Trên Phi Hành Chu, Văn Khánh và Thanh Tú đứng ngây như phỗng, thần tình rung động dữ dội.
Hai người từng chứng kiến Võ Thiện Nhân dễ dàng đập chết một Vương Cấp hậu kỳ nhưng không nghĩ rằng ngay cả Phan Hải, tu vi Thánh Cấp sơ kỳ cũng bị hắn đả bại.
Kinh khủng nhất là có vẻ như hắn vẫn chưa tung hết sức mình.
Thực ra thì bên trong chuyện này còn có nguyên nhân sâu xa khác.
Tuy rằng Phan Hải biểu hiện bề ngoài là Thánh Cấp sơ kỳ nhưng thực chất lại không phải thành qua do mình tự lực cánh sinh tu luyện, mà cách đây nửa năm đã được Phan Quân thi triển bí pháp cưỡng ép đột phá tức thời.
Bởi vậy cho nên chiến lực của hắn chỉ nhỉnh hơn Vương Cấp đỉnh phong đôi chút mà thôi.
Nếu đem so với một cường giả Thánh cảnh chân chính thì chênh lệch quá xa.
Bên cạnh đó, bản tính hắn hoang dâm vô độ, ngày thường luôn đắm chìm trong hoan lạc tửu sắc dẫn đến tinh khí suy giảm, thân thể trở nên yếu nhược dị thường, chẳng khác nào một con hổ giấy.
Vậy mà hắn lại cậy mạnh, đâm đầu lấy cứng đối cứng mới chết dở!
Thế mới nói, nếu như Phan Hải tỉnh táo hơn, khi thấy Võ Thiện Nhân phát động Hắc Hổ Thâu Tâm chịu nhún nhường thối lui một bước, sau đó thi triển thần thông đối kháng thì nhất định sẽ không rơi vào kết cục thê thảm.
Cho dù Võ Thiện Nhân muốn giành thắng lợi cũng phải trải qua một trận chiến cam go.
Vào lúc này, Võ Thiện Nhân bỗng hướng về Phi Hành Chu, gọi: “Khánh huynh, người này huynh muốn xử lý thế nào?”
Văn Khánh cố gắng kìm nén sự kích động, đáp: “Thiện Nhân huynh đệ! Phan Hải chính là đồng phạm hại chết cha ta! Ta muốn tự tay giết chết hắn!”
Võ Thiện Nhân cười ha hả: “Không thành vấn đề!”
Nằm gọn trong lòng bàn tay Võ Thiện Nhân, Phan Hải cố gắng dùng chút ý thức cuối cùng vừa nghển cổ hít thở vừa nói: “Mau… thả… ta ra! Nếu không… cha ta… sẽ… giết… sạch… các ngươi…!”
“Ồn ào!”
Nghe hắn giở giọng uy hiếp, Võ Thiện Nhân siết chặt tay, bất thình lình cầm Hoàng Kim Chuyên táng một cái “chát”.
Phan Hải bỗng hự lên một tiếng, toàn thân lạnh ngắt, cái mỏ sun lại.
Mấy cái răng còn sót trong miệng sau cái tát này tức thời bắn văng cả ra ngoài.
Rốt cuộc hắn cũng hoàn toàn đánh mất ý thức, rơi vào trạng thái bất tỉnh nhân sự.
Võ Thiện Nhân đang định mang hắn bay về Phi Hành Chu thì đúng thời khắc ấy, đột nhiên một âm thanh phẫn nộ truyền tới.
“Nhóc con láo xược! Dám cả gan phá hỏng chuyện đại sự của ta?”
Một vệt sáng từ phương hướng đảo Hòn Mộc mọc lên rồi bắn vọt tới chỗ này.
Tốc độ của nó thực nhanh, giống như là xé rách không gian, trong chớp mắt đã xuất hiện ngay bên cạnh Võ Thiện Nhân, hoá thành một người đàn ông trung niên có đôi mắt trắng dã, mày trơn dựng ngược.
Trông thấy diện mạo đối phương, chẳng cần hỏi hắn cũng đoán ra người đến là ai.
“Phan Quân!”
Không ngờ Phan Quân lại đến nhanh như vậy, hắn vừa thu thập Phan Hải xong là đối phương có mặt ngay tức thì.
Tình thế đột ngột biến chuyển làm cho Võ Thiện Nhân mặt mày thất sắc.
Hắn chợt nhận ra bao quanh mình là một cỗ bá khí cực kỳ bá đạo, làm cho khí huyết bên trong cơ thể lưu chuyển chậm chạp.
Cảm thụ sự nguy hiểm chết người, đôi con ngươi Võ Thiện Nhân co rút, vội vàng thi triển Phong Quyển Tàn Vân mau chóng thối lui.
“Còn muốn chạy?”
Phan Quân nhếch miệng khinh thường, vươn tay phách ra một chưởng.
Nhanh như cắt, một cỗ năng lượng hoả thuộc tính hết sức khủng bố ồng ộc tuôn trào, biến hoá ra một trảo ấn mười phần uy mãnh.
Đây rõ ràng không phải linh thuật, trảo ấn này là từ linh lực thuần tuý ngưng tụ mà thành.
Linh lực hoá hình chính là bản lĩnh đặc trưng chỉ khi bước chân vào Thánh cảnh mới thực hiện được.
Khoảng cách đôi bên quá gần mà tốc độ ra đòn của Phan Quân lại quá nhanh, căn bản không muốn cho Võ Thiện Nhân cơ hội sống sót.
Trảo ấn chưa đến, Võ Thiện Nhân đã thấy khó thở, chỉ trong khoảnh khắc chưởng lực của Phan Quan chẳng khác nào sóng cả ào ào đổ tới.
Suy nghĩ trong đầu Võ Thiện Nhân xẹt nhanh như điện, mau lẹ tìm phương sách ứng phó.
Trong tình thế cấp bách, hắn lập tức ném thân thể Phan Hải về phía trước mặt mình.
Cơ mà, thật không ngờ Phan Quân lại vô cùng tàn độc, hắn chẳng những không thu lại công kích mà sát khí bên trong chưởng lực dường như còn muốn gia tăng mấy thành.
Phan Hải thần trí mơ mơ màng màng, vừa rú lên một tiếng tắc nghẹn liền bị trảo ấn hoả linh lực hừng hực khí thế xuyên thủng, chết không kịp ngáp.
Thân thể hắn bất ngờ nổ tung, máu me xương thịt nát bấy văng lung tung khắp mọi phía, nhuộm đỏ cả một vùng trời.
“Bùng! Bùng!...”
Chỉ là, mọi chuyện chưa chấm dứt, nguồn lực lượng cuồng bạo đó tiếp tục một đường xuyên táo truy sát mục tiêu cuối cùng.
Tuy không thể ngăn cản nhưng vụ nổ vừa rồi cũng đã làm suy giảm một phần uy lực và tốc độ của chưởng lực, giúp Võ Thiện Nhân tranh thủ đoạn thời gian ngắn thành công triệu hồi chân linh khí từ đan điền đổ về đôi tay.
“Đến đây! Để ta xem cường giả Thánh Cấp hậu kỳ có gì đáng sợ?”
Trong đôi mắt, chiến ý của hắn phát ra mạnh mẽ chưa từng thấy.
Xuyên Vân Thủ phát ra ánh hào quang chói loá, quyết đoán đánh trả lại một chiêu Mãnh Long Thám Trảo trong Long Hổ Thần Quyền.
“Bồng!”
Chiếu theo pháp tắc ngũ hành tương khắc, lần này, chân linh khí được chuyển hoá thông qua linh mạch hệ Thuỷ.
Chỉ có điều, trảo ấn của Phan Quân vận dụng tới năm thành linh lực nên sức công phá phải nói là vô cùng khủng khiếp.
Cho nên Mãnh Long Thám Trảo không cách nào phá giải hoàn toàn.
Sau cùng, vẫn có một luồng năng lượng nóng bỏng xộc thẳng vào trong cơ thể.
Đã sớm lường trước tình huống này, do đó khi nguồn năng lượng vừa tràn vào, tinh thần Võ Thiện Nhân cấp kỳ khởi động bí pháp Đẩu Chuyển Tinh Di.
Chỉ trong nháy mắt, ngay đầu quyền bắn vọt ra một cỗ năng lượng tương ứng, đáp trả Phan Quân một đòn hồi mã thương.
“Phanh!”
Phan Quân nhận ra khí tức quen thuộc ẩn hiện bên trong cỗ năng lượng thì có chút bất ngờ.
Tuy nhiên, hắn không mấy khó khăn để hoá giải, chỉ cần vung nhẹ tay đã tan tành mây khói.
Về phần Võ Thiện Nhân lúc ấy toàn thân tê liệt, lạnh toát cả người, lục phủ ngũ tạng đảo lộn tùng phèo, không nhịn được rên lên một tiếng rồi ói ra một vốc máu đỏ lòm.
Mặc dầu Phan Quân chỉ tiện tay thi triển nhưng mà một chiêu của Thánh Cấp hậu kỳ đánh ra đủ biết sức mạnh khủng khiếp đến mức nào.
Cũng may lực lượng khi xộc vào cơ thể chỉ còn già nửa sức phá huỷ, bằng không thì khó mà nói trước được điều gì.
Đây mới là sức mạnh chân chính của Thánh Cấp cường giả.
Con hổ giấy Phan Hải so với Phan Quân còn không bằng một cái móng tay!
Xét thấy đối phương chỉ là một tên Vương Cấp trung kỳ vậy mà dưới một chưởng của mình lại không chết, Phan Quân rất kinh ngạc: “Xem ra ngươi cũng là người bản lĩnh! Nhưng hôm nay ngươi đã nhúng tay vào chuyện này thì chỉ có con đường chết!"
Võ Thiện Nhân đưa tay quẹt vệt máu trên miệng, mỉa mai nói: “Thật ác độc! Ngay cả con của mình mà ngươi cũng nhẫn tâm đồ sát!”
Phan Quân cười khẩy: “Một kẻ tàn phế như nó giữ lại cũng vô dụng!”
Đối với Phan Quân, đứa con nuôi Phan Hải chẳng qua chỉ là một con tốt thí không hơn không kém.
Sau khi quay trở về đảo hắn sẽ tạo ra một Phan Hải thứ hai thay thế.
Thân hình Phan Quân loé lên một cái tung người chồm tới, song chưởng vũ động chụp xuống.
Danh Sách Chương: