Điện thoại di động nện ở trong giỏ quả trên bàn, phát ra một âm thanh khó chịu. Khương Tú Văn nhìn lại đột nhiên hảo hữu phát thần kinh, trong lòng bất đắc dĩ quả thực muốn đột phá chân trời, nghiêng người nhặt điện thoại của anh lên, hỏi, "Cậu làm sao vậy? Tiểu chủ trì kia lại quấn lấy cậu?"
Địch Thu Hạc lâm vào trong khủng hoảng rơi ngựa, đầy đầu đều là bộ dáng tiểu cẩu tử cười nhạo anh, đâu còn có tâm tư nghe hắn nói chuyện, ấn đầu yên lặng sụp đổ.
Không cứu được rồi.
Khương Tú Văn than thở, vừa mới chuẩn bị hỏi tiếp, điện thoại trong tay lại đột nhiên rung lên, màn hình ngay sau đó sáng lên, lại một tin nhắn mới gửi tới.
Bạch lại Bạch: Cậu không phải lại khổ sởđi, lão Tam, nghĩ thoáng chút, tính cách Lưu Hoan Hoan không hợp với cậu, cậu đáng được tốt hơn.
Khương Tú Văn nghi ngờ lại ngoài ý muốn, "Đây không phải người lần trước cậu bảo tôi đăng wechat của cậu giúp cậu rep lại tin nhắn sao, tôi nhớ lúc ấy cậu còn cố ý dặn tôi bảo tôi chèn thêm một cái icon mặt cười vào cuối, cậu ấy sao gọi cậu là lão Tam? Người này rốt cục là ai, "fan nam" kia của cậu?"
"Cậu ấy gọi tôi là lão Tam?" Địch Thu Hạc vụt một cái ngẩng đầu, nhanh chóng hồi hồi máu sống lại, nhào qua đoạt lại điện thoại di động, nhìn lại nhìn cái tin nhắn này, biểu tình không ngừng biến ảo, cuối cùng dừng hình ở phẫn nộ, cằm khẽ nhếch, dùng sức gõ chữ.
Một con chim sinh vào mùa thu: Mình không phải lão Tam! Mình không có bạn gái cũ! Bạn đổ oan mình! Bạn làm mình sợ!
Gửi xong cảm thấy ngữ khí không đúng, hình như không phù hợp với hình mẫu "em gái manh", lại nhanh chóng bổ sung.
Một con chim sinh vào mùa thu: Mình làđộc thân quý tộc đáng yêu ^-^
Một con chim sinh vào mùa thu: Cảm ơn hình của bạn, mình rất thích.
Lại do dự một chút, liếc Khương Tú Văn một cái, nghiêng người, lấy tay ngăn cản màn hình điện thoại, nhanh chóng gõ chữ.
Một con chim sinh vào mùa thu: Moa moa ta.
Khương Tú Văn nhìn bộ dạng anh lén lút gửi tin nhắn, tang thương trong lòng rốt cục áp không được, mãnh liệt nhào ra...... Ban đầu hắn rốt cuộc là trúng cái tà gì, mới sẽ làm bạn với tên bệnh thần kinh như vậy!
Hạ Bạch nhìn thấy hồi âm của "lão Tam" ngẩn người, tầm mắt chuyển qua phía trên khung đối thoại, lúc này mới phát hiện mình nhất thời hoa mắt, mở ra tài khoản người mua màu ảnh đại diện tương tự với lão Tam, gửi sai tin nhắn rồi. Ảnh đại diện của hai người đều là màu cà phê, nhìn qua rất giống, hơn nữa điện thoại của cậu là hàng loại rẽ, sắc độ màn hình có chút vấn đề, cho nên vừa không chú ý, liền trực tiếp gửi nhầm.
Nói xấu sau lưng người khác còn gửi nhầm, chuyện này náo...... Cậu hơi có chút lúng túng, lại cảm thấy người mua thật sự tri kỷ, lại cố ý dùng loại rep vừa chọc cười vừa manh này giúp cậu đè ép xuống.
Thật là một em gái manh tri kỷ tính cách siêu tốt. Còn có sau này phải chú ý không thể tiếp tục ở sau lưng nói xấu người khác, quá tổn hại nhân phẩm. Cậu nghĩ như vậy, vội vàng rep xin lỗi.
Bạch lại Bạch: Xin lỗi, gửi lầm người rồi.
Bạch lại Bạch: Cảm ơn nhắc nhở, moa moa ta.
Gửi xong vừa vặn stylist tới tìm cậu nói chuyện, cậu liền thu lại điện điện thoại, đi theo stylist tới trong xe chọn một bộ quần áo cần mặc cho Dương Phù.
Nghĩ tới Dương Phù là chủ trì kênh trẻ em, cậu sau khi quét nhìn một lần quần áo treo trong xe, làm chủ cho cô chọn mấy bộ trang phục thiên về thiếu nữ để cho cô chọn, vì thế stylist còn cười cậu hai câu, nói rất ít nhìn thấy nhiếp ảnh gia tự mình tới chọn quần áo cho người mẫu, hỏi cậu có phải coi trọng tiểu cô nương xinh đẹp người ta hay không.
Đối với loại nói đùa thiện ý mang theo trêu chọc này, cậu luôn luôn thích dùng nụ cười "Xấu hổ ngượng ngùng" miễn cưỡng qua, lần này cũng không ngoại lệ.
Stylist là nữ nhân trung niên, con cái trong nhà lớn xấp xỉ Hạ Bạch, thấy cậu cười đến thảo hỉ (*), quả nhiên không đành lòng tiếp tục trêu chọc cậu, ngược lại tán gẫu với cậu cái khác, sau đó liền bị Hạ Bạch dùng mấy vấn đề nhỏ giống như tùy ý câu được một đám lớn nhan viên bát quái của Thánh Tượng.
((*) từ này có nghĩa là mang tới niềm vui cho người khác, làm cho người khác vui vẻ)
Dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị xong trang phục make up, Hạ Bạch tạm biệt thợ trang điểm, mang theo Dương Phù tới chỗ chụp ảnh.
"Xin lỗi, cô Lưu chọn trúng cảnh chỗ này trước rồi, đã bắt đầu chụp, mọi người trước tiên dùng bên kia a." Mã Quần ngăn cản hai người, chỉ chỉ cảnh một chỗ khác đã dỡ một nửa, đầy mặt xin lỗi.
Hạ Bạch dừng một chút, liếc mắt nhìn Lưu Hoan Hoan trên người mặc quần dài gợi cảm lại bá chiếm cảnh xích đu trên hành lang đầy hoa tươi, lại liếc nhìn cảnh rừng rậm thô sơ dã tính của Mỹ đã dỡ một nửa lộ ra vẻ đặc biệt ngổn ngang, suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía Dương Phù, trưng cầu ý kiến nói, "Chúng ta không chụp ở cảnh này, tới bên hồ, có thể không?"
Dương Phù cũng liếc mắt nhìn Lưu Hoan Hoan bên kia, vẫn như cũ cười đến ôn hòa, gật đầu, "Toàn bộ nghe Tiểu Hạ tiên sinh."
Hạ Bạch cũng cười cười với cô, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Mã Quần, thái độ phai nhạt rất nhiều, cũng không tiếp tục khách khí như lúc trước, nói thẳng, "Người chỉnh ánh sáng đâu, phân người đi theo tôi." Ảnh người không thể so với phong cảnh, chính ánh sáng vẫn là rất quan trọng.
Áy náy trên mặt Mã Quần càng đậm, tỏ ý team đã được Mã Hành Thông sai khiến tới xoay vòng vòng, khó xử nói, "Bên này có chút bận rộn, có thể không chia người ra được...... Nếu không mọi người chờ chút?"
Đợi thêm trời sắp tối rồi, chỉnh sáng cũng vô dụng.
Đây quả thực rõ ràng gây khó dễ, Hạ Bạch cau mày, nhìn quanh một chút những nhân viên làm việc khác, thấy bọn họ rối rít tránh tầm mắt mình, trong lòng có chút tức giận. Trong nghề lục đục với nhau cùng xu lợi tránh hại cậu có thể hiểu, cũng không thèm để ý, nhưng hiện tại cậu vì khách hàng làm việc, vì Thánh Tượng làm việc, mọi người công tư không phân biệt được như vậy, thật là quá không có đạo đức nghề nghiệp.
"Tôi thấy bên kia còn có tấm chiếu sáng dư, Tiểu Hạ, tôi giúp cậu." Lâm Nhuệ từ bên ngoài đi tới, cũng không thèm nhìn tới Mã Quần, trực tiếp đi lấy tấm ánh sáng vào trong tay.
Hạ Bạch biểu tình dừng lại, cũng không phản ứng với Mã Quần nữa, gật đầu cười với Lâm Nhuệ, ra hiệu bên hồ nói, "Vậy trước tiên cảm ơn anh Lâm, thời gian không còn sớm, chúng tra trước tới bên hồ đi."
"Tôi cũng đi." Một thợ trang điểm nhỏ chạy tới, cầm trong tay hòm trang điểm, "Tôi có thể giúp cô Dương bổ trang."
Dương Phù cười cười với cô, "Cảm ơn."
"Không, không cần khách khí." Thợ trang điểm nhỏ mặt hồng hồng trả lời.
Chờ Lưu Hoan Hoan lúc rảnh trang điểm lại, Mã Hành Thông một bên chỉnh máy ảnh, một bên nói, "Bọn họ chỉ đi bốn người? Không dùng máy ảnh công ty cung cấp?"
"Không dùng, Hạ Bạch dùng là máy ảnh của mình." Mã Quần đưa tới một chai nước, do dự chút nói, "Chú, chúng ta như vậy sẽ không tốt lắm hay không, Hạ Bạch dù sao cũng là chị Lý nâng đỡ, Dương Phù lại là người của đài truyền hình, chúng ta như vậy, có thể đắc tội với chị Lý và đài truyền hình hay không?"
"Không sao." Mã Hành Thông không quá để ý khoát khoát tay, ngữ khí có chút lãnh, "Lý Như gần đây có chút bành trướng, một công ty nhiếp ảnh thành công nể trọng nhất chính là nhiếp ảnh gia, mà không phải giám đốc gì đó, về phần Dương Phù, một chủ trì thực tập mà thôi, người mới trong người mới, đài truyền hình sẽ không vì người mới này trở mặt với Thánh Tượng."
Mã Quần gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó càng thêm ân cần vuốt mông ngựa, "Vẫn là chú hiểu rộng."
"Cho nên học nhiều chút." Mã Hành Thông ôn hòa nhìn hắn một cái, than thở, "Cháu a, chính là quá thành thực."
Đảo mắt lại nửa tiếng trôi qua, mặt trời đã nghiêng về phía Tây, quay chụp rốt cục kết thúc một giai đoạn.
Lưu Hoan Hoan cầm quần dài đi tới bên cạnh Mã Hành Thông, nhìn mấy tấm hiệu quả thành hình, hết sức hài lòng tâng bốc Mã Hành Thông mấy câu, sau đó làm bộ như lơ đãng hỏi, "Tiểu Phù bên kia thế nào, còn chưa chụp xong sao? Đúng rồi, Tiểu Hạ tiên sinh kia tới Thánh Tượng mọi người đã bao lâu, trẻ tuổi vậy đã là nhiếp ảnh gia rồi, thật lợi hại."
"Không lâu, một nhân viên làm thêm mới tuyển vào bổ khuyết mà thôi, đường phải đi còn dài." Mã Hành Thông nhàn nhạt trả lời, hoàn toàn không thèm để ý lời này của hắn cùng lời cháu của hắn lúc trước giới thiệu Hạ Bạch hoàn toàn đi ngược lại, thu hồi máy ảnh sau đó gọi nhân viên làm việc tới, hỏi, "Hạ Bạch đâu? Bảo cậu ấy tốc độ nhanh chút, mọi người nhanh chóng kết thúc công việc. Chụp không tốt cũng không cần cứ lề mề, cậu ấy là người mới, năng lực ở đâu, chụp thêm một lát cũng không nhất định có thể chụp tốt hơn."
Nhân viên làm việc bị hắn gọi có chút lúng túng nhìn Lưu Hoan Hoan một cái, trả lời, "Tổ trưởng Mã, Tiểu Hạ và cô Dương nửa tiếng trước đã chụp xong rời đi...... Cô Dương vốn định chờ cô Lưu cùng đi, nhưng không khéo đài truyền hình bên kia gọi điện thoại tới giục cô ấy trở về, Tiểu Hạ thấy cô ấy sốt ruột, đã trước tiên tiễn cô ấy đi."
"Bọn họ sớm rời đi?" Mã Quần nhịn không được chen vào nói.
Nhân viên làm việc gật đầu, "Đã đi một lát rồi."
Mã Hành Thông biểu tình trở nên lúng túng, lại hỏi, "Vậy cuộn phim cậu ta chụp được đâu? Có giao lên không?"
"Giao rồi, nhưng giao lên chính là bản dự phòng, bản gốc cậu ấy mang đi rồi, nói muốn chỉnh một chút sau đó đưa cho giám đốc Lý xem qua." Nhân viên làm việc trả lời.
Chỉ nộp bản dự phòng, còn cố nói rõ muốn tự mình chỉnh ảnh sau đó trực tiếp giao cho Lý Như, đây là đang đề phòng hắn ni! Mã Hành Thông trong lòng đã bị hành động của Hạ Bạch tức điên, nhưng cố kỵ Lưu Hoan Hoan ở nơi này, không muốn để cho người ngoài nhìn chê cười, liền ra vẻ rộng lượng khoát tay áo, nói, "Tôi biết rồi, tùy cậu ấy đi. Cậu ấy lần đầu chụp ảnh, khẩn trương không tự tin là điều bình thường, để cho giám đóc Lý xem một chút cũng tốt."
Lưu Hoan Hoan cúi đầu gom gom tóc, khóe miệng nhếch lên một độ cong khinh miệt.
Làm thêm, lần đầu chụp, xí, còn tưởng rằng Hạ Bạch kia có bao lợi hại chứ, hóa ra chỉ như vậy. Đúng vậy, một quỷ nghèo, sao có điều kiện đi phát triển loại sở thích đốt tiền như chụp ảnh này chứ, ảnh của Dương Phù bị người như vậy chụp ra, hẳn đã hỏng đi.
Cô ta giơ tay lên che miệng làm bộ như ngáp, đè xuống nụ cười khóe miệng nhịn không được lộ ra, nhớ tới vị trí thay thế mình nhìn trúng kia, trong lòng đại định.
Dương Phù tạm biệt Hạ Bạch, ngồi vào trong xe nhà mình phái tới đón người, nụ cười dịu dàng trên mặt bị hưng phấn thay thế, lấy điện thoại ra bấm số dì út, kích động nói, "Dì út, con nói với dì, hôm nay con gặp được một nhiếp ảnh gia siêu Q siêu khả ái siêu lợi hại! Cậu ấy chụp con cực đẹp, giống như tiên nữ hạ phàm vậy! Dì gần đây không phải đang buồn tìm khong được nhiếp ảnh gia trang phục thích hợp sao, con cảm thấy cậu ấy có thể được! Thật đấy không lừa dì, cậu ấy siêu giỏi! Kiên nhẫn lại quan tâm, cười lên còn có má lúm đồng tiền, nếu không phải con đã có hôn phu, con khẳng định theo đuổi cậu ấy!"
Chu Kha lật sổ sản phẩm cấp dưới đưa lên, cười trả lời, "Thật có tốt như con nói? Con khen người khác như vậy, cẩn thận Trạch Hàng biết rồi ghen. Đúng rồi, con ở Ngũ Đài thích ứng sao rồi? Không quen cứ nói, chúng ta tùy thời có thể đổi chỗ, dù sao cha con cũng là đài trường, có tài nguyên không cần lãng phí."
"Con thích ứng rất tốt." Dương Phù ngồi liệt trên chỗ ngồi phía sau xe, nhớ tới bộ mặt đáng ghét kia của Lưu Hoan Hoan, nhăn mũi, nói lẩm bẩn, "Mọi người đều rất tốt, cùng các bạn nhỏ làm tiết mục chơi cũng rất vui, nhưng con nói với dì a......"
Chu Kha kiên nhẫn nghe cô càm ràm, nhìn cột nhiếp ảnh gia đồng phục còn thiếu trên sách sản phẩm nhãn hiệu Thiếu Nữ mới thành lập, nhức đầu thở dài.
Công ty phát triển quá nhanh cũng không nên, nhân tài khó cầu a.