Thời gian cơm trưa, Địch Thu Hạc nhận được điện thoại của Hạ Bạch, còn không đợi anh hỏi một câu đối phương lúc nào thì trở lại, điện thoại đã bị chuyển đến trong tay Hình Thiệu Phong.
"Xin chào, tôi là Hình Thiệu Phong." Giọng nam dễ nghe từ trong ống nghe truyền đến, sau đó là thanh âm kéo ghế ra đi lại, vài giây sau ống nghe bên kia triệt để an tĩnh, giọng nam lại lần nữa truyền đến, "Xin lỗi quấy rầy, về hợp tác, tôi có chút nghi vấn muốn tự mình cùng cậu xác định một chút."
Địch Thu Hạc để đũa xuống, cùng nhân viên tổ phim cùng nhau ăn cơm chào hỏi sau đó đứng dậy đi xa vài bước, trả lời, "Không quấy rầy, anh nói." Đối với đối tượng hợp tác tương lai, anh vẫn là biết thu liễm một chút tâm tình cá nhân.
Hình Thiệu Phong dựa vào trên lan can ban công, nhìn Hạ Bạch trong phòng bệnh đang loay hoay máy ảnh, "Cậu rất ưu tú, cũng rất có tiềm lực, đối với cậu mà nói, thành công chỉ là vấn đề sớm hay muộn, cho dù không có tôi, cậu cũng có thể giương cánh bay cao, cho nên vấn đề thứ nhất cần xác nhận, cậu thật sự muốn thuê tôi sao? Điều kiện tiên quyết hợp tác là tín nhiệm lẫn nhau và cam tâm tình nguyện, tôi không hi vọng hợp tác của chúng ta là từ miễn cưỡng bắt đầu.
Địch Thu Hạc có chút ngoài ý muốn, anh cho rằng Hình Thiệu Phong muốn cùng anh câu thông chính là vấn đề phương diện đãi ngộ. Bất quá hơi nghĩ chút, lại lý giải băn khoăn của đối phương. Hợp tác của hai người là đột nhiên đề xuất và quyết định, lúc trước lại vẫn luôn là tiểu cẩu tử câu thông, đối phương có lần hỏi này rất bình thường.
"Ban đầu suy nghĩ thuê anh đúng là bởi vì Tiểu Bạch." Đối phương bày ra thái độ thẳng thắn câu thông, anh tự nhiên sẽ không làm chậm trễ đối phương, thành thực trả lời, "Chỉ sau tối hôm qua đối với anh tiến hành hiểu rõ một bước đầu, tôi thay đổi ý nghĩ, Tiểu Bạch nói đúng, thuê anh tôi sẽ không hối hận."
Tình huống bản thân anh khá phức tạp, lựa chọn người đại diện phải cẩn thận, lúc trước anh vốn là chuẩn bị từ trong team điều một người tới bồi dưỡng thành người đại diện, nhưng như vậy ắt phải sẽ phí nhiều thời gian hơn.
Bây giờ Tiểu Bạch cung cấp cho anh một người có khả năng khác, đối với phần tâm ý này của Tiểu Bạch, anh nguyện ý đi nếm thử, nhưng điều tra trước khi hợp tác cũng là thiết yếu, điểm này anh sẽ không giấu diếm, nếu đối phương ngay cả điểm này cũng không thể hiểu, như vậy lần hợp tác này cũng không cần thiết có bắt đầu.
Hình Thiệu Phong nghe ra ngoại âm lời của anh, nhưng cũng không để ý, ngược lại hết sức hài lòng loại thái độ xử sự này của anh, thế là ăn ý nhảy qua vấn đề này, nói, "Thật cao hứng chúng ta đạt thành chung nhận thức phương diện nào đó. Vấn đề thứ hai, đối với gia đình của anh, anh là thái độ gì? Điểm này sẽ quyết định phương hướng xử sự sau này của tôi, hi vọng cậu có thể hiểu."
Cùng một người thông minh nói chuyện thật sự là chuyện làm cho lòng người khoái trá, Địch Thu Hạc câu môi, ngắn gọn trả lời, "Tôi hiện tại không có gia đình, cho nên không cần băn khoăn."
Lại là một đáp án hết sức làm cho người ta thỏa mãn.
Hình Thiệu Phong đổi tư thế đứng, nhìn Hạ Bạch đang ghét bỏ gẩy bữa ăn dinh dưỡng, trong mắt hiện lên một tia tiếu ý, ngữ khí chậm lại, "Câu trả lời này tôi rất hài lòng, hiện tại Hoàng Đô đối với anh mà nói, sẽ chỉ là gánh nặng và bọc quần áo, đối với sự nghiệp phát triển của anh không có chút lợi ích nào. Như vậy một vấn đề cuối cùng, Địch Thu Hạc, về tính hướng của anh và tâm tư đối với Hạ Bạch, cậu chuẩn bị xử lý thế nào? Nếu tương lai các cậu ở chung một chỗ, cậu là hi vọng giấu diếm chuyện này, hay là công khai? cậu là muốn dùng mặt nạ dị tính luyến đối mặt công chúng, hay là thản nhiên công bố hết thảy? Xin lỗi, hỏi vấn đề rất riêng tư, nhưng tôi hi vọng cậu có thể trả lời thành thật, bởi vì điểm này đối với phát triển nghề nghiệp của anh ảnh hưởng quá lớn, tôi cần có chuẩn bị tâm lý."
Thân thể tư thái buông lỏng của Địch Thu Hạc trong nháy mắt căng thẳng, ánh mắt trở nên bén nhọn.
Anh có thể hiểu hành động Hình Thiệu Phong hỏi ra vấn đề này, nhưng đối phương là như thế nào biết điểm này? Anh rất xác định bên cạnh mình không ai biết tâm tư của anh đối với Hạ Bạch, Vương Bác Nghị có lẽ nhìn thấu cái gì đó, nhưng hắn quá thẳng, cũng không có suy nghĩ nhiều quá, cho nên Hình Thiệu Phong bây giờ có thể khẳng định như thế hỏi ra những lời này, chả lẽ là Tiểu Bạch nhìn thấu cái gì? Nói với hắn rồi?
Nếu là như vậy...... Anh nhớ tới chuyện tối qua Hạ Bạch đuổi anh ra khỏi phòng, thật sâu cau mày.
"Cũng không có ai nói cho tôi biết chuyện này, cũng không phải Hạ Bạch nhìn thấu cái gì." Hình Thiệu Phong giống như là biết suy nghĩ của anh, hoãn thanh giải thích, "Tôi là từ trên thái độ anh đối đãi Hạ Bạch đoán được, còn có mấy tấm hình kia."
Thân thể Địch Thu Hạc khẽ buông lỏng, biểu tình lại như cũ rất trầm, hỏi, "Hình?"
"Đúng vậy, hình, mấy tấm hình Hạ Bạch chụp cho anh." Hình Thiệu Phong nghe ra ngữ khí biến hóa của anh, cũng theo đó điều chỉnh chút, trả lời, "Ánh mắt yêu một người thì không cách nào che giấu, lúc những ánh mắt này được người cậu yêu dùng ống kính ghi chép lại, tình cảm cậu che giấu liền có dấu vết có thể tìm ra. Cậu nên may mắn ảnh ở tổ phim hiện tại vẫn không cho phép công khai, nếu không tương tự với suy đoán hợp lý như vậy của tôi, anh sẽ đối mặt vô số thứ."
Địch Thu Hạc không nghĩ tới tâm ý của mình cư nhiên là bị lấy phương thức này bại lộ trước mặt người ngoài, anh nhớ tới hành động Hạ Bạch lúc nào cũng ôm máy ảnh, hơi có chút cảm giác dở khóc dở cười, dứt khoát cũng không che đậy nữa, nói, "Không cần nói cho Tiểu Bạch chuyện này, tôi không hi vọng cuộc sống của em ấy bởi vì tôi mà sinh ra thay đổi không tốt nào."
Phản ứng đầu tiên cư nhiên là cái này?
Hình Thiệu Phong cảm thấy hai người này thật là có ý tứ, cười trả lời, "Yên tâm, nguyên tắc căn bản làm người và làm nhân viên tôi vẫn là có, như vậy cuối cùng cái vấn đề kia, đáp án của cậu là?"
"Công khai." Ngữ khí Địch Thu Hạc bình tĩnh xuống, có chút mùi vị nghiêm túc, "Nếu như em ấy nguyện ý cùng tôi ở chung một chỗ, tôi sẽ không để cho em ấy chịu ủy khuất."
Tâm tình Hình Thiệu Phong triệt để tốt lên, thông qua ba vấn đề này, hắn đã hết sức xác định, chủ lần này tính tình hết sức phù hợp khẩu vị của hắn, lúc ở trên chăn mặc cho chủ phiền tới muốn ẩn lui dưỡng lão gặp được một đôi Hạ Bạch và Địch Thu Hạc có ý tứ như vậy, cuộc sống tựa hồ lại có hi vọng.
"Tiền lương hàng năm 100 vạn, cậu sau khi quay xong bộ phim này chúng ta chính thức bắt đầu hợp tác. Hợp đồng tôi hôm qua đã chuẩn bị xong, sẽ sau khi kí xong giao cho Hạ Bạch mang đến cho cậu, cậu xác định xong điều khoản ký xong sau đó gửi lại cho tôi một phần là được. Ngoài ra, tôi là trước lấy tiền sau làm việc, mong rằng hiểu cho."
Hắn thẳng thắn nói xong, sau đó không chút nào ngoài ý muốn nhận được đáp lại dứt khoát của đối phương, thế là tâm tình càng tốt cúp điện thoại, kéo ra cửa ban công đi vào phòng bệnh, nhìn về phía Hạ Bạch nghe được thanh âm nhìn tới, cười đưa điện thoại qua, "Chúng ta có thể bắt đầu ký hợp đồng."
Hạ Bạch nghe vậy ánh mắt sáng lên, trên mặt tách ra một nụ cười thật lớn, lập tức để đũa xuống đứng dậy nhận lấy điện thoại, cầm lấy tay hắn, vui vẻ nói, "Hợp tác vui vẻ!"
Hình Thiệu Phong bị vui vẻ của cậu lây nhiễm, tiếu ý trên mặt không tự chủ được sâu hơn, cũng đáp lại, "Hợp tác vui vẻ." Chứng kiến quá trình một đôi tình nhân ở chung một chỗ như vậy, nhất định sẽ hết sức vui vẻ.
Sau khi cúp điện thoại, Địch Thu Hạc trở lại khu nghỉ ngơi, không yên lòng tiếp tục ăn cơm.
Ánh mắt yêu một người không cách nào che giấu...... Anh dừng đũa lại, khẽ nhíu mày.
Ngay cả Hình Thiệu Phong chỉ gặp qua một lần cũng có thể thông qua thái độ anh đối với tiểu cẩu tử và ảnh tiểu cẩu tử chụp được phát hiện tâm ý của mình, Vương Bác Nghị cả ngày hơn nửa thời gian đều ở chung một chỗ với anh như vậy......
Anh nghiêng đầu nhìn về phía trợ lý bên cạnh, mắt chứa tìm tòi nghiên cứu.
Vương Bác Nghị lập tức phát hiện ánh mắt anh nhìn sang, không tự chủ ưỡn thẳng sống lưng, quét một cái nhân viên tổ phim xung quanh cùng nhau ăn cơm, nghiêng người sáp qua một chút, thấp giọng hỏi, "Địch thiếu, có gì phân phó?"
Địch Thu Hạc suy nghĩ một chút, đặt đũa xuống thu hộp đồ ăn lại, kết thúc bữa trưa thực không biết vị này, ý bảo Vương Bác Nghị đi theo anh.
Hai người đi tới một chỗ an tĩnh khu nghỉ ngơi, sau khi xác định bên cạnh không có ai, Địch Thu Hạc suy nghĩ một chút, trước hỏi, "Trợ lý An gần đây thế nào?"
"Rất thành thật, Tần Lỵ không có liên hệ với cô ta." Vương Bác Nghị trả lời, sau đó lấy điện thoại ra lật lật ghi chép, tiếp tục trả lời, "Team dựa theo phân phó của anh, vẫn định kỳ hướng bên ngoài bạo liêu, Hoàng Đô và Tần gia vẫn vùi ở trung tâm dư luận, không thể tránh thoát. Địch Biên lần trước sau khi hỏi thăm qua tôi anh có phải có ý muốn đuổi tôi đi hay không, không thấy liên hệ với tôi nữa. Tôi cũng đã dựa theo phân phó của anh, dẫn dắt ông ta cho rằng bạo liêu trên mạng là đối tượng thông gia của Tần gia Lưu gia bởi vì bất mãn đám hôn sự này mà phái người làm."
Địch Thu Hạc gật đầu một cái tỏ vẻ hiểu, cẩn thận đánh giá ánh mắt hắn, nói, "Tôi thích Hạ Bạch, muốn để cho cậu ấy làm người yêu tôi, cho nên hi vọng cậu sau này đối đãi cậu ấy giống như đối đãi với tôi."
Vương Bác Nghị sửng sốt, chợt ngẩng đầu nhìn về phía anh, sau đó sau khi tiếp xúc tầm mắt ý tứ hàm xúc không rõ của anh, trong lòng run lên, ép xuống khiếp sợ và một tia cảm xúc "Quả nhiên là thế" vi diệu, cúi đầu kính cẩn trả lời, "Tôi hiểu rồi, Địch thiếu."
Đem Vương Bác Nghị phản ứng không lớn đuổi đi, Địch Thu Hạc mặt mày khép lại, có chút nhức đầu ấn trán.
Vương Bác Nghị quả nhiên đã nhìn thấu cái gì...... Tình cảm của anh đối với Tiểu Bạch đã rõ ràng như vậy sao?
Tiểu Bạch tới tổ phim tìm anh hai lần, như vậy trong tổ phim có phải hay không cũng có người...... Nghĩ tới đây anh lại lắc đầu, phủ định cái suy đoán này.
Lần trước lúc Tiểu Bạch tới, anh bận rộn quay phim, Tiểu Bạch bận rộn chụp bài tập, căn bản không có nhiều thời gian một chỗ, lần này Tiểu Bạch tới đây lại càng cả ngày không ở bên cạnh anh, anh hoàn toàn không có cơ hộ để lộ tình cảm.
Nhưng lần này không để lộ, không có nghĩa là lần sau cũng sẽ không. Chờ trở lại thành phố B, Tiểu Bạch tiến tổ, trừ phi anh lúc nào cũng khắc chế tình cảm của mình, cùng Tiểu Bạch giữ một khoảng cách, nếu không người khác sớm muộn sẽ nhìn ra gì đó. Nhưng loại chuyện giữ một khoảng cách với Tiểu Bạch......
Anh cau mày thật sâu, tâm tình bởi vì ý nghĩ này mà nhanh chóng trở nên kém. Sau khi trở nên kém, lại uất ức.
Hiện tại hình thức của Hoàng Đô và Tần gia bên kia cũng không tính là trong sáng, Hoa Đỉnh mặc dù phát triển rất mạnh, nhưng bản thân anh còn chưa có đứng lên, ở giới giải trí không có chút địa vị và quyền nói chuyện nào, không thể xử sự tùy hứng.
Một khi tình cảm của anh đối với Hạ Bạch bị bại lộ tới trước mặt công chúng, như vậy bất kể là anh hay là Hạ Bạch, sự nghiệp nhất định đều phải chịu một lần đả kích tính hủy diệt. Chính anh còn dễ nói, phá hủy thì phá hủy, anh có thể thừa nhận hậu quả, nhưng Tiểu Bạch từ một sinh viên hai bàn tay trắng phát triển tới như bây giờ thật sự rất không dễ dàng, anh không thể để cho Tiểu Bạch bởi vì anh mà vô tội dính và scandal đồng tính, phá hủy nghiệp học và sự nghiệp, như vậy quá không công bằng.
Tiến lên phía trước, hoặc là lui về sau, nên làm sao bây giờ?
Hạ Bạch cất hợp đồng xong, thức thời đề xuất cáo từ.
Trước khi rời khỏi phòng bệnh cậu nhớ tới tâm tình đung đưa bất định tối hôm qua, cước bộ dừng lại, quay đầu lại nhìn một cái khuôn mặt Hình Thiệu Phong hiện tại xem ra thật sự không tính là dễ nhìn, nhớ tới mấy chuyện đối phương kiếp trước giúp cậu giải quyết được, trong lòng kích động cùng nhau, mở miệng hỏi, "Thiệu Phong, nếu như anh thích một người, nhưng đối phương chỉ coi anh là em trai, anh sẽ làm sao? Trực tiếp lựa chọn công khai theo đuổi hắn sao?"
Hình Thiệu Phong nghe vậy giật mình, cười hỏi, "Làm em trai? Là tỷ đệ luyến sao?"
Hạ Bạch lắc đầu, hướng hắn nhếch lên khóe miệng cười cười.
Hình Thiệu Phong làm bộ hơi hiểu, trầm ngâm một chút trả lời, "Tôi sẽ trước tiên xác định tính hướng của hắn, lại suy nghĩ xem theo đuổi hắn hay không."
Nói chuyện như vậy kiếp trước phát sinh qua vô số lần, Hạ Bạch rất dễ dàng liền tiếp nhận suy nghĩ của hắn, suy nghĩ một lúc lâu sau gật gật đầu, tiếp tục hỏi, "Vậy lại làm thế nào xác định tính hướng đối phương? Tôi có thử qua...... Khụ, thử qua sắc dụ, nhưng tựa hồ cũng không thành công, có lẽ đối phương là thẳng."
Hình Thiệu Phong có chút ngoài ý muốn sự can đảm và thẳng thắn của cậu, nhớ tới biểu hiện ở sân bay của Địch Thu Hạc, hơi có chút nghi ngờ hỏi, "Có thể mạo muội hỏi một chút, là sắc dụ trình độ nào không?"
Đều là đại nam nhân, lại là người đáng tin, kiếp trước lại quen thuộc như vậy, Hạ Bạch liền cũng không giấu diếm, đem chuyện tối hôm qua nói đơn giản một chút.
Hình Thiệu Phong bị cậu chọc cười, cố gắng đè xuống tiếu ý rồi nói ra, "Xin lỗi, tôi không phải đang cười nhạo cậu, chỉ là cảm thấy hành động của cậu...... Ừm, rất đáng yêu. Tôi cho rằng, quan hệ của các cậu đã thân mật tới giống như huynh đệ, như vậy trực tiếp hỏi có lẽ là phương thức tốt nhất, thăm dò và suy đoán có chứa quá nhiều tính không xác định và tâm tình cá nhân ở bên trong, mà sắc dụ...... Phải biết cho dù là hai người thích lẫn nhau, trước khi chính thức làm rõ quan hệ, không đối với thân thể đối phương làm ra hành động mạo phạm gì, là một loại tôn trọng căn bản, cho nên đối phương thờ ơ có lẽ có nguyên nhân khác, cũng không phải đối với cậu không có hứng thú."
Trực tiếp hỏi?
Hạ Bạch như có điều suy nghĩ, sau đó ảo não nện tay. Đúng vậy, cậu hoàn toàn có thể trực tiếp hỏi a, lấy thái độ ấu trĩ của Địch gà cay kia, cái gì cũng có thể moi ra lời, lúc trước cậu là đầu óc nước vào sao cư nhiên lại đi sắc dụ, quá ngu xuẩn!
Con đường phía trước lắc lư đột nhiên rõ ràng, cậu sau khi vội vã nói cám ơn với Hình Thiệu Phong sải bước chạy ra ngoài, nóng lòng chuẩn bị tái chiến một lần.
Tình huống thay đổi tới đây, Hạ Bạch sau khi trở lại phim trường bắt đầu điên cuồng dính lấy Địch Thu Hạc chụp hình tán gẫu, mà Địch Thu Hạc thì tựa hồ đang trốn cậu, một hồi đi toilet một hồi bổ trang, một hồi lại muốn đi thảo luận kịch bản với đạo diễn, tóm lại chính là tận lực không ở chung một mình với cậu, lúc nói cũng tựa hồ có chút lãnh đạm.
Hạ Bạch nhắm ống kính ngay Địch Thu Hạc đang đối diễn với nam ba, sau khi ấn xuống màn trập nhíu nhíu mày.
Địch gà cay đây là tức giận? Bởi vì cậu buổi sáng không bồi hắn?
"Quỷ hẹp hòi, lát nữa thu thập anh." Cậu đặt máy ảnh xuống, nhớ tới đề nghị của Hình Thiệu Phong, câu lên khóe miệng thổ tào một câu.
Dùng tốc độ nhanh nhất đuổi kịp cảnh hôm nay, sau khi chào hỏi với Khương Quan Sơn, Địch Thu Hạc sớm kết thúc công việc, tự mình tiễn Hạ Bạch tới sân bay.
"Sau khi tới nơi nhớ gọi điện thoại cho tôi, cảnh hôm nay của tôi đã quay xong, sau đó điện thoại sẽ vẫn mở."
Hạ Bạch thờ ơ gẩy gẩy máy ảnh, gật đầu.
"Tôi bảo trợ lý An mua cho cậu chút đặc sản, đi về nhớ ăn, đừng để hỏng."
Hạ Bạch lấy điện thoại ra bắt đầu chơi trò chơi.
Địch Thu Hạc thấy thế cau mày, đưa tay cầm lấy điện thoại của cậu, "Ngồi xe đừng nhìn chằm chằm vào điện thoại, sẽ choáng đầu."
"Khó trách cảm thấy có chút khó chịu." Hạ Bạch tùy ý anh lấy điện thoại đi, kéo ghế xuống nằm, túm lấy thảm lông ở ghế sau trùm lên mặt, hàm hồ nói, "Vậy tôi ngủ một hồi, anh hảo hảo lái xe, không cho lái nguy hiểm"
Địch Thu Hạc tay ngừng lại, nhìn một cái thảm lông trên mặt cậu, đặt điện thoại xuống chuyên tâm lái xe, nhanh chóng lái xe tới vững vàng chút.
Hạ Bạch vén một góc thảm lông lên quan sát biểu tình của cậu, thấy giữa mặt mày anh không có chút tiếu ý nào, tràn đầy nghiêm túc, đoán anh là không vui, khóe miệng vểnh lên, quyết nhắm mắt dưỡng thần.
Xe an ổn dừng lại, Hạ Bạch lúc Địch Thu Hạc đưa tay tới giúp cậu cởi dây an toàn quyết đoán đưa tay ra, túm lấy cánh tay anh kéo anh hướng lên người, sau đó kéo thảm lông ra, cười cười với anh, khen nói, "Kỹ thuật lái xe có tiến bộ, không tệ."
Địch Thu Hạc nghiêng thân ngã ở trên người cậu, thân thể lập tức cứng lại.
Hai người ngực dán ngực, mặt đối mặt, biểu tình biến hóa và nhịp tim mất thăng bằng của Địch Thu Hạc không cách nào che dấu, Hạ Bạch híp mắt, cảm thấy mình lúc trước sắc dụ đoán quả nhiên ngu tới giống như đầu heo, quyết đoán đưa tay ôm lấy anh, chân cũng quấn lên, ngửa đầu dựa gần, trong lòng cười nhạo.
Tình cảm huynh đệ? Tình cảm huynh đệ không có liên hệ máu mủ, đó không phải ý tứ đùa bỡn lưu manh sao?
Địch Thu Hạc không tự chủ ngừng thở, toàn thân cơ bắp cứng ngắc giống như một tảng đá, tay chống ghế ngồi nhớ tới thân lại không động đậy, gân xanh nổi lên cho thấy nhẫn nại của anh, ánh mắt rơi vào trên môi cậu ghé sát vào, từ từ trở nên sâu, không chịu khống chế cúi đầu.
"Phù."
Hạ Bạch đơn giản xác nhận tâm ý đối phương lúc hai người sắp hôn tới nhanh chóng nghiêng đầu, thổi thổi tóc lộn xộn bên tai anh, sau đó buông anh ra, dùng sức đẩy anh dậy, cười nói, "Trên đầu anh dính bụi, hiện tại thổi xuống." Nói xong đứng dậy, trước khi đối phương túm lấy nhanh chóng mở cửa xuống xe, đứng ở trong tầm mắt đám người.
Địch Thu Hạc ngồi ở bên trong xe nhìn cậu, thanh âm kìm nén hô, "Tiểu Bạch."
Hạ Bạch cố ý nghi ngờ nhìn anh, "Sao thế?"
Địch Thu Hạc nhìn ánh mắt cậu đơn thuần thời mức hành động vừa rồi tựa hồ đều là vô tâm, siết chặt nắm tay, nghiêng đầu hít sâu đè xuống xôn xao thân thể đột nhiên nổi lên, thật thấp nói câu, "Không có gì." sau đó tìm ra khẩu trang và mũ đội lên, cũng đi theo xuống xe.
Hạ Bạch khiêu mi, yo, rất có thể nhẫn.
Tiến vào sân bay, lấy vé, làm ký gửi hành lý, kiểm an...... Hạ Bạch xoay người, trước khi tiến vào đường kiểm an, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Địch Thu Hạc, nói, "Thu Hạc, tôi có vấn đề muốn hỏi anh."
Địch Thu Hạc nhanh chóng đè xuống không nỡ trong mắt, kéo kéo khẩu trang xuống, hơi cau mày, biểu tình cũng theo đó nghiêm túc, thấp giọng hỏi, "Vấn đề gì?"
Hạ Bạch tiến lên một bước, nhìn mắt anh, từng câu từng chữ hỏi, "Thu Hạc, anh có phải thích nam nhân hay không?"
Mắt cong ôn nhu đột nhiên trợn to, con ngươi co rút một chút, sau khi hiện lên một tia hoảng loạn nhanh chóng trở nên bén nhọn, hỏi, "Sao lại hỏi như thế? Có phải Hình Thiệu Phong đã nói với cậu cái gì hay không?"
Phản ứng rõ ràng như vậy, chuyện lúc trước chỉ xác định 80% nhanh chóng biến thành 100%.
"Tôi hiểu rồi." Hạ Bạch đè xuống vui sướng trong lòng, mặt không thay đổi gật đầu, sau đó quyết đoán giơ tay lên đè lại vai anh, hơi ngửa đầu tiến tới bên tai anh, thấp giọng nói, "Hình Thiệu Phong không nói với tôi cái gì, hắn là người đại diện của anh, hãy tin tưởng phẩm đức của hắn. Ngoài ra, nếu như anh thích là nam nhân, vậy thật khéo, tôi cũng vậy." Nói xong lui người cười cười với anh, xoay người vào kiểm an.
Địch Thu Hạc sau khi hô hấp cứng lại lại nhanh chóng buông lỏng, đại não giống như sau khi bị búa nặng đánh một cái hoàn toàn mộng, không chút nghĩ ngợi liền đi theo cậu, gấp giọng nói, "Tiểu Bạch, cậu có ý gì? Cậu trước đừng vào, là cái tôi nghĩ sao, tôi —"
Hạ Bạch đầu cũng không quay lại, sau khi nhanh chóng qua kiểm an gửi cho anh một tin nhắn: Nếu như anh bởi vì đại nháo sân bay mà lên đầu đề ngày mai, sổ đen play một lần. Cũng cho bay tới thành phố B tìm tôi, hảo hảo quay phim, chúng ta nghỉ đông gặp.
Sau khi gửi xong tắt điện thoại, cả người sảng khoái thở dài một hơi, tựa vào trên tường, giống như thằng ngốc cười ra tiếng.
Cư nhiên không phải yêu đơn phương, Địch gà cay cư nhiên sẽ cho ra phản ứng làm cho người ta hỉ như vậy, cư nhiên...... Cư nhiên sẽ thuận lợi như vậy, từ lúc phát hiện tâm ý tới lúc bay tới xác định, rồi tới suy nghĩ lung tung và đung đưa bất định lúc trước, kiếp này thể nghiệm một lần này, cũng không tính là sống lại vô ích.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt."
Địch Thu Hạc ấn điện thoại, đại não bởi vì lượng tin tức đột nhiên tiếp thu được quá nhiều, mơ hồ có khuynh hướng chết máy.
Là đang nằm mơ đi, rõ ràng buổi trưa còn đang xoắn xuýt lựa chọn tiến lui, hiện tại đã...... Vừa rồi trước khi Tiểu Bạch vào kiểm an nói cái gì? Làm sao đột nhiên có chút nghĩ không ra...... Gần đây quay phim quá mệt mỏi, anh nhất định là xuất hiện ảo giác...... Đúng, nhất định là ảo giác, anh một người không có duyên thân nhân như vậy, ở trên tình yêu làm sao sẽ may mắn như thế?
Đút di động vào túi, anh tứ chi cứng ngắc đi ra ngoài sân bay, mắt vô thần, không có chút tiêu cự nào.
...... Nên hảo hảo ngủ một giấc, Tiểu Bạch đã nói, nếu anh có quầng thâm mắt sẽ không thích anh, cho nên anh phải hảo hảo ngủ một giấc, ngủ thêm một lát.
Suốt 4 ngày sau, Hạ Bạch mới lại nhận được điện thoại của Địch Thu Hạc.
"Tiểu Bạch......"
"Sao thế?" Hạ Bạch đem ảnh đã chỉnh xong nén lại gửi tới mail Từ Dận Vinh, sau đó login weibo của mình, không xem một đống fan tà giáo CP song Hạc Hạ x Hạc đột nhiên lòi ra, nhanh chóng đăng một tin tuyển trợ lý, sau khi đăng thuận tiện sửa lại một chút thông tin cá nhân, tắt weibo.
Có lẽ là ngữ khí của cậu quá bình tĩnh, Địch Thu Hạc sau khi dừng một chút thanh âm trở nên chần chừ, hỏi, "Tiểu Bạch, cậu lúc trước ở sân bay nói......"
Hạ Bạch nghe ngữ khí của anh hơi có chút đáng thương, trong mắt hiện lên một tia tiếu ý, kẹp di động ở bả vai, mở ra tin tức lúc trước Quân Thần gửi tới, tay ở trên bàn phím nhanh chóng gõ, trả lời, "Tôi lúc trước nói gì? À đúng rồi, anh tới nước K sao? Tôi nhớ máy bay tổ phim bao là hôm qua cất cánh."
"Vừa tới, nơi này rất ấm." Địch Thu Hạc nhìn về phía diễm dương rực rỡ ngoài cửa xe, nghe tiếng gõ bàn phím mơ hồ bên kia truyền đến, tư niệm cổn động trong lòng càng thêm nồng đậm, thanh âm trở nên ôn nhu trầm thấp, "Tiểu Bạch, tôi rất nhớ cậu, tôi —"
Ding dong.
Mailbox có mail mới gửi vào.
Hạ Bạch tắt khung trò chuyện với Quân Thần, mở mailbox ra, mở mail mới, sau đó ngây ngẩn cả người, "C ảnh?"
"Cái gì?" Địch Thu Hạc trữ tình đến một nửa bị cắt đứt, có chút đơ.
"C ảnh muốn mời tôi chụp bìa tạp chí." Hạ Bạch ngồi thẳng thân thể, một mục mười dòng xem xong bức thư này, sau khi xác định đây không phải thư rác gì, lông mày cao cao khơi lên, thanh âm cũng đề cao, "Đây nhưng là bìa một trong tứ đại tạp chí thời trang, cho tới bây giờ đều chỉ mời nhiếp ảnh gia lý lịch sâu chụp bìa, hiện tại cư nhiên mời tôi, không thể tin được."
Ban đầu Mã Hành Thông chính là bởi vì chụp bìa cho tứ đại tạp chí thời trang mà được chủ Thánh Tượng phủng cao, tùy tiện không dám đắc tội, mặc dù sau đó cậu hiểu được Mã Hành Thông chỉ lúc đó chỉ là đi theo người hướng dẫn hỗn lý lịch, cũng không có chụp chính, nhưng chuyện này cũng từ khía cạnh chứng minh quyền uy và tác dụng cọc tiêu của tứ đại tạp chí thời gian trong giới chụp ảnh thời trang.
Mà hiện tại, C ảnh một trong tứ đại tạp chí thời trang cư nhiên muốn mời cậu chụp bìa, loại khẳng định và khích lệ vô hình này đối với kỹ thuật của cậu, làm cho cậu cảm thấy thập phần vui vẻ.
"Chúc mừng." Địch Thu Hạc sau giật mình sững sờ ngắn ngủi rất nhanh vì cậu cao hứng lại, cười thở dài nói, "Tiểu cẩu tử, cậu càng ngày càng lợi hại." Mà anh lại vẫn ở đáy cốc...... Đột nhiên cảm thấy có chút không xứng với tiểu cẩu tử......
"Cám ơn khích lệ." Lỗ tai bị thanh tuyến ôn nhu chọc tới có chút ngứa, Hạ Bạch đổi bên điện thoại, giơ tay gãi gãi lỗ tai, ho thấp một tiếng đè xuống xấu hổ trong lòng đột nhiên dâng lên, hỏi, "Anh lúc trước nói gì? Vừa rồi tôi rep lại tin của Quân Thần, không có nghe rõ."
Bên kia ngừng một lát, sau đó thanh âm càng thêm trầm thấp truyền đến, "Tiểu Bạch, cậu nói cậu thích nam nhân là thật sao?"
Hạ Bạch dừng một chút, ngừng vài giây mới làm bộ bình tĩnh trả lời, "Là thật, anh cũng không phải sao?"
"...... Đúng, tôi cũng vậy." Trong thanh âm Địch Thu Hạc mang theo một tia tiếu ý, sau đó lại một tia cẩn thận và lưu luyến, lộ ra vẻ du dương, "Vậy nếu như tôi nói...... Tôi trước khi gặp cậu, hoàn toàn không phát hiện mình thích nam nhân?"
Đây là một buổi chiều rất bình thường, Hạ Bạch nhìn một cái các bạn của mình trong phòng đang làm việc riêng gì đó, che ống nghe nhợt nhạt thở ra một hơi, sau đó thu tay lại, cũng đè xuống thanh âm nói, "Vậy tôi chỉ có thể nói...... Thật khéo, tôi cũng vậy."
Rầm!
Một tiếng nổ đau tai truyền đến.
Xấu hổ trong lòng Hạ Bạch thu lại, nghi ngờ cau mày, "Tiếng gì thế?"
"Xin lỗi." Thanh âm Địch Thu Hạc trở nên bình tĩnh đến quỷ dị truyền đến, nhạt nhẽo nói, "Tôi cảm thấy tôi phải hảo hảo ngủ một giấc, cư nhiên lại xuất hiện ảo giác rồi, tiểu cẩu tử ngủ ngon, nghỉ động gặp."
"Ngủ ngon? Anh ban ngày ngủ với chả ngon gì? Còn có, lời chúng ta vừa nói là thôi miên cái gì —"
"Tút tút tút......"
"......"
Hạ Bạch mặt không thay đổi đặt điện thoại xuống, tìm số Địch Thu Hạc gẩy tới.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt."
"......"
Cậu cắn răng, tìm ra số Vương Bác Nghị gẩy tới.
Lần này điện thoại rất nhanh liền thông, cậu trực tiếp hỏi, "Ông chủ nhà anh hiện tại đang làm gì?"
Vương Bác Nghị nhìn một cái Địch Thu Hạc trán sưng cục vừa đụng phải cửa xe, rụt chân dài nằm ở chỗ ngồi phía sau trợn to mắt nhìn chằm chằm mui xe, tận lực khách quan trả lời, "Nằm." còn một bộ hoảng hốt hồn bay lên trời, đang bị thánh quang bao phủ. Nhưng xét thấy đối phương mấy hôm trước từng xuất hiện tình huống như vậy, cho nên hắn không có đặc biệt nói rõ.
Cư nhiên thật sự đi ngủ?
Hạ Bạch nổi giận, "Các anh hiện tại ở đâu? Bên cạnh ngoại trừ anh với lão bản nhà anh, còn có ai?"
Vương Bác Nghị thành thật trả lời, "Ở trên xe, ngoại trừ tôi và Địch thiếu, còn có một tài xế địa phương không hiểu tiếng Trung."
Rất tốt, Hạ Bạch kéo kéo khóe miệng, phân phó, "Mở loa ngoài di động, đặt vào bên tai ông chủ của anh."
Vương Bác Nghị có chút do dự, nhưng nhớ tới lời Địch Thu Hạc đã từng phân phó, vẫn là đáp một tiếng, chỉnh di động thành loa ngoài, đặt vào bên tai Địch Thu Hạc.
Hạ Bạch hơi đợi một lát, mở miệng hô, "Địch Thu Hạc?"
Địch Thu Hạc liệt ở trên ghế salon ánh mắt động động, nghiêng đầu hướng điện thoại nhìn lại, sau đó sau khi kịp phản ứng bên trong truyền đến chính là tiếng của ai, nhanh chóng túm lấy gối ôm phủ vào mặt và lỗ tai sắp sung huyết, rầu rĩ trả lời, "Tiểu Bạch, tôi vừa mới mơ, rất kích thích, nói ra cậu khẳng định không tin......"
Nằm mơ? Còn kích thích?
Hạ Bạch cười lạnh, hỏi, "Còn có càng kích thích anh có muốn hay không?"
Địch Thu Hạc hô hấp tăng lên, thú huyết sôi trào, "Nếu như là lời của cậu...... Muốn."
"Vậy anh nghe cho kỹ."
"Ừ."
Hạ Bạch hít sâu, khí nén đan điền (*), hướng về phía điện thoại rống lớn, "Gà cay! Tôi muốn xuất gia làm hòa thượng! Anh sống với mơ giữa ban ngày của anh đi! Nghỉ đông gặp đúng không? Vậy trước khi nghỉ đông đừng liên hệ tôi!"
((*) Đan điền: Vùng dưới rốn)
Địch Thu Hạc thân thể chấn động mạnh, trong nháy mắt từ trong cảm giác hoảng hốt thức tỉnh, ngồi dậy cần qua điện thoại gấp giọng nói, "Tiểu Bạch? Không, tôi vừa rồi chỉ là —"
"Tút tút tút......"
"...... Tiểu Bạch?"
Giao diện trò chuyện sau khi trò chuyện kết thúc tự động thoát ra, biến mất trên màn hình.
Địch Thu Hạc lật ra số Hạ Bạch, dè dặt gẩy tới.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không có thật."
"???"
Anh nhanh chóng trả di động cho Vương Bác Nghị, móc điện thoại của mình ra mở, gẩy số Hạ Bạch.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không có thật."
Anh thất thố trợn to mắt, giơ tay lên ấn ngực, cảm thấy có chút hít thở không thông.