngoài quán.

“Nè! Tiểu Bạch! Đừng kéo tôi, tôi phải chăm sóc sư huynh, ảnh say tới bất tỉnh rồi!” Triển Chiêu vừa bị Bạch Ngọc Đường lôi kéo chạy ra ngoài, vừa bất an quay lại nhìn Triệu Trinh đang nằm ngủ mê man trên bàn tiệc.

“Quản ổng làm gì? Nhiều người như vậy, ổng khẳng định không lạc được.” Bạch Ngọc Đường mới không thèm quan tâm tới Triệu Trinh, hiếm lắm mới cản được cái bóng đèn này, còn không ôm người chạy chính là ngu!

Chờ đến lúc Bạch Ngọc Đường an toàn ôm người vào trong xe của mình rồi, khóe miệng cũng không nhìn được đắc ý cong lên.

“Anh, anh không phải định cứ vậy lái xe về chớ?” Triển Chiêu buồn bực chăm chú nhìn nụ cười đắc ý trên mép Bạch Ngọc Đường, “Đừng trách tôi nhắc anh biết, anh mới rồi uống không ít rượu. Một tên cảnh sát say rượu lái xe, nhưng là phạm pháp.”

Bạch Ngọc Đường vốn không đáp lại câu hỏi của Triển Chiêu, khuôn mặt trắng noãn của anh vì rượu cồn mà nổi lên một vệt đỏ nhàn nhạt. Bên trong ánh sáng mờ tối của xe, ánh mắt anh sáng ngời chói mắt như một vì sao. Ánh mắt chói chang như thế chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu, như vậy chuyên chú, như thế ôn nhu. Triển Chiêu bị ánh mắt như thế nhìn, tim lặng lẽ bắt đầu gia tăng tốc độ. Lúc này cậu dường như mới nhớ ra, thì ra họ đã nửa tháng không gặp mặt. Trong nửa tháng bận rộn này, cậu giống như đã không còn thời gian để suy nghĩ quan hệ giữa cậu với Bạch Ngọc Đường. Nhưng, vào giờ phút này, tình cảnh này, như thể đang bá đạo nhắc nhở Triển Chiêu, còn có một người đang chờ cậu hồi đáp.

Có người, đang chờ câu trả lời của cậu. Đó là một lời thỉnh cầu không cho phép cự tuyệt, đến từ một người bá đạo lại không được tự nhiên trước mắt đây.

“Triển Chiêu, có phải em còn quên một chuyện không?”

Quả nhiên, nợ đã đòi tới cửa, Triển Chiêu trong lòng tự nhiên thở dài.

“Nghĩ ra chưa? Em rốt cuộc có thích anh không, có muốn ở bên cạnh anh hay không?” Cách bao nhiêu ngày, lúc một lần nữa hỏi lại câu hỏi này, Bạch Ngọc Đường có cảm giác mình còn khẩn trương hơn lần đầu tiên hỏi cậu.

Là bởi vì tình cảm đã sâu hơn, hay do cảm giác nguy cơ càng lúc càng bùng phát? Bạch Ngọc Đường không hề yêu ai, lần đầu yêu lại phát hiện ra tình yêu hoàn toàn không giống như anh tưởng tượng. Thứ này nhìn qua tưởng như rất đẹp, nhưng quá trình lại làm người ta lo lắng bất an.

Triển Chiêu, em thích anh, em sẽ đáp ứng anh đúng không? Để mình được tự tin hơn, cũng càng có hi vọng lấy được câu trả lời khảng định của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường siết chặt hai tay cậu.

Tay hai người nắm lấy nhau, Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn ánh mắt Triển Chiêu, cả người nóng lên, thậm chí không nhịn được mà run rẩy. Đang lúc Bạch Ngọc Đường vội vã chờ Triển Chiêu đáp lại, thì trên đường phố hơi tối cạnh quán ăn, vội thoát qua hai bóng dáng tựa sát vào nhau, Triển Chiêu dùng khóe mắt quét qua hai cái bóng, hơi ngẩn người.

Đó là, sư huynh? Ai đỡ anh ấy lên xe vậy? Nhìn thật quen mắt.

Bạch Ngọc Đường một mực chăm chú quan sát Triển Chiêu, dĩ nhiên có thể phát hiện cậu di thần, một trận buồn bực hòa tan khẩn trương của Bạch Ngọc Đường. Anh có hơi giận dữ nắm lấy cằm Triển Chiêu, buộc cậu đem lực chú ý thả lại lên người mình. Triển Chiêu bị véo phần da mềm trên cằm, ngơ ngác quay đầu, để ý tới biểu tình buồn bực của Bạch Ngọc Đường, trong lòng ấm áp, không nhịn được cười.

“Em cười cái gì?” Bạch Ngọc Đường không vui nói, “Mau trả lời đi – nói thích anh, muốn ở bên anh, muốn qua lại với anh, dời về nhà anh ở.”

“Nè! Ẹm còn ngốc cái gì!? Ngũ gia chỗ nào không xứng với tiểu tử ngốc em, em còn cái gì phải do dự!?” Bạch Ngọc Đường đơn giản bị thái độ cười mà không nói của Triển Chiêu ép điên rồi. Tay trượt thẳng lên cánh tay của Triển Chiêu, trực tiếp nắm bả vai đối phương, kéo lại khoảng cách hai người.

Thân thể trẻ tuổi tựa vào nhau, hô hấp nghe rõ, 4 mắt nhìn, Triển Chiêu nhíu lông mày, nhẹ giọng nói, “Anh nói thế này giống như tôi với cao vậy. Bạch Ngọc Đường, nếu anh quả thật đã tự tin như vậy, còn cần tôi phải trả lời anh sao?”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, anh bây giờ không ngờ, mình chờ nhiều ngày như thế lại nghe thấy một câu trả lời không rõ ràng thế. Vì vậy anh bực bội nhìn mặt Triển Chiêu, hơn một năm tiếp xúc đã làm anh hiểu rõ Triển Chiêu ở một mức nhất định. Giờ phút này, anh có thể kết luận ánh sáng trong ánh mắt tiểu tử kia chính là giảo hoạt. Tiểu tử thối, lại đang đùa bỡn tôi!

Nụ cười giảo hoạt trên khóe môi Triển Chiêu làm Bạch Ngọc Đường tức giận, Triển Chiêu nói không sao, Bạch ngũ gia tràn đầy tự tin làm sao sẽ vì yêu một tiểu tử ngốc mà lo được lo mất. Mặc kệ em có đáp ứng hay không, không đáp ứng liền ép tới khi nào đồng ý thì thôi!

Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường thuận thế nhào tới, trực tiếp đặt Triển Chiêu lên ghế ngồi mềm mại. Một tay cố định bên hông, một tay khác giữ ót, môi dán lên, hung hăng hôn cậu. Trong chớp mắt Bạch Ngọc Đường nhào tới, trong lòng Triển Chiêu sinh ra một tia kháng cự nho nhỏ. Cậu nhẹ nhàng đẩy Bạch Ngọc Đường, nhưng dưới sự áp chế hữu lực của đối phương, sự phản kháng thoáng qua đã rất nhanh biến mất.

Nụ hôn ôn nhu lại bá đạo làm đầu óc Triển Chiêu không thanh tĩnh nổi, bản năng của cậu giống như muốn kháng cự nụ hôn này. Nhưng giống như sự kháng cự yếu ớt trên tay, ngay lúc nụ hôn này bắt đầu,Triển Chiêu hoàn toàn bỏ qua chống cự. Thậm chí, trong một khoảnh khắc, trong lòng cậu lại sinh ra một tia ngọt ngào. Cặp lưỡi quấn quýt trong miệng làm cậu cảm thấy tươi mới mà thú vị, vì thế, cậu hơi đáp lại anh. Trong chớp mắt đó, Triển Chiêu rõ ràng cảm giác thân thể Bạch Ngọc Đường hơi cứng ngắc lại, sau đó, càng thêm hung hăng tiến công khiến đại não Triển Chiêu lại một lần nữa trở nên hỗn loạn.

Không ai biết sau ngày hôm đó họ đi nơi nào, Bạch Ngọc Đường có phạm pháp lái xe hay không, Triển Chiêu có chính miệng đồng ý qua lại với Bạch Ngọc Đường dưới tư cách người yêu hay không, thậm chí, không ai biết nụ hôn đó khi nào kết thúc. Nhưng mấy ngày sau, lúc quân đoàn bát quái của tổ Trọng án nghe nói, Bạch Ngọc Đường quyết định mang theo Triển Chiêu cùng đến một hải đạo không rõ tên để nghỉ phép, tất cả mọi người dường như đã cùng nghĩ tới hai chữ trăng mật.

Tiếp theo, quân đoàn bát quái tụ lại cùng một chỗ, rối rít thảo luận xem bọn họ đến tột cùng là bắt đầu ở bên nhau từ lúc nào, lại chính thức bắt đầu xác định mối quan hệ từ khi nào vậy?

Đối với mấy cái bát quái này, Triển Chiêu đều không rõ, lúc này cậu đang ngồi trên chuyên cơ bay về phía hải đạo, trong lòng chứa đầy nhung nhớ với anh hai Triển Huy, cùng lo lắng về tình yêu sắp tới. Nhìn Bạch Ngọc Đường đang ngồi bên cạnh cậu mỉm cười ngọt ngào, ngủ say. Triển Chiêu ngắm khuôn mặt ngủ của anh một lúc lâu, khóe miệng cũng nhẹ giương.

Nhớ lại tình hình vừa rồi mới nói với mọi người tổ Trọng án, biểu lộ muốn nói lại thôi của Bàng đại ca, ánh mắt buồn bực giống như con chó con bị vất bỏ của Tần Giản cùng bộ mặt xú thí đầy đắc ý của Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu bất đắc dĩ xoa xoa cái trán đau, mở ra laptop.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK