• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Vịt

Địch Xuân Hoa sau khi "hôn mê", hai em gái khác càng thêm hoảng hốt, muốn đi lại bị đám bảo tiêu chặn lại, dưới sợ hãi dứt khoát khóc lớn lên, giả bộ đáng thương hướng người đi đường cầu cứu, vu tội bảo tiêu là người xấu, tính toán chạy trốn.

Lúc trước động tĩnh bảo tiêu bắt người đã hấp dẫn một số người đi đường vây xem, lúc này thiếu nữ vừa gào khóc, người vây tới lại càng nhiều. Đám bảo tiêu tuy nhiên vì thuận tiện ẩn nấp bảo vệ Địch Thu Hạc và Hạ Bạch, đã đặc biệt cải trang bề ngoài đặc thù phù hợp với người địa phương, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra tất cả đều là khuôn mặt châu Á.

Một bên là thiếu nữ bổn quốc đáng thương la khóc, một bên là đại hán ngoại tịch tụ chung một chỗ, tâm người đi đường cơ hồ là lập tức nghiêng về phía thiếu nữ, không đợi thiếu nữ tiếp tục bịa chuyện gì, chỉ một câu "Cứu mạng" đã dẫn tới đám người đi đường nghiêm túc tiến lên, cố gắng "cứu" thiếu nữ thoát khỏi vòng vây.

Cục diện đột nhiên rối loạn lên.

Địch Xuân Hoa ở trong góc "hôn mê" sau khi nghe được động tĩnh giật giật, con ngươi loạn chuyển, lo lắng có nên thừa dịp cảnh sát chưa tới chạy trốn hay không.

"Không qua xem một chút?" Hạ Bạch bị Địch Thu Hạc mang theo đứng ở khúc rẽ, đứng xem náo nhiệt.

"Không đi." Địch Thu Hạc lắc đầu, nhìn loạn cục bên kia, chân mày hơi nhíu lại, giải thích, "Địch Xuân Hoa bây giờ còn có thể nhẫn nại tính tình giả bộ bất tỉnh, chờ anh đi qua, nhất định sẽ không nhịn được "tỉnh lại", đối với anh quấy rối một trận, cho nên không qua tốt nhất, miễn cho bị cô ta thừa dịp giội nước bẩn lung tung. Em yên tâm, bảo tiêu sẽ xử lý mấy người đi đường kia, chờ cảnh sát tới là tốt rồi."

Hạ Bạch nhớ tới bộ dạng Địch Xuân Hoa điên lên lý trí hoàn không có, cảm thấy Địch Thu Hạc nói hết sức có đạo lý, thế là gật đầu một cái, an tâm tựa vào góc chờ cảnh sát đến.

Đám bảo tiêu quả nhiên hết sức cấp lực, lúc người đi đường quấy rối cố gắng mạnh mẽ kéo hai cô gái đi nhanh chóng phản ứng kịp, không để lại dấu vết ngăn lại tất cả phương hướng mà các cô gái có khả năng chạy trốn, sau đó hô lớn một tiếng hấp dẫn sự chú ý của người đi đường, chờ sau khi bọn họ an tĩnh dùng ngoại ngữ lưu loát đơn giản giải thích một chút tình huống, cũng ở ngay trước mặt bọn họ lại báo cảnh sát một lần, cao giọng đảm bảo bọn họ không phải là muốn tổn thương hai cô gái, mà là muốn dẫn các cô chờ cảnh sát tới, cuối cùng chỉ cho mọi người xem cái khoảng đất bị ăn mòn chỗ cái siêu rơi xuống kia.

Đám người đi đường nghe xong giải thích tất cả đều sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới hai tiểu cô nương khóc tới đáng thương như vậy cư nhiên sẽ làm ra loại chuyện tạt axit này, hai phụ nữ bị các cô lôi kéo lập tức hất tay các cô ra, phòng bị lui về phía sau một bước. Những người khác sau khi hoàn hồn cũng nhao nhao lui về sau, không cố gắng mang các cô đi nữa, mà là ở lại cùng bảo tiêu chờ cảnh sát tới.

Hai tiểu cô nương mắt thấy đám người tản ra, tầm mắt mọi người nhìn mình cũng mang theo đánh giá và hoài nghi, biết chạy trốn vô vọng, khóc giả thay bằng khóc thật, nhịn không được chửi Địch Xuân Hoa vẫn như cũ "hôn mê".

