Mục lục
Lưu Manh Đại Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lát sau, Võ Thiện Nhân theo chỉ dẫn có trong Cửu Chân Tinh Thần, lập tức tinh thần đã rời khỏi Thức Hải, bình yên trở về cơ thể.

Hắn khẽ rùng mình, cảm giác thật kỳ lạ.

Thân hình vừa động, bỗng đã nghe tiếng nói quen thuộc của lão Kim vang lên.

“Nhóc con! Ngươi sao rồi? Có nghe thấy ta nói gì không?”

Nghe thanh âm lo lắng, Võ Thiện Nhân truyền âm đáp: “Lão ca, ta không sao.”

Vừa thấy hắn có phản ứng, lão Kim mới thở phào, nói: “Có phải tu luyện xảy ra vấn đề gì chăng?”

Nghe lão Kim quan tâm hỏi, Võ Thiện Nhân trong lòng mờ mịt, không biết phải diễn tả ra sao, cuối cùng đành trả lời một câu: “Ta đã là Nhân Vực cấp năm.”


Lão Kim buồn bực, quát bảo: “Nhóc con, chuyện đó không cần nói ta cũng rõ.”

“Sau đó tinh thần của ta bị đẩy đến một nơi.”

“Là nơi nào?” Lão Kim ngờ vực hỏi.

“Thức hải.” Võ Thiện Nhân thoáng lưỡng lự, quyết định nói ra.

“Cái gì??”

Lão Kim la thất thanh, không kìm nén được sự sợ hãi, giọng nói có phần run rẩy, khẽ hỏi lại: “Là Thức hải sao? Ngươi chắc chắn chứ?”

Đối với lão Kim, Võ Thiện Nhân đã có sự tin tưởng tuyệt đối. Lão vừa giống như một người thầy, vừa giống như một người ông hiền từ luôn luôn theo sát mỗi bước chân của hắn.

Chẳng hề giấu diếm, Võ Thiện Nhân liền thuật lại chi tiết những gì đã trải qua. Từ lúc bắt đầu đột phá cho đến khi bị đẩy đến Thức Hải, gặp gỡ thân ảnh thần bí, còn được truyền thụ hai bộ công pháp Long Hổ Thần Quyền và Cửu Chân Tinh Thần.

Nghe xong toàn bộ sự tình, lão Kim im lặng, mãi lâu sau mới run run nói: “Chính là hắn?”

Võ Thiện Nhân không hiểu lão muốn nhắc đến ai, hỏi ngay: “Hắn là ai?”

Im lặng một lát, lão Kim bỗng truyền âm bảo: “Nhóc con, ta muốn nói cho ngươi một bí mật.”

Thấy vẻ nghiêm túc của lão Kim, Võ Thiện Nhân biết chắc chắn là chuyện quan trọng, liền dỏng tai lắng nghe.

“Năm xưa, ta cùng một số kẻ bắt tay hợp tác truy tìm một kho tàng bảo đồ. Trải qua nhiều hung hiểm, rốt cuộc cũng đến được bảo tàng, bản thân ta vô tình lấy được hai chiếc hộp gấm. Bên trong hộp gấm có chưa hai món đồ vật, chính là Ngũ Hành Giới Chỉ và Ngũ Hành Linh Quyết. Đáng hận là ngay thời khắc này đột nhiên đám người kia trở mặt, âm thầm cấu kết nhằm ám toán ta. Ta vô cùng tức giận, liền xuất thủ đại chiến với bọn họ. Có không ít kẻ vẫn lạc trong tay ta, một số thì nhanh chân chạy thoát, nhưng bản thân ta cũng bị thương nghiêm trọng.” Giọng lão Kim có phần kích động khi nhớ về quá khứ.


Riêng Võ Thiện Nhân trong lòng thầm suy đoán. Tuy không rõ lão Kim thời kỳ toàn thịnh tu vi ở cấp bậc nào nhưng có lẽ vô cùng khủng bố. Cuộc chiến ấy, nhất định là long trời lở đất.

“Sau đó, ta quay trở về đóng cửa bế quan. Một ngày, trong lúc đột phá quan trọng không ngờ kẻ địch tìm đến đánh lén, ta nhất thời sơ ý nên bị bọn chúng đánh nát thân thể, linh hồn mang theo Ngũ Hành Linh Quyết, vội vã ẩn núp trong Ngũ Hành Giới Chỉ mới may mắn trốn thoát. Qua nhiều biến cố cuối cùng rơi xuống Địa Cầu. Lại nói, Ngũ Hành Giới Chỉ và Ngũ Hành Linh Quyết này niên kỷ tồn tại rất lâu rồi, nếu không sai hẳn là vật từ thời thượng cổ lưu lại.”

Đến đây, Võ Thiện Nhân vội hít sâu một hơi, trái tim đập thình thịch hỏi: “Là thượng cổ linh bảo?”

Lão Kim cười khổ, đáp: “Đó là ta phỏng đoán vậy. Tiếc là bản thân ta chỉ còn linh hồn thể, không cách nào tra xét rõ ràng chân tướng.”

Nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Võ Thiện Nhân đưa tay lên, tại ngón cái, Ngũ Hành Giới Chỉ vẫn im lặng nằm yên.

“Ngũ Hành Giới Chỉ ẩn chứa bí mật gì?”

“Chủ nhân của nó là ai?”

“Thân ảnh bí ẩn xuất hiện trong Thức hải là ai?”

“Còn nữa, theo lời hắn thì trước đó còn có một kẻ khác từng tu luyện Ngũ Hành Linh Quyết. Người đó là ai?”

“…”

Rất nhiều câu hỏi liên tiếp hiện lên trong đầu Võ Thiện Nhân.

Lão Kim thở nhẹ một hơi: “Qua nhiều năm ở Địa Cầu, bỗng một ngày ta cảm nhận dường như bên trong không gian này còn có sự tồn tại khác. Ta cực kỳ kinh ngạc vội tỉ mỉ kiểm tra rốt cuộc cũng tìm ra hắn. Nhưng hắn không phải dạng linh hồn thể giống như ta. Nếu không nhầm thì chỉ là một tia thần hồn của kẻ nào đó cố tình để trong Ngũ Hành Giới Chỉ. Hàng vạn năm qua, ta vẫn luôn chú ý, nhận thấy càng ngày hắn càng suy yếu, cho đến ngày hôm qua bỗng nhiên không còn cảm nhận được sự tồn tại của hắn nữa. Có lẽ, hắn chính là người mà ngươi vừa nhắc đến.”

“Chỉ là tia thần hồn?”


Điều này vốn là một bí mật mà từ trước đến nay lão Kim chưa từng nói với Võ Thiện Nhân.

Lão Kim hồi tưởng lại, như tự nhủ với chính mình: “Đúng vậy! Hắn chỉ là một tia thần hồn, không phải như ta là một tàn hồn. Vậy nên hắn chỉ có thể duy trì trong một khoảng thời gian, sau đó nhất định sẽ tan biến. Nhưng một tia thần hồn mà tồn tại biết bao vạn năm mới biến mất, nhất định bản thể đã đạt đến một cảnh giới cực kỳ khủng bố. Ta nghĩ, có lẽ hắn biết đến sự tồn tại của ta nhưng lại không thèm quan tâm. Rất có thể giống như ngươi nói, hắn tồn tại trong Ngũ Hành Giới Chỉ vì một sứ mệnh, vậy nên những chuyện khác không can thiệp đến.”

Mọi chuyện càng ngày càng trở nên kì bí. Võ Thiện Nhân chợt có cảm giác bản thân như đang bị cuốn vào một mớ bòng bong. Ra chương nhanh nhất tại { T R U M T R U Y E N .c o m }

Đắn đo giây lát, hắn liền hỏi: “Vậy Thức hải rốt cuộc là nơi nào?”

“Chuyện này ngươi không cần lo lắng. Đây là một đại cơ duyên. Đúng theo những gì kẻ kia nói, mỗi người tu luyện đều sở hữu một khoảng không gian gọi là Thức hải. Thế nhưng muốn tiến vào đó không phải dễ dàng, cần sở hữu tinh thần lực cực mạnh mới đủ khả năng câu thông. Thậm chí ngay cả một số Đế Cấp cũng khó mà đến được địa phương này. Thức hải mỗi người không giống nhau, phân chia lớn nhỏ, mạnh yếu, phạm vi Thức hải càng lớn thì lực lượng tinh thần càng bá đạo. Trong giao tranh, thần thức càng mạnh càng chiếm nhiều lợi thế. Có thể khiến Nhân Vực câu thông đến Thức hải, ta không thể tưởng tượng bản lĩnh người này lớn đến đâu.”

Nghe xong, Võ Thiện Nhân thở phào nhẹ nhõm. Suy đi tính lại, hắn cảm thấy vận số bản thân quá là may mắn. Loại chuyện này mà mang ra doạ người, chẳng phải là quá kinh động hay sao?

“Ngay cả cường giả Đế Cấp cũng chưa chắc bằng ta. Hắc hắc…” Võ Thiện Nhân cười tự mãn.

“Nhóc con, chuyện này chớ có để lộ ra ngoài. Tránh mang hoạ sát thân.” Lão Kim không hài lòng, liền đánh tiếng cảnh báo.

Võ Thiện Nhân thở dài, có tiền tài mà không được khoe khoang chính là khó chịu nhất. Nhưng hắn cũng biết thế nào là nặng nhẹ. Sự tình này nhất định phải giấu kín. Nếu để lộ, cường giả Thần Cấp, thậm chí Đế Cấp mà biết được, nhất định sẽ bắt hắn về tra khảo, hoặc nghiêm trọng hơn là sưu hồn để lục tìm phương pháp câu thông đến Thức hải. Lúc đó thì khổ rồi, sống không bằng chết.​




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK