Nhan Viện bị biểu tình đột nhiên trở nên kém của cậu dọa tới, cho rằng mình nói sai cái gì, liên tục không ngừng nói xin lỗi, lại bắt đầu khẩn trương lên.
"Không phải vì cậu." Hạ Bạch dịu xuống biểu tình trấn an cô mấy câu, đợi tâm tình cô nàng lại lần nữa ổn định sau đó càng cặn kẽ hỏi thăm tình huống lúc đó, sau khi biết được thiếu nữ gọi điện thoại kia từng mang theo hai cô gái khác đi qua trên lầu khách sạn, trong lòng có tính toán, nói cám ơn với Nhan Viên, sau đó thừa dịp lễ trao giải còn chưa bắt đầu, quay lại từ xa hướng Địch Thu Hạc ra hiệu một chút, đứng dậy đi ra bên ngoài phòng.
Lục tục có người tham gia buổi lễ vào hội trường ngồi xuống, Hạ Bạch mang theo Địch Thu Hạc tránh khỏi đám người, đi tới một góc không có ai.
"Sao thế?" Địch Thu Hạc thấy cậu vẻ mặt nghiêm túc, cũng theo đó nhíu lông mày, quan tâm hỏi, "Là xảy ra chuyện gì sao? Anh để ý chỗ ngồi hôm nay là dựa theo quốc tịch và trường học xếp, người ngồi bên cạnh em có phải tìm em phiền toái?"
"Không phải." Hạ Bạch lắc đầu, ngắn gọn thuật lại tán gẫu sau ngồi xuống cùng Nhan Viện một lần, hỏi, "Thiệu Phong và ông ngoại anh lần này không phải đều phái bảo tiêu đi theo chúng ta sao? Anh nhét người đâu rồi?"
Nghe xong suy đoán của cậu, biểu tình Địch Thu Hạc cũng trở nên lúng túng, nhưng cố kỵ cảm xúc của Hạ Bạch, lại miễn cưỡng đè xuống, trấn an sờ sờ tóc cậu, ôn thanh trả lời, "Bởi vì sợ em cảm thấy phiền, cho nên anh không để cho bảo tiêu đi cùng máy bay chúng ta tới đây, bọn họ là rạng sáng hôm qua tới bên này. Buổi chiều hôm qua chúng ta lâm thời ngồi xe tới trấn nhỏ, bọn họ không đuổi kịp, anh liền để cho bọn họ tự do hoạt động nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại hẳn là đang ở bên ngoài hậu trường, em muốn làm cái gì?"
Hồi đó mục đích chủ yếu bọn họ mời bảo tiêu là muốn phòng ngừa Địch Biên xông loạn vào biệt thự, bình thường lúc hai người du lịch cá nhân cũng không quen để cho bảo tiêu đi theo, sắp tới Địch Thu Hạc bởi vì nguyên nhân《Thành gia quân》 nhiều lần đi ra ngoài làm hoạt động tuyên truyền, thường xuyên có thể gặp phải fan cuồng và cẩu tử chụp ảnh, Hình Thiệu Phong và Phạm Đạt không yên lòng, liền cứng rắn quy định anh cho dù du lịch cá nhân cũng phải tùy thân mang theo bảo tiêu, cho dù không để cho người đi theo, cũng phải để cho bảo tiêu ở nơi có thể nhanh chóng chạy tới bên cạnh anh.
Hiện tại Hạ Bạch vô cùng cảm tạ phần không yên lòng này của Hình Thiệu Phong và Phạm Đạt.