Đám người đi đường thấy thế nhất tề cau mày, cách nhìn đối với các cô càng kém vài phần, tiếp đó đối với Địch Xuân Hoa "Hôn mê" cũng chán ghét.

Mấy phút sau, xe cảnh sát và xe cứu thương cùng tới, Địch Xuân Hoa "hôn mê" và hai cô gái không ngừng khóc toàn bộ bị mang lên xe cứu thương, ngay tại chỗ trấn an và "chữa trị". Cảnh sát thì chia ra ba đường, một đường theo bảo tiêu đi tìm Địch Thu Hạc hiểu rõ tình huống, một đường đi kiểm tra siêu nước trên mặt đất, một đường tìm người chứng kiến hiểu rõ chân tướng sự thật.

Chỗ sự tình phát sinh có chút chênh lệch, nhân viên cảnh sát tìm kiếm người chứng kiến đầu mối gì cũng không tìm được, cũng may chỗ này lắp giám sát, webcam ghi chép đầy đủ tình cảnh lúc ấy, không tới mức khiến cho hắn cái gì cũng không thu hoạch được. Cảnh sát điều tra mặt đất rất nhanh xác định được thành phần lưu lại bên trong siêu nước, biểu tình trở nên nghiêm túc, vội vã đi tới bên cạnh cảnh sát trưởng báo cáo tình huống.

Cảnh sát trưởng nghe vậy khẽ cau mày, nhìn một cái Địch Thu Hạc và Hạ Bạch hết sức phối hợp điều tra, cảm thấy có chút nhức đầu.

Những người xảy ra chuyện hôm nay đều là người nước ngoài, hiện tại lại là trong thời gian lễ hội nghệ thuật, hành hung còn hư hư thực thực là trẻ vị thành niên, người bị hại có thể mang theo nhiều bảo tiêu như vậy, thân phận cũng chắc chắn sẽ không đơn giản, vụ này nếu xử lý không tốt, ảnh hưởng khẳng định rất ác liệt.

Phải trước tiên nghĩ cách thu nhỏ lại ảnh hưởng.

Trong lòng có tính toán, hắn khoát khoát tay để cho nhân viên cảnh sát rời đi, đi tới trước mặt Địch Thu Hạc và Hạ Bạch phối hợp điều tra, trước lễ phép tự giới thiệu bản thân một phen, sau đó hoãn xuống ngữ khí dò hỏi, "Hai vị tiên sinh, ba cô gái trên xe cứu thương kia chính là định làm hại hai người sao? Hai người quen bọn họ không?"

Địch Thu Hạc bắt tay với hắn, cũng giới thiệu sơ lược một chút thân phận diễn viên của mình, sau đó trả lời, "Hai vị hành hung kia tự xưng là fan của tôi, một vị trong đó hôm qua từng tới tìm tôi muốn ký tên, hôm nay là lần thứ hai gặp. Về phần vị té xỉu kia...... Cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ đã từng của tôi." Vừa nói trong khuôn mặt ôn nhu mơ hồ mang theo một tia khổ sở, thở dài nói, "Cô ấy đối với tôi vẫn luôn có địch ý, trò đùa tương tự đã làm rất nhiều lần, kể từ sau khi mẹ cô ấy ly hôn với cha tôi, chúng tôi cũng không có gặp mặt nữa, tôi không nghĩ tới cô ấy sẽ...... Xin hỏi cô ấy thế nào rồi? Tỉnh lại chưa?"

Hạ Bạch quay đầu, làm bộ không nhìn thấy làm trò của anh.

Cảnh sát trưởng nghe vậy biểu tình xoạt cái cứng lại, trong lòng không ngừng kêu khổ. Người bị hại cư nhiên là diễn viên nổi tiếng, chuyện hôm nay xem ra áp không được. Bất quá cũng may người bị hại và nghi phạm là quen biết. Chuyện có thể hướng về phía thù hận gia đình tiếp cận, áp lực của cảnh sát có thể ít một chút. Bất quá......

"Tính chất của chuyện lần này đã không thể tính là trò đùa, đây là vụ cố ý gây thương tổn ác liệt." Cảnh trưởng sửa đúng một chút cách nói của anh, nhìn một cái khuôn mặt ôn nhu thoạt nhìn hết sức dễ bắt nạt của anh, lắc đầu.

Gương mặt đẹp như vậy, phá hủy thật đáng tiếc, mấy tiểu cô nương phạm tội kia tâm sao lại đen như vậy, cư nhiên có thể nghĩ ra cách hại người tạt axit này.

Vừa vặn nhân viên cảnh sát tới chỗ xe cứu hộ hỏi thăm tình huống đi tới, cảnh sát trưởng hoàn hồn, dò hỏi, "Bên kia tình huống thế nào?"

Nhân viên cảnh sát biểu tình có chút cổ quái, nhìn một cái Địch Thu Hạc và Hạ Bạch, trả lời, "Ba nghi phạm tất cả đều không phối hợp, trong đó hai vị cứ luôn khóc, vị còn lại nhắm mắt không chịu nói chuyện."

Cảnh sát trưởng nghi ngờ, "Nhắm mắt không nói chuyện? Cô ấy không phải ngất xỉu sao? Tỉnh rồi?"

"Không phải, không tỉnh, cũng không có ngất, bác sĩ nói cô ấy hôn mê là giả bộ."

Cảnh sát trưởng: "......" Chưa đánh đã khai là đây.

Lại một cảnh sát sải bước chạy tới, nhanh chóng nói, "Vừa rồi có vị nữ sĩ tới, nói cô ấy là bạn học ở một người bị hại trong đó, từng ở trong khách sạn nghe được có người gọi điện thoại nói muốn hủy dung người bị hại, có thể hỗ trợ xác nhận nghi phạm."

Cảnh sát trưởng nghe vậy sửng sốt, nhanh chóng để cho nhân viên cảnh sát mang người tới.

Người tới là Nhan Viện, cô trên đường tới buổi đấu giá nghe nói bên này xảy ra chuyện, nhớ tới cú điện thoại lúc trước nghe được, có chút bận tâm, bỏ chạy sang đây xem tình huống, lại không nghĩ rằng liếc mắt liền thấy được rất nhiều khuôn mặt châu Á, trong lòng lộp bộp một tiếng, sau khi hỏi thăm người đi đường một chút hiểu có thể là Hạ Bạch và Địch Thu Hạc xảy ra chuyện, nhanh chóng dừng lại.

Sau khi được nhân viên cảnh sát mang vào, cô liếc mắt liền thấy được Hạ Bạch đứng trong đống cảnh sát và Địch Thu Hạc bên cạnh cậu đang nghiêng đầu nói chuyện với một cảnh sát, tâm nhấc lên trong nháy mắt đặt xuống, sải bước tới gần sau đó gấp giọng nói, "Tôi nhìn thấy có xe cứu thương dừng ở bên ngoài, còn tưởng hai người đã xảy ra chuyện, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

"Khiến cậu lo lắng rồi." Hạ Bạch trấn an hướng cô nàng cười cười, sau đó lôi Địch Thu Hạc ở bên cạnh đang yên lặng ăn dấm, giới thiệu hai người một chút.

Nhan Viện rất nhanh trở nên khẩn trương, lắp ba lắp bắp bắt chuyện với Địch Thu Hạc.

Địch Thu Hạc lễ phép đáp lại, sau đó ôn thanh cảm ơn trấn an cô mấy câu, thái độ ngược lại không tìm ra lỗi, nhưng trên người lại không biết từ lúc nào nhiều hơn chút mùi vị hào môn quý ba đời cao không thể chạm người phàm không thể đụng vào, khiến người ta không dám tùy ý bắt chuyện.

Hạ Bạch hiểu chút tính toán nhỏ trong lòng anh nhịn không được trừng anh một cái.

Địch Thu Hạc quay đầu làm bộ như không thấy được, thề phải ăn chỗ dấm này tới cùng.

Nhan Viện tính cách hướng nội, không quá am hiểu cùng người nói chuyện và phỏng đoán tâm tư người khác, hơn nữa trong lòng thấp thỏm chuyện phải giúp bọn họ làm chứng, cho nên cũng không có chú ý tới tin đồn nhỏ giữa bọn họ, sau khi chào hỏi liền vội vàng hướng cảnh sát bên cạnh hai người nói tình huống ngày đó ở trong đại sảnh khách sạn nhìn thấy.

Cảnh sát trưởng sau khi nghe qua lời của cô nàng cau mày thật sâu, ý thức được nghi phạm khả năng còn làm mấy chuyện khác xâm hại quyền lợi của người bị hại, nhanh chóng kêu người chạy tới khách sạn xem xét tình huống.

Hiện trường sau khi tra khám kết thúc, Địch Xuân Hoa ở trước mặt mọi người tới cục cảnh sát, vẫn luôn "hôn mê" bị vấn đề sinh lý đánh bại, phải "tỉnh lại". Cảnh sát trưởng lập tức sắp xếp cô cùng với mấy cô gái khác đứng chung một chỗ, để cho Nhan Viên phân biệt.

Nhan Viện từ tiểu học vẽ tranh, đối với nhân ảnh hết sức nhạy cảm, cho dù Địch Xuân Hoa cố ý vặn biểu tình, cô cũng nhìn một cái là nhận ra người.

Không lâu lắm, cảnh sát tới khách sạn điều tra tình huống vội vã chạy về, còn mang theo ba cái webcam cỡ nhỏ và vài đoạn video giám sát ở đại sảnh khách sạn, thang máy và hành lang.

Nhân chứng vật chứng đều ở đây, không tới một lát hai cô gái nước ngoài giả làm fangirl nhận tội.

Hóa ra các cô hoàn toàn không nhận ra Địch Xuân Hoa, cũng không phải học sinh gì, mà là chị đại rời nhà đi lăn lộn xã hội. Các cô rời nhà hai tháng, rất nhanh liền tiêu xài hết tiền từ trong nhà trộm ra, lúc đang không biết nên làm thế nào, Địch Xuân Hoa đột nhiên xuất hiện, nói trong nhà mình là làm tạp chí, cảm thấy các cô ngoại hình tốt, muốn mời các cô làm người mẫu trang phục.

Hai người thấy Địch Xuân Hoa lớn xấp xỉ mình, ăn mặc cũng đẹp, hết sức tín nhiệm liền theo cô đi, sau khi tới nơi lại bị đối phương đánh ngất xỉu nhốt lại, còn chụp ảnh nude và video vũ nhục, bị uy hiếp tới nước D thu thập "Anh trai xấu" Địch Thu Hạc.

Hai cô gái một 15 tuổi, một 16 tuổi, tuổi đều rất nhỏ, lúc nói đến những chuyện này một túm nước mắt một túm nước mũi, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, đem Địch Xuân Hoa hoàn toàn tôn lên thành một ác bá trời sinh.

Địch Xuân Hoa bên kia lại cự tuyệt mở miệng, chỉ cường điệu mình vô tội, cũng muốn mời luật sư và thông báo phụ huynh.

Đối với mạnh miệng chống chế của Địch Xuân Hoa, Địch Thu Hạc không chút nào ngoài ý muốn, chỉ cảm thấy cô ta thật sự quá ngu. Chuyện lần này nhân chứng vật chứng đều đủ, thẳng thắn tòng khoan chủ động nhận lỗi có lẽ còn có khả năng phạt nhẹ, cự tuyệt không khai báo chỉ lẽ làm cho tội danh thêm nặng, hệ thống pháp luật nước ngoài và trong nước là không giống nhau, Địch Xuân Hoa càng làm khổ, ấn tượng của thẩm phán đối với cô ta càng kém, phán cũng càng nghiêm trọng.

Trong lúc Địch Xuân Hoa đề xuất yêu cầu với Địch Thu Hạc, nói muốn cùng anh gặp mặt một lần, sau đó bị anh không chút lưu tình cự tuyệt — kẻ thù gặp mặt chỉ sẽ ảnh hưởng khẩu vị, anh không muốn tiếp tục buồn nôn chính mình.

Chuyện tạm thời không ra kết quả, sau khi phối hợp với cảnh sát làm xong điều tra nên làm, Địch Thu Hạc cùng Hạ Bạch mang theo Nhan Viện ra khỏi cục cảnh sát, mời cô nàng ăn một bữa cơm cảm ơn, cũng vì biểu đạt áy náy chuyện liên lụy tới cô bỏ mất buổi đấu giá hôm nay.

Nhan Viện nhanh chóng tỏ vẻ không sao, được bọn họ cảm ơn và nói xin lỗi chính thức như vậy khiến cho hết sức xấu hổ.

Sau khi ăn xong hai người đưa Nhan Viện về khách sạn, sau đó để cho bảo tiêu trước khi đi ở khách sạn lấy hành lý, tới một khách sạn khác an toàn tốt hơn làm check in.

Địch Thu Hạc một mình một giường nhiều ngày rốt cục lại lần nữa ôm được người yêu, muốn không hài hòa tới nửa đêm, lại bị Hạ Bạch tàn khốc trấn áp, chỉ có phép anh hơi phát tiết một chút.

Giờ ăn trưa hôm sau, luật sư của Địch Xuân Hoa rốt cục chạy tới, Hình Thiệu Phong cũng mang theo luật sư cả đêm bay tới.

"Các cậu muốn xử lý chuyện lần này thế nào?" Trên mặt Hình Thiệu Phong một chút không thấy mệt mỏi suốt đêm bay, sau khi tìm được bọn họ lập tức tiến vào hình thức công việc, "Là muốn nhất lao vĩnh dật (*), hay là từ từ chơi."

((*) nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả cảđời nhàn nhã)

Từ từ chơi là thứ gì?

Hạ Bạch nhăn mặt, nghiêng đầu nhìn Địch Thu Hạc, trợn mắt: Anh đối với Hình Thiệu Phong làm cái gì, hắn sao lại biến thành như vậy?

Địch Thu Hạc mãnh liệt uống đầy miệng dấm, đưa tay túm lấy miệng cậu, nhìn về phía Hình Thiệu Phong trả lời, "Nhất lao vĩnh dật."

"Tôi hiểu rồi." Hình Thiệu Phong gật đầu, nhìn một cái Hạ Bạch bị túm mũi, trong mắt hiện lên một tia tiếu ý, thức thời không quấy rầy bọn họ nữa, đứng dậy mang theo luật sư tới cục cảnh sát.

"Anh làm gì." Hạ Bạch cuối cùng lôi được tay Địch Thu Hạc xuống, giơ tay lên bịt môi, "Kế tiếp anh định làm gì, ở đây chờ chuyện của Địch Xuân Hoa xử lý xong sao?"

"Không." Địch Thu Hạc sáp qua, kéo tay cậu xuống hôn xuống mũi cậu, cười híp mắt trả lời, "Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật sớm."

Hạ Bạch sửng sốt một chút, sau đó mắt trợn trắng, ghét bỏ, "Hưởng trăng mật cái gì, anh chính là muốn lười biếng." Nói thì nói như vậy, nhưng vẫn là ngầm thừa nhận đề nghị của anh, lần này hai người khó có được cùng một chỗ, sắp tới lại đều không nhận công việc, quả thực có thể hảo hảo chơi một chút.

Địch Thu Hạc cười, duỗi cánh tay vớt cậu tới trong ngực, cúi đầu cọ cậu.

Kế hoạch đã định, hai người lập tức ném chuyện Địch Xuân Hoa ra sau đầu, lập kế hoạch đẹp đẽ lộ tuyến du lịch, kết quả còn không đợi kế hoạch của bọn họ ra một hai ba bốn năm, một người trung niên đầy râu ria đã mang theo một bộ ảnh tìm tới cửa.

"Mạo muội quấy rầy, tại hạ Cooper · Smith, là người mua tác phẩm đấu giá của Hạ tiên sinh, hiện tại có một số việc muốn tìm hai vị thương lượng." Râu ria rậm rạp quy củ đứng ở cửa, dùng lễ nghi nước Hoa không trôi chảy cùng Địch Thu Hạc chào hỏi, thành ý mười phần.

Hạ Bạch nghe được động tĩnh đi tới, sau khi nhìn thấy người trung niên ngoài cửa ngẩn người, kinh ngạc nói, "Là ông?"

Địch Thu Hạc nghe vậy quay đầu lại nhìn cậu, dò hỏi, "Em biết ông ấy?"

"Không quen, là lần trước lúc ở show gặp qua." Hạ Bạch trả lời, nhớ tới hành động hồi đó đối phương nhìn chằm chằm Địch Thu Hạc, trong lòng hơi có chút phỏng đoán, nhanh chóng mở cửa mời người vào.

Ba người ở trong phòng khách nhỏ ngồi xuống, bảo tiêu sau khi mang trà lên cho bọn họ thối lui đến một bên coi chừng, không có đi ra ngoài.

Cooper nhận lấy trà cảm ơn, nhìn về phía Địch Thu Hạc ngoại hình ưu tú đối diện và Hạ Bạch cười tới thân thiết chọc người thích, khẩn trương giảm xuống, đầu tiên là đối gặp phải hôm qua của hai người biểu đạt lo lắng và an ủi, sau đó lấy ra tác phẩm đấu giá của Hạ Bạch ra sức tán dương một phen, cuối cùng rốt cục nói ra mục đích đến.

"Tôi cảm thấy khí chất của Địch Thu Hạc tiên sinh hết sức thích hợp với phong cách series của V&G, cho nên muốn mời Địch Thu Hạc tiên sinh làm một bộ ảnh quảng cáo cho V&G. Ngoài ra, tôi đại diện công ty, hi vọng bộ ảnh quảng cáo này có thể do Hạ Bạch tiên sinh tới chụp."

Hạ Bạch và Địch Thu Hạc nghe vậy ngừng lại, nghiêng đầu liếc nhau một cái.

V&G, một trong những nhãn hàng thời trang nam xa xỉ, đi theo hướng phục cổ, là một trong những nhãn hiệu chính trang Địch Thu Hạc thường xuyên mặc nhất, trong hai tác phẩm dự thi 《Thu》 《Hạc》, Địch Thu Hạc vừa vặn mặc đều là của V&G.

Cooper · Smith hiện tại có thể đại diện V&G trực tiếp tới nhà mời Địch Thu Hạc chụp ảnh quảng cáo, đoán chừng là đã chú ý tới Địch Thu Hạc một đoạn thời gian không ngắn, cũng đã nghiên cứu kỹ qua với cao tầng công ty điều kiện mọi mặt của Địch Thu Hạc, xác định đối với Địch Thu Hạc hết sức hài lòng.

Nhưng loại lời mời chụp ảnh quảng cáo này có thể hiểu làm 2 ý tứ, một là đơn thuần làm người mẫu quảng cáo chụp mấy tấm hình, một là lấy thân phận người phát ngôn chụp ảnh quảng cáo, hai loại tình huống này ý nghĩa đại biểu hoàn toàn khác nhau, Cooper không có nói rõ, cũng không biết là cố ý hay là nói sai.

"Sắp xếp phương diện công việc, tôi phải trước tiên câu thông với người đại diện của tôi." Địch Thu Hạc cũng không có lập tức đáp ứng lời mời của ông, mà là đánh giọng quan, uyển chuyển hồi âm sau đó khách khí nói, "Cám ơn lời mời và thưởng thức của V&G, tôi rất vinh hạnh."

Cooper đã chú ý anh một đoạn thời gian, biết là anh không thiếu tiền, cũng đã làm tốt chuẩn bị sẽ không được lập tức đáp ứng, nghe vậy nhanh chóng tỏ vẻ hiểu, cũng đưa ra danh thiếp của mình và một người phụ trách khác trong công ty.

Hai người lại hàn huyên mấy câu, lúc Địch Thu Hạc cho rằng đối phương không sai biệt lắm nên thức thời cáo từ, đối phương cư nhiên xoay chuyển, lại gửi tới một lời mời.

"Là như vậy, tôi có người bạn đang kế hoạch quay một bộ phim, chủ đề là mạo hiểm, kế hoạch quay 4 bộ, trong đó có một nhân vật châu Á......" Khố Bá nói tới đây có chút xấu hổ, mặt khẽ đỏ, chống lại tầm mắt tò mò của hai người thành thực nói, "Thực không dám đấu diếm, người bạn kia của tôi lúc trước là giúp đài truyền hình quay phim tài liệu, điện ảnh là lần đầu tiên tiếp xúc......"

Nói tóm lại, chính là hắn có một người bạn tốt đến trung niên, đột nhiên cảm thấy cuộc sống bình đạm không có ý nghĩa, muốn đi hoàn thành thành mơ ước hồi trẻ con — quay phim.

Dựa vào nhân mạch tự thân lớn mạnh, hắn sau khi từ chức lăn qua lăn lại một phen, cư nhiên thật sự lăn ra bộ dáng, kịch bản có, tài chính có, team kéo đủ, mắt thấy mọi sự sẵn sàng, chỉ thiếu diễn viên thích hợp là có thể khai máy, lại không nghĩ tới ông trời có phong vân ngoài dự liệu, người có họa phúc sớm tối, lúc trước bọn họ mời tới một diễn viên châu Á nước R đột nhiên hot, ngại ít tiền quẳng gánh không làm.

Sau đó Cooper vội hộ bạn tốt, ở trên show một cái nhìn trúng người mới như Địch Thu Hạc, sau khi trải qua mấy tháng quan sát, cảm thấy khí chất ôn nhu trầm ổn của anh hết sức phù hợp với yêu cầu của bạn tốt, mà càng phù hợp với phong cách của V&G, bèn mạo muội đến nhà.

Nghe xong câu chuyện của người bạn thân này, Hạ Bạch cuối cùng minh bạch nguyên nhân hắn hôm nay tự mình đến nhà mà tư thái thả thấp như vậy.

Lấy địa vị của V&G, muốn mời diễn viên người mới vừa hot của châu Á chụp ảnh quảng cáo, vậy cơ hồ chính là tùy tiện nói chuyện, chỉ cần là người ở giới giải trí, cũng không có ai không muốn được nhãn hiệu xa xỉ này ưu ái, nhưng vị Cook (*) này thân là người phụ trách, lại một mực tự mình tới cửa, còn sớm mua tác phẩm của cậu dùng để tỏ thành ý.

((*) bên trên nói tên của bác này là Cooper (Khố Bá), bên dưới lại nói là Cook (Khố Khắc), chắc tác giả nhầm nhể)

Nhưng cậu là nghe nói tác phẩm cầm đi đấu giá kia của mình đột ngột hiếm thấy gõ được giá cao thứ hai toàn trường, thiếu chút nữa áp một vị đại sư xếp thứ nhất xuống dưới.

Vị Cooper này đoán chừng là đại xuất huyết rồi...... Hạ Bạch tới chút hứng thú, chủ động hỏi, "Xin lỗi người bạn thân của ông định quay bộ phim tên là gì?" Kiếp trước cậu vì giết thời gian xem không ít phim điện ảnh, nói không chừng trong đó có tác phẩm ao ước của người bạn thân này.

Khố Bá thấy cậu cảm thấy hứng thú, nhanh chóng từ bên trong túi lấy ra một cái kịch bản vắn tắt đẩy qua, ân cần nói, "Phim điện ảnh tên là 《Sói độc》, là một câu chuyện mạo hiểm của team, kịch bản là biên kịch nổi tiếng Marko · Howth viết, hết sức hấp dẫn người."

"Cái...... Khụ khụ khụ khụ......" Hạ Bạch kinh hãi, sau đó không tiền độ bị nước miếng của mình sặc, giơ tay lên dùng sức vỗ bả vai Địch Thu Hạc ra hiệu anh cầm kịch bản, trong lòng sóng to gió lớn.

Cư nhiên là 《Sói độc》! Bộ phim kinh diễm kia, bốn phần của 《Sói độc》được phong là bộ mạo hiểm kinh điển! Địch ba tuổi đây là cái vận khí quỷ gì, kiếp trước xui xẻo tới mức chết ngoẻo không rõ không ràng, kiếp này lại chuyện tốt cái này nối cái kia tự động dâng tới cửa, thật sự không tưởng tượng nổi.

Nhận! Phải nhận! Bộ điện ảnh này không nhận mới là kẻ ngu!

"Sao thế?" Địch Thu Hạc bị cậu ho sặc đột nhiên dọa nhảy một cái, nhanh chóng ôm cậu tới giúp cậu vỗ lưng, cầm nước cho cậu uống.

Hạ Bạch nuốt nước xuống, miễn cưỡng thuận khí, lý trí hơn trở lại chút, nhanh chóng áp kích động trong lòng, chẳng quan tâm trấn an Địch Thu Hạc, bản thân cười tới hết sức thân thiết nhìn Cooper, nói, "Thất lễ rồi, quyết tâm và dũng khí liều lĩnh hoàn thành giấc mơ của bạn tốt của ngài tôi hết sức khâm phục! Kịch bản này Thu Hạc sẽ xem thật kỹ, sau khi có quyết định chúng tôi sẽ trước tiên liên hệ với ngài, cám ơn thưởng thức của ngài."

"Khách khí rồi, khách khí rồi." Cooper thấy thái độ của cậu nhiệt tình, nhanh chóng thuận thế lại tâng bốc bạn tốt một lượt, sau đó nhiệt tình tỏ vẻ, nếu Địch Thu Hạc đồng ý nhận nhân vật này, poster của 《Sói độc》có thể sẽ mời cậu tới chụp!

Hạ Bạch gật đầu, mừng rỡ mặt đều sắp cười rách rồi, thái độ càng thêm thân thiết.

Hai người càng tán gẫu càng ăn ý, quan hệ rất nhanh thân cận, cuối cùng lúc Cooper đi đã bắt đầu thân thiết gọi Hạ Bạch là Tiểu Bạch, còn mời Hạ Bạch rảnh rỗi thì tới nhà hắn làm khách.

Sau khi tiễn người đi, Địch Thu Hạc nín thật lâu lập tức bế Hạ Bạch lên, tiếp vào trong phòng khóa trái cửa thả người vào trên giường áp xuống, cau mày nói, "Tiểu Bạch, em sao nhiệt tình với Cooper kia như vậy?"

Hạ Bạch mặt vô tội, "Ông ấy cung cấp công việc cho chúng ta, coi như là cha mẹ cơm áo của chúng ta, thái độ đương nhiên phải nhiệt tình. Địch ba tuổi, đây chính là cơ hội tốt mở ra thị trường nước ngoài, anh phải nắm lấy thật chặt."

"Chỉ là như vậy?" Địch Thu Hạc không tin.

"Nếu không còn có thể như thế nào, phim điện ảnh công thêm nhãn hiệu xa xỉ cao nhất hai lần mời, trước mặc kệ chất lượng bộ điện ảnh kia như thế nào, cũng mặc kệ anh có thể hợp tác với V&G hay không, chỉ là được lời mời này của Cooper đã đủ để xoát độ sống ảo của anh, cho nên cố gắng lên, em nhìn thấy được ở anh." Hạ Bạch cười híp mắt, giơ tay niết niết mặt anh, rót thuốc mê, "Địch ba tuổi, anh hôm nay thực sự đặc biệt đẹp trai."

Địch Thu Hạc híp mắt, "Tiểu cẩu tử, em có phải cảm thấy anh đặc biệt dễ lừa hay không?" Loại chuyện sống ảo này tiểu cẩu tử lúc nào thì để ý qua? Vừa nghe chính là lấy cớ.

Hạ Bạch không đáp, ngửa đầu hôn anh, chân vòng lên eo anh ái muội cọ xát, thấp giọng nói, "Không, em cảm thấy anh đặc biệt ngon."

Địch Thu Hạc bị đói bụng mấy ngày lập tức mắc câu, ánh mắt thắm thiết nhìn cậu vài giây, cúi đầu dùng sức hôn trả, quẳng chút nghi ngờ trong lòng ra chín tầng mây, khai bữa ăn mỹ vị được chủ được quấn tới này.

Kế hoạch du lịch chết non, Hình Thiệu Phong bị gọi về.

Địch Thu Hạc đi ra phòng khách nhỏ bên ngoài cùng Hình Thiệu Phong trao đổi chuyện cục cảnh sát, Hạ Bạch thì miễn cưỡng làm ổ trên giường trong phòng, mở ra kịch bản Địch Thu Hạc vừa rồi cầm được, dùng một loại tâm tình hồi tưởng lại kinh điển cẩn thận mở ra sau đó sau khi nhìn thấy hai trang giới thiệu vắn tắt ngẩn ra.

Lúc trước cậu quá kích động, nghe được cái tên 《Sói độc》 liền cái gì cũng quên, hiện tại tỉnh táo lại cậu mới nhớ tới, trong bốn phần của 《Sói độc》kiếp trước nhưng một nhân vật châu Á cũng không có! Thật sự một người cũng không có! Một người duy nhất tóc đen còn là Hispanic!

((*) Hispanic hay Latino là một người gốc Cuba, Mexico, Puerto Rico, Nam hoặc Trung Mỹ, hay một người mang văn hóa hoặc nguồn gốc Tây Ban Nha bất kể chủng tộc. Cộng đồng Nispanic khá lớn ở Mĩ)

Nhưng hiện tại trong kịch bản cậu nhận được lại có một nhân vật châu Á! Mà tựa hồ còn là một trong những nhân vật chủ yếu!

Đây là xảy ra chuyện gì? Chả lẽ nhân vật châu Á trong kịch bản《Sói độc》tại giây phút cuối cùng khai máy sẽ bị xóa bỏ? Vậy, vậy cậu không phải là cao hứng vô ích một trận?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK