Trong tình thế như vậy, chỉ còn duy nhất một cách cứu vãn cục diện, đó chính là đưa thằng nhóc con Văn Khánh ngồi vào chiếc ghế đảo chủ Hòn Mốc, sau đó dùng vũ lực khống chế nó.
Như vậy, đại kế hoạch của Vô Cực Tông vẫn có thể tiến hành êm thấm.
Vào lúc Anh Khoa đang âm thầm suy tính thì giọng nói băng lãnh của Thu Thuỷ lại cất lên: “Vậy thì sao, ngươi nghĩ rằng có thể giết ta?”
Anh Khoa sát khí nổi lên, hừ một tiếng: “Lão phu nói cho ngươi biết, những người có mặt ở đây đều phải chết! Ngay cả ngươi cũng không ngoại lệ!”
Thu Thuỷ tính cách vốn ngang tàng, đáp trả ngay: “Ta muốn xem là ngươi có bản lĩnh thế nào đây? Nếm thử một đòn Ưng Kích Trường Không của ta!”
Nói đoạn, thổ linh lực cuồn cuộn chảy, không gian trước mặt như bị xé toạc, chỉ trong chớp mắt một con chim ưng khổng lồ được ngưng tụ.
Đôi cánh chim ưng sải dài đến mấy trượng, sau một nhoáng đã bổ thẳng về phía Anh Khoa.
Thấy nàng nói đánh là đánh, từ trên người Anh Khoa hoả linh lực ào ào phóng xuất, lập tức triển khai công kích đánh trả.
Ưng Kích Trường Không tuy rất lợi hại song linh thuật mà Anh Khoa thi triển cũng chẳng kém cạnh gì.
Trên bầu trời tức thì nổ ra một đợt âm thanh kéo dài, đinh tai nhức óc.
“Ầm! Ầm! Ầm…”
Hai người này đều là cường giả cái thế, cho nên khi vừa bắt đầu giao thủ đã tạo thành tràng cảnh trời long đất lở, phong vân biến sắc.
Khi Ưng Kích Trường Không bị phá giải, Thu Thuỷ lại tiếp tục phát động một đợt công kích mới.
Cứ như vậy, trong thời gian mười nhịp thở, đôi bên đã giao thủ mấy mươi chiêu mà không ai giành được ưu thế.
Chỉ là, càng về sau thì sức tấn công của Thu Thuỷ càng suy giảm rõ rệt.
Điều này dễ hiểu thôi, tu vi hiện nay chỉ là Thánh Cấp đỉnh phong khiến cho nàng không thể phát huy được thực lực chân chính.
Tất nhiên là Anh Khoa cũng cảm nhận được điều đó, lão phá lên cười ha hả, công kích phát ra càng lúc càng dồn dập.
Khi ấy, từ Phi Hành Chu bỗng một vệt sáng bắn vọt lên, sau đó vô thanh vô tức biến mất.
Thời điểm này, Anh Khoa song thủ vũ động, mang theo thanh thế kinh người liên tục dồn ép Thu Thuỷ phải thối lui về sau.
Bỗng nhiên, sắc mặt lão đại biến, bởi vì lão vừa phát hiện trong phạm vi ba trượng có một cỗ khí tức kì dị chập chờn ẩn hiện.
Cơ mà lão chưa nhìn ra manh mối thì bất thình lình trên cổ có một thứ gì đó mềm mại như tơ quẹt qua, rồi nhói lên một cái đau điếng.
Thần thức của lão tức khắc bùng nổ, tập trung đảo quét một vòng chung quanh mình, rồi tay phải chợt vung ra, phát một chưởng uy mãnh về một hướng.
“Chít chít!”
Ngay vị trí mà lão nhắm tới, thân hình của Tiểu Thử hiện lên, sau một tiếng kêu liền bị bắn văng ra xa.
Khi trông thấy Tiểu Thử hiện thân, đôi con ngươi Anh Khoa loé lên một tia kinh hãi: “Tử Sắc Mao Thử!?”
Mặc dầu Tiểu Thử bị đánh trúng nhưng một chưởng vừa rồi Anh Khoa không dùng quá nhiều lực nên căn bản chỉ khiến cho nó cảm thấy choáng váng đôi chút.
Nó chu cái miệng ra thét: “Lão già thối tha! Đã bị Lão Thử cắn trúng mà vẫn còn mạnh gớm bay!”
Từ đầu chí cuối, Anh Khoa chỉ tập trung dồn sự chú ý vào Thu Thuỷ nên không để ý trên Phi Hành Chu có tồn tại một đầu Tử Sắc Mao Thử.
Vì vậy, trong lúc chủ quan bất ngờ bị Tiểu Thử thừa cơ cắn trộm.
Lúc này, miệng vết thương đột nhiên chuyển sang một màu tím ngắt rồi nhanh chóng lan ra các vị trí xung quanh.
Anh Khoa cảm thụ ngay trên cổ mình có một cỗ khí tức băng hàn âm lãnh đang điên cuồng phát tác, khiến cho da thịt căn cốt nơi đó rơi vào trạng thái đông cứng.
Anh Khoa biết rằng bản thân mình đã trúng kịch độc tính hàn, bèn điều động chân linh khí từ đan điền dội ngược lên, mục đích muốn đào thải chất độc ra ngoài cơ thể.
Chỉ có điều, hàn độc của Tiểu Thử vô cùng lợi hại, giống như là độc vật ký sinh đeo bám thực chặt, khiến cho lão trong nhất thời không thể nào khu trừ.
Dưới tình huống như vậy, lão vội vã thu tay điểm vào miệng vết thương một chỉ.
Da thịt nơi đó “xèo xèo” mấy vụ âm thanh khét lẹt, sau cùng cũng thành công phong ấn tạm thời nguồn hàn khí không cho nó chạy nhảy vào hệ thống kinh mạch.
Thầm nghĩ một Thần Cấp cường giả như mình lại bị thất thủ bởi một đầu linh thú cấp tám, Anh Khoa nổi giận lôi đình, đang định vươn tay đối phó với Tiểu Thử thì bỗng trước mặt sáng ngời, một lưỡi liềm quỷ dị lao tới ngăn cản làm cho lão rùng mình đành thu vội tay về.
Đúng lúc đó, thân hình quyến rũ của Thu Thuỷ từ một biến thành hai, Nguyên Thần Xuất Khiếu cầm lấy Liềm Đoạt Mệnh vung lên, quyết định thi triển tuyệt chiêu mạnh nhất của mình, Phá Giáp Xuyên Vân!
“Ầm! Ầm…”
Một cỗ tinh thần lực khủng bố toả ra bốn phương tám hướng.
Dưới sự triệu hồi của nguyên thần, tất cả thổ nguyên tố nằm trong phạm vi bán kính trăm trượng chung quanh điên cuồng hội tụ.
Liềm Đoạt Mệnh hào quang rực sáng, xé rách không gian trực tiếp bổ xuống, tựa hồ thái sơn áp đỉnh mang theo sự sắc bén vô song.
Thanh thế tuyệt đối khủng bố làm cho Anh Khoa hú hồn hú vía, cấp tốc lấy ra tấm khiên linh bảo trung đẳng tiến hành biện pháp phòng ngự.
“Bồng!…”
Một cỗ năng lượng thực là khủng khiếp oanh tạc tạo thành một cơn chấn động kịch liệt, ùn ùn truyền ra khắp phiến thiên địa.
Mặt biển bên dưới giống như bị một bàn tay vô hình khuấy đảo, thi nhau bắn lên từng đợt nước trắng xoá.
“Ầm… Ầm…”
Giằng co trong giây lát, song phương đồng thời bắn ngược trở ra.
Nguyên thần của Thu Thuỷ ngay lập tức trở về dung nhập vào thân thể.
Thời khắc này, đầu óc nàng quay cuồng đảo lộn, cả người xây xẩm khó chịu, sắc mặt một thoáng trắng bệch như vôi.
Phía đầu bên kia, tình huống của Anh Khoa cũng chả khá hơn.
Khuôn mặt lão tái xanh như tàu lá chuối, chân linh khí bên trong đan điền có chút hỗn loạn, sau cùng phun ra một ngụm máu lớn.
Động tĩnh nơi này rất lớn nên chẳng mấy chốc đã thu hút thêm một số đội ngũ binh sĩ cưỡi linh thú phi hành từ đảo Hòn Mộc kéo tới, nhân số lên đến hơn trăm người.
Khi nhìn thấy cảnh tượng hai cường giả đang đánh nhau thì cả bọn sợ cong đuôi, vội vội vàng vàng lùi ra một khoảng xa rồi dùng thái độ cẩn trọng theo dõi.
Trung tâm trận chiến, khắp mình mẩy Anh Khoa nổi lên đầy hoả khí.
Một đòn Phá Giáp Xuyên Vân khiến lão bị một phen thất đảm kinh hồn.
Cũng may là lão kịp thời triệu hồi tấm khiên linh bảo, chứ chỉ cần chậm trễ một nhịp thôi e là sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Cơ mà lúc này hào quang trên tấm khiên trở nên ảm đạm, xem chừng đã bị tổn hại ít nhiều.
Ngó thấy đám binh sĩ lũ lượt kéo đến, sắc mặt Anh Khoa hơi biến đổi, trộm nghĩ trên người mình vốn cất giấu nhiều bí mật, ngộ nhỡ có cường giả ở đất Thần Châu mò đến thì nguy to! Chính vì vậy, lão quyết định phải đánh nhanh tiêu diệt gọn, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này rồi quay về đảo dưỡng thương.
“Giỏi lắm! Chỉ là một nguyên thần tàn phế mà có thể đả thương được lão phu! Nếu đã vậy thì đừng trách lão phu thủ hạ vô tình!”
Sau một tiếng gầm vang như hổ, đột nhiên từ vô số lỗ chân lông nằm trên da thịt có những luồng khí màu đen thoát ra, tiếp đó, đôi mắt của lão biến thành màu đỏ như máu, trên miệng có hai chiếc răng nanh trắng ởn nhô ra, mười đầu móng tay sắc nhọn mọc dài ngoằng, kèm theo một cỗ khí tức cực kỳ quỷ dị.
Danh Sách Chương: