Tiếng chuông bước qua năm gõ vang, Địch Thu Hạc bị đuổi tới thư phòng úp mặt vào tường suy nghĩ mấy ngày rốt cục được phép trở về phòng ngủ.
"Ngày mai phải dậy sớm chúc tết ông ngoại, cho nên hôm nay anh đàng hoàng chút cho em." Hạ Bạch cảnh cáo, sau đó cầm lấy gấu ôm cún nhỏ đặt ở giữa hai người, trước tiên nằm xuống chui vào trong chăn, có lệ nói, "Ngủ ngon, năm mới vui vẻ."
Địch Thu Hạc cách gối ôm nhìn cậu, ánh mắt quấn quít, định thương yêu gọi cậu.
Hạ Bạch không thèm để ý, trở mình, chôn đầu ở trong gối, nhắm mắt ngủ.
"...... Ngủ ngon." Địch Thu Hạc ủy khuất thu hồi tầm mắt, cô đơn tịch mịch lạnh lẽo thò người tắt đèn bàn, cũng nằm tới trong chăn.
Năm phút sau, Hạ Bạch ngủ say trở mình, đẩy gối ôm ra, quấn chăn lăn vào trong ngực anh, còn gác chân tới trên người anh.
Địch Thu Hạc mở mắt ra, cúi đầu nhìn một cái cái đầu tựa vào bả vai anh, vểnh lên khóe miệng, vui vẻ nghiêng người ôm cậu tới trong ngực, chui đầu vào hõm cổ cậu nị oai cọ cọ, lại hôn hôn trán chóp mũi môi cậu, rốt cục hài lòng ngủ.
"Tiểu Bạch, tỉnh, nên rời giường rồi."
Hạ Bạch mơ mơ màng màng mở mắt ra, mờ mịt vài giây sau đó quay đầu đánh giá một chút hoàn cảnh chung quanh, kinh hãi, "Em làm sao ở trong xe? Trời sáng rồi? Không đúng, chúng ta không phải muốn tới chúc tết ông ngoại sao, anh muốn dẫn em đi đâu?"
"Tới trấn nhỏ nước D chụp cảnh đông, em không phải nói muốn chụp cảnh bốn mùa nơi đó sao?" Địch Thu Hạc để cho cậu tựa vào trong ngực mình, thò người ra từ trong hộp giữ ấm lấy ra khăn nóng xoa xoa mặt cho cậu, sau đó lấy nước súc miệng ra đưa tới, dỗ nói, "Trước súc miệng, ăn chút điểm tâm lấp bụng, sân bay lát nữa là tới rồi."
Hạ Bạch triệt để ngu, lung tung súc miệng sau đó từ trong túi áo cậu lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, thấy mới 7 rưỡi sáng, nhức đầu nhu nhu trán, "Bây giờ là năm mới, ông ngoại còn đang chờ......"
"Ông ngoại tới quê chú Hồ tảo mộ cho mấy bạn cũ rồi, trước khi đi bảo chúng ta chơi vui vẻ, còn dặn dò chúng ta chụp nhiều ảnh chút để cho ông xem." Địch Thu Hạc sáp qua hôn hôn cậu, lấy hộp cơm nhỏ trong hộp giữ ấm ra, nói, "Bữa sáng là cháo tối qua anh hầm, không có ngon như vừa nấu xong, em ăn một chút, chờ lên máy bay lại tiếp tục ngủ."
Sau khi nắp hộp cơm vén lên, một cỗ mùi thơm ngon đặc biệt của cháo hải sản phiêu ra ngoài, Hạ Bạch hít mũi, bụng không tiền đồ kêu lên.
Địch Thu Hạc nhìn bụng cậu, nhịn không được câu lên khóe môi, lại cúi đầu hôn hôn cậu, đối với cậu như vậy cực kỳ yêu thương, "Tiểu cẩu tử, em thật đáng yêu."
Hạ Bạch đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, cũng không thể so đo chuyện anh tiền trảm hậu tấu, ngồi thẳng người cầm hộp cơm qua tự mình ăn điểm tâm, nhìn một cái sắc trời bên ngoài, nói sang chuyện khác, "Ông ngoại tảo mộ cần mấy ngày, anh mua vé máy bay đường về chừng nào?"
"Nửa năm."
"Ờ, nửa — cái gì? Nửa năm?! Hạ Bạch quay đầu trợn mắt nhìn anh.
Địch Thu Hạc thò người qua, cắn tôm nõn trong muỗng của cậu, mỉm cười nói, "Coi như là trăng mật sớm, chế tác hậu kỳ và biên tập của 《Sói độc》 đại khái cần nửa năm, nửa năm sau anh phải chạy tuyên truyền, nhất định sẽ bận rộn, tới lúc đó em cũng tốt nghiệp, chị Lý nói em chuẩn bị tự mình thành lập phòng làm việc, khẳng định cũng sẽ rất bận, cho nên thừa dịp hiện tại chúng ta đều có thời gian, anh muốn dẫn em đi dạo khắp nơi."
Hạ Bạch đầy mặt mông lung, "Vậy ông ngoại làm sao bây giờ? Còn có đống chuyện của Tần gia......"
"Chỗ ông ngoại có chú Hồ chiếu cố, chuyện Tần gia có Hình Thiệu Phong nhìn, công ty có Kha Sử, chuyện trường học của em anh đã sớm dặn dò Tuấn Kiệt còn có giáo viên hướng dẫn của em, chờ sau khi tựu trường Hứa Khánh sẽ đi giúp em báo danh và làm thủ tục thực tập rời trường chính thức, em tháng sáu về trường cầm chứng nhận tốt nghiệp là được." Địch Thu Hạc giải thích, thấy cậu ngốc nghếch cầm cái muỗng không ăn sáng, lo lắng lát nữa nguội, dứt khoát cầm hộp cơm và cái muỗng trở lại, tự nhiên vô cùng múc một muỗng cháo đút tới bên miệng cậu, dỗ nói, "Tới, há mồm."
"Nhưng chỗ chị Lý...... Ưm." Nghi vấn của Hạ Bạch bị cháo ngăn lại.
"Chị Lý đã giúp em cùng 《C ảnh》bên kia làm câu thông, em không cần lo lắng nhiệm vụ quay chụp bìa mặt hàng tháng. Trong thời gian nửa năm trăng mật của chúng ta, chị Lý sẽ giúp em tìm kiếm vài thành viên team thích hợp, vì em sau khi tốt nghiệp thành lập phòng làm việc làm chuẩn bị." Địch Thu Hạc nhu nhu môi cậu, tiếp đó tiếp tục đút cho cậu, cười nói, "Cho nên ông chủ Hạ tương lai, nửa năm này làm ơn phải chụp nhiều ảnh chút, phòng làm việc phải thu hút làm ăn, tác phẩm tốt ắt không thể thiếu."
Cháo rất thơm, người yêu rất tri kỷ, món quà đầu tiên năm mới nhận được rất tuyệt.
Hạ Bạch chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, lúc Địch Thu Hạc lại lần nữa đút cháo tới chủ động sáp qua ăn, sau đó nhào qua hôn anh, dùng sức gặm anh một miếng, hung dữ nói, "Khó trách anh mấy hôm trước bị đuổi tới thư phòng ngủ một chút cũng không phản kháng, thành thật vô cùng, hóa ra là âm mưu chuyện này."
Địch Thu Hạc vòng ở eo cậu, khiêu mi, thanh âm mang theo cười, "Vậy em thích âm mưu này của anh không?"
"Lúc đó là......" Hạ Bạch cũng khiêu mi, cố ý thừa nước đục thả câu phác họa cằm anh, cúi đầu dùng trán đụng trán anh, phá công cười ra lúm đồng tiền, "Thích, thích vô cùng, Địch ba tuổi, anh hôm nay thật đẹp zai."
Địch Thu Hạc cười khẽ một tiếng, đặt cháo xuống khép cậu tới trong ngực, hôn mắt tràn đầy tiếu ý của cậu, "Tiểu cẩu tử không ánh mắt, anh rõ ràng ngày nào cũng rất đẹp trai."
Năm mới đến, phần lớn nhân viên trại an dưỡng đều nghỉ trở về nhà, trong viện trở nên trống rỗng vắng lạnh.
"Vẫn là người có tiền tốt a, nhìn thấy tòa biệt thự ở giữa nhất kia không, hộ công chăm sóc các tầng khác đều giảm người, chỉ có người chăm sóc tòa nhà kia một người cũng không ít, nghe nói còn mời mấy đầu bếp, bảo là muốn thêm cơm cho người ở bên trong." Một bác gái vệ sinh mặc đồng phục đã giặt tới có chút phai màu thừa dịp xung quanh không có ai, nhanh chóng trốn buôn dưa lê, lôi kéo bạn tốt ngồi ở góc bồn hoa bát quái, trong mắt tràn đầy hâm mộ, "Có thể được chăm sóc như vậy, bị điên cũng cảm thấy hạnh phúc a."
"Vậy bà cũng phải có số sinh ra một đứa con trai ảnh đế ưu tú!" Một bác gái vệ sinh khác vỗ tay bà kéo tay áo mình xuống, nhìn bốn phía, thấp giọng nói, "Bà còn thật sự cho rằng làm kẻ điên tốt, cái vị ở trong tòa nhà kia, lúc trước làm ông chủ lớn bao mở mày mở mặt a, nếu không phải đầu óc hư mới về con vợ đội nón xanh cho hắn lại còn phá sản, hiện tại cuộc sống không biết nên trải qua có bao náo nhiệt."
Bác gái khơi đề tài nghe vậy mắt sáng rực, nhanh chóng hỏi, "Làm sao, bên trong còn có bát quái? Nói mau nói mau, tôi lúc trước bị điều tới viện chi nhánh, không biết mấy thứ này."
"Trong viện không để cho bọn tôi bát quái mấy thứ này, tôi nói mấy thứ này bà nghe một chút là được rồi, nhưng không cho thảo luận ra bên ngoài, chỗ này tiền lương cao sống thanh nhàn phúc lợi cũng tốt, tôi không muốn mất công việc chỗ này."
"Không nói không nói, chỉ tán gẫu chút giữa hai chị em mình, tôi đảm bảo không thảo luận với người khác."
"Vậy tiếng bà nhỏ chút, tôi cũng nghe người khác nói...... Người ở trong tòa nhà kia tên là Địch Biên, từng là chủ tịch công ty Hoàng Đô gì đấy, nam chính trong《Tiên đồ》, tiểu hỏa đẹp trai kia, là con trai ông ấy, hiện tại ông ấy có thể ở trại an dưỡng tốt như vậy, toàn dựa vào đứa con trai này của ông ấy xuất tiền."
"Nam chính 《Tiên đồ》? Bà nói thật?"
"Suỵt suỵt suỵt, nhỏ giọng chút, đương nhiên là thật!"
Tần Lỵ kéo đồ dùng vệ sinh đi ngang qua nghe vậy chợt dừng bước, biểu tình tê liệt lạnh nhạt thay đổi, nghiêng đầu hướng sau bồn hoa phát ra thanh âm dừng lại.
"Vợ cả nghe nói là đại tiểu thư môn đăng hộ đối, lúc kết hôn mang rất nhiều đồ cười...... Tiểu tam á, tên là Tần Lỵ, chính là phu nhân rắn rết...... Đại thiếu gia hồi đó bị bắt nạt tới cực kỳ thảm, sau đó bị ép tới không có biện pháp, liền đoạn tuyệt quan hệ với Địch Biên...... Không biết Tần Lỵ kia giờ đang ở đâu, loại phụ nữ buồn nôn vừa làm tiểu tam lại cùng anh trai ruột làm loạn, đoán chừng là chết ở xó nào rồi đi."
"Thật sự quá buồn nôn, chết đáng đời! Đại thiếu gia kia tính tình cũng quá tốt đi, loại cha khốn nạn như vậy, còn cho ông ta ở trại an dưỡng tốt như vậy, tâm cũng quá thiện rồi." Bác gái nói chuyện đầu tiên nghe tới trực tiếp cau mày, nhịn không được hướng biệt thự lườm vài cái.
"Không phải tâm thiện sao, một đứa nhỏ tốt như vậy, lại tiền đồ, rơi vào một đám người nhà như vậy cũng là chán ngán ruột thịt, kỳ thực còn không dừng lại như vậy, dã chủng bị Tần Lỵ bỏ rơi hiện tại cũng ở trong tòa an dưỡng kia, cung cấp ăn ngon uống ngon, người đều béo một vòng lớn."
"Ngay cả dã chủng cũng thu nhận, đây đúng thật là...... Không đúng, bà gặp dã chủng kia chưa?"
"Cũng là tình cờ gặp một lần, cô bé kia đầu óc tựa hồ có chút không tỉnh táo lắm......"
Đùng đùng.
Thanh âm vật nặng rơi xuống đất từ ngoài bồn hoa truyền tới, biểu tình hai người biến đổi, lập tức dừng lại câu chuyện đứng lên, thấy Tần Lỵ đứng cách đó không xa trợn mắt tàn bạo nhìn bên này, lông mày dựng lên, chống nạnh mắng, "Làm gì thế làm gì thế! Đi làm việc! Ngày nào cũng âm dương quái khí, một chút cũng không biết tôn trọng tiền bối, sớm muộn bảo chủ quản đuổi mày!"
Tần Lỵ siết chặt quả đấm, các loại ý niệm trong đầu hiện lên, cuối cùng cắn răng nuốt xuống tất cả lời muốn phản bác tức giận chửi ới, cúi đầu khom lưng nhặt dụng cụ trên mặt đất lên, trầm thấp nói câu xin lỗi, kéo đồ bước nhanh đi xa.
"Cũng không biết làm sao tuyển vào, lớn lên yêu trong yêu khí, vừa nhìn đã không phải thứ gì tốt." Bác gái bị cắt đứt hứng thú bát quái, không quá vui vẻ nói hai câu, sau đó bị bác gái khác kéo xuống, không cam không nguyện xách đồ cũng tản đi.
Đêm đó, Tần Lỵ né tránh bảo an tuần tra, dựa vào trang phục người vệ sinh dễ dàng hỗn vào biệt thự Địch Biên ở.
"Dã chủng! Quái vật! Dám đẩy tao xuống lầu, tao đánh chết mày!"
"Ông mới là quái vật, cút ngay, ông cái đầu heo chết tiệt này!"
Tiếng gào thét của thiếu nữ quen thuộc truyền tới, ăn nói cư nhiên hết sức rõ ràng, một chút không giống với bộ dạng lúc trước bị bỏ rơi luống cuống tới không có chút lý trí nào, Tần Lỵ trong lòng vui mừng, nhanh chóng sải bước chạy vào.
"Tiện nhân, tiện giống y mẹ mày, xuống địa ngục đi!"
"Ông muốn làm gì? A —"
Ánh đèn trong phòng khách đột nhiên sáng choang, Tần Lỵ đột nhiên dừng bước, đập vào mắt chính là bộ dạng Địch Xuân Hoa béo lên rất nhiều vòng từ trên cầu thang rơi xuống, Địch Biên gầy đi rất nhiều đứng ở trên cầu thang, nghe được động tĩnh sau đó u ám nhìn tới bên này.
Trong lòng bà ta cả kinh, Địch Xuân Hoa không kịp để ý ngã xuống lầu sau đó động cũng không động, cúi đầu nói, "Xin lỗi quấy rầy, tôi, tôi là tới thu dọn rác, ngài, ngài tiếp tục......"
"Hóa ra là tới dọn rác." Địch Biên trên dưới đánh giá bà ta một cái, ánh mắt quỷ dị lóe sáng, giống như suy yếu đỡ cầu thang từ từ đi xuống, "Mày tới vừa lúc, con gái tao không cẩn thận ngã từ trên cầu thang xuống, mày giúp đỡ nó dậy đi, tao đi gọi bác sĩ."
Thấy ông ta không nhận ra mình, ngữ khí cũng khôi phục bình thường, Tần Lỵ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng rốt cuộc còn nhớ tới Địch Xuân Hoa ngã xuống, do dự một chút, tiến lên đi tới bên cạnh Địch Xuân Hoa, xoay người lại đỡ cô tay.
Địch Biên thấy thế trên mặt lộ ra một nụ cười vặn vẹo, thay đổi bộ dạng lúc trước vịn cầu thang từ từ đi, bước đi như bay chạy tới trước mặt bà ta, hướng tim bà ta chính là một cước, sau đó nhào tới áp bà ta, từ trong túi móc ra một con dao ăn chống tới trên mặt bà ta, trầm giọng nói, "Tiện nhân, mày cuối cùng tới rồi, đều tại mày, là mày hại Liên Tú của tao chết, là mày phá hỏng gia đình tao, đền mạng cho cô ấy đi!"
Tần Lỵ kinh hãi muốn chết, vội vàng giãy dụa, lúc này mới phát hiện ánh mắt ông ta không đúng, bên trong hoàn toàn không có tiêu cự, hỗn độn một mảnh, nhưng lúc này muốn chạy cũng không kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn dao trong tay ông ta rơi xuống trên mặt mình, nhịn không được thét chói tai.
Tách.
Hạ Bạch để máy ảnh xuống, thưởng thức một chút tấm ảnh chụp xong, sau đó quay đầu nhìn về phía Địch Thu Hạc đứng ở một bên không biết đang làm gì, khiêu mi, "Địch ba tuổi, anh đang làm gì?"
"Anh đang chuẩn bị quà cho em." Địch Thu Hạc cũng không quay đầu lại trả lời, lại nhặt lên một hòn đá lên đảo một chút, sau đó đứng dậy lui về sau hai bước, xoay người, hướng cậu cười làm thủ thế mời, "Mời xem! Kết tinh của tình yêu chúng ta, Địch Tiểu Bạch."
Một con người tuyết xấu không chịu được, chỉ có cái chân nhỏ cao lộ ra ngoài, Hạ Bạch nhịn không được cười ra tiếng, cố ý oán anh, "Sao không phải là Hạ Tiểu Điểu? Anh hình như đối với địa vị gia đình của mình có hiểu lầm gì đó."
"Chỉ cần không phải đối với địa vị trên giường hiểu lầm là được." Địch Thu Hạc triệt để tự mình bay cao, vô lại trả lời.
Hạ Bạch nghẹn lại, lật mắt trắng với anh, khom lưng nhặt lên một nắm tuyết nện anh.
Địch Thu Hạc cười né tránh, nhưng không nỡ dùng nắm tuyết đánh trả, chỉ cười nhìn cậu một cái, treo biểu tình "Thật sự không biện pháp với em", đi tới một bên giúp cậu rót nước nóng.
Lộc cộc.
Cái mũi đá của người tuyết không ấn chắc, rơi xuống đất.
Hạ Bạch thu hồi tầm mắt nhìn sang, cười cười, tiến lên ngồi xổm xuống nhặt viên đá ấn trở lại, duỗi ngón tay chọt chọt khuôn mặt lồi lõm của người tuyết, khóe miệng nhếch lên, nghiêng đầu nhìn về phía Địch Thu Hạc, vừa định mở miệng nói gì đó, đã bị cảnh đẹp trước mắt khiến cho ngây người.
Dưới bầu trời sạch sẽ tuyết rơi khắp nơi, người đàn ông cao lớn đang mặc áo khoác ngoài màu nâu nhạt đứng trong đống tuyết, cầm trong tay một cái ly giữ ấm màu đỏ, đang xa xa nhìn về phía chỗ sâu cảnh tuyết xa vô tận. Cây khô theo hướng nhìn của anh kéo dài xa xa, bông tuyết đầu cành rơi xuống, ánh mặt trời mới lộ ra, đem hơi nước dâng lên trong chén soi ra một mảnh ánh sáng cầu vồng mông lung.
Giơ máy ảnh lên, đè xuống màn trập, tách, hình ảnh dừng lại, nam nhân cầm chén nước trở thành sắc ấm duy nhất trong cảnh tuyết lạnh lẽo.
Địch Thu Hạc nghe tiếng quay đầu lại, chưa nói trước cười, "Sao thế, không đợi kịp muốn uống nước nóng?"
Hạ Bạch lại lần nữa giơ máy ảnh lên, đè xuống màn trập sau đó cười hừ một tiếng, "Ngày nào cũng để cho em uống nước nóng, anh có thể đổi lại từ mới mẻ chút không?"
"Vậy anh lần sau mang cho em sữa tươi nóng? Hạ đại nhiếp ảnh gia xoi mói." Địch Thu Hạc cầm lấy chén nước đi tới, cướp đi máy ảnh của cậu nhắm ngay cậu, đưa nước tới, uy hiếp nói, "Uống nhanh, nếu không anh chụp loạn lãng phí dung lượng của em."
"Ấu trĩ." Hạ Bạch lật mắt trắng, đứng ở bên cạnh người tuyết đàng hoàng uống nước nóng ấm thân thể.
Địch Thu Hạc vội vàng đè xuống màn trập, sau đó khom lưng hôn trán cậu.
Đêm đó, Weibo.
Tài khoản bạo liêu bát quái nào đó: Phu nhân chủ tịch của Hoàng Đô trước Tần Lỵ, hóa trang làm người vệ sinh lẻn vào trại an dưỡng của chủ tịch Hoàng Đô trước Địch Biên ở, định cướp đi Địch Xuân Hoa từng bị bà ta vứt bỏ, sau đó được ảnh đế Địch Thu Hạc hảo tâm thu nhận, trong quá trình cùng Địch Biên sinh ra xung đột tứ chi, thảm bị hủy dung, Địch Xuân Hoa bị liên lụy, ngã xuống cầu thang, chân gãy xương, e là sẽ tàn tật.
Bạch lại Bạch: Hạ Tiểu Bạch và Hạ chim nhỏ nhà tui, đáng yêu hơm.【hình ảnh】
Netizen ăn dưa: Oaaaa, vở kịch hào môn còn chưa kết thúc?
Fan kích động: Phát đường rồi phát đường rồi phát đường rồi! Đáng yêu đáng yêu, Tiểu Bạch của ảnh đế nhà anh đáng yêu nhất! Cầu hỏi tiểu cẩu tử ngày đó công khai là nghẹn cái gì! Cầu ăn đường oa oa oa oa oa!
Sau khi năm mới kết thúc, lễ tình nhân, Hạ Bạch cùng Địch Thu Hạc tới nước F lấy cảnh lãng mạn trứ danh.
"Rất nhiều chim bồ câu." Hạ Bạch hăng hái bừng bừng mua túi thức ăn chim, nhét vào trong tay Địch Thu Hạc, lui về sau mấy bước giơ máy ảnh lên, ra hiệu anh đút, "Mau, quan tâm bạn anh ăn bữa trưa."
Địch Thu Hạc bất đắc dĩ, "Anh không không tên là Địch Thu Cáp......"
(Cáp: Chim bồ câu)
"Anh đút không!" Hạ Bạch trợn mắt.
Địch Thu Hạc đầu hàng: "Đút đút đút, bảo đảm đút hết túi thức ăn chim."
"Coi như anh thức thời." Hạ Bạch hài lòng, lại lần nữa giơ máy ảnh lên, một bên ngẫm lại cấu trúc sử dụng của kiếp trước lúc ở nơi này chụp ảnh, một bên định đem Địch Thu Hạc hài hòa dung nhập vào trong mĩ cảnh nơi này.
"Nguy rồi." Địch Thu Hạc trong màn hình đột nhiên hô nhỏ một tiếng, cau mày bịt tay.
Hạ Bạch sửng sốt, nhanh chóng đặt máy ảnh xuống chạy tới, cúi đầu nhìn tay anh, lo lắng hỏi, "Sao thế? Có phải bị chim mổ phải không, chảy máu không?"
"Hình như chảy máu rồi." Địch Thu Hạc "nhịn đau" trả lời, duỗi tay tới trước mặt cậu từ từ mở ra, sau đó cười hôn cậu một ngụm, nói, "Xem, bãi máu lớn như vậy, lễ tình nhân vui vẻ, tiểu cẩu tử của anh."
Trong lòng bàn tay rộng lớn lẳng lặng nằm một đóa hoa hồng bỏ túi đỏ tươi, Hạ Bạch sửng sốt, ý thức được mình bị giỡn, tức giận lườm anh một cái, sau đó lại nhịn không được cười lên, duỗi cánh tay ôm lấy anh, "Cám ơn, cũng chúc anh lễ tình nhân vui vẻ."
Địch Thu Hạc cúi đầu cọ mặt cậu, mỉm cười hỏi, "Vậy quà của anh đâu?"
Hạ Bạch mím môi, lỗ tai có chút phiếm hồng, ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói, "Em đặt "phòng tổng thống" khách sạn tình nhân rồi, có thể tắm uyên ương."
Tay Địch Thu Hạc ôm cậu thu chặt, ánh mắt trở nên sâu, hầu kết giật giật, ái muội nói, "Món quà này, anh thích."
Đêm đó, Weibo.
Tài khoản bạo liêu bát quái nào đó: Âm mưu năm xưa của Tần gia bị vạch trần, hung thủ hay là người bị hại? Chỉ có người chết mới sẽ không nói chuyện.
Bạch lại Bạch: Lễ tình nhân vui vẻ, Tiểu Bạch và chim bồ câu hôm nay đều rất mập, đáng yêu.【Hình ảnh】
Netizen ăn dưa: Oaaa, đây là kịch hệ liệt a, kích thích kích thích, người xấu thật là đều có cách xấu xa của riêng mình a, quả nhiên ông trời không bỏ qua cho ai.
Fan kích động: A a a a, đường lễ tình nhân! Đúng a đúng a, Tiểu Bạch đáng yêu nhứt, ảnh đế anh phải hảo hảo sủng cậu ấy!
Mùa đông đi qua, mùa xuân tới, Hạ Bạch mang theo Địch Thu Hạc lại lần nữa tới trấn nhỏ nước D, chỉ huy Địch Thu Hạc đứng ở vị trí thích hợp, chụp cho anh một tấm bị bách hoa vây quanh đẹp trai, chỉnh sửa, upload weibo.
Bạch lại Bạch: Địch ba tuổi hôm nay là Hoa cô nương.【Hình ảnh】
Fan kích động: Đệt mợ! Tiểu Bạch lần đầu tiên chủ động show ân ái! A a a a, tấm ảnh này ảnh đế rất soái rất non! Quả nhiên là Hoa cô nương mỹ lệ ha ha ha ha. Hình tượng như mây trôi, show ân ái đừng có ngừng!
Góc top hot weibo, netizen qua đường nào đó: Hôm nay ở trên đường đụng phải một nữ nhân hủy dung, thoạt nhìn có chút giống Tần Lỵ, nhưng bởi vì đối phương thật sự quá chật vật, lại cảm thấy khả năng không phải.【Hình ảnh】
Netizen ăn dưa: Ôi đệt, cái này gọi là có chút chật vật? Này so với ăn mày cũng không bằng đi.
Mùa xuân từ từ qua đi, mùa hè sắp tới, Hạ Bạch mang theo Địch Thu Hạc đi lần lượt từng quốc gia và cảnh điểm phong cảnh tươi đẹp, chụp một tấm lại một tấm ảnh xinh đẹp, rốt cục đêm trước khi mùa tốt nghiệp tháng 6 tới, kết thúc chuyến du lịch dài dằng dặc này, bước lên máy bay trở về nước.
Weibo, Bạch lại Bạch: Mang Tiểu Bạch về nhà, Tiểu Bạch ngủ cũng rất đáng yêu. 【Hình ảnh】
Các fan liên tục ăn lương cẩu nị oai nửa năm ấn mở weibo nhìn nhìn, sau đó tê liệt bình luận: Ờ, biết anh có đối tượng rồi, quỳ an đi, ảnh đế tạm biệt.
Tài khoản bạo liêu bát quái nào đó: Con trai tố giác cha mẹ vì cái gì, đại kết cục của vở kịch hào môn, tiểu tam vì thượng vị, lại hạ độc mưu hại vợ cả.
Netizen ăn dưa: Huh??? Đại kết cục? Hóa ra còn chưa có đại kết cục sao?
"Đang xem cái gì?"
Địch Thu Hạc từ phía sau ôm lấy Hạ Bạch, thân mật cắn vành tai cậu một ngụm, mỉm cười hỏi.
"Xem kịch hào môn." Hạ Bạch lé mắt nhìn anh, quơ quơ điện thoại, "Anh giải thích cho em chút, làm sao mới mấy tháng không về, trên mạng đã diễn kịch hào môn máu chó rồi?"
Nụ cười trên mặt Địch Thu Hạc cứng đờ, nhìn cậu một cái, quyết đoán xoay người chạy, nhanh chóng nói, "Hình như sàn nhà trên lầu còn chưa có lau, anh đi lau một chút."
Hạ Bạch dựng thẳng lông mày, xoay người liền đuổi theo, "Trở lại! Lau cái gì mà lau! Trước khi về ông ngoại đã để cho đám dì Hứa giúp chúng ta quét dọn qua phòng rồi, Địch ba tuổi anh đừng chạy!"
Địch Thu Hạc nghe vậy chạy càng nhanh.
Ngày đó cầm chứng nhận tốt nghiệp, vì tránh khỏi dẫn tới rối loạn, Hạ Bạch chỉ lúc chụp ảnh tốt nghiệp lộ diện, thời gian còn lại toàn bộ làm ổ trong ký túc cùng đám bạn cùng phòng tán gẫu đánh rắm, thu dọn đồ đạc thổn thức trước đây.
"Tiểu Nhã nói chờ tôi có thể một mình hoàn thành một hạng mục liền kết hôn với tôi." Ngưu Tuấn Kiệt vui vẻ khoe khoang.
"Tôi đã tìm xong người hướng dẫn nghiên cứu sinh rồi, sau này hẳn là sẽ ở lại trường." Trần Kiệt nâng mắt kính, nói đơn giản kế hoạch của mình đối với tương lai.
Vương Hổ xấu hổ sờ sờ đầu, có chút không nỡ nói, "Các cậu đều ở thành phố B, chỉ có tôi quyết định về quê...... Chờ tôi ở quê thu xếp xong rồi, hoan nghênh các cậu tới chơi, mẹ tôi vẫn luôn muốn gặp các cậu."
Hạ Bạch tiến lên ôm lấy hắn, vỗ vai hắn, "Rảnh rỗi nhất định tới, thi công chức cố lên."
"Cám ơn, cậu cũng phải thật tốt." Vương Hổ ôm lại cậu một cái, thanh âm thấp xuống, hốc mắt có chút phiếm hồng.
Trần Kiệt cùng Ngưu Tuấn Kiệt thấy thế đều trầm mặc xuống, không khí thương cảm tràn ngập.
Cộc cộc, cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ vang.
"Tôi đi mở tôi đi mở." Ngưu Tuấn Kiệt lau mặt nhảy lên, cố ý giương cao thanh âm vui vẻ nói, "Hẳn là lớp trưởng tới thăm chúng ta — Ơ? Thu Hạc?"
Hạ Bạch sửng sốt, nhanh chóng xoay người nhìn lại.
Địch Thu Hạc đội mũ đeo kính râm cầm máy ảnh đứng ở cửa, cười hướng bọn họ phất phất tay, tầm mắt rơi vào trên người Hạ Bạch, mỉm cười nói, "Thầy Hạ, tôi đi theo thầy chụp ảnh lâu như vậy, không biết có cái vinh hạnh, chụp cho thầy một bộ ảnh tốt nghiệp?"
Hạ Bạch hoàn hồn, cảm xúc thương cảm giảm xuống, cười vỗ vỗ các bạn cùng phòng, gọi, "Đi, chúng ta đi chụp ảnh, đại học Q lớn như vậy, đủ cho chúng ta chụp một ngày, buổi tối vẫn là tới chỗ cũ ăn lẩu?"
Đám người Ngưu Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn nhau, cũng cười theo, đứng dậy đáp, "Được, rốt cục chờ được tốt nghiệp, chúng ta nên chụp bộ ảnh hảo hảo ăn mừng chút, vậy hôm nay liền nhờ cậy Thu Hạc khi nhiếp ảnh gia cho chúng ta rồi?"
"Rất vinh hạnh." Địch Thu Hạc mỉm cười, nghiêng người làm thủ thế mời.
Mọi người cười đùa lần lượt ra cửa, Hạ Bạch đi ở cuối cùng, lúc đi ngang qua Địch Thu Hạc dừng lại chút, cười liếc anh một cái, "Cư nhiên gạt em bảo hôm nay có việc không thể tới, khuya về nhà sẽ thu thập anh."
"Anh sẽ hảo hảo hưởng thụ thu thập của em." Địch Thu Hạc khiêu mi, giơ tay lên chọt chọt lúm đồng tiền của cậu.
Hạ Bạch sửng sốt, sau đó lật mắt trắng với anh, xoay người đuổi theo bước chân các bạn cùng phòng.
Đêm đó, Weibo.
Bạch lại Bạch: Tốt nghiệp vui vẻ.【Hình ảnh】
Các fan: Ảnh đế si hán lại ngược cẩu rồi, mọi người chạy mau a! Không muốn béo 3 cân thì nhanh rút lui! Thủ tiêu chú ý giữ bình an!
Thời gian chuyển tới trung tuần tháng sáu, trong khẩn trương chuẩn bị hôn lễ, sinh nhật Hạ Bạch đến.
"Tới đây làm gì?" Địch Thu Hạc nghi ngờ đánh giá một chút trạm vé số nho nhỏ này, đỡ kính râm trên mặt, "Tiểu cẩu tử, em lúc nào thì thích mua vé số?"
"Kiếp trước đã thích rồi." Hạ Bạch dựa theo ngày tháng sinh nhật của mình mua một tấm vé số, sau đó kéo kéo tay bàn tay anh thả vé số tới, mỉm cười, "Tặng anh, may mắn cả đời của em."
Địch Thu Hạc khiêu mi, nhận lấy vé số sau đó móc tiền dựa theo ngày tháng sinh nhật của mình mua 10 cái vé số, một cỗ ý thức toàn bộ nhét vào trong tay cậu, cười nói, "Đáp lễ, may mắn 10 đời của anh, không trúng tới tìm anh, anh dựa vào cả đời bồi lại gấp đôi cho em."
Ý nghĩ lãng mạn trong lòng Hạ Bạch đều bị anh chọc cho không còn, tiện tay nhét vé số vào túi quần, ghét bỏ nói, "Anh khi nào thì may mắn qua, cái vẻ xui xẻo này của anh......"
Một trận tiếng còi cảnh sát đột nhiên từ đằng xa truyền đến, cắt đứt đối thoại của hai người.
"Chiếc xe lớn như vậy, làm gì?" Hạ Bạch nghi ngờ.
Địch Thu Hạc híp mắt, nhớ tới cuộc điện thoại Hình Thiệu Phong sáng nay gọi tới, cười đến ý vị thâm trường, "Hẳn là vận chuyển tù nhân tới nhà giam...... Được rồi, mặc kệ mấy cái này, anh dẫn em đi ăn bữa lớn, ăn mừng em lại béo thêm một tuổi."
"Cái gì gọi là béo thêm một tuổi." Hạ Bạch đạp anh một cước, chủ động thoải mái dắt tay anh, hướng cửa hàng đồ ngọt cách đó không xa đi tới, "Hôm nay quá nóng, ba ba dẫn con đi ăn kem giải nóng."
Có fan nhận ra hai người đứng cách đó không xa chụp ảnh rít gào, Địch Thu Hạc nhìn như hữu hảo kỳ thực khoe khoang hướng bên kia cười cười, sau đó nắm thật chặt tay Hạ Bạch kéo anh, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Năm phút sau, weibo.
Bạch lại Bạch: Tiểu cẩu tử muốn mua kem cho tui ăn, thật quan tâm. 【Hình ảnh】
Các fan: Tránh ra, mùa hè dễ béo phì, cự tuyệt lương cẩu!
Trong xe cảnh sát lái đi xa, Tần Lỵ mang trên mặt vết sẹo xấu xí cúi đầu ngồi ở trong xe cảnh sát, thẳng tưng nhìn chằm chằm nắm tay mình, lẩm bẩm độc thoại, "Xuân Hoa, mẹ không phải cố ý bỏ rơi con...... Hạ Tùng, con tại sao muốn đối với mẹ như vậy...... Không, tao là phu nhân chủ tịch Hoàng Đô, không phải phạm nhân...... Địch Biên, Địch Biên mày không chết tử tế được...... Địch Thu Hạc, đều tại dã chủng mày, dã chủng......"
Nữ cảnh ngục tạm giam bà ta lé mắt lạnh lùng liếc bà ta một cái, mặc không biểu tình nói, "Im lặng chút."
Tần Lỵ run lên, rụt vai lại, trầm trầm cúi đầu.
Nửa tháng sau, đêm trước hôn lễ.
Hạ Bạch chỉ ngây ngốc nhìn 10 cái vé số trong tay, lại nhìn nhìn mã số đoạt giải dừng hình trên TV, không dám tin, "Chời má, sao 10 cái này cũng trúng......"
"Tiểu cẩu tử, ngủ." Địch Thu Hạc mặc đồ ngủ đi tới, thấy cậu cầm vé số hướng TV ngẩn người, nghi ngờ một chút, sau đó nhớ tới cái gì, có chút buồn cười ngồi tới, sờ tóc cậu, "Được rồi, đừng buồn, không trúng rất bình thường, thật sự muốn, anh cho người làm cho em cái giải cá nhân?"
Hạ Bạch ngửa đầu lăng lăng nhìn anh, sau đó sụp đổ ngồi thẳng người nhu nhu tóc anh, ghen tị tới mắt đều đỏ, "Hóa ra cái số giải hạng nhất không ai mua kia là sinh nhật của anh, anh đây là cái vận khí quỷ gì, anh thật là...... Tức chết em, ông trời quả nhiên bất công, giải nhất của em đều nhiều tiền như vậy rồi, cái giải nhất này của anh, còn là 10 cái...... A a a, em muốn đánh chết anh!"
Địch Thu Hạc bị nhào tới đầy mặt mờ mịt, giơ tay lên sờ trán cậu, "Tiểu cẩu tử em làm sao vậy, bị bệnh?"
"Bệnh cả nhà anh!" Hạ Bạch tức giận, nhào anh một trận sau đó chạy như điên về phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại, quát, "Anh tối nay ngủ thư phòng, em tạm thời không muốn nhìn thấy anh!"
Địch Thu Hạc càng mờ mịt, lo lắng cau mày, "...... Chả lẽ là lo âu trước hôn nhân?"
Bên trong phòng, Hạ Bạch nhìn vé số xếp thành một hàng trên giường, túm gối cún qua, ngã xuống giường lăn lộn, "Gà cay gà cay gà cay, cho nên em ngay cả một chút phúc lợi giữ lại cuối cùng sau khi sống lại đều là càng thêm tiện nghi anh sao! Này không công bằng!"
Bên ngoài phòng, Địch Thu Hạc ngồi xếp bằng trên thảm ở trên đất, đầy mặt nghiêm túc gửi tin nhắn cho Khương Tú Văn, viết: Tiểu Bạch lo âu trước hôn nhân làm sao bây giờ?
Ngoài cửa sổ, ánh sao rải đầy không trung, biểu thị ngày mai sẽ là trời đẹp.
__________ HOÀN CHÍNH VĂN __________
_________________
Hầy thế là chính văn bộ này hết rồi các thím ạ:(((((( Chúng ta sắp phải xa cặp đôi Chim - Chó rồi TT_TT PN đầu tiên sẽ làm đám cưới của đôi chẻ, các PN còn lại thì tui chưa rõ ="=