"Anh để cho bọn họ vào phòng khách sạn của chúng ta lục soát một chút, xem có webcam cỡ nhỏ hay không, nhớ để cho hành động bí mật chút, làm bộ như vào phòng giúp chúng ta cầm đồ vậy." Hạ Bạch phân phó, nhìn một cái thời gian, thấy lễ trao giải sắp bắt đầu, sợ muộn đi vào trong sẽ có vẻ không lễ phép, thế là tăng nhanh tốc độ nói, "Bắt đầu từ bây giờ, bất kỳ fan nào đi lên tìm anh muốn ký tên muốn chụp ảnh chung, anh toàn bộ không cần lo, không được để cho người gần người, gọi hai bảo tiêu đi vào theo sát bên cạnh anh, buổi lễ kết thúc em liền tới tìm anh...... Thôi vậy, anh trực tiếp đi ra ngoài hợp lại với bảo tiêu đi, buổi lễ đừng tham gia, vạn nhất người nhà ngồi xung quanh anh có một người tâm mang quấy rối......"
"Tiểu Bạch." Địch Thu Hạc cầm tay cậu, trấn an niết niết, nói, "Đây là giải thưởng quốc tế đầu tiên em cầm được, buổi lễ anh không muốn bỏ qua. Em yên tâm, cho dù có người muốn đối với anh tâm mang quấy rối, buổi lễ này đối phương cũng không dám động, bởi vì nơi này chuyên gia nghệ thuật các giới quá nhiều, tùy tiện đả thương một người chính là chuyện đại sự, cho nên đừng lo, em chuyên tâm tham gia buổi lễ, những chuyện khác giao cho anh, sẽ không có chuyện gì."
Hạ Bạch vẫn là không yên lòng, "Nhưng mà......" Khuôn mặt là mạng của một diễn viên, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì......
"Không có gì nhưng nhị, có phúc tinh em ở đây, anh sẽ không sao cả." Địch Thu Hạc ôm vai cậu, dẫn cậu ra bên ngoài, đẩy cậu vào hội trường, cười nói, "Hơn nữa trong hội trường khắp nơi đều là người với webcam, tuyệt đối an toàn hơn bên ngoài, anh ở đây em quay đầu lại là nhìn thấy, đừng tự mình dọa mình."
"Làm sao tự mình dọa mình......" Hạ Bạch cau mày phản bác, trong lòng cũng hiểu được anh nói đúng, thế là không khuyên anh rời đi nữa, sau khi đi tới cửa hội trường dặn dò, "Anh đừng chạy loạn, cách năm phút nhắn tin cho em, buổi lễ kết thúc ở cửa chờ em, hiểu?"
"Hiểu rồi ạ, ông quản gia nhỏ." Địch Thu Hạc cười niết niết mặt cậu, đẩy mạnh cậu về phía sau xoay người, thu lại nụ cười trên mặt, lấy điện thoại ra gọi cho đội trưởng bảo tiêu.
Buổi lễ đúng giờ bắt đầu, sau tiết mục biểu diễn làm nóng sân khấu, người chủ trì lên đài, trước hết mời người phụ trách phía ban tổ chức đi ra nói vài lời, sau đó một xướng một họa nhớ lại một vài chuyện ngày xưa, khẳng định một chút hiện tại, lại dự báo tương lai một chút, cuối cùng rẽ đề tài tới trên chính đề hôm nay — trao giải.
Giải thưởng là dựa theo tổ trao tặng, tổ nhiếp ảnh thật không khéo lại xếp cuối cùng, Hạ Bạch cảm thấy tâm tình càng kém.
"Cậu có phải cũng rất khẩn trương hay không?" Nhan Viện thấy cậu biểu tình căng thẳng, cho rằng cậu giống mình không quen trường hợp như vậy, nhanh chóng thân thiết từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa đưa tới, nhỏ giọng nói, "Nghe nói ăn ngọt có thể giảm bớt khẩn trương, cho này."
Hạ Bạch từ trong các loại nghĩ lung tung hoàn hồn, quay đầu lại nhìn vị trí Địch Thu Hạc một cái, thấy anh an ổn ngồi ở vị trí người nhà, còn hướng bên này mỉm cười một cái, thần kinh căng thẳng hơi thả lỏng, nhận lấy kẹo Nhan Viện đưa tới, lễ phép nói cám ơn.
Kẹo là loại kẹo sữa cần phải xé hết cả giấy bọc mới có thể mở ra, tuyệt đối không tồn tại khả năng bị người động tay chân, cậu niết niết viên kẹo cứng bên trong, trong lòng có chút cảm khái.
Khác với người phụ trách viện bảo tàng công lợi, Nhan Viện tựa hồ được nuôi tới vô cùng đơn thuần, còn hết sức nhát gan, nhưng tính tình rất thiện, là một cô nương rất hiểu biết rất thân thiết rất tinh tế.
Nghệ thuật là có thể nhìn ra thiện ác, có thể được người của viện bảo tàng chủ động đưa ra yêu cầu lưu giữ tác phẩm, nhân phẩm hẳn sẽ không quá kém.
Cậu bỏ kẹo vào trong miệng, nôn nóng lo lắng trong lòng tựa hồ theo vị ngọt lan tràn hơi giảm bớt một chút, dư quang quét tới tay Nhan Viện khẩn trương vặn váy, nghiêng người hơi sáp qua, thấp giọng trấn an nói, "Cậu rất tuyệt, sẽ có kết quả tốt." Theo cậu biết, tác phẩm Nhan Viện tham gia trận chung kết đã sớm hoàn thành, không có bị ảnh hưởng của sự kiện tin đồn, như vậy dựa theo quỹ tích phát triển của kiếp trước, cô hẳn vẫn là xếp thứ 3 tổ hội họa.
Nhan Viện được khen ngợi của cậu khiến cho sửng sốt, sau đó mặt xoạt một cái đỏ, kích động lại cảm kích nhìn về phía cậu, nói năng lộn xộn, "Cám ơn cậu khen tôi, tôi, chuyện cha tôi thật sự xin lỗi, tôi không biết ông ấy sẽ làm như vậy...... Tóm, tóm lại, cám ơn."
Hạ Bạch nhanh chóng tỏ vẻ không cần khách khí như thế, thái độ tự nhiên hơn trước rất nhiều.
Điện thoại trong túi áo đột nhiên điên cuồng rung, cậu dừng một chút, quay đầu nhìn phía ngồi sau một cái, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt tràn đầy ghen tỵ, nhịn không được híp mắt cười cười, lo lắng khẩn trương trong lòng triệt để giảm bớt.
Tổ hội họa là tổ nhỏ trao giải thứ 2 từ dưới lên, Nhan Viện lấy thành tích thứ năm đấu bán kết, nghịch tập trở thành quý quân (*), lúc nghe khách quý trao giải đọc lên tên tiếng Anh của cô, cô nàng hồi lâu cũng không kịp phản ứng.
((*) quý quân: xếp hạng thứ 3. Chắc mọi người hay nghe tới quán quân với á quân hơn nhể)
"Chúc mừng, mau lên sân khấu đi." Hạ Bạch thân thiết nhắc nhở một câu.
Nhan Viện hoàn hồn, đột nhiên đứng dậy khom lưng dùng sức ôm cậu một cái, sau đó luống cuống tay chân chỉnh lại tóc váy, đỏ mặt lên sân khấu, dẫn tới một trận tiếng cười thiện ý phát ra của các khách quý dưới sân khấu, ngay sau đó đầy tiếng vỗ tay khích lệ tự phát vang lên.
Điện thoại trong túi áo không chút nào ngoài ý muốn lại lần nữa rung điên cuồng, Hạ Bạch bất đắc dĩ quay đầu lại, hướng bình dấm nào đó giơ giơ một viên kẹo khác Nhan Viện đưa cho cậu.
Địch Thu Hạc giận đến thiếu chút nữa từ trên ghế ngồi nhảy dựng lên, nhíu nhíu mày dùng tầm mắt tàn bạo lăng trì viên kẹo trong tay cậu.
Hạ Bạch cười nhẹ ra tiếng, ngay trước mặt anh mở kẹo ra ăn.
Trong mắt Địch Thu Hạc toát ra sát khí.
Người xem kẹp giữa bọn họ: Xảy ra chuyện gì? Tiểu tử ngồi trước kia sao vẫn cứ nhìn về phía bọn họ? Là quá khẩn trương tìm khích lệ của cha mẹ sao? Oa, thật là một tiểu tử đáng yêu.
Các người nhà của tuyển thủ dự thi khác xung quanh Địch Thu Hạc:...... Coi như bọn họ bị mù đi.
Giải thưởng tổ hội họa sau khi trao xong, rốt cục cũng tới tổ nhiếp ảnh cuối cùng.
Địch Thu Hạc lập tức khẩn trương lên, ngay cả tin nhắn cũng quên gửi, mắt lấp lánh hữu thần nhìn màn hình lớn, làm như muốn đem tấm thẻ trong tay khách quý trao giải đốt ra một cái lỗ.
Hạ Bạch ngược lại rất bình tĩnh, còn có Nhan Viện không đi trấn an đột nhiên cũng trở nên khẩn trương.
Quý quân, á quân......
"Quán quân: Sinh viên khoa tin tức đến từ đại học Q nước Hoa, Hạ Bạch!" Khách quý trao giải cao giọng đọc tên lên, cười mời quán quân lên sân khấu, sau đó dẫn đầu vỗ tay.
Người xem dưới sân khấu cũng theo đó vỗ tay, tầm mắt ở trên chỗ ngồi tuyển thủ quét tới quét lui, muốn biết vị vô địch tổ nhiếp ảnh nhân khí cao nhất kia rốt cục là bộ dáng gì.
"Là cậu! Vô địch! Là vô địch! Tôi biết ngay cậu nhất nhất là vô địch!" Nhan Viện kích động tới cực kỳ, chủ động lại lần nữa ôm cậu, cư nhiên vui vẻ tới khóc, "Thật sự quá tốt, không có ảnh hưởng tới cậu thật sự quá tốt, chúc mừng cậu."
Hạ Bạch ôm lại cô một cái, trấn an vỗ vỗ lưng cô, sau đó buông cô ra, hướng Địch Thu Hạc ở hàng sau trợn mắt nhìn sang quăng nụ hôn gió, xoay người cất bước trong tiếng vỗ tay của khán giả lên sân khấu.
Địch Thu Hạc đầu tiên là trợn mắt, sau đó nhanh chóng giơ tay lên bưng kín nửa mặt dưới, nhìn chằm chằm người yêu trên sân khấu ở vị trí trung tâm ánh đèn, cau mày, đỏ mặt.
Quá, quá đáng yêu, cư nhiên quăng nụ hôn...... Làm nũng cũng không thể được! Đừng tưởng anh sẽ bởi vì một nụ hôn gió liền không tính toán nợ cậu cùng nữ nhân khác ôm ôm ấp ấp!
Từ trong tay khách quý trao giải nhận lấy cúp và giấy chứng nhận bó hoa, sau thủ tục bắt tay với mọi người, khách quý trao giải bắt đầu lệ cũ hỏi thăm cảm thụ đoạt giải.
"Đầu tiên phải nói, đương nhiên vẫn là cảm ơn." Hạ Bạch nhắm ngay micro, không chút luống cuống cười cười với khán giả dưới sân khấu, dùng ngoại ngữ lưu loát đem trường học giáo viên bạn cùng phòng bên thi đấu toàn bộ cám ơn một lần, sau đó chuyển lại tiếng mẹ đẻ, tầm mắt quét qua vị trí Địch Thu Hạc dưới sân khấu, mang theo cười ní, "Cuối cùng, hi vọng anh có thể làm người mẫu chụp hình của em cả đời." Nói xong rời khỏi micro, lại lần nữa hướng khán giả và khách quý dưới đài cám ơn, hữu lễ xuống đài.
Tiếng vỗ tay lại lần nữa vang lên.
Địch Thu Hạc đơ đơ giơ điện thoại, trong giao diện máy ảnh mở ra đã không có thân ảnh Hạ Bạch. Anh ước chừng bối rối rất nhiều giây mới phục hồi tinh thần lại, kích động tới đầy đầu ý nghĩ lung tung tán loạn.
Người mẫu cả đời...... Cả đời...... Là cậu muốn như vậy sao? Có phải anh hiểu lầm hay không...... Không! Khẳng định không phải hiểu lầm! Nhất định là cậu nghĩ như vậy! Không phải cũng phải vậy!
Anh nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm Hạ Bạch ở hàng trước sau khi ngồi xuống trò chuyện vui vẻ với Nhan Viện, vừa vui vừa giận, vừa muốn vớt cậu tới trong ngực hung hăng nhéo một cái, lại muốn đè cậu lại đánh mông cậu, trong lòng giống như phóng một con thỏ, nhảy tới nhảy lui một giây cũng không yên ổn.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Hạ Bạch lập tức mang theo cúp lui khỏi hội trường, lại không ở cửa tìm được thân ảnh Địch Thu Hạc, nhất thời bối rối, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Địch Thu Hạc.
Điện thoại vừa mới gẩy ra, tiếng chuông quen thuộc đã từ trong góc cách đó không xa truyền tới, cậu sửng sốt, vừa định quay đầu nhìn lại, bả vai đã bị người ấn xuống, sau đó thân thể bị mang theo chuyển đến một góc khác, bị vây vào trong ngực người nào đó.
"Tiểu cẩu tử, chúng ta trở về liền kết hôn." Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, mơ hồ mang theo chút mùi vị nghiến răng nghiến lợi, ngay sau đó vành tai khẽ đau nhói một cái, giống như là bị người cắn một ngụm.
Thân thể Hạ Bạch căng thẳng buông lỏng, lúc này mới phát hiện mình bị Địch Thu Hạc kéo tới trong khúc rẽ lối đi an toàn, cười vỗ vỗ vai anh, cố ý trả lời, "Kết cái gì mà kết, cẩn thận rụng fan."
"Rụng hết cũng không sao cả." Địch Thu Hạc đem tay cậu túm lấy vòng ngang hông mình, lại lần nữa ôm chặt cậu, giống như con cún cọ cọ tóc với má cậu, "Sống với anh chính là em, không phải là fan. Anh sau này chỉ quay ít phim, những công việc khác tất cả đều không nhận, fan sớm muộn cũng sẽ rụng sạch."
Hạ Bạch bị ngữ khí bốc đồng này của anh chọc cười, hỏi, "Vậy nếu như em muốn chụp bìa tạp chí, muốn mời anh đi làm người mẫu bìa, công việc này anh có nhận hay không?"
Địch Thu Hạc dừng một chút, bổ sung, "Công việc có liên quan với em anh nhận."
"Xuẩn muốn chết." Hạ Bạch giơ tay lên gõ đầu anh một cái, nghe đám người phía ngoài đi qua huyên náo, trong lòng tràn đầy bình tĩnh thỏa mãn, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh nói, "Được rồi, buông ra đi, bảo tiêu tìm không được chúng ta nên nóng nảy."
Địch Thu Hạc cũng biết nơi này không phải là chỗ thân mật, không quá vui vẻ buông cậu ra, niết niết mặt cậu, cau mày nói, "Chờ trở về khách sạn mới hảo hảo thu thập em." Nói tới đây nghĩ đến cú điện thoại bảo tiêu vừa gọi tới, mặt càng thêm đen, "Không, khách sạn vẫn là tạm thời đừng về, bên trong quả nhiên có webcam."
Hạ Bạch sửng sốt, cũng nhớ tới vụ này, tâm tình tốt lập tức không còn.
Trong thời gian bọn họ tham gia lễ trao giải, đám bảo tiêu nhận được mệnh lệnh làm bộ như thu dọn đồ đạc tiến vào phòng khách sạn, rất nhanh liền phát hiện ra 2 webcam cỡ nhỏ, sau đó bất động thanh sắc lui ra ngoài, bắt đầu điều tra nhân viên khả nghi thời gian gần đó từng vào phòng.
"Tôi nghi là người nào đó thừa dịp nhân viên phục vụ quét dọn phòng lẻn vào, sau đó núp chờ nhân viên rời khỏi lắp webcam." Đội trưởng bảo tiêu Chu Lợi nói suy đoán của mình, cau mày nói, "Nếu muốn biết cụ thể ai làm, phải điều tra giám sát của khách sạn. Địch thiếu, muốn báo cảnh sát không?" Báo cảnh sát mới có thể tiếp tục điều tra, nơi này dù sao cũng là nước ngoài, bọn họ làm việc không tiện.
Địch Thu Hạc suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Tạm thời không báo, người vào phòng tôi lắp giám sát tám chín phần mười là Địch Xuân Hoa tìm đến, cô ta hẳn còn có động tác tiếp theo, chúng ta chờ túm được cô ta hiện hành mới báo, tránh cho cô ta chạy mất."
Hạ Bạch nghi ngờ, "Túm được cô ta hiện hành? Túm thế nào?"
"Với cái tính cách này của cô ta, lúc làm chuyện xấu nhất định sẽ canh ở xung quanh chờ nhìn thảm trạng anh bị hại, hiện tại anh chuyện gì cũng không có, cô ta sẽ không cam lòng." Địch Thu Hạc giơ tay lên niết niết vành tai cậu, cảm thấy xúc cảm không tệ, dứt khoát cứ xoa không buông, câu môi nói, "Lễ hội nghệ thuật còn 3 ngày nữa kết thúc, cô ta sẽ nhịn không được tự mình nhảy ra."
Hạ Bạch nhìn một cái nụ cười kiểu nhân vật phản diện tiêu chuẩn trên mặt anh, kéo tay anh xuống lật mắt trắng với anh.
Phòng khách sạn hai người đặt là một phòng xép lớn, chủ ý là muốn không gian lớn chút, dễ để hành lý và thiết bị chụp hình, bây giờ biết có người chụp ảnh, Hạ Bạch dứt khoát lợi dụng cái giường để không kia, cùng Địch Thu Hạc phân giường ngủ.
Địch Thu Hạc: "......" Thật muốn trở lại nửa tiếng trước bóp chết cái đề nghị tương kế tựu kế dẫn rắn ra khỏi hang dẫn quân vào trong hũ túm con ba ba kia.
Một đêm thuần khiết trôi qua, hai người thật sớm rời giường, sau khi cùng nhau tham gia buổi lễ trao giải là hoạt động giao lưu nghệ thuật trong vòng 3 ngày, đụng phải fan cũng sẽ theo thường lệ ký tên chụp hình, chỉ bất quá quanh người vẫn có đám bảo tiêu giả bộ người đi đường âm thầm bảo vệ.
Hoạt động giao lưu ngày đầu tiên, Hạ Bạch quen biết rất nhiều người cùng sở thích, chơi tới rất vui vẻ. Hoạt động giao ngày thứ hai, Hạ Bạch mang theo Địch Thu Hạc nghe 2-3 cuộc tọa đàm nghệ thuật, hảo hảo bồi dưỡng chút tình cảm sâu đậm, sau đó uyển chuyển từ chối một đống lớn lời mời hợp tác thương mại.
Đến ngày thứ 3, đám bảo tiêu phát hiện webcam trong khách sạn lại có thêm một cái, ở phòng tắm.
"Cô ta là sáng sớm thừa dịp hai người xuống lầu ăn sáng, lách qua nhân viên dọn phòng lẻn vào phòng, đây là hình chúng tôi chụp được."
"Địch Xuân Hoa có phải điên rồi hay không, đây là không chụp được muốn hắc liêu, cho nên chuẩn bị chụp ảnh nude của anh?" Hạ Bạch hết sức im lặng, nhận lấy hình nhìn thoáng qua, kinh ngạc, "Đây không phải tiểu fan girl nào đó hôm qua tới tìm anh muốn ký tên sao? May mà lúc ấy anh không nhận nước cô ta đưa tới, nguy hiểm thật."
"Phải nói may mà em hôm qua dẫn theo một đám bạn mới tới đây, mọi người toàn bộ tụ chung một chỗ, khiến cô ta không có cơ hội làm ra cái gì." Địch Thu Hạc rút ảnh trong tay cậu nhìn một cái, biểu tình trào phúng, "Gia hỏa không đầu óc, mọi người chú ý một chút, cô ta hôm nay hẳn còn sẽ có động tác."
Hoạt động ngày cuối cùng của lễ hội nghệ thuật là đấu giá công ích, tất cả và bình ủy dự thi đều có thể hướng phía người tổ chức buổi đấu giá đệ trình tác phẩm, tiền đạt được dùng để giúp đỡ học sinh nghèo khó hoàn thành bài tập. Hạ Bạch cảm thấy hoạt động này rất tốt, cũng chọn tấm hình giao lên, dùng để ủng hộ.
Buổi chiều hội đấu giá, buổi sáng hai người tùy ý đi lòng vòng mua một ít hàng mỹ nghệ, buổi trưa ở gần đó tìm quán cơm đặc sắc lấp bụng, sau đó chậm rãi đi tới buổi đấu giá.
Đi được nửa đường, hai người bị một đôi fangirl ngăn cản.
"Xin lỗi quấy rầy, em là Mary hôm qua tới tìm các anh muốn ký tên, hôm nay bạn em cũng tới, vừa vặn nhìn thấy các anh, liền......" Thiếu nữ tóc vàng ngượng ngùng nói, trong tay cầm một siêu nước nhỏ phim hoạt hình, mong đợi nhìn về phía Địch Thu Hạc, "Xin hỏi anh có thể ký thêm cho bạn em một tấm không? Hoặc, hoặc là chụp ảnh chung...... Em thật sự rất thích anh......"
Hạ Bạch và Địch Thu Hạc liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra người trước mắt chính là người lẻn vào mà bảo tiêu chụp được, hiểu là Địch Xuân Hoa không nhịn được, trao đổi ngầm một ánh mắt, sau đó một như thường lệ lui về sau giả bộ tiểu trợ lý, kỳ thực gửi tin nhắn cho bảo tiêu, một thì tiến lên trước chắn trước người Hạ Bạch, mỉm cười đáp ứng yêu cầu của các cô.
Chữ ký rất nhanh ký xong, trong lúc đó không xảy ra chuyện gì, sau đó chính là chụp ảnh chung, fangirl nói chuyện thập phần bình thường nhìn về phía Hạ Bạch, muốn để cho Hạ Bạch giúp các cô chụp hình, Hạ Bạch xin lỗi lắc đầu, đưa Polaroid cho cô, tỏ ý cô có thể cùng chụp với bạn, sau đó đi tới một bên, lấy điện thoại ra giả bộ như gọi điện thoại.
Fangirl cau mày, sợ Địch Thu Hạc nhìn ra sơ hở gì, lại nhanh chóng làm bộ như vui vẻ ngoắc tay để cho đồng bạn tới đứng bên cạnh Địch Thu Hạc, mình thì đi xa mấy bước chụp hình cho bọn họ.
Hạ Bạch cầm lấy điện thoại di động nghiêng đầu, tầm mắt quét qua cái siêu hoạt hình trên tay hai fangirl, hai mắt híp lại.
Chụp xong tấm đầu, fangirl chụp ảnh đi trở lại, giao máy ảnh cho bạn, mình thì nhích tới gần Địch Thu Hạc. Lúc cách Địch Thu Hạc ba bước, cô ta đột nhiên giơ cái siêu lên, nương che chắn trong tay xung quanh làm động tác vặn mở bình.
Ánh mắt Hạ Bạch ngưng một cái, lập tức cất bước tiến lên, làm bộ như cầm điện thoại làm bộ như nhìn xung quanh chờ người, "Không cẩn thận" đụng phải cánh tay của một fangirl, sau khi đụng rớt cái siêu hướng Địch Thu Hạc vẫy tay, "Bên này, chúng tôi ở bên này!"
Đám bảo tiêu sau khi nhận được tín hiệu hỏa tốc tới gần, tầm mắt ngưng lại phía trên ấm nước trên mặt đất và "Nước" trong bình chảy ra bắn lên mặt đất nổi một tầng bọt trắng, biểu tình đại biến, hét lớn một tiếng sau đó vọt tới chỗ fangirl bị đụng sửng sốt.
Em gái chụp ảnh thấy đồng bạn bị người đột nhiên nhô ra chế trụ, biết chuyện bại lộ, sợ tới mức xoay người bỏ chạy, lại bị bảo tiêu vòng qua bên kia túm gọn, cùng một thời gian, bảo tiêu tản ra bốn phía cũng tìm được vị trí của Địch Xuân Hoa, túm được cô ta đang chuẩn bị chạy.
"Có bắn tới không?" Địch Thu Hạc kéo Hạ Bạch tới bên cạnh kiểm tra nhiều lần, mặt đen sì, "Không phải đã nói em làm bộ gọi điện thoại báo cho bảo tiêu tìm Địch Xuân Hoa, anh phòng bị người sao? Làm sao không nghe lời như vậy."
"Em chính là thấy siêu nước kia hình như rất dễ bị vặn mở, sợ anh không trốn kịp, yên tâm, không bắn tới." Hạ Bạch trấn an anh hai câu, nhìn một cái nước trên mặt đất ăn mòn tới lợi hại, có chút sợ hãi, "Địch Xuân Hoa cư nhiên thật sự xuống tay được, tâm cô ta thật ác."
Địch Thu Hạc không để cho cậu tiếp tục nhìn, lấy điện thoại ra báo cảnh sát sau đó nói, "Cô ta không phải lòng dạ ác độc, là bị điên."
"Buông tao ra! Chúng mày dựa vào cái gì bắt tao!" Địch Xuân Hoa hướng bảo tiêu vây quanh cô ta vừa đá vừa đánh, giọng the thé hét, "Chúng mày đây là phi pháp bắt người, buông tao ra!" Rõ ràng rất nhanh sẽ thành công, rõ ràng thiếu chút nữa......
Cô ta càng nghĩ càng giận, gào thét càng thêm chói tai.
Đám bảo tiêu mặc cô ta đánh, chính là không thả ra, lạnh lùng nói, "Mấy phản bác này cô có thể đợi sau khi cảnh sát tới nói với bọn họ, xem bọn họ có tin hay không."
Địch Xuân Hoa nghe vậy mông lung, nhớ tới cảnh báo lúc trước của Tần Lỵ với cô ta, đột nhiên trợn mắt trắng, hôn mê bất tỉnh.
Đội trưởng bảo tiêu Chu Lợi cau mày quét cô ta một cái, phân phó nói, "Để cô ta một bên hảo hảo thu xếp, gọi điện thoại kêu xe cứu thương, tiếp tục vây quanh cô ta, cô ta là giả ngất, đừng để cho cô ta nhân cơ hội chạy."
Thân thể Địch Xuân Hoa nằm trên mặt đất hơi cứng một chút, sau đó cẩn thận thả lỏng.
Đám bảo tiêu thấy thế biểu tình co rút, hết sức im lặng, lúc này tiếp tục thả lỏng không phải tỏ ra càng giả sao?