Trong khi Ngũ Đại Thiên Hà rúng động thì chủ nhân linh phách Lạc Hồng, nhân vật chính của câu chuyện vẫn đang tiếp tục hành trình phiêu lưu ở Tây Nguyên.
Ngay tại một phiến rừng núi hoang vu, bất chợt hiện lên thân ảnh của Võ Thiện Nhân.
Dĩ nhiên là trong lúc này, hắn chẳng thể nào ngờ việc linh phách Lạc Hồng xuất thế đã gây nên một trường sóng gió.
Nhớ lại đêm đó, sau khi thoát ra khỏi thạch động, Võ Thiện Nhân liền một đường chạy thẳng.
Nhờ vào Phong Quyển Tàn Vân nên tốc độ di chuyển rất nhanh, hai ngày sau đã vượt qua biển hồ Tơ Nưng, chạy ra đến vùng đất Gia Lai.
Chỉ trong một đêm, tu vi của Võ Thiện Nhân một hơi tiến liền năm cấp, sự việc này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến nhiều người há mồm trợn mắt.
Tuy nói là hắn đã đột phá Tướng Cấp sơ kỳ nhưng nếu không mau chóng ổn định tu vi thì ít nhiều vẫn gây ra ảnh hưởng về sau.
Vì vậy, khi nhận thấy đã an toàn, Võ Thiện Nhân vội vàng tìm kiếm một địa phương bí mật, quyết định bế quan.
Bảy ngày sau, rốt cuộc tất cả đều trở về trạng thái bình thường.
Mọi nguy cơ tiềm ẩn trong cơ thể đã được Võ Thiện Nhân giải quyết triệt để.
Cho đến lúc này hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Không biết có phải ảnh hưởng từ tinh huyết của Hoàng Kim Cự Long hay không, Võ Thiện Nhân cảm nhận bản thân đối với hỏa nguyên tố hiện có sự cảm thụ tương đối rõ ràng.
Nhân tiện nhắc đến một chuyện, Thức hải của hắn cũng đã xuất hiện những hạt hoả nguyên tố màu đỏ, song song tồn tại cùng với thuỷ nguyên tố.
Võ Thiện Nhân khá tò mò về vấn đề này, hắn còn vận dụng tinh thần nghiên cứu khá lâu nhưng rốt cuộc vẫn không thể phát hiện ra manh mối.
Cuối cùng, Võ Thiện Nhân đành tạm gác một bên, trong đầu nhẩm tính lại những sự kiện xảy ra trong thời gian gần đây.
Đầu tiên là được lão Kim truyền dạy bộ thân pháp Phong Quyển Tàn Vân và bộ kỹ pháp Đẩu Chuyển Tinh Di.
Kế đến, hắn vô tình sáng tạo ra phương thức tu luyện mới, nâng cấp uy lực của Long Hổ Thần Quyền.
Về cơ bản, hắn đã tương đối thành thục hai thức đầu tiên trong Long Hổ Thần Quyền là Ngã Hổ Phốc Thỏ và Bá Vương Lâm Thế.
Ngoài ra, bộ ba linh thuật Thổ Thuẫn, Mộc Hồn Toả Trận, Hoả Diễm Bạo Thạch cũng có đôi chút triến triển.
Cuối cùng, nhờ vào quả trứng của Hoàng Kim Cự Long, tu vi của hắn đột phá lên Tướng Cấp sơ kỳ, mầm mống linh phách chính thức ngưng hình, Lạc Hồng xuất thế.
Chỉ là, riêng Cửu Chân Tinh Thần cho đến hôm nay vẫn chưa biến chuyển nên Võ Thiện Nhân có đôi chút thất vọng.
Tuy nhiên, hắn vốn chẳng phải người cầu toàn, đạt được kết quả ngoài mong đợi như vậy cũng đã quá thỏa mãn rồi.
Còn có một chuyện khiến Võ Thiện Nhân mỗi lần nhớ đến lại giận sôi lên, chính là gã Trần Công Minh, môn sinh nội viện, tu vi Nhân Vực đỉnh phong.
“Lão Đại ta hành tẩu bao năm chưa bao giờ lại chịu thiệt thòi như lần này.
Thằng ranh con Trần Công Minh, đợi ta quay trở về nội viện sẽ tìm ngươi tính sổ cả vốn lẫn lời.”
Hiện tại lấy tu vi Tướng Cấp sơ kỳ của Võ Thiện Nhân muốn xử lý một gã Nhân Vực đỉnh phong là rất dễ dàng.
Võ Thiện Nhân bản chất lưu manh, nếu là tiền đi mượn của người khác thì dùng xong có khi sẽ quên ngay, nhưng người nào mà mượn hắn dù chỉ một đồng hắn cũng sẽ tìm mọi cách đòi lại cho bằng được.
Cũng như vậy, nếu ngươi đối tốt với hắn, chưa chắc hắn đã ghi nhớ, nhưng nếu đối xử tệ bạc với hắn thì nhất định hắn sẽ tìm cách trả lại gấp mười lần.
Suy nghĩ thêm một hồi, Võ Thiện Nhân liền bật người đứng dậy.
Tính toán thời gian đi vào Tây Nguyên chớp mắt đã bốn tháng trời, Võ Thiện Nhân có chút cảm thán: “Đến lúc ta quay trở về nhà rồi.
Ngàn dặm đi về chỉ mất thêm một vài ngày, cũng có thể rèn luyện bản thân thêm chút nữa.”
Sau khi cân nhắc chu toàn, Võ Thiện Nhân quyết định rời khỏi thạch động, bắt đầu hành trình quay trở về nội viện.
Trên đường về, Võ Thiện Nhân bắt gặp linh thú ngày một nhiều, theo quan sát thì hình như bọn chúng đang di chuyển quay ngược trở lại vùng đất Kon Tum.
Không chỉ là linh thú cấp hai, còn xuất hiện không ít linh thú cấp ba, cấp bốn.
Dưới tình huống như vậy, với tu vi Tướng Cấp sơ kỳ, hắn dễ dàng mần thịt tất cả.
Đặc biệt, Võ Thiện Nhân còn vô tình đụng độ một đàn Huyễn Dực Giáp Trùng, số lượng khoảng hai mươi đầu.
Nhớ lại chuyện ngày trước, hắn liền không nói không rằng lao vào đánh giết, một hơi diệt sát toàn bộ.
Một đường thẳng tiến, số lượng linh thú táng mạng trong tay hắn đã lên đến một con số kinh người.
Bên trong Ngũ Hành Giới Chỉ, nội đan linh thú chất đống thành một ngọn núi nhỏ.
Nghĩ đến chuyện mang đống nội đan này về Thông Thương Phong đổi thành linh thạch, Võ Thiện Nhân vô cùng hưng phấn, nhảy tung tăng theo nhịp sáo, trông chẳng khác nào một thằng nhóc mới được ba mẹ mua cho một món đồ chơi mới.
“Là lá la… Lần này phát tài rồi! Ha ha…”
Bởi vậy, tốc độ di chuyển của Võ Thiện Nhân không quá nhanh.
Hắn vừa đi vừa thu thập “linh thạch”, đôi khi còn nổi hứng thú thưởng ngoạn phong cảnh.
Đứng trên một đỉnh núi, Võ Thiện Nhân toàn thân toát ra một cỗ hơi thở nhàn nhạt, trong đôi mắt đang nhìn về xa xăm ngoài ngàn dặm là con ngươi thể hiện một sự lãnh đạm.
Trước khi tiến nhập vào Tây Nguyên, ánh mắt Võ Thiện Nhân hàm chứa sự chân thành, rất dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng qua một lần chết đi sống lại, suy nghĩ của hắn đã hoàn toàn thay đổi: “Ông ngoại nói rất chính xác, tuyệt đối không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ một ai.”
Dường như lão Kim đã phát hiện ra sự lạnh lùng, vô tình hiện lên trong mắt hắn, truyền âm bảo: “Nhóc con, có điều này cần ghi nhớ, với người khác không nên tin tưởng nhưng cũng đừng quá đa nghi.
Như biểu hiện của nhóc con hiện giờ, nhất định sẽ không có thêm một người bạn nào bên cạnh.
Tuy nói rằng lòng người khó đoán nhưng không phải ai cũng nham hiểm, độc ác.
Quan trọng nhất vẫn là dựa vào quá trình tiếp xúc mà đưa ra đánh giá, không để những lời nói của đối phương lừa gạt.”
Võ Thiện Nhân rất thông minh, hiểu ngay được hàm ý trong câu nói của lão Kim.
Tuy nhiên, hiện muốn hắn dễ dàng tin tưởng người khác, thực sự là rất khó.
Khẽ gật đầu, Võ Thiện Nhân đáp: “Ông ngoại đừng lo! Cháu sẽ tự biết cách giải quyết.”
Lão Kim không khuyên giải nữa, trong lòng hi vọng hắn sẽ không bị lún quá sâu vào chuyện này, nếu không sợ rằng suốt quãng đời về sau sẽ phải sống trong cảnh cô độc.
Danh Sách Chương: